– Mi-sa-o bé bỏng của anh. – Kazuo chưa tha cho cô…
– Gì đấy? – cô hỏi, với giọng đều đều.
Giờ chỉ còn 2 người đi chung với nhau trên 1 con đường về nhà, không, chính xác là 3 người. Hana đã về nhà rồi, thì chắc chắn chỉ còn…
– Sao thằng nhóc đẹp trai này lại đi chung với chúng ta!?
Vâng, nếu nói về biệt danh Kazuo tặng cho người đó thì biết người đó là ai rồi chứ nhỉ? Là Tatsuki của chúng ta, Misao đi đâu thì anh có đó, mặc kệ có ai để ý, anh vẫn theo đuôi cô như hình với bóng, mà không, có lẽ còn thắm thiết hơn vậy nữa kia. Họ đang nắm tay nhau đi trên con đường về nhà…
Cô cố gắng không trả lời câu hỏi của Kazuo, chỉ quay mặt đi, để Tatsuki xử lý, vì cô đã chấp nhận cái nắm tay của anh mà. Anh thấy, chỉ cười, siết chặt tay cô, vui vẻ hớn hở:
– Anh hai à, “em” chỉ theo bảo vệ cô gái này thì có sao?
– Đừng có gọi “cô gái này”, đó là em gái tôi đó! Thằng nhóc này…có buông ra không!? – Kazuo nổi đóa lên.
Anh hai của cô nàng hất tay Tatsuki ra, thay vào đó là bàn tay của anh ta….Misao cũng không nói gì, có lẽ vì cô không còn rảnh rỗi để mà nổi điên lên với tụi con trai nhao nhao này rồi.
– Misao-tan, anh nữa anh nữa. – Tatsuki mỉm cười, tỏ vẻ muốn ôm.
– Bỏ ngay thằng kia! Mi có biết là em gái ta rất đáng yêu không?! – Kazuo đẩy ra.
– Biết. – Tatsuki lờ đi, thay vào đó là mân mê mái tóc của cô.
– Bỏ ra ngay, thằng nhóc này!
Sự ồn ào tới nỗi trong nhà còn nghe được tiếng của Kazuo, Tatsuki thì không phá nhiều, cũng không la hét nhiều. Nhiều người đi ngang cũng thấy phiền (à không, là vì 2 người họ quá đẹp trai nên họ phải chú ý thôi) , cô im lặng 1 chút, rồi họ càng ngày càng quá…cô liếc:
– Anh ồn quá đấy, thưa nii-san.
Rồi cô bỏ đi.
Để lại sự tàn theo mây khói của Kazuo…còn Tatsuki chỉ đứng đực người ra giữa đường:
– Em chưa bao giờ thấy em ấy giận như thế… – Tatsuki đáp….
– Misao…bé bỏng….