– Misao – tan!!!
Lại cái tư thế đu cổ thần thánh đó, Hana nhà ta rất ư là năng động. Còn
Misao thì rất ư là mệt mỏi, khi mà Tatsuki đi với tốc độ không hề bình
thường chút nào. Thoáng 5 phút là tới trường trong khi cô đi khoảng 20
phút mới tới ( là vì chị lo học không đó chị à), Tatsuki vẫn cầm tay cô, cô thì không quan tâm lắm, nhưng vẫn cứ giựt ra. Vài người thấy, để ý,
lại bàn tán. Tatsuki không để tâm nghĩ lời phiếm thừa thãi, anh chỉ để
tâm tới cái lối học mọi nơi mọi lúc của Misao, nó quá nguy hiểm, mà cô
cũng quá là cứng đầu, không chịu nghe ai hết.
Anh định nghĩ thôi là bỏ đi, tính cô nó thế lâu rồi.
– Akira-san – cô cầm tay anh kéo lại, dán băng cứu thương vào ngón tay đang hở của anh – Lúc nãy…thật sự cám ơn…
Lúc đó là tiếng chuông vào học, không ai để ý họ nữa, nên cô mới dám làm
thế. Anh cười, rồi cúi người xuống, chằm chằm vào đôi mắt cô, khuôn mặt
đỏ ngây lên rất đáng yêu của cô làm anh phải cố gắng lắm mới thốt ra
được:
– Anh muốn thứ khác lớn hơn kìa.
Thế là anh bỏ đi như bao người, cô quay lên định xác nhận lại câu nói đó, thì anh đã đi mất rồi.
Anh chắc chắn cô sẽ hiểu được ý nghĩa câu nói đó. Cái anh muốn là cô, không phải chỉ 1 thứ đơn giản thế này.
Thế mà đi ngang góc khuất…anh nấp vào đó 1 chút:
– Chết tiệt, nếu mà mình không kiềm được thì đã…hôn em ấy rồi…
Tình cảm của anh lớn hơn chút nữa.
Riêng về phần cô, không biết cô hiểu hay không, mà sau khi nghe câu nói đó, cô tự hỏi:
– Ủa? Vậy con trai thích xài băng cứu thương lớn hơn à?
Thôi bỏ đi…ngốc ơi là ngốc…