Mệnh Trung Thiên Ái

Chương 97



Đến nỗi Nhậm Thiên Cao cảm thấy, Giang tổng trước đây vẫn luôn ít nói, ngay một giây sau sẽ vứt hết đi để khoe khoang, đến bộ phận phát thanh của tòa nhà công ty, mời toàn thể nhân viên nghe phát thanh câu chuyện tình yêu cảm động lòng người “Phu nhân anh sắp vào công ty, tự mình làm cơm trưa cho anh, hơn nữa còn cùng nhau dùng cơm.”

Trái lại Giang Thứ không làm như vậy nhưng cũng chẳng được bao lâu, gần như toàn bộ người của công ty đều biết cái tin tức khiến người ta phấn chấn này rồi.

Phu nhân tổng giám đốc sắp tới, tâm trạng Giang tổng chắc chắn tốt, có chuyện gì khó khăn hay phiền toái thì lúc này đi vào giải quyết không gì tốt hơn.

Người người đều biết mười hai giờ trưa Ôn Ngưng sẽ mang theo cơm tự mình làm đến Giang thị, chỉ có Ôn Ngưng không biết.

Cô không chắc mười hai giờ trưa còn có thể đến hay không nữa…

Đêm qua cô bị Giang Thứ lăn qua lăn lại một trận, cả người mềm nhũn, ngay cả lúc nào ngủ cũng không biết, sau đó Giang Thứ tắm rửa giúp cô rồi thay quần áo ngủ, cô vẫn mê man, cũng chưa từng nhắc mí mắt lên nào.

Đến sáng sớm, người đàn ông bên cạnh tràn đầy tinh lực tỉnh dậy lần nữa, Ôn Ngưng hoàn toàn không có dấu hiệu sắp tỉnh dậy, trong mộng hừ hừ hai câu rồi nhắm thẳng ngực Giang Thứ mà chui vào, lại nhằm trúng Giang Thứ đang hưng phấn, cũng bất chấp cô còn chưa tỉnh giấc, bắt đầu giở trò giải thèm.

Cuối cùng cũng chơi đùa khiến người tỉnh giấc.

Lúc Ôn Ngưng tỉnh lại, sững sờ một lúc lâu, sau đó mới phát hiện ra, anh vẫn ở bên trong.

Cảm giác này càng mãnh liệt hơn khi cô tỉnh dậy, người đàn ông này ở phương diện nào đó rất mạnh, cảm giác tồn tại rất lớn, cô muốn giả bộ như chưa tỉnh ngủ cũng không làm được.

Giang Thứ thấy hai má cô đỏ lên, lập tức hiểu ra cô gái nhỏ đã tỉnh, cong môi cười trầm thấp, dưới thân cũng không ngừng.

“Ngưng Ngưng, mở mắt ra nhìn anh.”

Ôn Ngưng: “…”

Cô chẳng hề muốn đối mặt chút nào.

Sau cùng thật sự không có cách nào, làm nũng tựa như cầu xin anh: “Anh đi ra ngoài đi…”

Nhưng tên thối tha này không hề có ý định tha cho cô, chưa nói quang minh chính đại chiếm tiện nghi, lại còn hư hỏng bắt cô nhìn, cuối cùng khiến người ta mặt đỏ tới mang tai, khản giọng đến mức nói không ra lời, mới chịu buông tha.

Sắp hửng sáng, Ôn Ngưng lại ôm chăn mê mệt ngủ mất, Giang Thứ hôn bảo bối trong ngực sau đó tay chân nhẹ nhàng đứng dậy rửa mặt thay quần áo, sau đó mang tinh thần sảng khoái ra ngoài đi làm.

Mấy ngày nay Ôn Ngưng không có thông báo cũng không sắp xếp lịch trình quay phim khác, đến mức cả bữa sáng Giang Thứ bưng tận đầu giường cô cũng bỏ mặc, ngủ thẳng cẳng tới mười giờ năm phút.

Sau khi tỉnh lại phát hiện cả người bủn rủn, cánh tay suýt chút nữa không giơ lên nổi.

Cũng không biết có phải có tâm linh tương thông hay không, cô vừa mới tỉnh lại không lâu, Giang Thứ đã gọi điện thoại tới.

Điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường, rung không ngừng, Ôn Ngưng phí rất nhiều công, mới có thể kéo lê thân thể mềm nhũn không có chút sức lực nào lăn tới vị trí nửa bên kia Giang Thứ ngủ, gối lên chỗ anh vừa gối lên buổi sáng, sờ được điện thoại, nhận cuộc gọi đến của anh.

Cảm giác này rất kỳ diệu.

Trong ngày kết hôn một năm trước, cô ngủ ghế sofa nhỏ, hôm sau tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Giang Thứ cũng hoàn toàn chưa từng có hơi thở của anh, tịch mịch đến mức có cảm giác bị vứt bỏ, mà quả thực cũng là bị ném ra sau đầu.

Nhưng hôm nay, bên gối toàn là mùi hương quen thuộc của anh, cô mềm nhũn người gối lên, đâu đây còn có cảm giác được nhiệt độ của anh vẫn còn chưa tan đi.

Giọng nói vừa trầm thấp lại dịu dàng ở ngay bên tai cô, trong lòng Ôn Ngưng ấm lên một giây đồng hồ sau đó sự ấm áp này đã bị mấy lời nói không đâu kia mà lại bực bội.

Giang Thứ: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi à bảo bối? Cả sáng không nghe thấy tiếng em rồi, trong đầu chỉ có thể không ngừng nghĩ đến chuyện trước khi đi làm, mấy câu em nũng nịu cầu xin anh kia.”

Ôn Ngưng: “…” Cô thật sự không hề muốn nhớ lại chuyện lúc sáng sớm cho lắm, cảnh cô hổ thẹn bị anh nắm bắt vẫn đọng lại ngập tràn màu sắc.

Nhưng Giang Thứ không chịu bỏ qua, vẫn còn tiếp tục giúp cô nhớ lại: “Chỉ mới chơi đùa vài cái em đã không chịu được, rơi nước mắt khiến anh thương, cũng chỉ có thời điểm đó em mới tỏ vẻ chịu gọi anh vài tiếng anh Giang Thứ mà thôi.”

Ôn Ngưng dẩu môi lên án: “Anh đâu có thương em…”

Đã nói không chịu được mà vẫn còn liên tục muốn cô.

Tiếng cười của Giang Thứ xấu xa vô cùng: “Tại sao không chứ? Nếu thực sự không thương em, có thể chỉ mới hơn một tiếng đã tha cho em ư? Còn không phải vì thương em sao? Bằng không thì bao nhiêu tiếng anh trai cũng không có tác dụng.”

Nếu không phải lúc này Ôn Ngưng thật sự cả người không có sức lực đến mức không cầm nổi đao thì thật đúng là muốn cho anh vài nhát.

“Ăn bữa sáng chưa? Anh để đầu giường cho em đó.” Giang Thứ dịu dàng hỏi cô.

Thực ra trong khoảng thời gian này anh vẫn luôn cực kỳ bận bịu, văn kiện chất đầy chưa xem xong trên bàn làm việc, nhưng bất kể bận ra sao, anh cũng cố gắng sắp xếp thời gian nói chuyện với cô giống như lúc này, việc này đối với anh mà nói, là một kiểu thả lỏng và hưởng thụ.

Ôn Ngưng ngẩng đầu nhìn thứ trên đầu giường, đều là mấy thứ bình thường cô thích ăn, có điều lúc này không muốn ăn chút nào, không có chút sức nào lầm bầm nói: “Không đâu…”

“Sao lại không ăn? Dạ dày đói bụng quá thì làm sao bây giờ? Không bớt lo được.” Giang Thứ có một sự cố chấp khó hiểu với việc cô phải ăn cơm thật ngon.

Đợt trước đưa cô đi thi xong, Giang Thứ tranh thủ dẫn cô đi kiểm tra cơ thể một lần, kiểm tra sức khỏe thường lệ, chỉ có điều là đi bệnh viện tư của Giang thị, ngoại trừ hạng mục thường quy, còn có bác sĩ dinh dưỡng làm việc phối hợp.

Khi còn bé Ôn Ngưng sống khổ sở, không được ăn đồ gì ngon, thậm chí ngay cả một bữa ăn no cũng khó, bởi vậy cơ thể cũng không quá khỏe, các chỉ tiêu đều cho thấy dấu hiệu của dinh dưỡng không đầy đủ.

Giang Thứ rất để ý chuyện này, anh biết trước đây cô từng sống khổ sở, nhưng mà là sau này mới biết được, mấy bữa cơm cô mang cho anh ngày trước, có lẽ cũng là tình trạng hơn mười năm đó của cô, mà vài bữa ăn tốt nhất của cô, cuối cùng lại tặng tất cả cho anh, cũng vì “lén cầm đồ ăn trong nhà đi” mà bị nhốt nhiều ngày lẫn đêm.

Những chuyện quá khứ này, Giang Thứ không thể ngăn cản chúng xảy ra, nhưng bây giờ cô đã giao đời mình cho anh rồi, anh phải để ý chăm sóc cho cô thật cẩn thận.

Ôn Ngưng trừng mắt nhìn, tên thối tha này vừa mới ghét bỏ cô không khiến người khác bớt lo được, đến giờ lại còn cúp điện thoại với cô.

Nhưng một giây sau, anh lại gọi video tới.

Ôn Ngưng bị giày vò thê thảm, vừa rồi cũng chỉ vừa mới tỉnh, phản ứng không nhanh, vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng Giang Thứ “ghét bỏ” mình, nhất thời không muốn nhận cuộc gọi video của anh.

Đến khi Giang Thứ gọi lại nhiều lần, cô mới bĩu môi nhấn nút nghe máy.

“Tiểu tổ tông, cuối cùng em cũng bắt máy rồi.” Nụ cười của Giang Thứ có chút bất đắc dĩ nhưng tất cả đều ngập tràn cưng chiều, anh biết mạng của Ngự Kiền Loan không có khả năng hỏng, Ôn Ngưng lần nữa mới nhận cuộc gọi video, chỉ đơn giản là cố ý, song anh vẫn không có chút bất mãn nào, dù là gọi nhiều lần với được vẫn khá kiên nhẫn dung túng cho cô.

Ôn Ngưng ỷ vào bị anh bắt nạt cả một đêm rồi lan ra cả sáng sớm, lúc này mè nheo vô cùng, phồng hai má lên án anh: “Đàn ông đúng là cưới xong thì không muốn quý trọng nữa rồi, ghét bỏ em phiền phức, còn cúp điện thoại của em…”

Giang Thứ ở đầu dây bên kia không nhịn được truyền tới tiếng cười trầm thấp, có chút từ tính, không hiểu sao lại êm tai, Ôn Ngưng nghe thấy bị mê hoặc, suýt nữa quên mình đang tức giận làm nũng.

“Anh nào dám chê em chứ tiểu tổ tông à, không phải anh đây sợ em bị đói, cố ý gọi video tới đốc thúc em ăn sáng rồi đó?” Hình ảnh đằng sau chỗ Giang Thứ là văn phòng tổng giám đốc, người đàn ông lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, liếc nhìn Ôn Ngưng trong màn hình: “Còn nằm ỳ hả đồ sâu lười, ngoan, dậy ăn hết bữa sáng lót dạ trước đi.”

Ôn Ngưng nói thầm: “Không muốn dậy, vẫn muốn ngủ nữa, không phải tại anh hết…”

Giang Thứ cong môi, nụ cười hàm chứa sự mờ ám: “Ngưng Ngưng, câu nói này của em giống như lời khen dành cho anh, khen ngợi biểu hiện tối qua của anh rất tốt.”

Ôn Ngưng: “…”

“Ăn vài miếng đi rồi ngủ tiếp.” Giang Thứ dỗ cô, “Hôm nay tất cả mọi thứ chuẩn bị đều là đồ em thích ăn đó.”

Bụng Ôn Ngưng kêu ọt ọt vài tiếng, cũng đói bụng thật, cô uể oải ngồi dậy, dường như còn cảm thấy chỗ nào đó truyền tới cảm giác kỳ lạ, cô nàng hờn dỗi trừng mắt với người đàn ông ở bên kia video, để bừa điện thoại qua một bên, hai tay vén mấy sợi tóc rối tung ra sau tai, cầm chiếc thìa, cúi người xuống húp cháo thịt băm.

Yết hầu Giang Thứ trượt lên xuống, giọng nói cũng hơi khàn đi, hỏi cô: “Ngưng Ngưng… Chừng nào em tới công ty, không phải em nói trưa đến ăn cơm chung sao? Anh đói bụng…”

Thật sự là Giang Thứ đói bụng, nhưng đói về phương diện nào thì không rõ lắm.

Lúc này Ôn Ngưng ăn được vài thìa cháo ngon, sức lực khôi phục được không ít, tâm trạng cũng khá hơn, khi trả lời ngữ điệu cũng mềm mại hơn: “Đợi lúc nữa nha, bây giờ em còn hơi mệt, lát nữa làm cho anh.”

Hai mắt Giang Thứ đều nhìn thẳng, vội nói chuyện tiếp: “Được, lát nữa “làm” cho anh ăn.”

Tất nhiên cô gái nhỏ nói đến nấu cơm, không nghe được ra được ngụ ý của Giang Thứ.

Đợi đến khi Ôn Ngưng chuẩn bị cơm trưa xong xuôi, xuống lầu bắt xe, đã qua mười hai giờ trưa rồi.

Giang Thứ nhịn hai thứ “đói” về sinh lý, cố gắng chờ cô tới.

Ôn Ngưng đến lầu dưới công ty, ban đầu vô thức đi về phía cửa thang máy nhưng lại vừa đúng lúc nhìn thấy bàn tiếp tân bên kia, mấy lãnh đạo công ty nhỏ chạy nghiệp vụ vì không hẹn trước mà bị đẩy ra khỏi cửa, cô mới chợt nhớ tới, hình như muốn tới công ty tìm Giang Thứ phải hẹn trước.

Nửa năm trước cô đã tới, lần đó cũng tới đưa cơm nhưng lại vì không hẹn trước nên không thể lên lầu, quả thực không thể làm rối loạn điều lệ quy định, cô hiểu nguyên tắc này, nhưng chuyến này tới, hình như cô cũng không hẹn trước chính quy gì cả.

Ôn Ngưng đứng ở cửa ra vào do dự một lúc, dứt khoát ngồi xuống một khu chờ bên cạnh, đang định dùng di động gọi điện thoại cho Giang Thứ trước.

Kết quả còn chưa tìm được điện thoại, Giang Thứ đã xuống lầu, đi đến trước mặt cô.

Lúc cô gái ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc sau đó nở nụ cười: “Sao anh lại xuống rồi, em còn đang định gọi điện thoại cho anh đây này.”

“Mãi không thấy em tới, điện thoại lại không bắt máy, anh sợ em xảy ra chuyện gì, không yên tâm nên đi xuống.” Giang Thứ đỡ lấy hộp giữ nhiệt trong tay cô một cách tự nhiên, sau đó nắm chặt tay cô, mười ngón đan xen, dắt người bên mình, “Còn định về qua nhà một chút thăm em đó, may mà xuống lại thấy em rồi, sao lại ngồi ở đây?”

Lúc này Ôn Ngưng mới phát hiện mình bận bịu trong phòng bếp một lúc đã quên mang điện thoại di động theo.

Thảo nào Giang Thứ không gọi được, hại anh lo lắng chạy thẳng xuống dưới lầu, Ôn Ngưng có chút chột dạ, tựa như lấy lòng, nở nụ cười ngọt ngào với anh, giọng nói có chút làm nũng Giang Thứ vô cùng yêu thích: “Chao ôi, em không thể không hẹn trước nha nên đã tính gọi điện thoại trước cho anh đó.”

Nhân viên đi ngang qua bên cạnh cũng không nhịn được ghé mắt nhìn, dùng ánh mắt trao đổi tới tấp, đúng là phu nhân tổng giám đốc, chưa nói cực kỳ xinh đẹp, bám người làm nũng cũng là người cừ khôi, bảo sao cô ấy tới công ty một chuyến, tâm trạng của Giang tổng đã tốt rồi, nếu là người khác đối diện với người đáng yêu như vậy, tâm trạng có thể không tốt sao.

Nhưng Giang Thứ lại nghe ra điểm chính, lông mày chau lại: “Em cần hẹn trước gì chứ? Bọn họ làm khó em?”

“Không, nào có đâu, không phải em cho rằng đây là quá trình bình thường sao nên là định ngồi xuống gọi điện thoại cho anh, nhờ Giang tổng châm chước một chút thôi nha.” Khóe môi Ôn Ngưng cong lên, ôm cánh tay anh cùng tiến vào thang máy, dáng vẻ cực kỳ dính người.

Giang Thứ bị dáng vẻ thân mật này của cô lấy lòng, khẽ cười một tiếng, nhếch lông mày: “Châm chước? Giang phu nhân muốn quy tắc ngầm với anh à?”

Ôn Ngưng nghe anh nói mà đỏ mặt, dù đã là vợ chồng nhưng nghe thấy từ này luôn có cảm giác ngụ ý sâu xa như vậy, cô bị anh ngăn lại trong ngực, ngửa đầu nhìn anh, mắt hạnh xinh đẹp chớp chớp: “Vậy anh có muốn ngầm hay không đây?”

Giang Thứ cười trầm thấp, lá gan của cô nhóc này càng ngày càng lớn rồi.

Anh còn chưa trả lời, cửa thang máy đã mở ra.

Ôn Ngưng được anh nắm tay vào văn phòng tổng giám đốc, đi ngang qua văn phòng gặp đám cấp dưới, tất cả nhao nhao đồng thanh cúi đầu chào hỏi: “Chào phu nhân tổng giám đốc!”

Trong lúc nhất thời, Ôn Ngưng không quá quen với kiểu xưng hô như vậy, hai má lại nóng lên lễ phép chào hỏi lại: “Mấy người gọi tên tôi là được rồi.”

Nhưng nào có ai dám gọi tên cô, mọi người chỉ yên lặng cầu nguyện trong lòng phu nhân tổng giám đốc có thể đến nhiều hơn một chút, hạ cố đến văn phòng tổng giám đốc Giang thị chơi nhiều chút, như vậy thì công việc của bọn họ cũng có thể dễ chịu hơn biết bao.

Giang Thứ không coi ai ra gì mà ôm Ôn Ngưng vào trong ngực, nghiêng đầu rũ mắt xuống ghé vào bên tai cô nói giọng trầm thấp: “Em thấy không, ai ai cũng biết em, lúc nào muốn đến kiểm tra thì đến cũng được, không ai dám ngăn cản em.”

Không thể không nói, chiêu này khiến người ta rất yên tâm, không chỉ thừa nhận thân phận của cô, hơn nữa cũng là lời hứa hẹn chân thành trong tương lai.

Nhanh chóng cùng nhau ăn xong bữa cơm, trong bữa ăn Giang Thứ còn trêu đùa tay nghề của cô không bằng anh, Ôn Ngưng dùng lời lẽ chính đáng phản bác lại cho mình: “Còn không phải tại anh hết sao, khiến em…”

Cô nói được nửa câu thì lại tự ngừng.

Giang Thứ có phần hào hứng nhìn cô chằm chằm, khóe miệng nhếch lên xấu xa: “Khiến em làm sao thế? Anh giở trò với em như thế nào? Hửm?”

Lúc này Ôn Ngưng mới phát hiện mình bị lừa, vội lảng sang chuyện khác.

Nhưng Giang Thứ đâu có ý định tha cho cô, một tay kéo cô ngồi trên người mình, nói chuyện lộ vẻ lưu manh: “Rốt cuộc là giở trò thế nào? Ngưng Ngưng, em nói cho anh nghe, sao anh lại không có ấn tượng gì nhỉ? Giúp anh nhớ lại đi.”

Bàn tay to của anh bắt đầu thò xuống dưới, rất không đứng đắn mò vào trong quần áo cô di chuyển bừa bãi: “Là thế này phải không? Hửm? Có phải vậy không?”

Ôn Ngưng bị anh làm cho xấu hổ không dám lên tiếng, cắn môi nhẫn nhịn rất lâu, lại hạ giọng nói: “Anh không được thế, đây là văn phòng…”

“Không sao, đúng là cửa mở nhưng không có sự cho phép của anh, cũng không ai dám vào bên trong xem đâu.”

Tim cô bỗng đập nhanh lên: “Cửa…!”

“Đã đóng rồi, vừa vào đã khóa lại rồi.”

Giang Thứ cắn vành tai cô, ăn xong cơm trưa thì chuẩn bị bắt đầu ăn bữa chính: “Không phải vừa rồi em còn hỏi anh có dùng quy tắc ngầm với em hay không sao? Em nói xem anh đã dẫn em tới rồi, không xuống tay một chút, chẳng phải là không có nguyên tắc chút nào sao?”

Lúc này Ôn Ngưng không có cách nào suy nghĩ được: “Không phải…”

“Hửm? Đúng không?” Nụ cười trên mặt Giang Thứ lưu manh vô cùng, “Sáng nay trong điện thoại, không phải em nói, lát nữa làm* cho anh, hửm?”

“Không phải đâu…” Ôn Ngưng cắn môi, lúc này cô biết làm* kia rốt cuộc là có ý gì rồi, mặt cô đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, “Giang Thứ…”

“Ừm.” Anh hoàn toàn không có ý định muốn thả cô ra chút xíu nào.

Ôn Ngưng biết không thể nào ngăn cản người đàn ông này làm càn, lập tức không giãy giụa nữa, chỉ nhắc nhở: “Nhớ đeo… đeo cái kia…”

Động tác trên tay Giang Thứ ngừng một lát, qua quýt: “Trong văn phòng không có, để anh bảo Nhậm Thiên Cao đi mua.”

Ôn Ngưng: “…”

“Không cần, không đeo cũng được…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.