Trái tim Ôn Ngưng không tự chủ được mà mềm đi vài phần, đập bùm bụp kịch liệt, người đàn ông phía sau kề sát cô, ôm chặt toàn bộ người cô vào trong ngực, không khí xung quanh tràn đầy mùi hương quen thuộc trên người Giang Thứ, hốc mắt cô gái nhỏ chua xót, lộ ra nước mắt khó kìm nén, thậm chí có chút không nỡ đẩy anh ra.
Ôn Ngưng yên tĩnh vài giây, Giang Thứ cũng không mở miệng nói chuyện nữa, dường như đang chờ câu trả lời của cô.
Nhưng mà trong lòng cô tựa như còn chưa chuẩn bị tốt, bản thân cũng chưa suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc nên có thái độ gì với lời anh nói.
Thật lâu sau cô gái nhỏ mới nhỏ giọng mở miệng, giọng nói mang theo am thanh khàn khàn, lắp bắp, hiển nhiên cũng bị sự thổ lộ bất thình lình của anh dọa sợ: “Mỳ, mỳ nở rồi… Không ăn, không ăn thì sẽ bị nhũn…”
Sườn mặt Giang Thứ vẫn như cũ dán ở chỗ cổ cô, gần gũi đến mức có thể cảm nhận được mạch đập nhảy lên nhanh chóng, cơ thể ấm áp truyền cho nhau, anh thật sự không buông tay được: “Không sao, lát nữa anh ăn hết.”
Mắt Ôn Ngưng hơi rũ xuống, lông mi không tự chủ được run rẩy.
Từ khi ly hôn đến bây giờ, đã qua một khoảng thời gian rất dài, có lần Ôn Ngưng từng cho rằng bản thân đã trưởng thành rất nhiều, không hề quá mức cẩn thận giống như lúc trước, đối mặt với Dư Tiêu Tiêu cùng Tiêu Khuynh có ý đồ không tốt, cũng có thể có sức mạnh có cốt khí lạnh lùng thờ ơ, nhưng mà đối với người đàn ông sau lưng này.
Rõ ràng lúc trước là anh tổn thương mình sâu đậm nhất, là anh đã tự tay đánh nát ảo tưởng tốt đẹp cô thêu dệt, nhưng hôm nay cũng không biết làm sao lại thế này, chỉ cần đối diện với anh, dù thế nào đi chăng nữa cô cũng không thể tàn nhẫn được.
Không có cách nào không mang theo tình cảm lạnh lùng đối xử giống như Tiêu Khuynh, cô không thể không thừa nhận, tên khốn Giang Thứ này ở trong lòng cô, rõ ràng vẫn luôn là sự tồn tại đặc biệt nhất nhất.
“Anh, anh buông ra trước đi, anh dựa vào tôi gần như vậy… Trên người đều là mùi thuốc lá với rượu, ban nãy anh còn nói…” Giọng điệu Ôn Ngưng không chịu khống chế mà dịu dàng đi vài phần, nhỏ giọng thì thầm.
Giang Thứ rất không nghe lời: “Không sao, trước kia em cũng không ghét bỏ anh.”
Ôn Ngưng: “…”
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận nhưng hiện giờ cô thật sự không biết nên từ chối anh như thế nào, chính là rất nhiều quyết định không thể xúc động. Cô đã nếm trải cái mệt của sự xúc động, bây giờ sớm đã được đau khổ đếm không hết dạy cho tỉnh táo.
“Mỳ được rồi, anh ăn trước đi, tôi hơi mệt, đi tắm trước đã.” Ôn Ngưng thừa dịp anh phân tâm, ngồi xổm xuống, từ trong lồng ngực anh lẻn ra ngoài.
Giang Thứ đứng tại chỗ mấy giây, môi mỏng mấp máy, đáy mắt khó kìm nén được sự cô đơn.
Cả người Ôn Ngưng có hơi hoảng hốt, sau khi trốn khỏi lồng ngực anh, tùy tiện lấy bộ váy ngủ không biết tên từ tủ quần áo, cúi đầu lướt qua bên cạnh anh, đâm thẳng vào phòng tắm, vội vàng luống cuống đóng cửa lại.
Giang Thứ yên lặng đứng đó, nghe bên trong một mảnh yên tĩnh, rất lâu sau mới mơ hồ nghe được tiếng nước chảy.
Giang Thứ khẽ thở dài, tự giác bưng nồi mỳ đã sớm chín nhũn đến trên bàn trước sofa, gắp từng miếng đưa vào miệng, rõ ràng là bốc hơi nóng nhưng anh ăn cũng không thấy bỏng, nhưng trong lòng lại đau đến phát hoảng.
Ôn Ngưng ở trong phòng tắm lề mề hồi lâu, cô tắm xong, sau khi thay áo ngủ đi đến trước gương mới phát hiện ra chuyện lớn…
Ban nãy vì trốn Giang Thứ, hoang mang rối loạn nên lấy bừa quần áo trong tủ rồi chạy vào phòng tắm, lúc này nhìn chằm chằm vào áo ren hai dây trước gương, mặt đỏ đến có thể nhỏ ra máu.
Ôn Ngưng do dự nửa ngày, căng da đầu thật cẩn thận hé cửa phòng tắm ra một chút, giọng nói cô gái rất nhỏ: “Giang Thứ…?”
?
Động tác ăn mỳ của người đàn ông dừng lại, yết hầu trượt lên trượt xuống, không được, anh là chính nhân quân tử, cô nhóc này ở trong phòng tắm còn mở miệng gọi anh, tính làm chuyện gì?
Cho rằng năng lực kiềm chế của anh rất tốt sao? Ở trước mặt cô anh vốn không biết cái gì gọi là tự động kiềm chế được không?
Không thể đáp, anh sợ bản thân kiềm chế không được, lộ ra bản tính sói đói.
Giờ phút này im lặng là vàng, Giang Thứ giả vờ bình tĩnh ăn mỳ, không rên lấy một tiếng.
Ngón tay Ôn Ngưng nắm lấy khung cửa, cắn môi, lại thấp giọng gọi một câu: “Giang Thứ, anh còn ở đó không?”
Không ở không ở!
Ngay cả hô hấp của Giang Thứ cũng không khống chế nổi, đừng gọi nữa tiểu tổ tông của anh, giọng nói ngọt ngào liên tục gọi tên anh, anh rất khó đảm bảo bản thân sẽ làm ra chuyện phỉ nhổ gì với cô!
“Giang Thứ?”
Đến cùng là làm cái gì vậy, người như anh cực kỳ chịu không nổi hấp dẫn.
Ôn Ngưng trong phòng tắm thoáng thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm chắc hẳn anh ăn xong mỳ gói đã đi rồi, chân trần đi dép lê từ trong phòng tắm bước ra, nào biết đối diện trực tiếp ánh mắt lộ rõ vẻ kinh diễm của người đàn ông trên sofa.
Giang Thứ:?!”
Ôn Ngưng: “!!!”
Gương mặt cô gái nhỏ vừa mới tan đi chút ửng đỏ trong nháy mắt lại nóng bừng lên, làn da trắng nõn dưới lớp vải ren lập tức nhuộm ánh đỏ.
Đôi mắt Giang Thứ mở to hồi lâu, nửa giây cũng chưa khép lại được, bất giác liếm môi, còn theo bản năng mà nuốt nuốt nước miếng.
Ôn Ngưng cũng sắp xấu hổ chết đi được, gấp đến độ hơi mang theo tức giận yếu ớt giậm chân: “Sao anh còn chưa đi, tôi vừa mới gọi anh cũng không lên tiếng…!”
Giờ phút này Giang Thứ cũng không có cách nào hình dung nội tâm bản thân hoạt động thế nào, anh muốn biết ban nãy cô ăn mặc thế này ở trong phòng tắm gọi anh, này mẹ nó nói cái gì thì nói cũng phải khiến cô mấy ngày không xuống giường được.
Giả bộ làm chính nhân quân tử làm gì?? Nếu như vừa rồi không giả bộ đứng đắn, không chừng đêm nay ngay cả con anh cũng có thể có rồi! Đương sự Giang Thứ giờ phút này chính là đang hối hận, cực kỳ hối hận, hối hận đến muốn gi.ết chết bản thân.
Nhiệt tình này quá lớn, anh ho nhẹ một tiếng che giấu sự xấu hổ, Ôn Ngưng giận dỗi nhíu mày: “Anh còn nhìn! Anh mau nhắm mắt lại đi!”
Giang Thứ thật sự không nỡ nhắm mắt lại: “Chỗ nào của em mà anh còn chưa từng nhìn…” Nói tới nói lui, nhưng mà thân phận giờ phút này của anh vô cùng thấp hèn, không thể đối nghịch với cô, người đàn ông tương đối không tình nguyện mà lấy một cái gối, tùy tiện che trước mắt mình.
Nhưng trong lòng lại nghĩ là, rõ ràng hai người đã làm chuyện thân mật nhất với nhau vô số lần, toàn thân cô có chỗ nào mà anh chưa từng nhìn, sao lần này còn kích động lớn như vậy.
Anh biế.n thái phát hiện, bản thân hình như thật sự muốn một ngụm ăn Ôn Ngưng.
Vài phút sau, anh buông gối xuống, cô nhóc mê người ban nãy đã trùm áo khoác thật dày, vẻ mặt phòng bị nhìn chằm chằm vào anh.
Giang Thứ nhìn cô, lại cúi đầu nhìn nơi nào đó của chính mình, rất ngượng ngùng, nhưng không có cách nào khác, ai bảo cô ăn mặc đồ ren hai dây chạy loạn chứ.
Anh đây là chuyện thường tình.
Đại khái động tác cúi đầu của Giang Thứ quá mức rõ ràng, Ôn Ngưng theo tầm mắt của anh, thấy được vật nào đó không nên thấy.
?
!
??!!
Giang Thứ dang tay, biểu cảm rất bất đắc dĩ.
Ôn Ngưng xấu hổ đến hận không thể vùi mình vào trong đất: “Giang Thứ!!”
Người đàn ông ho nhẹ một tiếng, đứng dậy.
Ôn Ngưng thoáng trừng mắt: “Anh đừng qua đây!”
“Anh đi toilet, thật sự không có cách nào khác.” Khi anh đi qua bên cạnh cô, còn không nhịn được cười khẽ: “Ngưng Ngưng, cái này đều tại em.”
Ôn Ngưng: “…!!”
Ôn Ngưng cắn chặt răng, cảm thấy rung động cùng mềm lòng ban nãy trong nháy mắt đều nghẹn trở về, tên đàn ông xấu xa này! Căn bản không đáng để cô mềm lòng! Anh chính là tên khốn khiếp! Trong đầu đầy rác rưởi vàng khè!
Giang Thứ ở trong nhà vệ sinh “làm” hồi lâu, thật lâu thật lâu.
Cũng có lẽ là ăn chay quá lâu, nhiệt tình hơi nhiều…
Lúc người đàn ông đi ra, Ôn Ngưng không được tự nhiên khuôn mặt nhỏ nghiêm túc ngồi ở trên ghế, nửa ánh mắt cũng không chia cho tên đàn ông thối dơ bẩn như anh!
Giang Thứ cúi đầu cười: “Đừng xấu hổ, trước kia không phải em rất quen thuộc nó sao?”
Ôn Ngưng hít sâu một hơi: “Giang Thứ, anh đi ra ngoài cho tôi!”
Hung dữ vậy.
Giang Thứ liếm môi: “Được được được, anh không nói, em mặc thành như thế chạy đến trước mặt anh, anh đây cũng thật sự khó nhịn, em nói có phải không?”
Ôn Ngưng cúi đầu như cũ: “Tôi cũng không phải cố ý.”
Giang Thứ: “Ừm.”
“Ban nãy khi tôi vào phòng có hơi gấp gáp, thuận tay lấy một bộ đồ, cái này không phải kiểu ngày thường tôi mặc, Thanh Thanh, chính là trợ lý của tôi, trước kia cô ấy thu dọn một ít quần áo trang sức bên đại ngôn đưa cho mang đến đây, tôi không nhìn rõ…” Cô gái nhỏ xụ mặt, chấp nhất giải thích.
Giang Thứ lại “Ừm” một tiếng: “Đã biết, phong cách trước kia của em tương đối khó cởi.”
Ôn Ngưng tức giận, trong nháy mắt ngước lên trừng anh, nhưng mà còn chưa kịp nói chuyện, chuông cửa đã vang lên.
Cô gái nhỏ lập tức có tật giật mình, hoảng loạn nhìn về phía Giang Thứ: “Có thể là nhân viên công tác của đoàn phim qua đây, anh, anh mau tránh một chút!”
Cô vừa nói vừa vội vàng đứng dậy đẩy người cao to như anh vào tủ quần áo bên kia, Giang Thứ cúi đầu nhìn tay nhỏ của cô sờ loạn lên người mình, biểu cảm còn rất hưởng thụ.
Giang Thứ: “Em như vậy, khiến chúng ta giống như đang yêu đương vụng trộm vậy.”
Ôn Ngưng: “…” Lúc này cô không có tâm trạng nói nhảm với anh.
Hai người xô xô đẩy đẩy lăn lộn một trận, anh lo lắng cứ tiếp xúc như vậy, chính mình thật sự lại phải tiến vào phòng tắm thêm một lần nữa, bàn tay to giữ cô lại: “Đừng căng thẳng, là cơm anh gọi.”
Ôn Ngưng hơi dừng lại, cũng không phát hiện bản thân đang bị anh ôm vào ngực chiếm tiện nghi, chỉ cảm thấy nhẹ nhõm trong nháy mắt, rồi sau đó lại bán tính bán nghi.
Mãi cho đến khi phục vụ đẩy một xe đồ ăn tiến vào, cô mới nghiêng đầu nhìn anh.
Lúc này Ôn Ngưng không nói tiếng nào, chờ đến khi người phục vụ rời đi, cô hơi bĩu môi nhỏ giọng nói thầm: “Cảm thấy mỳ gói tôi làm không thể ăn thì về nhà mà ăn…”
Giang Thứ xắn tay áo lên, tỉ mỉ đặt đồ ăn đưa tới lên trên bàn, sau đó ôi kéo cô nhóc khó tính ngồi đối diện mình.
“Anh ăn mỳ, những đồ này cho em ăn.”
Ôn Ngưng chớp chớp mắt: “?”
Giang Thứ múc cho cô bát canh: “Đồ ăn liên hoan bên kia của em đều là đồ cay, em có thể no bụng sao?”
“Nghe lời, ăn nhiều chút, đừng để bản thân bị đói.”
Anh đau lòng.
Tác giả có lời muốn nói: Đâu (Tác giả): Giang cẩu, rốt cuộc là đồ bẩn bựa gì!!!!! Buồn nôn!!!!! Rốt cuộc anh ở trong nhà vệ sinh làm cái gì!!!!!! Phỉ nhổ!!!!! Ngưng Ngưng của chúng ta đừng chơi với anh ta!!!! Anh ta dơ lắm!!!!!
Ngưng Ngưng: Được thôi.
Giang cẩu:? Chuyện thường ở đời thôi mà?