Mệnh Phượng Hoàng

Chương 72



Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của huynh ấy, ta mỉm cười. Huynh ấy muốn ngồi dậy, ta vội ấn huynh ấy xuống, nghe huynh ấy nói: “Vậy ta đi ngay!

Ta lắc đầu. “Không, bây giờ sao huynh có thể đi? Ít nhất phải dưỡng thương cho khỏe đã.”

“Nhưng huynh không đợi được.” Huynh ấy nhíu mày, nói.

Ta gật đầu, sao ta không biết chứ, song ta quan tâm tới sức khỏe của huynh ấy hơn.

“Tam Nhi…”

Huynh ấy còn muốn nói nhưng ta ngắt lời, nói nhỏ: “Khanh
Hằng, huynh phải nhớ, Hoàng thượng có ý định tha cho hai người, đó là
long ân vô cùng to lớn.” Bằng không, là một quân vương thì không nên
nhân từ, mềm mòng. Theo ý của ta thì nn xử Cố đại nhân tội chết, thế nhưng nhìn người trước mặt, ta lại không nỡ. Còn Hạ Hầu Tử Khâm nghĩ tới ơn cứu mạng của Cố Khanh Hằng đã là vượt quá
mức độ nhẫn nại của hắn rồi.

Nhìn huynh ấy, ta nói tiếp: “Cho nên huynh phải dưỡng
thương cho khỏe, việc này không thể nóng vội.” Ta chỉ sợ hoàng đô vẫn
còn cá lọt lưới, e rằng tới lúc đó, bọn chúng nhìn thấy Cố Khanh Hằng,
sẽ không tha cho huynh ấy. Suy cho cùng, bọn chúng không phải Cố đại
nhân, không cần quan tâm tới tình thân phụ tử.

Cuối cùng huynh ấy cúi đầu, nghiến răng không nói gì.

Ta thở dài một tiếng. “Mấy ngày này, thiệt thòi cho huynh rồi. Rất nhanh thôi, huynh sẽ có thể ra ngoài.”

Mãi sau mới thấy huynh ấy gật đầu. Lúc đi ra, ta dặn dò thị vệ trông nom huynh ấy cho tốt, kêu thái y tới thăm bệnh hằng ngày.

Tấn Vương đưa ta ra khỏi thiên lao, nhíu mày hỏi: “Bản vương không biết rốt cuộc nơi cất giấu thư tín ở đâu?”

Ta khẽ cười. “Vương gia không cần bận tâm về việc này,
Hoàng thượng đã nói, nếu Cố Khanh Hằng có thể lập công chuộc tội thì sẽ
cho hắn cơ hội. Đợi thương thế của hắn chuyển biến tốt, Hoàng thượng sẽ
có sự sắp đặt.”

Ánh mắt Tần Vương lóe lên tia kinh ngạc nhưng y không cố
tiếp tục chủ đề này nữa. Một lúc sau, y lên tiếng: “Công chúa hồi cung
luôn à?”

Ta chần chừ giây lát, nhìn y vẻ không hiểu rồi gật đầu.
“Đương nhiên, nếu không phải như vậy thì vương gia cho rằng bản cung nên đi đâu?”

Y khẽ cười, lắc đầu, nói: “Bản vương không có ý đó.” Dừng
lại giây lát, y lại nói: “Khi nghe nói công chúa dẫn quân đánh cho Bắc
Tề đại bại, bản vương vẫn nghĩ rốt cuộc là nữ tử như thế nào mới có thể
oai hùng như vậy.”

Ngoái đầu nhìn y, ta mỉm cười, nói: “Bây giờ đã nhìn thấy, vương gia thấy bản cung thế nào?”

Y cười lúng túng. “Bản vương cảm thấy không hề giống. Công chúa thâm tàng bất lộ, thật khiến bản vương bội phục!”

Ta mỉm cười không đáp, chỉ vịn tay Tư Âm tiến lên. Vốn dĩ
muốn mượn cớ để nói bóng nói gió đến Vãn Lương nhưng nghĩ một chút, cuối cùng ta lại thôi. Phương Hàm cũng đã đi, cho dù ban đầu Vãn Lương có
giúp Phương Hàm giấu giếm ta, ta cũng không muốn truy cứu nữa.

Hãy để trong lòng ta còn giữ lại một phần tốt đẹp duy nhất
này. Nghĩ như vậy, khóe miệng ta mỉm cười, vịn tay Tư Âm bước vào loan
kiệu. Dựa lưng vào tấm đệm mềm phía sau, tay ta khẽ siết chặt, nếu ta
đoán không sai, nơi cất giấu thư tín chính là ở ngoại ô hoàng đô, căn cứ bí mật huấn luyện thích khách.

Hạ Hầu Tử Khâm nói đã tìm rất nhiều lần ở Cố phủ nhưng
không có kết quả. Hắn còn nói, có lẽ thư tín không ở Cố phủ, mà giấu ở
nơi khác. Câu nói đó của hắn chính là đang ám thị cho ta, chẳng qua hắn
muốn trao cơ hội này cho Cố Khanh Hằng. Cố đại nhân không chịu nói, hóa
ra Hạ Hầu Tử Khâm đã đoán ra, thế nhưng hắn không muốn nói toạc móng
heo, đúng như ta nói, chúng ta phải trả lại thể diện cho hắn.

Hít thật sâu, Hạ Hầu Tử Khâm có thể đối xử với Cố Khanh Hằng như vậy, ta thật sự rất cảm kích.

Hồi cung, ta về Cảnh Thái cung nghỉ ngơi. Lúc đi vào, ta
trông thấy Tường Thụy đang từ sân bước tới, thấy ta trở về, y vội vàng
hành lễ.

Thái độ của y đối với ta tốt hơn trước một chút, ta không
biết có phải do những lời ta hỏi y khi đó không. Xảy ra chuyện của
Phương Hàm, ta từng không nghi ngờ tất thảy bọn họ, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy hoang mang.

Lúc ta đi tới trước mặt y, y đột nhiên gọi ta: “Công chúa!”

Ta hơi ngẩn người, nghe tiếng bước chân y chạy lên, vòng
qua người ta, cúi đầu nói: “Công chúa, hôm nay nô tài nghe nói Thục Phi
nương nương biếm Thẩm Tiệp dư vào lãnh cung nhưng Hoàng thượng… không
đồng ý.”

Lời của y khiến ta sửng sốt.

Tối qua ta đã biết việc Diêu Thục phi muốn đưa Thẩm Tiệp dư vào lãnh cung. Ta vốn cho rằng mặc dù lời nói của nàng ta không tương
đương với thánh chỉ nhưng Hạ Hầu Tử Khâm giao việc này cho nàng ta xử
lý, vậy thì thánh chỉ đó chỉ là hình thức, song không ngờ Hạ Hầu Tử Khâm lại không đồng ý.

Ta buột miệng hỏi: “Thế Thẩm Tiệp dư bây giờ thế nào?”

“Tạm thời bị nhốt ở Thu Ba cư, ý của Hoàng thượng là muốn suy nghĩ thêm.” Y vẫn cúi đầu nói.

Ta mím môi, Hạ Hầu Tử Khâm làm vậy thật khiến người ta khó hiểu.

Nhìn chằm chằm người trước mặt, ta khẽ hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn nói cho bản cung biết việc này?”

Tường Thụy nhỏ giọng đáp: “Nô tài cho rằng công chúa muốn biết.”

Không biết vì sao, câu nói này của y khiến ta nhớ tới
chuyện trước kia. Khi ấy, có chuyện gì, bọn họ đều chủ động quay về nói
với ta. Ai nấy trong số họ đều là đôi mắt và đôi tai của ta nơi hậu
cung.

Vành mắt hơi đỏ, không biết từ khi nào những việc như vậy dần thay đổi, đến nỗi bản thân ta cũng không phát hiện ra.

Nghiêng mặt đi, ta nói: “Bản cung biết rồi, ngươi lui xuống trước đi!”

Y không chần chừ, gật đầu vâng lời, xoay người lui xuống.

Tư Âm theo ta vào phòng, đóng cửa phòng xong, nàng ta mới
nhỏ giọng hỏi: “Vì sao Hoàng thượng không giữ thể diện cho Thục phi
nương nương trong việc này nhỉ?”

Lời nói của nàng ta khiến ta kinh ngạc.

Đúng thế, ta đã hồ đồ rồi, ta nên nghĩ ra, Hạ Hầu Tử Khâm
hành động khác thường nhưng đã không giữ thể diện cho Diêu Thục phi. Về
lý mà nói, hắn đã giao việc này cho Diêu Thục phi thì không nên để xảy
ra tình huống như vậy.

Điều gì khiến hắn làm vậy?

Suy đi nghĩ lại cũng không có kết quả.

Buổi tối lại truyền đến tin, Thẩm Tiệp dư cuối cùng cũng bị biếm vào lãnh cung.

Lúc Tư Âm nói tới việc này với vẻ đương nhiên phải thế, ta lại trầm mặc.

Hắn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lại đồng ý nhốt Thẩm Tiệp dư vào lãnh cung. Vì sao phải mất đến nửa ngày?

Ngón tay run run, không phải Hạ Hầu Tử Khâm muốn suy nghĩ
mà là không thể để Thẩm Tiệp dư vào lãnh cung, bởi vì trong lãnh cung
còn có một người khác.

Nếu ta nghĩ không nhầm, đó chính là… Dao Phi.

Ta bỗng dưng bật dậy, Tư Âm giật mình, vội tiến lên hỏi: “Công chúa sao thế?”

Ta vội sực tỉnh, mới phát hiện mình đã thất thố. Ta nên
nghĩ ra từ lâu, không phải Hạ Hầu Tử Khâm vẫn giấu Dao Phi ở đâu đó ư?
Đêm ấy, hắn vội vàng muốn Triêu Thần thay thế Dao Phi nên không có thời
gian để đưa người ra ngoài, nơi duy nhất có thể giấu người trong cung
chỉ có lãnh cung.

Nơi đó cách chính điện phía trước khá xa. Quan trọng nhất là lãnh cung bây giờ không có một ai.

Còn việc làm thế nào để Dao Phi ở đó mà không gây ra động tĩnh gì, ta nghĩ hắn đương nhiên có thủ đoạn của mình.

Cho nên bây giờ mới có thể đưa Thẩm Tiệp dư vào, nếu không
tất cả đều bại lHạ Hầu Tử Khâm muốn giữ lại tính mạng cho Dao Phi, giấu
lâu như vậy, dĩ nhiên vẫn muốn giấu. Ta cũng không định hỏi về việc này, có lẽ lần này, hắn sẽ đưa nàng ta xuất cung. Còn nàng ta đi đâu, đương
nhiên do Hạ Hầu Tử Khâm quyết định, nhưng cho dù thế nào, đời này kiếp
này nàng ta không thể hồi cung được nữa, cũng không thể có bất kỳ mối
liên hệ nào với hắn.

“Công chúa…” Tư Âm thấy ta im lặng, bèn gọi ta một tiếng.

Ta mỉm cười, lắc đầu nói: “Không sao, ta chỉ hơi mệt, ta muốn nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nàng ta vội gật đầu, dìu ta, nói: “Vậy nô tỳ hầu hạ nương nương nghỉ ngơi.”

Xoay người đi tới bên giường, ta nằm xuống. Tư Âm đắp chăn
cho ta, thổi tắt ngọn đèn giữa phòng, để lại duy nhất ngọn đèn nhỏ trong góc, sau đó mới khẽ khàng đóng cửa, đi ra. Nằm trên giường, ta nghĩ đến rất nhiều việc xảy ra gần đây, làm thế nào cũng không ngủ được.

Lo lắng cho vết thương trên người Cố Khanh Hằng, ta biết,
hôm nay ta đã nói như vậy, huynh ấy sẽ nghe lời ta mà chờ đợi, thế nhưng ta cũng biết lòng huynh ấy bất định. Thở dài một tiếng, ta không thể ở
bên cạnh huynh ấy. Ta trở mình, nhìn bóng dáng mông lung trong tẩm cung, không biết vì sao trước mắt lại trở nên mơ hồ.

Dường như nghe thấy có tiếng bước chân đi từ ngoài vào, ta
thoáng giật mình, cửa đã mở. Dưới ánh đèn lờ mờ, chiếc long bào màu vàng chói mắt đến dị thường. Ta vội ngồi dậy, đúng lúc hắn ngước mắt nhìn,
cánh cửa phía sau đã được nhẹ nhàng khép lại.

Hắn bước lên, hỏi: “Sao còn chưa ngủ? Trẫm không cho người khác gây tiếng động, sợ đánh thức nàng.”

Ta cũng không đáp, chỉ hỏi: “Sao muộn thế này Hoàng thượng mới qua?”

Hắn cười gượng, nói: “Trẫm không ngủ được.”

Ta ngẩn người, thấy hắn đã cởi hài rồi lên giường. Ta giơ
tay cởi long bào cho hắn, hắn nghiêng người nằm xuống, vươn tay ôm lấy
ta.

“Hoàng thượng…” Ta

Hắn lắc đầu, vùi mặt vào cổ ta, thì thầm: “A Tử, trong lòng trẫm đang rất rối loạn.”

Kéo chăn đắp lên người hắn, ta hỏi: “Hoàng thượng rối loạn điều gì?”

Song hắn không trả lời.

Để mặc hắn ôm, ta cũng im lặng. Rất lâu sau, ta tưởng hắn
đã ngủ, bỗng thấy hắn cất tiếng: “Hôm nay nàng tới thiên lao, tình hình
bên đó thế nào?”

Ta ngước mắt nhìn hắn, hắn không hề mở mắt, hơi thở cũng
khẽ khàng. Ta bèn nói: “Không đâm vào chỗ hiểm, nghỉ ngơi vài ngày là
không vấn đề gì. Về phía Cố đại nhân, thiếp cũng hỏi rồi, đại để đã biết chỗ giấu thư tín.”

Lông mi hắn khẽ lay, hắn vẫn không mở mắt, chỉ khẽ cười, nói: “Không hổ là A Tử của trẫm.”

Ta cười khẽ. “Điều đó phải tạ ơn tấm lòng của Hoàng thượng.”

Hắn có chút đắc ý. “Đừng tưởng nàng tâng trẫm lên tận trời
xanh là sau này có việc gì, trẫm đều có thể theo ý nàng nhé!”

Ta phì cười. “Hoàng thượng không cần theo ý thiếp, những
việc Hoàng thượng làm, thiếp đã rất cảm kích rồi, Khanh Hằng cũng vậy.”

Cánh tay đang ôm ta khẽ siết chặt, hắn than thở: “Trẫm luôn sợ mình vẫn làm chưa đủ tốt.”

Đáy lòng xót xa, ta ôm lấy hắn, khẽ nói: “Hoàng thượng làm
rất tốt!” Lúc nói lời này, ta không khỏi nghĩ tới việc Thẩm Tiệp dư bị
biếm vào lãnh cung hôm nay, đương nhiên cũng nghĩ tới việc của Dao Phi.

Cắn môi, ta có thể không hỏi đến những việc này.

Mãi khuya ta mới ngủ thiếp đi.

Hôm sau, ta không biết người bên cạnh đã dậy từ lúc nào.
Cười chán nản, xem ra ta thật sự đã quá mệt mỏi nên ngủ mê mệt!

Thiên Phi bị cấm túc, còn cấm bất kỳ người nào tới thăm,
Thiên Lục cho dù oán hận cũng không thể nói gì. Nàng ta cũng không tới
Cảnh Thái cung của ta. Lần trước tới cầu xin ta chuyện của Cố Khanh
Hằng, ta không đồng ý, với tính cách của nàng ta thì sẽ không có lần thứ hai.

Ba hôm sau mới nghe tin Cố Khanh Hằng đưa người tới căn cứ
bí mật huấn luyện thích khách. Lúc nhận được tin, ta đang nằm nghỉ ngơi
trên nhuyễn tháp. Tư Âm vội vàng chạy vào, cười nói với ta: “Công chúa,
người đúng là thần! Nô tỳ nghe nói, đã tìm được thứ Hoàng thượng cần
rồi! Vừa nãy Tấn Vương vào cung, bây giờ đang bàn bạc với Hoàng thượng
trong Ngự thư phòng!”

Nàng ta không biết thứ Hạ Hầu Tử Khâm muốn là gì, có điều, nghe nàng ta nói, ta cũng tin rằng thực sự đã tìm thấy.

Khẽ thở dài, vẫn may là ta và hắn đoán đúng, không đoán sai.

Hai hôm sau liền nghe nói Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, Cố
Khanh Hằng đoái công chuộc tội, được miễn tội chết. Cố đại nhân bị cách
chức quan đại học sĩ, mấy đời không được thu nhận, còn Cố Khanh Hằng khi trở về hoàng đô chưa kịp khôi phục thân phận tướng trấn thủ hoàng đô
nên giờ đây đương nhiên không có chức quan mà bãi bỏ.

Trên thánh chỉ không hề nhắc tới việc Cố Địch Vân thông đồng với địch phản quốc.

Ta cũng không biết trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm có dự tính gì, song hắn đã bốn ngày không tới Cảnh Thái cung, cho dù ta muốn hỏi cũng
không có cơ hội. Có lẽ bây giờ hắn đang chuẩn bị một cách chu đáo, đợi
ổn thỏa sẽ bắt đầu chiến tranh với Nam Chiếu.

Ta lại đợi ở Cảnh Thái cung hai ngày nữa thì nghe được tin
Hạ Hầu Tử Khâm triệu kiến Cố Khanh Hằng. Ta còn đang kinh ngạc, không
hiểu vì sao đột nhiên y lại triệu kiến huynh ấy, sau khi nghe Tư Âm nói
xong, ta bèn đứng dậy, đi ra ngoài.

Tư Âm vội đuổi theo, hỏi: “Công chúa có cần chuẩn bị loan kiệu không?”

Ta nghĩ một chút rồi lắc đầu, nói: “Không cần đâu.” Dứt lời, không nhìn nàng ta, ta đi thẳng ra ngoài.

Tư Âm chạy chậm theo, nói: “Công chúa, người đi chậm thôi!”

Sải bước được một đoạn, ta bỗng dừng lại, ngẫm nghĩ giây
lát, lại đi sang đường khác. Cho dù Hạ Hầu Tử Khâm triệu kiến Cố Khanh
Hằng vì việc gì, ta cũng không thể chạy thẳng tới Ngự thư phòng, Hậu
cung không được phép can thiệp chính sự, huống chi ta bây giờ vẫn chưa
phải là phi tử của hắn.

Đứng trên hành lang, ta biết Cố Khanh Hằng ra khỏi Ngự thư phòng, ắt phải đi qua đây, vậy thì ta đợi ở đây là được.

Quả nhiên, đợi một lúc liền thấy Cố Khanh Hằng đi tới. Ta
để Tư Âm đứng yên tại chỗ rồi vội vàng tiến lên, huynh ấy nhìn thấy ta,
thoáng kinh ngạc, bất giác bước nhanh hơn.

Huynh ấy tiến lên hành lễ với ta rồi nói: “Công chúa!”

Ta vội lên tiếng: “Không cần đa lễ!” Quan sát kĩ huynh ấy,
thấy sắc mặt huynh ấy không tốt, ta lo lắng hỏi: “Vết thương trên người
huynh thế nào rồi?”

Huynh ấy sững người, lập tức lắc đầu. “Không sao rồi.”

Nghe vậy, ta cũng an lòng. Nhìn huynh ấy, ta nói: “Hoàng
thượng làm vậy chỉ là tạm thời, khi nào đến lúc sẽ tìm cơ hội cân nhắc
huynh.”

Song huynh ấy khẽ cười, lắc đầu nói: “Ban đầu, ta tiến cung chỉ vì muốn bảo vệ muội, bây giờ xem ra không cần nữa rồi. Kỳ thực, chỉ cần muội sống tốt, ta ở đâu cũng vậy thôi.”

Sống mũi cay cay, nhớ tới khi đó, ta muốn huynh ấy xuất
cung, huynh ấy sống chết không chịu, nói vì ta sống không tốt cho nên
huynh ấy mới phải ở lại. Giờ đây huynh ấy lại nói như vậy…

Thực ra ta sống rất tốt, nếu huynh ấy không muốn vào cung
nữa, đương nhiên ta tôn trọng huynh ấy, chỉ bởi vì ngay từ đầu ta đã
biết, tính cách huynh ấy không thích hợp với cuộc sống như thế này.

Ta cố nở nụ cười. “Trước đây đã vất vả cho huynh rồi.”

Huynh ấy lắc đầu. “Sao lại vất vả? Là vui mừng

Khóe môi khẽ cười, huynh ấy xưa nay đều như vậy, tất thảy mọi việc đều vì ta, đến nói chuyện cũng thế.

Hít hít mũi, ta cười, hỏi: “Vì sao Hoàng thượng lại đột nhiên triệu kiến huynh vậy?”

Huynh ấy cười nhạt. “Giống như muội nói, Hoàng thượng muốn
động viên ta, nhưng trong lòng ta nào để ý đến việc đó. Cha ta phạm phải tội chết, Hoàng thượng niệm tình ta mà không giết ông ấy, ta có gì bất
mãn chứ? Hơn nữa, giờ đây muội đã ổn, trong lòng ta chỉ thấy vui mừng.”

Ta gật đầu, Cố Khanh Hằng là một nhân tài, Hạ Hầu Tử Khâm luôn biết rõ điều này, hắn xưa nay công tư rất phân minh.

Ta vừa định lên tiếng liền thấy hai nguwòi từ xa vội vã đi tới.

Lúc đi đến trước mặt chúng ta, một người có vẻ hoảng hốt,
một người không cẩn thận bị ngã ở góc rẽ. Gã thái giám dẫn đường cho
người kia vội nói: “Ôi trời, còn không mau lên!”

Ta tiến lên, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Thái giám kia quay đầu, nhìn thấy ta, bỗng chốc không nói
nên lời. Mặt Cố Khanh Hằng biến sắc, huynh ấy rảo bước lên, túm lấy vạt
áo người dưới đất, cau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này ta mới nhìn rõ, người ngã dưới đất không mặc phục
trang trong cung, ta chỉ nhìn là nhận ra, đó là gia đinh của Cố phủ.

Trái tim như thắt lại, trong lòng ta dâng lên một dự cảm xấu.

Gia đinh run rẩy, thấy người trước mặt là Cố Khanh Hằng bèn lắp bắp nói: “Thiếu… thiếu gia, lão gia xảy ra chuyện rồi! Lão gia…”

“Cái gì?” Cố Khanh Hằng run người, nghiêm giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Gia đinh đó run rẩy, nói không ra lời, công công bên cạnh ta bèn nói: “Cố lão gia chết rồi.”

Ta cảm thấy đầu óc trống rỗng, Cố Địch Vân đã chết.

Sắc mặt của Cố Khanh Hằng bỗng trở nên tái mét, huynh ấy
quay phắt người, xông tới chỗ công công kia. “Ngươi nói lại lần nữa
xem!”

Công công đó sợ tái mặt, nhất thời không nói nổi một câu.

Huynh ấy ngây người, đột nhiên xoay người chạy nhanh về
phía trước. Ta giật mình kinh hãi, vội kêu: “Còn không mau đuổi theo!
Phái người theo y xuất cung!”

Công công bên cạnh vội định thần, vâng lời đuổi theo. Gia
đinh của Cố phủ run rẩy đứng lên, vừa định đi thì bị ta gọi lại, nghiến
răng, nói: “Không cần đuổi theo, ngươi theo bản cung đi gặp Hoàng
thượng!” Vẫn nên nói cho hắn nghe tường tận mọi việc.

Gã kinh ngạc ngoái đầu nhìn ta, ta đã rảo bước về hướng Ngự thư phòng. Bên ngoài Ngự thư phòng, Lý công công thấy ta vội vàng tới,
liền ra nghênh đón. “Công chúa, bây giờ Hoàng thượng… Ối, công chúa…”

Ta không kịp nghe y nói, chỉ bảo: “Đi bẩm báo bản cung có việc gấp!”

Lý công công bị dáng vẻ của ta dọa cho hết hồn, vội gật
đầu, lao vào trong, rất nhanh sau đó đã đi ra, nói với ta: “Mời công
chúa!”

Ta ngoảnh đầu nhìn gã gia đinh của Cố phủ một cái, nói: “Theo bản cung vào trong!”

Bên trong, bất ngờ trông thấy Tấn Vương cũng có mặt.

Hạ Hầu Tử Khâm ngước mắt nhìn ta rồi đưa mắt nhìn gã gia
đinh của Cố phủ đứng sau ta, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Kẻ đứng sau ta run rẩy, lập cập quỳ xuống, khấu đầu nói: “Nô tài tham kiến Hoàng thượng,
Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Tấn Vương cũng ngạc nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Hắn là ai?”

Ta ngước mắt nhìn về phía Hạ Hầu Tử Khâm, tiến lên, nghiến
răng nói: “Gia đinh của Cố phủ vào cung nói Cố Địch Vân đã chết.”

Lời vừa thốt ra, hai người trước mặt đều bàng hoàng, sửng
sốt. Mặt Hạ Hầu Tử Khâm hắn buông thứ trong tay xuống, sải bước tới,
trầm giọng hỏi: “Cố Địch Vân đã chết?”

Đúng, ta cũng không tin.

Quay đầu nhìn kẻ đang quỳ dưới đất, gã vẫn cúi đầu, toàn thân không ngừng run rẩy, không dám ngẩng lên.

Ta nhìn gã, nói: “Hoàng thượng đang hỏi ngươi, còn không bẩm báo chi tiết việc này!”

“Vâng, vâng!” Gã gia đinh vẫn cúi đầu, nói. “Hôm nay, lúc
quản gia tới đưa cơm cho lão gia, phát hiện… phát hiện lão gia đã chết
trong phòng…”

Hai tay bất giác siết chặt, ta nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm nghiêm nghị hỏi: “Chết thế nào?”

“Bị… bị giết.” Gia đinh run rẩy trả lời.

Ta chỉ cảm thấy tim thắt lại, có người ám sát! Song ta
không nghĩ ra được, Hạ Hầu Tử Khâm đã tước chức quan của ông ta, cũng đã tìm thấy thư tín cấu kết với giặc của ông ta, vì sao vẫn có người muốn
giết ông ta để diệt khẩu?

Như vậy há chẳng phải là hành động thừa thãi ư?

Sắc mặt Hạ Hầu Tử Khâm bỗng trở nên tái mét, mãi sau vẫn không thốt nổi một câu.

Tấn Vương nói với kẻ đang quỳ dưới đất: “Lui ra!”

Gã đó lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng khấu đầu cáo lui.

Tấn Vương lại nói vọng ra bên ngoài: “Người đâu!”

Lý công công đẩy cửa vào, Tấn Vương hạ giọng, nói: “Lập tức phái người tới Cố phủ, phong tỏa tin tức Cố Địch Vân tử vong!”

Nghe khẩu khí y có chút khác thường, nét mặt Lý công công
thay đổi, vội vàng vâng lời lui xuống. Còn ta, đột nhiên có dự cảm xấu,
dường như có thứ gì đó mà bọn họ đều biết, duy chỉ có ta là không biết.

Sau đó, nhớ tới mấyHạ Hầu Tử Khâm đều bận rộn trong Ngự thư phòng, chưa từng qua Cảnh Thái cung, ta cũng không biết rốt cuộc hắn
đang bận cái gì. Hôm nay lại thấy Tấn Vương cũng ở Ngự thư phòng, hai
người đóng cửa, ắt hẳn đang bàn bạc việc quan trọng nào đó.

Ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm hơi lùi lại một bước, Tấn Vương vội lên tiếng: “Hoàng thượng…”

Song hắn giơ tay gia hiệu cho y không cần lên tiếng.

Tấn Vương cúi đầu, nói: “Xin Hoàng thượng thứ tội.”

Hắn cười gằn một tiếng, lắc đầu. “Trẫm đã đánh giá thấp bọn chúng.”

Lời của họ khiến ta trở nên mơ hồ, khó hiểu, ta nhìn hai
người trước mắt, cuối cùng không kìm được, cất tiếng hỏi: “Hoàng thượng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Hắn ngập ngừng giây lát, xoay người lấy thư trên bàn, đưa cho ta, khẽ nói: “Tự nàng xem đi!”

Ta giơ tay nhận lấy, ánh mắt dừng lại trên chiếc bàn phía
sau hắn, ở đó còn rất nhiều phong thư như vậy, có cái đã mở, có cái chưa mở. Còn cái trong tay ta mới bóc chưa lâu.

Ta do dự, cuối cùng rút phong thư trong đó ra.

Mở ra, trên thư có vài ba câu, chỉ có một ý, đó là bốn năm
trước, Hạ Hầu Tử Khâm mưu quyền đoạt vị, phóng hỏa Đông cung, bây giờ
Thái tử còn sống, hô hào các trung thần trung thành với vương triều Tuân gia đưa Thái tử đăng cơ xưng đế.

Ngón tay run run, ta ngước mắt nhìn người trước mặt, hắn
quay người, nói: “Đống thư tín này là do Cố Khanh Hằng đem về. Trẫm đã
xem qua tất cả, nội dung đều như nhau.”

Nào có ai ngờ những thứ Cố Địch Vân giấu đi chẳng phải thư
tín câu kết với giặc mà lại thế này! Cho nên khi đó ông ta mới không
công bố nội dung của thư tín. Ta luôn cảm thấy kỳ lạ, đã nắm được thư
tín câu kết với giặc, mà Hạ Hầu Tử Khâm luôn không muốn tha cho Nam
Chiếu, vậy mà lại không thể lấy cớ này để khởi binh… Nhưng bây giờ, cuối cùng ta đã biết vì sao.

Ta buột miệng hỏi: “Vậy

Tấn Vương đáp: “Lúc hắn mang về, chưa từng xem qua những phong thư này.”

Bởi vì chúng đều được dán kín nên đã được đọc qua hay chưa, chỉ nhìn một cái là biết. Ta hiểu tính cách của Cố Khanh Hằng, huynh ấy không phải kiểu người đọc lén. Ta cũng biết việc này nhất định do Hoàng hậu Nguyên Trinh giở trò.

Chúng ta mưu tính lâu như vậy nhưng không ngờ vẫn bị Nam Chiếu đi trước một bước.

Tấn Vương lại nói: “Những thư tín này e là rất nhiều người nhận được.”

Lời của y, sao ta lại không hiểu? Chỉ cần những người nhận
được thư tín này nghe được tin Cố Địch Vân bị ám sát, người đầu tiên bị
nghi ngờ chắc chắn chính là Hạ Hầu Tử Khâm.

Ban đầu tống Cố Địch Vân vào ngục, tội danh là có liên quan tới thích khách hành thích Hoàng đế, về điểm này, những người trong
triều đều biết rõ. Ông ta mang tội danh như vậy song Hạ Hầu Tử Khâm lại
bằng lòng hạ thánh chỉ thả người, hành động này của hắn đã khiến rất
nhiều người kinh ngạc.

Giờ đây Cố Địch Vân đã chết, ai cũng sẽ cho rằng Hạ Hầu Tử
Khâm chẳng qua chỉ giả vờ tha người rồi âm thầm hạ lệnh ám sát.

Cố Địch Vân là nguyên lão của hai triều, động cơ “mưu sát”
lão thần tiền triều của Hạ Hầu Tử Khâm còn không đủ rõ ràng ư?

Đã giết người, chứng tỏ có tật giật mình. Những người nắm
trong tay văn kiện mật này sẽ càng tin tưởng chuyện Thái tử còn sống.

Mặc dù Tô Mộ Hàn vẫn còn sống thật nhưng ta biết việc này
không liên quan tới y. Hoàng hậu Nguyên Trinh không biết y còn sống cho
nên nàng ta đang lừa gạt! Trước tiên, nàng ta dùng Bắc Tề khởi binh để
làm suy yếu thực lực của thiên triều, sau đó sử dụng chiêu gây rối lòng
dân của thiên triều.

Nếu ta đoán không lầm, tiếp theo, Nam Chiếu sẽ nhân cơ hội này để khởi binh.

Khẽ siết chặt bàn tay, ta chỉ hy vọng người được Tấn Vương phái đi có thể kịp thời phong tỏaCố Địch Vân bị ám sát.

Thế nhưng Cố Khanh Hằng…

Nghĩ tới dáng vẻ huynh ấy vội vã rời đi, trái tim ta như bị thít chặt. Ta không biết huynh ấy có hiểu lầm Hạ Hầu Tử Khâm hay không. Có thể huynh ấy sẽ cho rằng hôm nay Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên triệu kiến huynh ấy là vì muốn tách huynh ấy ra.

Nghĩ như vậy, lòng ta trở nên rối rắm.

Cả ba người đều im lặng, một lát sau, Tấn Vương mới lên tiếng: “Hoàng thượng, để thần qua Cố phủ xem sao.”

Thấy Hạ Hầu Tử Khâm gật đầu, Tấn Vương mới lui xuống. Lúc
đi qua ta, y nhìn ta một cái nhưng không nói gì, đi thẳng ra ngoài.

Ta và Hạ Hầu Tử Khâm đứng đối diện với nhau, song hắn không nhìn ta, đôi môi mỏng mím chặt, không thốt một lời.

Chần chừ giây lát, cuối cùng ta bước lên, nói: “Hoàng
thượng, những việc phải làm, chàng đều đã làm cả rồi, thế nhưng ta ở chỗ sáng, địch ở chỗ tối, khó mà đề phòng được.” Ban nãy Tấn Vương nói mong hắn tha tội, vậy thì chắc chắn hắn đã giao việc bảo vệ Cố Địch Vân cho
Tấn Vương, thế nhưng rốt cuộc kẻ khác vẫn ra tay được.

Hắn khẽ “hừ” một tiếng rồi nói: “Hoàng hậu Nguyên Trinh quả thật tính toán rất tốt, nàng ta ngấp nghé giang sơn này của trẫm không
chỉ mới ngày một ngày hai, trẫm ngày càng tán thưởng trí thông minh của
nàng ta đấy!”

Ta sững sờ, còn đang không biết hắn có ý gì liền nghe thấy
giọng nói của Lưu Phúc truyền vào từ bên ngoài: “Hoàng thượng, Thái hậu
đã đến.”

Hắn nhìn ra phía cửa theo phản xạ, trầm giọng nói: “Mau mời vào!”

Ta rất kinh ngạc, lúc này Thái hậu đột nhiên đến, chẳng lẽ
đã nghe được chút tin tức gì ư? Nhưng chẳng phải Hạ Hầu Tử Khâm đã nói
phải phong tỏa tin tức sao?

Ta còn đang suy nghĩ thì đã thấy Thái hậu vịn tay Thiển Nhi tiến vào, vừa đứng vững, bà đã để Thiển Nhi lui ra. Ta vội tiến lên
hành lễ với bà, Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Sao m hậu lại đến?”

Thái hậu không nhìn ta, đi thẳng lên, nhỏ giọng nói: “Lúc
ai gia vừa tới thì gặp Tử Úc, thấy hắn vội vội vàng vàng liền hỏi hắn.
Sao, là thật à?”

Ta khẽ thở phào, nghe Thái hậu nói như vậy, thế thì tin tức chắc vẫn chưa bị truyền ra ngoài.

Hắn cũng không định giấu Thái hậu việc này, chỉ gật đầu, nói: “Vâng!”

Nghe vậy, nét mặt Thái hậu biến sắc, bà nghiến răng, nói:
“Hoàng hậu Nguyên Trinh rốt cuộc muốn làm gì? Ả ta đi khắp nơi rao tin
đồn nhảm Thái tử tiền triều vẫn còn sống, hòng làm động lòng người! Ả ta làm thế, không phải là mang dã tâm của Tư Mã Chiêu à?”

Thái hậu là người thông minh, bà đã sớm đoán được tám, chín phần.

Vẻ mặt của Hạ Hầu Tử Khâm trở nên rất khó coi, ta không
biết có phải vì câu nói “đi khắp nơi rao tin đồn nhảm Thái tử tiền triều vẫn còn sống” của Thái hậu không. Thái hậu cho rằng Tô Mộ Hàn đã chết
nhưng trong lòng Hạ Hầu Tử Khâm biết rõ sự thật, bởi vì khi đó, chính
miệng hắn hạ lệnh nói Hàn Vương đã chết, là hắn chủ động tha cho y.

“Hoàng thượng!” Ta tiến lên kéo áo hắn, khẽ gọi. Ta chỉ
muốn cho hắn biết, việc này tuyệt đối không liên quan tới Tô Mộ Hàn, ta
sẵng sàng cam đoan cho y.

Hắn lắc đầu, nói cho ta hay hắn không sao.

Thái hậu nhìn ta, lại nói: “Trong tay ả ta không hề có Thái tử, ai gia muốn xem xem, rốt cuộc ả ta sẽ diễn vở kịch này thế nào.”

“Việc này trong lòng trẫm tự có định liệu, mẫu hậu cứ hồi
cung, trẫm muốn gọi mấy vị tướng quân vào cung bàn bạc một số việc.” Hắn nhìn Thái hậu, nhẹ nhàng nói.

Thái hậu do dự giây lát, cuối cùng gật đầu, lui ra.

Ta định cất bước đi nhưng hắn kéo cổ tay ta lại, giọng hắn
vang lên: “Nàng ở lại đi, cùng trẫm nghe ý kiến của bọn họ.”

Ta sững người song hắnông tay, quay người đi. Nghĩ một lát, ta cất bước đi theo.

Thấy hắn gọi lớn: “Lưu Phúc!”

Cửa mở, Lưu Phúc vội vàng chạy vào. “Hoàng thượng có gì sai bảo ạ?”

“Truyền Trần Tướng quân và Dư Tướng quân vào cung gặp trẫm.”

“Vâng!”

Lưu Phúc lui xuống, ta kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, những tướng quân cùng hắn trở về từ Trường Hồ không chỉ có hai người, song
hắn chỉ truyền có hai vị tướng quân này. Trong lòng ta đã hiểu rõ tất
thảy, đứng trước tình huống quốc gia lâm nguy, các tướng quân đều có thể dũng mãnh giết giặc trên chiến trường, nhưng giờ đây là nội loạn. Chỉ
có hai vị tướng quân là Trần Tướng quân và Dư Tướng quân hoàn toàn thuộc phái bảo hoàng. Những người khác cho dù không phải người trung thành
với Tuân gia tiền triều thì cũng là những người dễ bị dao động.

“Hoàng thượng!” Ta bước lên, nắm tay hắn, lo âu nhìn hắn.

Nếu tìm thấy chứng cứ thông đồng với giặc giữa Cố Địch Vân
và Nam Chiếu, như vậy chỉ dựa vào việc Hoàng hậu Nguyên Trinh giật dây
Cố Địch Vân ám sát Hạ Hầu Tử Khâm, thiên triều có thể quang minh chính
đại khai chiến với Nam Chiếu, không ai có thể nói gì. Nhưng bây giờ lại
trở thành Hạ Hầu Tử Khâm mưu hại Thái tử tiền triều, mà Thái tử tiền
triều vẫn chưa chết, Nam Chiếu muốn lấy cớ này để khai chiến, còn muốn
làm tan rã thế lực trong triều của thiên triều.

Tất cả những điều này đều vô cùng bất lợi với Hạ Hầu Tử Khâm.

Hắn nắm ngược lại tay ta, quay đầu nhìn ta, mỉm cười, khẽ nói: “Không sao!”

Hai vị tướng quân nhanh chóng tiến vào. Hắn buông tay ta, nhìn thẳng xuống phía dưới.

Trần Tướng quân, Dư Tướng quân quỳ xuống, nói: “Mạt tướng tham kiến Hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế!”

“Hai vị tướng quân miễn lễ!” Hắn lên tiếng.

ọn họ tạ ơn rồi đứng lên, Trần Tướng quân cất lời hỏi:
“Hoàng thượng triệu kiến gấp mạt tướng vào cung, không biết có việc gì?”

Hắn đưa thư tín trên bàn cho bọn họ rồi nói một lượt việc xảy ra ngày hôm nay.

Nét mặt Dư Tướng quân biến sắc, y giận dữ nói: “Sao lại có
chuyện như vậy? Hoàng thượng, theo người thì chúng ta nên làm thế nào?”

Sắc mặt Trần Tướng quân cũng rất khó coi, y nắm chặt chuôi
kiếm ở thắt lưng, trầm giọng nói: “Hoàng thượng, hoàng đô lúc này còn có các tướng quân khác.”

Dư Tướng quân nghiêm giọng nói: “Loạn thần tặc tử, tất cả
mọi người đều có thể giết hắn! Trần Tướng quân lẽ nào còn sợ bọn chúng
hay sao?”

Hạ Hầu Tử Khâm nhíu mày, nói: “Các ngươi chỉ có hai người,
khi ấy, cùng trẫm trở về hoàng đô ngoài các ngươi còn có ba người khác.
Luận binh lực, hai người các ngươi không thể địch nổi.”

Nghe vậy, Dư Tướng quân mới bớt ngạo mạn, vừa định lên
tiếng thì Trần Tướng quân nói: “Lúc Tấn Vương vào hoàng đô, chẳng phải
cũng mang theo quân ư? Lẽ nào Tấn Vương cũng không thể dùng?”

Lời của ông ta như thức tỉnh người trong cơn mê, quả thật có thể dùng Tấn Vương.

Hạ Hầu Tử Khâm gật đầu, nói: “Trẫm cũng có suy nghĩ như
vậy, trận chiến này ở hoàng đô không thể để bùng phát, chỉ có thể áp
chế. Trẫm dùng người để áp chế.”

Binh lực của hai vị tướng quân, binh lực Tấn Vương mang về
hoàng đô, thêm ngự lâm quân có sẵn trong hoàng đô, ba đội quân trấn áp
ba vị tướng quân khác, chắc dư sức.

Quả thực giống như Hạ Hầu Tử Khâm nói, tất cả mạch máu của
thiên triều đều nằm tại hoàng đô, nếu khai chiến ở đây, thiên triều chắc chắn sẽ bùng lên một trận sóng to gió lớn, lúc đó, e là không ai có thể dập tắt trong một chốc một lát.

Trần Tướng quân ôm quyền, nói: “Hoàng thượng nói phải, mạt tướng đi chuẩn bị ngay.”

Dư Tướng quân nghe vậy cũng cá lui.

Nhìn bóng lưng của bọn họ rời đi, ta bỗng lên tiếng: “Hoàng thượng vẫn sợ sẽ không giấu nổi tin tức à?”

Hắn gật đầu: “Trẫm đương nhiên phải chuẩn bị.”

Ta biết, vạn lần không sợ, chỉ sợ một lần không may.

Một lát sau, ta lại nói: “Nếu hoàng đô thật sự xảy ra binh
biến, Nam Chiếu đợi thời cơ dấy binh, Hoàng thượng dám đảm bảo Diêu
Tướng quân không phản bội không?” Diêu Hành Niên mới là người ta lo
nhất, không phải sao?

Hắn siết chặt bàn tay, bây giờ Hoàng hậu Nguyên Trinh dùng
danh nghĩa của Thái tử để khai chiến, Diêu Hành Niên dù thế nào cũng là
nguyên lão tiền triều, chẳng lẽ ông ta không động lòng?

Song Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Diêu Hành Niên sẽ không phản bội.”

“Sao Hoàng thượng có thể khẳng định như vậy?” Ta nhíu mày,
nói. “Khi đó, trên mật thư ông ta gửi tới Trường Hồ đã viết Hoàng thượng trúng độc là vì trong thuốc nước của thiếp có độc, thiếp vẫn luôn tò
mò, làm thế nào mà ông ta biết được việc này?”

Hạ Hầu Tử Khâm sững người, ngước mắt nhìn ta, nói: “Diêu
Hành Niên khi ấy đang ở biên ải, chỉ tiếp xúc với duy nhất Nam Chiếu,
nàng cho rằng làm sao ông ta biết?”

Lời của hắn khiến ta ngây người.

Hắn đứng thẳng dậy, tiến lên vài bước, chắp tay ra sau, nói nhỏ: “Nàng đã thề thốt chân thành rằng độc của trẫm không phải do tiên
sinh của nàng hạ, trẫm cũng nghĩ rất nhiều, việc này có thể hiểu được.
Năm đó, lúc Hoàng đế Đại Tuyên trúng độc, thuốc độc đến từ Nam Chiếu, mà bây giờ lại xuất hiện trong hậu cung của trẫm…”

Hắn nhìn ta một cái, ta cảm thấy trong lòng chấn động, buột miệng nói: “Hoàng hậu Nguyên Trinh!”

Hắn không đáp, chỉ nói: “Phương Hàm là truyền nhân của Ô
tộc, lại là cung tỳ của tiền triều, lén lút qua lại với Hoàng hậu Nguyên Trinh, không phải là không có khả năng. Nhưng đáng tiếc, nàng ta chết
nhanh quá, trẫm chưa kịp thẩm vấn.”

Trong lòng ta kinh hãi, Phương Hàm là người của Hoàng hậu Nguyên Trinh!

Hóa ra, Hạ Hầu Tử Khâm đã biết rõ, còn ta, chưa từng nghĩ
rằng mình đã nhầm. Nàng ta hạ độc không phải vì Thanh Dương muốn giết Hạ Hầu Tử Khâm mà vì Hoàng hậu Nguyên Trinh! Nàng ta tự vẫn e là không
hoàn toàn vì nghe được tin Thanh Dương đã chết, mà là bởi nhiệm vụ của
nàng ta thất bại, nàng ta không thể sống tiếp, không thể để người ta
nhận ra chủ mưu đứng sau nàng ta là ai! Ai vì chủ nấy, ai vì chủ nấy…

Hóa ra ý nàng ta là như thế này.

Siết chặt hai tay, cô cô à cô cô, tâm tư này của ngươi giấu sâu thật đấy!

Phương Hàm trông thấy Thanh Dương mới thấy kinh ngạc, có lẽ đến lúc đó nàng ta mới biết Tô Mộ Hàn còn sống. Ta cảm thấy vui mừng,
nàng ta chưa gửi tin này cho Hoàng hậu Nguyên Trinh. Bất luận là nàng ta không có cơ hội hay nàng ta không muốn nói, đối với ta đều đáng mừng.

Bằng không, với tính cách của Hoàng hậu Nguyên Trinh, nếu
biết Tô Mộ Hàn thật sự vẫn còn sống, chắc chắn nàng ta dù phải đào ba
thước đất cũng sẽ tìm cho ra y. Chỉ cần Tô Mộ Hàn còn sống, nàng ta càng có lý do quang minh chính đại để tấn công thiên triều.

Chính Hoàng hậu Nguyên Trinh chủ mưu việc hạ độc cho nên
nàng ta ắt hẳn hiểu rõ nguồn độc trên người ta, thậm chí còn biết rõ
nguồn độc ở đâu. Vì thế Diêu Hành Niên ở biên ải có thể nghe ngóng được
tin này, tuy không biết thực hư thế nào song cũng không thể không có khả năng, sau khi ông ta biết, lập tức gửi thư tới Trường Hồ. Nghĩ lại, ông ta chỉ nói trong thư, thuốc nước trên người Đàn Phi có độc.

Thuốc nước trên người, suy cho cùng là thuốc nước gì, ông
ta cũng không viết rõ. Theo như ông ta nói, ông ta cũng không biết ta
vẫn còn sống, chỉ nêu rõ sự thật thuốc nước trên người ta trước đó có
độc.

Nghe Hạ Hầu Tử Khâm nói vậy, mọi điều bất hợp lý đều đã được giải thích thấu đáo.

Diêu Hành Niên sẽ không làm phản, bởi vì ông ta đã không
còn đường lui. Năm đó, ông ta lựa chọn giúp Hạ Hầu gia giành lấy giang
sơn, cho dù bây giờ ông ta đã mất đi con trai, còn con gái vẫn chưa có
hoàng tự, ông ta cũng không có đường li.

Thế nhưng dẫu Diêu Hành Niên không phản bội, lúc thật sự
khai chiến, toàn bộ binh lực của hoàng đô đều gánh lấy nguy hiểm, Hiển
Vương còn đang xử lý phía Bắc Tề cũ, thiên triều chắc chắn không có
nhiều binh lực hơn để ra tiền tuyến chi viện. Đánh trận này, căn bản là
khó khăn chất chồng…

Chỉ trong một ngày, tin tức về cái chết của Cố Địch Vân đã
bị truyền ra ngoài. Quả nhiên không ngoài dự đoán của Hạ Hầu Tử Khâm,
tin tức này truyền ra, hoàng đô lập tức xảy ra binh biến. May mà Hạ Hầu
Tử Khâm đã chuẩn bị trước. Binh biến không lớn, nhanh chóng bị trấn áp.

Đúng lúc này, tin tức từ biên cương đưa về, Nam Chiếu đóng quân lâu như vậy, cuối cùng cũng không thể nhẫn nại.

Điều khiến người ta không ngờ là đại quân thiên triều lại thua liên tiếp!

Đại quân thiên triều không chịu nổi một đòn như vậy khiến
ta không sao hiểu nổi. Mặc dù binh lực của thiên triều nằm trong tay Hạ
Hầu Tử Khâm là chủ yếu, nhưng ắt hẳn binh lực trong tay Diêu Hành Niên
cũng toàn là tinh binh chứ!

Tư Âm tái mét mặt, nói với ta: “Công chúa, nghe nói trận
chiến ở tiền tuyến không có cách nào để đánh, Nam Chiếu mượn cớ Thái tử
để xuất binh, nghe đâu Tuân Thái tử đã xuất hiện trên chiến trường!”

Lời nói của nàng ta khiến mặt ta biến sắc, Thái tử xuất hiện?

Tô Mộ Hàn…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.