Mệnh Phượng Hoàng

Chương 32



Ta vẫn tựa vào lòng hắn, nhưng lúc này, ta không biết rốt cuộc mình có
thể nói gì, có thể hỏi gì. Ta chỉ cảm thấy trong lòng thực sự rất rối
loạn. Ta vẫn luôn muốn biết những chuyện có liên quan tới Phất Hy nhưng
không dám hỏi hắn. Bây giờ thật sự đối mặt với chuyện đã qua ấy, chuyện
giữa hắn và nàng ta, ta bỗng cảm thấy sợ.

Hắn đột nhiên cúi đầu
nhìn ta, ta bị hắn nhìn đến mức cảm thấy có chút hoảng sợ, nghe hắn nói: “Chuyện giữa trẫm và nàng ấy, tin rằng nàng không phải không biết gì.”

Đúng thế, sao ta có thể không biết chứ? Đêm Giao thừa năm ngoái, chuyện của
Thiên Lục, ta chắc chắn sẽ điều tra. Tin rằng những phi tần không được
sủng ái, đố kỵ với Thiên Lục cũng sẽ lặng lẽ dò la chuyện này, bởi tâm
tư của mọi người đều như nhau.

Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, nhưng hắn chỉ gượng cười một tiếng rồi lắc đầu, nói: “Không nhắc tới nàng ấy nữa.”

“Hoàng thượng…” Ta kinh ngạc thốt lên, đột nhiên hắn lại không nhắc tới nàng ta nữa.

Hắn cúi người đặt ta xuống.

“Hoàng thượng!” Ta kéo ống tay áo hắn.

Hắn đưa mắt nhìn ta, hít sâu một hơi rồi nói: “Nàng biết quận chúa Bắc Tề đó là ai chứ?”

Trong lòng ta chấn động, sao đột nhiên hắn lại hỏi tới chuyện này?

Hắn thở dài, đáp: “Cũng là người nhà họ Liễu.”

Nhà họ Liễu… Đúng rồi, Phất Hy là tiểu thư nhà họ Liễu. Như vậy là tỷ muội của Phất Hy?

Ta kinh ngạc nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng bằng lòng nói với thần thiếp sao?”

Hắn đột nhiên bật cười. “Nàng muốn nghe?”

Ta gật đầu thật mạnh, dù chuyện này khiến ta cảm thấy sợ nhưng ta vẫn muốn biết.

Hắn đột nhiên quay người, đi về phía trước. Ta thoáng do dự, cuối cùng cũng cất bước đi theo, đưa tay cầm lấy tay hắn. Ngón tay hắn run lên một
cách rõ ràng nhưng hắn không ngoảnh lại nhìn ta.

Hít sâu một hơi, ta khẽ nói: “Hoàng thượng không nói, thế để thần thiếp đoán thử, được không?”

Bước chân không dừng lại, hắn vẫn im lặng.

Ta lại nói: “Hoàng thượng không nói, vậy là đồng ý với thần thiếp rồi
nhé!” Lặng lẽ liếc nhìn nam tử bên cạnh, ánh trăng phủ lên gương mặt
nhìn nghiêng của hắn, tạo thành vẻ mông lung.

Ta suy nghĩ một
lát, cuối cùng nói: “Quận chúa Bắc Tề là muội muội của nàng ta, thế nên
Thái hậu cố ý không cho nàng ta tới thiên triều. Nhưng Hoàng thượng lại
muốn nàng ta sống tốt, thế nên mới định ban hôn cho Tấn Vương.”

Bằng không thì ta không nghĩ ra nguyên nhân tại sao Thái hậu làm vậy, và cả
nguyên nhân khiến Hạ Hầu Tử Khâm làm như thế. Thái hậu muốn hắn tránh xa nữ tử nhà họ Liễu nên mới gấp gáp muốn Tấn Vương phong nàng ta làm phi, còn Hạ Hầu Tử Khâm lại muốn nàng ta được sống tốt nên mới tính toán như vậy.

Cuối cùng hắn cũng để lộ cảm xúc, đưa ánh mắt nhìn về nơi xa, khẽ nói: “Đàn Phi của trẫm vẫn luôn thông minh như thế!”

Vậy là ta đã đoán đúng hết.

Hắn nói: “Khi đó, nàng ấy là trưởng nữ, hơn nữa, mẹ của nàng ấy lại là muội muội ruột của mẫu hậu, thế nên được hưởng đãi ngộ tốt nhất. Khi đó,
nàng ấy nói với trẫm, ở Bắc Tề, nàng ấy còn có một muội muội cùng cha
khác mẹ, là con gái do tiểu thiếp sinh nên lúc nào cũng bị người ta coi
nhẹ.”

Lời của hắn khiến ta run rẩy. Muội muội của Phất Hy, muội muội do tiểu thiếp sinh ra, sao giống ta đến thế!

Hắn chỉ nói bị người ta coi nhẹ, thực ra cũng không khó để ta đoán ra, đó
chỉ là cách nói mập mờ mà thôi. Ta chỉ cần nhớ tới thời thơ ấu của mình
là đã có thể cảm thấy vô cùng xúc động. Không biết tại sao, trong lòng
ta nảy sinh chút cảm thông với vị quận chúa kia.

“Tỷ muội họ, dẫu một năm chỉ gặp nhau mấy lần nhưng tình cảm vẫn rất tốt. Nàng ấy nói,
nàng ấy có được cuộc sống hạnh phúc nhất, hy vọng đến một ngày, muội
muội của mình cũng được như vậy.” Hắn ngừng lại một lát rồi nặng nề nói
tiếp: “Trẫm nghĩ rằng trẫm có thể cho nàng ấy…”

Mới nói được nửa
chừng, hắn bỗng ngừng lại. Sao ta lại không hiểu được câu nói dang dở ấy chứ? Hắn nghĩ rằng hắn có thể cho nàng ta một cuộc sống hạnh phúc nhất
nhưng không ngờ, tai họa ập tới, Phất Hy được phong làm công chúa, tới
Bắc Tề hòa thân, còn chết thảm trong hậu cung Bắc Tề. Tất cả những
chuyện này đều là những chuyện năm đó hắn không thể nào tưởng tượng
được.

Cảm nhận được bàn tay hắn dần lạnh đi, trong lòng ta rúng
động. Nhìn sự thù hận trên gương mặt hắn, ta không biết người hắn hận
lúc này là Hoàng đế Gia Thịnh của tiền triều hay là Hoàng đế Bắc Tề kia, cũng có thể là… Thái hậu? Có lẽ, còn có cả chính bản thân hắn nữa.

“Hoàng thượng!” Ta hạ giọng gọi hắn.

Hắn chậm rãi lắc đầu, nói khẽ: “Trẫm không sao! Trẫm biết Hàn Vương không
có muội muội, năm ấy, khi nghe được tin, trẫm liền phái người đi điều
tra. Quả nhiên chỉ là nghĩa muội.”

Mà hắn điều tra thì lại phát
hiện, nghĩa muội của Hàn Vương chính là muội muội của Phất Hy. Ta đột
nhiên cảm thấy tất cả chuyện này không đơn giản như vậy, tại sao lại có
sự trùng hợp đến như thế?

Cuối cùng ta cũng biết tại sao đêm đó
Dụ Thái phi lại buột miệng gọi ta là “Liễu đại tiểu thư”. Hóa ra, nhà họ Liễu còn có nhị tiểu thư.

Ta không kìm được, hỏi dò: “Là ý của Liễu lão gia hay là…” Câu cuối cùng ta không nói nhưng trong lòng hắn ắt cũng hiểu.

Hắn lạnh lùng “hừ” một tiếng, nói: “Liễu Nguyên Sùng là kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, dĩ nhiên ông ta cũng có phần!”

Ta đương nhiên có thể hiểu được sự tức giận của hắn. Năm đó, Liễu lão gia
kia đã cân nhắc giữa Thế tử và Hoàng đế Bắc Tề, chọn lấy một người có vẻ quyền cao chức trọng, song không ngờ Hạ Hầu Tử Khâm lại có ngày hôm
nay, cho nên ông ta mới có thể trơ mắt muốn đưa con gái của mình qua
đây.

Mà tâm tư của Hoàng đế Bắc Tề lại càng rõ ràng hơn. Ông ta
muốn kết giao với thiên triều, biết đưa muội muội của Phất Hy tới, Hạ
Hầu Tử Khâm dù không thích nhưng cũng sẽ không làm mất mặt mình.

“Hoàng thượng!” Ta khẽ vuốt ve lồng ngực hắn, hắn thật sự đang rất tức giận.

Hắn không nhìn ta, chỉ nói: “Dĩ nhiên mẫu hậu cũng biết thân phận của nàng
ta nên mới kiên quyết không để trẫm đồng ý chuyện này. Chuyện đã qua,
trẫm có thể không tính toán, nhưng lần này, trẫm chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của Hy Nhi, để muội muội của nàng ấy được sống tốt! Mẫu hậu
không chịu, đương nhiên trẫm cũng sẽ không nhượng bộ!”

Đây lần
đầu tiên hắn nhắc tới tên của Phất Hy trước mặt ta. Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim ta đột nhiên đau nhói. Ta tự nhủ với mình, hắn không quên
được, cả đời này sẽ không quên được người ấy.

Ta ngưỡng mộ, ghen tỵ, còn… hận nữa.

Hắn nói, chuyện đã qua có thể không tính toán, dù chỉ là một câu nói ngắn
ngủi nhưng ta biết, khi ấy, chắc Thái hậu đã ép hắn. Chuyện hồi đó, ta
không thể tưởng tượng được nhưng cũng đủ để hiểu được nỗi khổ của hắn,
bằng không với tính tình của hắn, sao có thể buông tay để Phất Hy bị gả
tới Bắc Tề? Cuối cùng ta cũng biết, mấy ngày trước đó Thái hậu tránh gặp hắn là vì chuyện gì.

Vẫn là vì Phất Hy… Cho nên hắn mới nói, lần này muốn xem thử liệu Thái hậu có nhẫn tâm như thế không. Có lẽ chuyện
khi ấy, hắn cũng từng muốn cứng rắn nhưng cuối cùng không thể vượt qua
Thái hậu.

Ta chợt nhớ tới hôm ấy, hắn bị bệnh, đến Cảnh Thái
cung, lẩm nhẩm nói “năm năm rồi”… Năm năm, vẫn là vì Phất Hy. Bởi vậy,
dù hoài nghi động cơ người Bắc Tề đưa muội muội của Phất Hy tới hòa thân nhưng hắn vẫn không bằng lòng, vui vẻ chấp nhận.

©STENT

Ta bỗng cảm thấy khó chịu, ngẩng lên nhìn hắn, cắn răng hỏi: “Nếu Hoàng
thượng đã muốn nàng ta sống sót, sao không đích thân chăm sóc cho nàng
ta?” Ban hôn cho Tấn Vương, Tấn Vương à, dù cũng là người trong hàng
nghìn, hàng vạn người mới chọn được một người như thế, nhưng suy cho
cùng vẫn khác nhau.

Hắn lại khẽ cười, nói: “Nếu tính cách của nàng ấy giống như tỷ tỷ của nàng ấy thì không hợp với cuộc sống trong cung.”

Ta chưa quên cái chết của Phất Hy, bỗng cảm thấy có chút kinh ngạc, ban
hôn cho Tấn Vương là để bảo vệ nàng ta. Cách xa cung đình, cách xa thị
phi.

“Hơn nữa trẫm…” Hắn cúi đầu nhìn ta, vươn tay kéo ta lại, nói nhỏ: “Trẫm cũng không có nhiều tinh lực để bảo vệ thêm một người.”

Thêm…

Hạ Hầu Tử Khâm à, ta sợ sự dịu dàng của hắn, dù chỉ trong chốc lát.

Vừa nãy khi hắn nói tới Phất Hy, cảm giác đau đớn ấy là điều ta chưa bao giờ nhìn thấy ở hắn. Hắn yêu Phất Hy, không nghi ngờ.

Vậy thì bây giờ hắn nguyện bảo vệ ta, bởi vì yêu sao?

Câu này ta vẫn không dám hỏi.

Bỗng nhiên lại nhớ tới Tấn Vương. Hóa ra Hạ Hầu Tử Khâm nói muốn gặp Tấn
Vương mới quyết định có ban hôn hay không, thứ nhất, là ban thưởng, thứ
nữa là cũng muốn xem Tấn Vương liệu có hai lòng không. Nếu Tấn Vương có
hai lòng, như thế đưa muội muội của Phất Hy tới đó, rồi có một ngày, hắn sẽ trở mặt với Tấn Vương vì giang sơn này. Vậy sao có thể giúp Phất Hy
hoàn thành tâm nguyện được.

Ta ngước mắt nhìn hắn. Hắn không biết những suy nghĩ trong lòng ta lúc này, muốn nói gì đó, nhưng lại nghe
thấy phía sau vang lên giọng nói thận trọng của Lý công công: “Hoàng
thượng, Hoàng thượng…”

Ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Lý công công
đang đứng ở đằng xa, phía sau y là hai cung tỳ của ta, còn Thiển Nhi
đang đứng bên cạnh Lý công công, cũng nhìn về phía chúng ta. Hạ Hầu Tử
Khâm trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Thực ra, hắn không hỏi thì ta cũng đoán được. Thiển Nhi đang ở đây, chắc chắn là Thái hậu muốn hắn tới đó.

Quả nhiên, Lý công công vội bước lên, thưa: “Hoàng thượng, Thiển Nhi cô nương tới nói, Thái hậu mời người tới Hy Ninh cung.”

Hy Ninh cung? Thế thì Hiển Vương cũng đã về rồi sao? Xem ra Thái hậu muốn
giải thích việc chủ động thỉnh hôn thay Tấn Vương hôm nay.

Hạ Hầu Tử Khâm cau mày, nói: “Về nói với Thái hậu, trẫm không khỏe, muốn về
nghỉ ngơi, bảo Thái hậu cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Ta kinh ngạc, Thiển Nhi đang đứng đó mà hắn lại thản nhiên nói dối như thế.

Trên gương mặt Lý công công lộ rõ vẻ khó xử, nhưng Thiển Nhi điềm tĩnh đáp:
“Hoàng thượng long thể bất an, nên nghỉ ngơi sớm một chút. Thái hậu nói, nếu người không tới thì mời Đàn Phi nương nương qua nói chuyện.”

Nghe thấy vậy, sắc mặt hắn chợt thay đổi, cúi đầu nhìn ta. Ta cũng kinh
ngạc, không mời được Hạ Hầu Tử Khâm, lại bảo ta tới. Thái hậu thật lợi
hại, dường như đã đoán được lý do. Nhưng ta cũng không thể thoái thác,
nói mình không khỏe đâu nhỉ? Hắn là Hoàng thượng, còn ta chỉ là một phi
tần, không thể không để tâm tới sự tồn tại của Thái hậu.

Song hắn cũng không ngăn cản ta, chỉ lên tiếng: “Thế thì đi đi! Tiểu Lý Tử!”

“Có nô tài!” Lý công công vội chạy tới dìu hắn, nói: “Hoàng thượng cẩn thận, nô tài đỡ người.”

Hắn “ừ” một tiếng rồi không nhìn ta nữa, quay người đi.

Ta do dự một lát, cuối cùng cũng quay người. Thiển Nhi nói với ta: “Mời nương nương!”

Ta gật đầu, đi lên. Vãn Lương và Triêu Thần liền đi theo sau ta.

Hy Ninh cung.

Thiển Nhi đưa ta tới tẩm cung của Thái hậu, nghiêng người đẩy cửa rồi nói với ta: “Nương nương vào một mình đi, chúng nô tỳ đều ở bên ngoài.”

Đưa mắt nhìn nàng ta một cái, ta gật đầu rồi sải bước vào trong.

Bên trong, Thái hậu đang ngồi tựa trên nhuyễn tháp, một tiểu cung tỳ cẩn
thận xoa thái dương cho bà. Ta đi tới, hành lễ. “Thần thiếp tham kiến
Thái hậu!”

Bà chậm rãi mở mắt, phất tay bảo ta đứng dậy, lại nói
với tiểu cung tỳ kia: “Trong này không có việc gì nữa, ngươi lui xuống
đi!”

“Vâng, nô tỳ xin cáo lui!” Cung tỳ thu dọn đồ đạc, cúi người rồi lui ra ngoài.

Thái hậu đưa mắt nhìn về phía chiếc ghế đặt ở bên, nói: “Ngồi đi!”

Ta nói tạ ơn rồi mới bước lên, ngồi xuống.

Thái hậu ngồi dậy, khẽ cười, nói: “Cái tính ấy của Hoàng thượng, ai gia thật sự hiểu được, quả nhiên không mời được hắn tới.”

Trong lòng hơi dao động, ta cũng cười. “Nhưng người Thái hậu tìm rõ ràng
không phải là Hoàng thượng.” Người mà bà thật sự muốn tìm, e rằng chính
là ta.

Bà không tức giận, chỉ hỏi: “Ai gia nhắc tới chuyện ban hôn quận chúa Bắc Tề cho Tấn Vương, Hoàng thượng tức giận sao?”

Ta cúi đầu, nói: “Thái hậu đã xử lý tốt đẹp, Tấn Vương đồng ý, đương nhiên Hoàng thượng cũng đồng ý.” Xem ra Thái hậu cho rằng Hạ Hầu Tử Khâm đột
nhiên rời khỏi bữa tiệc là vì giận chuyện này. Làm sao bà biết được, Hạ
Hầu Tử Khâm chỉ muốn Tấn Vương ra ngoài để hỏi chuyện khác, cũng là để
xác định chắc chắn muốn ban muội muội của Phất Hy cho Tấn Vương.

Dường như Thái hậu có chút kinh ngạc, lúc đầu bà kiên quyết không đồng ý cho
người Bắc Tề tới thiên triều hòa thân, chính vì sợ Hạ Hầu Tử Khâm để
nàng ta vào hậu cung thiên triều nên bà mới phải đi trước hắn một bước,
nói ban hôn quận chúa cho Tấn Vương làm phi. Nhưng không ngờ, Hạ Hầu Tử
Khâm biết chuyện này mà không phản đối.

Sững sờ hồi lâu, Thái hậu mới nói: “Như thế thì tốt! Nữ nhân đó không thể bước vào hậu cung thiên triều này!”

Trong lòng ta có chút kinh ngạc, xem ra thành kiến của Thái hậu với Phất Hy
thật sự rất lớn, tới muội muội của nàng ta mà cũng phải như thế. Suy
nghĩ một lát, ta lấy dũng khí, nói: “Lúc nãy, Hoàng thượng có nói sơ qua với thần thiếp, thần thiếp cũng hiểu được một chút. Thần thiếp có vài
chuyện không hiểu, sao Thái hậu lại ghét người của Liễu gia như vậy?”

Khi nói hai từ “Liễu gia”, đến lòng bàn tay ta cũng đổ mồ hôi, chỉ sợ Thái hậu đột nhiên nổi cơn thịnh nộ.

Cẩn thận nhìn Thái hậu, thấy sắc mặt bà bỗng tái đi, ta bắt đầu cảm thấy
căng thẳng. Nhưng bà vẫn im lặng, lát sau mới nói: “Nữ nhân của Liễu gia đều là họa thủy!”

Ta vô cùng kinh ngạc, nghe Thái hậu nghiến
răng nói: “Năm ấy, vì Phất Hy mà đến ngôi vị thế tử Hoàng thượng cũng
không cần. Ngươi bảo người làm mẹ như ai gia sẽ nghĩ thế nào? Dù đó là
con gái của muội muội ai gia, nhưng không ai có thể cản trở con đường
phía trước của Hoàng thượng! Không ai có thể!”

Thái hậu giận dữ nói, còn ta, chỉ thấy lòng mình lạnh đi.

Bà nói Hạ Hầu Tử Khâm vì Phất Hy mà tới ngôi vị thế tử cũng từ bỏ, như vậy chuyện của Phất Hy năm đó chắc chắn vô cùng náo loạn. Thái hậu chỉ có
mình Hạ Hầu Tử Khâm là con trai, từ xưa tới nay, mẹ phú quý nhờ con, bà
vất vả lắm mới được nhận một đứa con trai làm thừa tự, bồi dưỡng từ thuở nhỏ, mong đến một ngày hắn có thể xuất sắc hơn người, đương nhiên bà
không thể để Phất Hy phá hủy niềm hy vọng của bà.

Ta nghĩ, phu
nhân của thế tử, lão vương gia chắc sẽ không đồng ý chọn Phất Hy. Hạ Hầu gia là hoàng tộc khác họ, đương nhiên muốn chọn tiểu thư nhà môn đăng
hộ đối để gả vào Hạ Hầu gia làm phu nhân thế tử, Liễu gia chẳng qua chỉ
là một thương gia bình thường, không đủ điều kiện để lão vương gia để ý
tới. Huống chi, năm đó Thái hậu được gả vào vương phủ làm phi cũng bởi
bà là muội muội của Hoàng hậu Minh Vũ. Lão vương gia vốn không thích
Thái hậu nên ông nhất định sẽ không hy vọng con gái của muội muội Thái
hậu được gả cho thế tử nhà Hạ Hầu.

Bởi vậy Thái hậu mới tìm cơ
hội để Hoàng đế Gia Thịnh phong Phất Hy làm công chúa, gả tới Bắc Tề.
Nàng ta vốn dĩ là người Bắc Tề, giờ lại đưa nàng ta về Bắc Tề, đây cũng
là tâm tư của Thái hậu nhỉ?

Bà sợ muội muội của Phất Hy tới sẽ
làm Hạ Hầu Tử Khâm rung động như trước đây, nên mới tìm mọi cách ngăn
cản. Phất Hy là cháu họ ngoại của bà, bà có thể nói không đồng ý là
không đồng ý, huống chi quận chúa kia chỉ là con gái do tiểu thiếp của
Liễu gia sinh ra. Nói cho cùng, vị Liễu nhị tiểu thư này đã không còn
bất cứ quan hệ gì với bà.

“Thái hậu…” Ta khẽ gọi bà, rồi nói:
“Không ai có thể uy hiếp Hoàng thượng. Không phải người đã ban hôn quận
chúa cho Tấn Vương rồi sao? Thần thiếp nghĩ, người làm chuyện đó rất
tốt, làm Tấn Vương phi, Hoàng đế Bắc Tề mà biết thì cũng không tiện nói
gì.”

Làm phi tử của hoàng đế thiên triều hay làm chính phi của
vương gia đều không thể khiến Hoàng đế Bắc Tề có bất cứ lới phàn nàn
nào.

Nghe thấy vậy, vẻ kích động trên gương mặt Thái hậu mới dần
dịu xuống. Lát sau, bà lại thở dài, nói: “Ai gia làm tất cả những chuyện này không phải vì Hoàng thượng sao? Ai gia chỉ hy vọng Hoàng thượng có
thể hiểu được nỗi khổ tâm của ai gia.”

“Hoàng thượng sẽ hiểu.” Dù là chuyện Diêu Thục phi sảy thai hay chuyện lần này, ta đều hiểu Thái hậu.

Thái hậu đưa mắt nhìn ta, khẽ cười một tiếng rồi đứng dậy. Ta vội đứng lên
theo, thấy bà đi tới bên giường, nói nhỏ: “Hoàng đế Bắc Tề đưa con gái
của Liễu gia tới hòa thân, đừng tưởng ai gia không biết ông ta có dụng ý gì!”

Trong lòng ta có chút kinh ngạc, lại nghe Thái hậu nói:
“Năm đó, Liễu Nguyên Sùng là người biết rõ chuyện Hoàng thượng thích
Phất Hy nhất, ai gia dám nói, về chuyện này, Hoàng đế Bắc Tề bây giờ
chắc chắn cũng hiểu mười mươi, không thì sao cứ nhất định phải chọn
người nhà họ Liễu chứ!”

Xem ra trong lòng Thái hậu cũng có nghi
ngờ, nhưng Hạ Hầu Tử Khâm khăng khăng muốn đồng ý hôn sự này, lần này bà không muốn dồn ép hắn quá đáng nên mới nhượng bộ như thế. Nhưng giới
hạn của bà vẫn là không để nữ nhân nhà họ Liễu vào hậu cung thiên triều.

Ta nói: “Nếu Thái hậu đã ban hôn quận chúa cho Tấn Vương, chờ qua sinh
nhật của Hoàng thượng, Tấn Vương sẽ đưa quận chúa về đất phong, như vậy, dù trong lòng Hoàng đế Bắc Tề có suy tính như thế nào cũng vô dụng. Dĩ
nhiên Thái hậu cũng không cần lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng tới giang
sơn của Hoàng thượng.”

Thái hậu liếc nhìn ta, nhẹ nhàng nói:
“Chuyện ngươi nói, ai gia dĩ nhiên cũng hiểu. Bởi vậy mà hôm nay ai gia
đã thử thăm dò Tử Úc, giờ xem ra Tử Úc cũng không có tâm tư gì khác. Ai
gia chỉ sợ…”

Ta kinh ngạc nhìn bà, hóa ra bà vẫn sợ có ngày Tấn Vương sẽ làm phản.

“Ai gia chưa từng gặp quận chúa, không biết rốt cuộc trong lòng nàng ta có
suy nghĩ. Ai gia chỉ sợ nàng ta buông lời gièm pha bên tai Tử Úc!” Thái
hậu siết chặt hai tay, trong mắt hiện lên vẻ thận trọng.

Ta có chút căng thẳng, quả nhiên Thái hậu đã suy xét chu toàn mọi chuyện.

Bà quay lại đối diện với ta, nói: “Hôm nay ai gia gọi ngươi tới cũng chính là vì chuyện này.”

Ta ngạc nhiên, hỏi: “Thái hậu muốn thần thiếp làm như thế nào?”

Bà thở dài một tiếng, nói: “Kẻ bên cạnh ai gia có thể tín nhiệm được chỉ
có ba người, Quyến Nhi, Thiển Nhi và Toàn Tử. Quyến Nhi, Thiển Nhi hiển
nhiên không làm gì được. Giả sử muốn Tiểu Toàn Tử quay về đất phong cùng Tử Úc, quả thực không thích hợp, ai gia cũng không có lý do để thuyết
phục hắn.”

Những điều bà nói ta đều hiểu, Quyến Nhi phải ở Trữ
Lương cung để theo dõi Diêu Thục phi, nếu để Thiển Nhi đi, vậy thì bên
cạnh Thái hậu không còn ai đáng tin. Vậy ý của bà là…

Đầu ngón tay run lên, ta nghĩ, ta đoán được rồi.

Thái hậu cười, nói: “Ngươi thông minh như thế, ai gia không nói, chắc ngươi
cũng biết rồi. Đúng thế, ai gia muốn ngươi tìm một người đáng tin làm
trắc phi[1] của Tử Úc.”

[1] Trắc phi: chỉ người phụ nữ làm vợ lẽ trong vương phủ, về phẩm cấp thì đứng dưới vương phi nhưng đứng trên phi tần.

Vừa giám sát quận chúa Bắc Tề vừa giám sát Tấn Vương. Nước cờ này của Thái hậu quả là lợi hại.

Nhưng người đáng tin ở bên cạnh ta có thể phù hợp với yêu cầu này của Thái hậu quả là lợi hại.

Nhưng người đáng tin ở bên cạnh ta có thể phù hợp với yêu cầu này cũng chỉ có hai người là Vãn Lương và Triêu Thần. Khẽ siết chặt hai tay, ta đã từng hứa với bọn họ, sẽ có một ngày, ta sẽ chọn một mối lương duyên cho bọn
họ, để bọn họ được gả ra khỏi cung. Nhưng bây giờ Thái hậu lại muốn ta
chọn một trong hai người, ở bên cạnh Tấn Vương làm tai mắt của bà.
Chuyện làm tai mắt, một khi bị phát hiện thì hậu quả chắc chắn không thể lường trước được.

Ta đã từng nói, bọn họ đối xử tốt với ta, ta cũng sẽ đối xử tốt với bọn họ. Bây giờ bảo ta nhẫn tâm làm sao đây?

“Đàn Phi!” Thái hậu khẽ gọi, liếc mắt nhìn ta, nói: “Ngươi không chịu?”

Ta quỳ xuống trước bà, thành thật đáp: “Không phải thần thiếp không chịu, mà là không nỡ.”

Bà khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Ai gia nghĩ ngươi không nên nhân từ như thế!”

Ta khẽ cười. “Cung tỳ của thần thiếp cũng như Quyến Nhi và Thiển Nhi ở bên Thái hậu, nếu bảo bọn họ đi, Thái hậu cũng sẽ không đành lòng.” Ta
biết, nếu có thể sai hai người bọn họ đi, Thái hậu sẽ không tới tìm ta.
Bà đã hết cách nên mới nhớ đến ta, cũng bởi trong hậu cung rộng lớn này, chỉ có ta là người của bà.

Bà thoáng sững người, lát sau mới
nói: “Làm trắc phi của vương gia cũng không khiến cung tỳ ngươi ấm ức.
Ai gia chỉ đề phòng lỡ may, nếu Tử Úc không có tâm tư khác thì mai này
cung tỳ của ngươi ở trong Tấn Vương phủ cũng được sống tốt.”

Sao
ta không hiểu ý của Thái hậu chứ, bà thật sự nghĩ rất chu đáo, tất cả
mọi chuyện, bà đều đã tính toán xong xuôi. Ta lại càng hiểu, tuy lần này Thái hậu nhượng bộ, đồng ý cho quận chúa Bắc Tề hòa thân nhưng cũng đã
tính toán hết. Nếu có thể để quận chúa chết, ta tin rằng Thái hậu chắc
chắn sẽ không chùn tay. Thế nhưng, giả sử thế thật thì không những đối
phó được với Hạ Hầu Tử Khâm mà người Bắc Tề cũng sẽ thừa cơ phát binh.
Quận chúa chết đi, vậy thì dù thế nào, thiên triều cũng sẽ đuối lý.

Ta im lặng, lại nghe Thái hậu nói: “Nói cho cung tỳ của ngươi biết, ai gia quyết không mong quận chúa Bắc Tề kia sinh con nối dõi cho Tử Úc!”

Trong lòng ta chấn động, hít sâu một hơi. Quận chúa Bắc Tề kia lại là một Diêu Thục phi khác.

Hoàng đế Bắc Tề muốn quận chúa được vào hậu cung, đương nhiên hy vọng nàng ta có thể sinh con cho Hạ Hầu Tử Khâm. Còn Thái hậu, bà cũng sợ nàng ta
sinh con cho Tấn Vương, nếu sinh được con trai thì đó chính là trưởng
nam của Tấn Vương. Tấn Vương cũng là con cháu của Hạ Hầu gia, khó đảm
bảo rằng người Bắc Tề sẽ không tìm ra cái cớ nào đó, ủng hộ lập Tấn
Vương lên làm đế. Đó chính là kết quả Thái hậu không muốn thấy nhất.

Ta vẫn cúi đầu, quỳ xuống, đối với ta, lời của Thái hậu ban nãy là khó cho cả đôi bên.

Thái hậu bước một bước về phía ta, vươn tay đỡ ta đứng dậy. Ta cả kinh, bà
đỡ ta đứng dậy rồi nói nhỏ: “Đàn phi, trong hậu cung này, ngươi không
phải nữ tử xinh đẹp nhất nhưng ai gia nhìn thấy được sự cơ trí của
ngươi.” Ánh mắt nhìn ta thoáng hiện lên tia sáng, phải chăng bà nhìn
thấy chính mình thời còn trẻ ở ta?

Sau đó ta cảm thấy buồn cười, sao ta có thể so với bà được chứ?

Bà lại nói: “Làm nữ nhân của Hoàng thượng, ngươi nghĩ rằng điều gì mới là
chiến thắng thật sự? Được sủng ái là có thể thắng sao?” Bà buông tay ta
ra, thở dài. “Dù ngươi có được sủng ái hơn nữa, chẳng qua cũng chỉ ngắn
ngủi chục năm thôi! Những tháng ngày dài đằng đẵng sau này, ngươi nên
làm sao đây?”

Ta nhìn bà với ánh mắt kinh ngạc, không biết khi bà nói những lời này, liệu có nhớ tới Dụ Thái phi bây giờ không? Trước
đây, Dụ Thái phi là sủng phi của lão vương gia, giờ ai có thể nói rằng
bà ấy sống tốt hơn Thái hậu chứ?

“Ai gia mong ngươi có thể giữ
được trái tim Hoàng thượng, cũng lo quận chúa Bắc Tề kia tới hòa thân sẽ làm rối loạn trái tim Hoàng thượng.” Thái hậu nhìn ta, chậm rãi cười,
nói. “Nhưng Đàn Phi, ngươi thắng rồi.”

Lồng ngực ta như bị thứ gì đó khẽ chạm vào, hóa ra Thái hậu nóng ruột, vội vã muốn ta ở bên Hoàng
thượng là lo tới chuyện ngày hôm nay. Khi Thái hậu nghe nói Hạ Hầu Tử
Khâm không tức giận việc bà ban hôn quận chúa Bắc Tề cho Tấn Vương, bà
mới thật sự an tâm sao?

Ta cúi đầu, nói: “Thái hậu nghĩ nhiều
rồi, Hoàng thượng cơ trí, sẽ không bị ai làm rối loạn tâm trí.” Ta vẫn
luôn cho rằng, hắn là người rất lý trí. Ta nghĩ trên thế giới này, ngoài Phất Hy thì không còn ai có thể khiến hắn làm chuyện điên rồ như từ bỏ
vị trí thế tử kia nữa. Mà Phất Hy thì đã chết rồi.

Ta nghĩ, dù
quận chúa Bắc Tề đó thật sự vào được hậu cung của thiên triều, Hạ Hầu Tử Khâm chắc chắn sẽ không như Thái hậu lo lắng.

Lúc này Thái hậu
mới gật đầu, lại quay người đi, ngồi xuống nhuyễn tháp, nhìn ta rồi nói: “Có những lúc, ai gia thật lòng ngưỡng mộ ngươi.”

Ta giật mình,
nghe bà cười tự giễu, nói: “Cả đời này, ai gia và Dụ Thái phi, chẳng ai
thắng được ai.” Đây là lần đầu tiên bà thản nhiên nhắc tới Dụ Thái phi,
giọng điệu ấy như than thở, như bất đắc dĩ, còn phảng phất nỗi bi
thương.

“Thái hậu…”

Bà lại giơ tay ra hiệu ta không cần
nói. “Ai gia già rồi, cũng không biết còn sống được mấy năm nữa…” Bà thở dài, nói. Ta đột nhiên cảm thấy không biết phải nói gì nữa, đành im
lặng đứng đó, ngổn ngang nỗi lòng.

Không biết bao lâu sau, Thái hậu mới lại lên tiếng: “Ngươi đi đi, nhớ chuyện ai gia nói với ngươi, ngày mai hãy trả lời ai gia.”

Ta định nói nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế, chỉ nói: “Vâng, thần thiếp xin cáo lui!”

Tới khi ra ngoài, Vãn Lương và Triêu Thần cùng tới đón, hỏi nhỏ: “Nương nương về cung ạ?”

Ta ậm ừ đáp rồi đi thẳng ra ngoài.

Về Cảnh Thái cung, đã sắp tới giờ Tuất. Vào tẩm cung, hai cung tỳ vừa định ra ngoài thì ta đột nhiên lên tiếng: “Vãn Lương, ngươi ở lại, bản cung
có chuyện muốn nói với ngươi.”

Nàng ta vội quay lại, nói: “Vâng!”

Triêu Thần lui xuống, khẽ đóng cửa phòng lại.

Ta nhìn thẳng vào cung tỳ trước mặt, trong đầu nhớ tới lời Thái hậu nói
lúc ở Hy Ninh cung, hết lần này tới lần khác. Rồi lại nhớ tới lời hứa
ngày ấy ta hứa với Vãn Lương và Triêu Thần, bây giờ bảo ta phải mở miệng thế nào đây!

Nếu nói tới chuyện tặng người cho Tấn Vương làm
trắc phi thì cũng không thể tùy ý mà tặng được, nếu không sẽ khiến Tấn
Vương nghi ngờ. Cho nên, ta chỉ có thể chọn Vãn Lương, bởi hôm nay Vãn
Lương đã chạm mặt Tấn Vương ở hậu cung. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ
một lần vô ý đụng phải nhau mà cũng có thể khiến ta ra quyết định như
thế.

“Nương nương, người có chuyện gì sai bảo nô tỳ?” Thấy ta hồi lâu không nói, Vãn Lương không kìm được mà lên tiếng hỏi.

Nghe thấy vậy, ta mới chợt bừng tỉnh. Người trước mặt lo lắng nhìn ta, lại
hỏi: “Nương nương mệt sao? Người nên nghỉ sớm một chút, có chuyện gì thì mai hãy nói.” Nói xong, nàng ta liền bước lên đỡ ta.

Ta thuận thế kéo tay nàng ta khiến nàng ta vô cùng kinh ngạc.

Hít một hơi thật sâu, ta nói: “Vãn Lương, ngươi còn nhớ lần ấy, bản cung
nói sau này chắc chắn sẽ tìm cơ hội, chọn một mối lương duyên để gả
ngươi và Triêu Thần ra khỏi cung không?”

Vãn Lương thoáng mở to mắt, gật đầu.

Buông bàn tay nàng ta ra, ta xoay người, khẽ cười một tiếng. “E là bản cung phải nuốt lời rồi!”

“Nương nương…” Nàng ta ngừng lại, khẽ nói. “Nô tỳ chưa từng để tâm chuyện đó.”

Không để tâm chuyện ấy, nói rất hay! Tới giờ mà nàng ta còn an ủi ta.

Ta quay người nhìn người ở trước mặt, cắn răng nói: “Quận chúa Bắc Tề tới
thiên triều hòa thân, Thái hậu ban hôn nàng ta cho Tấn Vương. Nhưng Thái hậu không tin bọn họ, muốn bản cung chọn một người đáng tin làm trắc
phi của Tấn Vương, cùng bọn họ trở lại đất phong. Như vậy, ngươi hẳn đã
hiểu ý của bản cung rồi chứ?”

Vãn Lương kinh ngạc, tròn mắt nhìn
ta. Ta không đành lòng nhìn vào mắt nàng ta, khẽ nghiêng mặt đi. Cả đời
này, ngoài Cố Khanh Hằng, không còn ai có thể tận tâm tận lực với ta như ba cung tỳ ở bên ta thế này, nhưng ta lại tự tay đẩy nàng ta từ thâm
cung tới một nơi khác chẳng thua gì thâm cung. Lại còn là một mình nàng
ta nữa…

Lát sau, Vãn Lương quỳ xuống, dập đầu với ta. “Nô tỳ bằng lòng.”

“Vãn Lương!” Ta nghẹn ngào nhìn nàng ta.

Nàng ta lại nói: “Nô tỳ bằng lòng làm tai mắt cho nương nương. Nếu nương
nương còn nhớ những lời khi ấy đã nói với nô tỳ, vậy thì nô tỳ cũng muốn cho nương nương biết, nô tỳ cũng luôn nhớ. Nô tỳ nói, chờ tới một ngày
nương nương thật sự sống tốt, nô tỳ sẽ nghe theo sự sắp xếp của nương
nương. Giờ chính là lúc nô tỳ tận lực vì nương nương, huống chi, làm
trắc phi của Tấn Vương, bao nhiêu người mong mà không được. Nô tỳ tới
đó, chắc chắn sẽ không phải chịu ấm ức.” Nàng ta thản nhiên nói từng
câu, từng chữ, ta không nhận ra vẻ buồn bã và do dự.

Đột nhiên ta không nói nên lời. Nếu nàng ta xin ta cho ở lại, có lẽ trong lòng ta
còn dễ chịu hơn một chút, nhưng nàng ta lại hiểu ta như thế…

Từ
lúc Phương Hàm đưa Vãn Lương tới Cảnh Thái cung hầu hạ ta, ta và nàng ta bất giác đã hiểu nhau sâu sắc. Chỉ cần một ánh mắt, một động tác, nàng
ta đã có thể hiểu được mọi suy nghĩ trong lòng ta, không cần ta phải nói rõ.

Hai người im lặng đứng trong phòng, rất lâu sau ta mới cúi người đỡ nàng ta đứng dậy.

Những lời khác, nàng ta không nói, chỉ hỏi: “Nương nương muốn nô tỳ làm như thế nào?”

Lần này Tấn Vương tới hoàng đô, Hoàng thượng đã ban hôn Quận chúa Bắc Tề
cho y, vì thế, dù là ta hay Thái hậu, muốn nói ban thêm một cung tỳ làm
trắc phi cho hắn, về tình về lý đều không thích hợp. Bởi vậy, chuyện này tốt nhất phải để Tấn Vương tự mở lời. Làm sao có thể để chính y mở lời
mới là vấn đề khó nhất hiện giờ.

Suy nghĩ một lát, ta lên tiếng:
“Ngày mai, khi bản cung tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu sẽ
tìm lý do để ngươi xuất cung làm việc. Ngày mai không có chuyện gì, Tấn
Vương hẳn sẽ ở dịch quán, hôm nay ngươi đụng phải hắn ta, cứ nói bản
cung sai ngươi tới đó thỉnh tội với hắn. Chuyện còn lại phải làm thế
nào, tự ngươi xem xét rồi làm.”

Vãn Lương do dự một lát, cuối cùng gật đầu. “Vâng, nô tỳ hiểu rồi!”

Lại nhìn nàng ta một cái, ta quay người đi, nói: “Vậy ngươi về nghỉ sớm đi!”

Song nàng ta vẫn chưa đi ngay, lát sau lại lên tiếng: “Nương nương, nô tỳ cả gan hỏi, Thái hậu muốn nô tỳ theo dõi chuyện gì?”

Đúng vậy, ta thật hồ đồ, chuyện Thái hậu đã giao cho, ta còn chưa nói xong.
Nhưng ta không quay lại, chỉ nói: “Giám sát Tấn Vương xem hắn có thực sự trung thành không, còn nữa, không được để quận chúa Bắc Tề sinh con nối dõi cho Tấn Vương.”

Người ở phía sau đáp: “Nô tỳ hiểu, nô tỳ xin cáo lui!”

Thấy Vãn Lương đã ra ngoài, ta mới chậm rãi quay người lại. Để nàng ta tới
một nơi xa như vậy, sau này e là khó gặp lại. Nghĩ tới đây, ta thực sự
luyến tiếc, trong lòng cảm thấy khó chịu rồi chậm rãi thu lại ánh mắt.

Hôm sau, khi tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu, ta dẫn Vãn Lương tới cho
bà gặp, Thái hậu chỉ cần một động tác của ta là đã hiểu rõ. Chuyện trò
được dăm ba câu, trước mặt mọi người, Thái hậu đột nhiên nói muốn đưa
điểm tâm trong cung tới cho hai vị vương gia. Bà gọi Thiển Nhi, lại tùy ý chỉ vào một cung tỳ ở bên cạnh ta, đương nhiên là Vãn Lương.

Triêu Thần có chút kinh ngạc, chuyện này ta vẫn chưa nói với người khác.

Ra khỏi Hy Ninh cung, ta thấy Thiên Lục đang dìu Thiên Phi đi qua. Thiên
Phi mang thai gần năm tháng, bụng tỷ ta đã lộ rõ. Ta lại nhớ tới lời của Thư Quý tần, không khỏi cười một tiếng, bụng của tỷ ta, sao nhìn chẳng
giống bụng giả nhỉ?

“Sao thế? Ngươi cũng nghĩ rốt cuộc đứa bé trong bụng nàng ta có thể sinh ra được không hả?”

Ta kinh ngạc ngoái đầu, thấy Diêu Thục phi đang đứng ngay sau lưng ta mà
ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người phía trước trong mắt lóe lên vẻ hận
thù.

Chậm rãi suy xét lời nàng ta vừa nói, quả nhiên nàng ta đã
nghi ngờ, nhưng ta càng bội phục nàng ta hơn, lâu như thế mà cũng có thể chịu được.

Ta thản nhiên cười, nói: “Thục phi nương nương đang
nói gì thế? Đứa bé của Vinh Phi đương nhiên sẽ được sinh rồi. Chẳng lẽ
nương nương không nghĩ thế sao?”

Diêu Thục phi cười mỉa. “Dĩ
nhiên bản cung cũng muốn xem thử, rốt cuộc nàng ta có thể sinh ra được
thứ gì!” Nói xong, nàng ta sải bước đi về phía trước.

Ta kinh ngạc. Triêu Thần đứng bên nhỏ giọng nói: “Nương nương, chúng ta…”

Sợ gì chứ, đang ở chốn đông người, chi bằng ta cũng tới xem thử. Nghĩ vậy, ta liền vịn tay Triêu Thần đi theo Diêu Thục phi.

Diêu Thục phi cao giọng nói: “Vinh Phi dừng bước!”

Thiên Phi quay đầu lại, Thiên Lục cũng xoay người, nhìn thấy Diêu Thục phi,
vội vàng hành lễ. “Tần thiếp xin thỉnh an Thục phi nương nương!”

Trên gương mặt Thiên Phi dường như lộ vẻ không vui nhưng tỷ ta cũng đành
hành lễ. Diêu Thục phi tinh mắt nhanh tay đỡ lấy tỷ ta, nói: “Ôi chao,
Vinh Phi đừng hành đại lễ, giờ thân thể của ngươi quý giá như vậy, nếu
có chuyện gì, bản cung không gánh nổi trách nhiệm đâu!”

Nghe thấy vậy, trên gương mặt Thiên Phi hiện lên chút đắc ý, nhưng ngoài miệng
lại nói: “Nương nương nói như thế chẳng phải khiến tần thiếp tổn thọ
sao? Giờ trong hậu cung này, còn ai có thể ngang hàng với nương nương
được chứ?”

Lời của tỷ ta khiến sắc mặt Diêu Thục phi thay đổi,
nhưng Diêu Thục phi không tức giận, gượng cười, nói: “Vinh Phi nói đùa,
chờ khi đứa bé trong bụng ngươi được sinh ra, ngươi có thể phú quý nhờ
con rồi!” Nàng ta nói, vươn tay xoa lên bụng Thiên Phi.

Thiên Lục đứng bên thay đổi sắc mặt, đưa tay cản tay Diêu Thục phi, nói: “Nương nương!”

Diêu Thục phi lườm nàng ta một cái, nói với giọng giận dỗi: “Sao thế, ngươi
cho rằng bản cung sẽ gây ra điều gì bất lợi cho Vinh Phi à?”

“Tần thiếp không dám!” Thiên Lục cúi đầu, đáp.

Thiên Phi nói: “Tần thiếp may mắn hơn nương nương, ít nhất tần thiếp còn có
thể giữ lại đứa bé trong bụng. Ha, ra ngoài mệt rồi, tần thiếp về cung
nghỉ ngơi trước đây!” Tỷ ta liếc mắt nhìn Thiên Lục, nói: “Chúng ta đi!”

Nói xong, tỷ ta không nhìn Diêu Thục phi nữa, cất bước đi tiếp.

Ta cười thầm. Thiên Phi thật là buồn cười, nghĩ rằng mình mang long thai
là tài giỏi sao? Dám ăn nói như thế với Diêu Thục phi? Còn đem chuyện
đứa bé ra nói, tỷ ta đúng là không động chuyện gì lại động ngay vào
chuyện đó.

Diêu Thục phi tức đến nỗi tái mặt, nặng nề “hừ” một
tiếng, sải bước đi tới. Quyến Nhi vội đi theo nàng ta. Xem ra nàng ta
sắp không nhịn được nữa rồi. Hành động vừa rồi của Thiên Lục lại cho
Diêu Thục phi một lý do để hoài nghi. Xung đột lần này giữa nàng ta và
Thiên Phi, Quyến Nhi đã để ý đến, sau này, nếu đứa bé của Thiên Phi thật sự xảy ra chuyện bất trắc, đúng như lời Thư Quý tần nói, Thái hậu khó
tránh khỏi việc sẽ nghi ngờ Diêu Thục phi. Thế thì ta cứ chờ xem màn
kịch hay này diễn như thế nào thôi.

Ta nói với Triêu Thần: “Chúng ta cũng về thôi!”

Quay lại Cảnh Thái cung, Phương Hàm thấy chỉ có hai người là ta và Triêu
Thần về, liền cảm thấy có chút nghi hoặc, hỏi: “Nương nương, Vãn Lương
đâu?”

“À, Thái hậu sai người tới dịch quán, thuận miệng bảo Vãn Lương đi rồi.” Ta hờ hững đáp.

Nghe thấy vậy, Phương Hàm cũng không hỏi nữa, chỉ nói: “Nương nương, hôm nay là mùng Bốn tháng Ba rồi, nghe nói ngày mai quốc quân của Đại Tuyên và
Nam Chiếu sẽ tới. Khi ấy Hoàng thượng sẽ đích thân tiếp đón, e là trong
cung sẽ yên ắng vài ngày.”

Ta gật đầu, đó là điều đương nhiên, Hạ Hầu Tử Khâm nói sẽ trực tiếp sắp xếp tới Thượng Lâm uyển, ngày mai sau
khi nghênh tiếp, hắn sẽ đi thẳng tới đó. Nếu đã muộn, hắn sẽ nghỉ lại ở
Thượng Lâm uyển một đêm rồi mới về.

Người của Đại Tuyên và Nam
Chiếu cùng tới, vậy còn Bắc Tề? Hoàng đế Bắc Tề vẫn luôn tâm niệm đưa
quận chúa sang hòa thân mà, sao bọn họ lại có thể kiên nhẫn như vậy?

Còn vị Hàn Vương mười ba tuổi đã có những chiến công hiển hách trong truyền thuyết kia nữa, ta thật sự muốn được mở mang tầm mắt, rốt cuộc đó là
nhân vật như thế nào?

Mùng Chín tháng Ba, ta lại càng chờ mong.

Hôm ấy, Hạ Hầu Tử Khâm không ghé qua Cảnh Thái cung, có lẽ để chuẩn bị cho chuyện ngày hôm sau.

Tới tối, ta mới nghe nói Vãn Lương trở về. Gọi nàng ta vào phòng, ta hỏi: “Thế nào rồi?”

Vãn Lương nói nhỏ: “Khi nô tỳ và Thiển Nhi tới, Tấn Vương đang luận bàn võ
nghệ cùng Hiển Vương ở trong sân. Khi ấy, nô tỳ cắn răng giả vờ trượt
ngã, xô về phía trước.”

Ta kinh ngạc, lại nghe nàng ta nói: “Đúng lúc ấy, mũi kiếm của Tấn Vương lướt qua vai áo nô tỳ.”

Ta vội đứng dậy, lúc này mới thấy rõ bên vai áo trái của nàng ta bị kiếm cắt rách, vội đi tới nhìn kĩ. “Vết thương sao rồi?”

Nhưng nàng ta lui lại một bước, lắc đầu nói: “Chỉ bị thương nhẹ, nương nương
không cần lo lắng, nô tỳ biết chừng mực mà, mạng của nô tỳ còn phải giữ
để tới Tấn Vương phủ.”

Ta sững sờ, Vãn Lương nói tiếp: “Tấn Vương gọi đại phu tới, Thiển Nhi tiện thể mời Hiển Vương rời đi. Khi Tấn
Vương tới xem xét vết thương của nô tỳ, nô tỳ thuận miệng nói, nô tỳ
chính là cung tỳ hôm qua đụng phải vương gia, không ngờ hôm nay người đã trả đũa nô tỳ rồi.”

Ta nhìn cung tỳ trước mặt, quả nhiên Vãn Lương đã nói như thế.

“Tấn Vương bật cười, nói nếu đã như thế, xem ra vết thương của nô tỳ cũng không nặng.”

Ta buột miệng hỏi: “Sau đó thì sao?”

Vãn Lương nhìn ta, mở miệng nói: “Khi ra khỏi cửa, Tấn Vương hỏi tên của nô tỳ.”

Trái tim ta đang treo lơ lửng dần được hạ xuống, hít sâu một hơi, ta nói: “Rất tốt! Vãn Lương, ngươi làm tốt lắm!”

Nếu Tấn Vương đã hỏi tên nàng ta, chứng tỏ còn hy vọng y sẽ nhớ nàng ta. Thế thì cứ chờ xem tiếp những ngày sau thôi.

Ta nói với Vãn Lương: “Vất vả cho ngươi rồi, về nghỉ ngơi đi!”

“Vâng!” Nàng ta vâng lời, khi quay người đi ra, đột nhiên quay lại, nói: “Nương nương, Tấn Vương còn nói, nô tỳ không hổ là cung tỳ của người.”

Ta thoáng sững sờ, nhưng Vãn Lương đã đẩy cửa đi ra ngoài từ lâu rồi. Đứng một lát, ta bật cười chán nản, xoay người lên giường đi ngủ.

Cuối cùng cũng tới sáng ngày mùng Năm tháng Ba, ta ngủ dậy mới nghe Triêu Thần nói, hôm nay Thái hậu nói không cần tới thỉnh an.

Ăn xong bữa sáng, lại nghe nói Hạ Hầu Tử Khâm đã đưa Diêu Thục phi xuất
cung. Hậu cung có bao nhiêu nữ tử ngưỡng mộ Diêu Thục phi nhưng ta cũng
chẳng cảm thấy thất vọng. Lúc thưởng trà trong sân, ta thuận miệng hỏi
Vãn Lương: “Vết thương trên người ngươi còn đau không?”

Nàng ta lắc đầu, cười: “Nô tỳ đã nói là vết thương nhẹ rồi, sao nương nương còn nhớ chứ?”

Ta mỉm cười, sao không nhớ chứ, nàng ta đã lấy thân mạo hiểm mà! Ta chỉ hy vọng, Tấn Vương thật sự có thể nhớ tới Vãn Lương. Nếu không thể thay
đổi sự thật rằng Vãn Lương phải theo y quay về đất phong, vậy thì ta
càng hy vọng, Tấn Vương có thể thực lòng thích nha đầu thông minh này.
Ta hy vọng Vãn Lương được hạnh phúc, như vậy, ít nhất ta có thể bù lại
nỗi hổ thẹn trong lòng với nàng ta.

Hôm ấy, Hạ Hầu Tử Khâm quả
nhiên không hồi cung. Người ở lại Thượng Lâm uyển cùng hắn đương nhiên
là Diêu Thục phi. Ta đột nhiên nhớ tới Thư Cảnh Trình ở Thượng Lâm uyển, không khỏi toát mồ hôi, mong hắn ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Lần này, là ta đã lo lắng nhiều. Một đêm ở lại Thượng Lâm uyển chẳng có
chuyện gì xảy ra, nhưng ngày hôm sau hồi cung, ta nghe nói Diêu Thục phi bị nhiễm phong hàn ở Thượng Lâm uyển, khi về cung liền quay lại Trữ
Lương cung nghỉ ngơi.

Ta thật sự có chút kinh ngạc, đang yên đang lành, sao nàng ta lại nhiễm phong hàn được? Tới buổi chiều, lại nghe
thấy Tường Thụy ở bên ngoài nói, Thái hậu sai người tới gọi ta qua chỗ
bà.

Ta vội đứng dậy, tới Hy Ninh cung.

Thiển Nhi vẫn dẫn ta tới tận cửa tẩm cung của Thái hậu rồi không đi tiếp nữa.

Ta bước vào, thấy Thái hậu ngồi bên cạnh bàn đợi ta, ta vội hành lễ, rồi
nghe thấy bà nói: “Thục phi ốm rồi, mai ngươi cùng Hoàng thượng đi tiếp
đón Hàn Vương và quận chúa đi!”

Ta giật mình kinh ngạc, nhìn sắc
mặt thản nhiên của Thái hậu, lúc này mới biết, hóa ra căn bệnh của Diêu
Thục phi là do Thái hậu nhúng tay vào.

Nhìn dáng vẻ của ta, Thái
hậu khẽ cười, nói: “Nhìn ai gia thế làm gì? Ngươi hãy nhớ kĩ, ngày mai
không được để Hoàng thượng ở một mình với quận chúa kia!” Trong lời nói
của Thái hậu, ngữ khí dường như được nhấn mạnh thêm. Hóa ra Thái hậu lo
lắng chuyện ấy.

Ta bước lên, hỏi nhỏ: “Thái hậu, Hoàng thượng đã đồng ý ban hôn quận chúa cho Tấn Vương, người vẫn không an tâm sao?”

Bà mấp máy môi, nói: “Chỉ cần một ngày bọn họ chưa về đất phong, ai gia
vẫn chưa thể lơ là được. Đàn Phi, ngươi phải hiểu tâm tư của ai gia!”

“Vâng, thần thiếp hiểu!” Ta cúi đầu, đáp. Dĩ nhiên ta biết, Thái hậu vô cùng
cẩn trọng, bà làm việc gì cũng không thể để xảy ra sai lầm.

Hai người đang nói chuyện thì nghe bên ngoài có người hô: “Hoàng thượng giá đáo!”

Ta kinh ngạc, Thái hậu cũng ngước nhìn về phía cửa. Chỉ một lát sau đã
thấy Hạ Hầu Tử Khâm đi vào. Thấy ta cũng ở đó, hắn hơi ngạc nhiên, rồi
quay sang nói với Thái hậu: “Nhi thần thỉnh an mẫu hậu!”

“Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng!” Ta cúi người hành lễ với hắn.

Thái hậu cười, nói: “Gần đây bộn bề nhiều việc, sao Hoàng thượng còn rảnh mà tới chỗ ai gia?”

Hắn đi tới ngồi xuống, lại nhìn ta, nói: “Sao Đàn Phi cũng ở đây?” Lông mày hắn hơi chau lại, đưa ánh mắt dò xét nhìn ta.

Ta nhớ khi ấy hắn đã nói, hắn biết Thái hậu không thích ta, giờ thấy ta
đột nhiên xuất hiện ở Hy Ninh cung, hiển nhiên thấy kỳ lạ.

Ta vừa định mở miệng thì nghe Thái hậu nói: “À, là thế này, không phải ai gia
nghe nói Thục phi bị ốm sao? Vinh Phi thân thể không tiện, giờ chỉ có
Đàn Phi là thích hợp cùng Hoàng thượng đi nghênh đón Hàn Vương và quận
chúa vào ngày mai, nên ai gia mới sai người gọi Đàn Phi tới đây, nói mấy việc nên chú ý với nàng ta, tránh gây ra chuyện nực cười.”

Hắn
sững người một lát rồi mới quay đầu lại. “Trẫm cũng tới vì chuyện này,
không ngờ vẫn là mẫu hậu suy nghĩ chu đáo.” Bây giờ hắn mỉm cười với ta.

Thái hậu gật đầu, đáp: “Mấy ngày này Hoàng thượng cũng mệt, ai gia đương
nhiên phải gánh vác giúp Hoàng thượng một chút. Sau này ngươi tấn phong
hoàng hậu rồi, những chuyện này, ai gia không phải quản nữa.”

Ta không khỏi nhìn về phía hắn, chỉ thấy sắc mặt hắn vẫn lãnh đạm, ta không nhận ra sự thay đổi.

Thái hậu lại nói: “Nếu không có chuyện gì nữa thì các ngươi về cả đi, ai gia đi thăm Thục phi một lát.”

Hạ Hầu Tử Khâm đứng dậy, nói: “Vâng, nhi thần xin về trước!” Hắn lại liếc ta một cái, nói: “Nàng đi cùng trẫm!”

Ta vội đáp: “Vậy thần thiếp xin cáo lui!”

Nói xong, đã thấy hắn quay người đi ra ngoài, Thái hậu đưa mắt ra hiệu cho
ta, ta vội vã đuổi theo. Hắn đi rất nhanh, nói là muốn ta đi cùng nhưng
lại không đợi ta. Ta thở dài một tiếng rồi xách váy đuổi theo.

Hắn bỗng đứng lại, ta bị bất ngờ, không phản ứng kịp nên đâm thẳng vào hắn. Ta kinh ngạc ngước lên: “Hoàng thượng!”

Hắn quay người, bật cười khe khẽ, kéo tay ta, nói: “Đêm nay nghỉ ngơi sớm
một chút, ngày mai phải dậy sớm.” Hắn vừa nói vừa kéo ta đi về phía
trước.

Đi được vài bước, ta không nén nổi mà nói: “Hoàng thượng,
Hoàng đế Bắc Tề không đích thân đến, người cũng có thể không đích thân
đi nghênh đón mà!”

Hắn không nhìn ta, chỉ nói: “Nếu bọn họ đưa
quận chúa tới hòa thân, trẫm chỉ muốn để bọn họ thấy, trẫm biết dùng lễ
nghĩa để đối đãi, như thế, trẫm có ban hôn quận chúa cho Tấn Vương,
người Bắc Tề càng không thể nói được gì.”

Tâm trạng từ từ được
thả lỏng, ta thật sự đã nghĩ rằng hắn muốn đích thân nghênh đón bởi muội muội của Phất Hy sắp tới. Ha, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười, ta đã nói với Thái hậu từ lâu rồi, hắn là người cơ trí lại lý trí, thế nên
hắn luôn suy nghĩ chu toàn.

“Nàng thấy quyết định của trẫm thế nào?” Hắn đắc ý hỏi ta.

Ta cười, đáp: “Hoàng thượng thánh minh!”

Không ngờ sắc mặt hắn lại trầm xuống, quở trách: “Trẫm không thích nàng học cách nói của hắn!”

Ta bỗng ngẩn người, lát sau mới nhớ ra “hắn” mà Hạ Hầu Tử Khâm nhắc tới là ai. Không khỏi cảm thấy buồn cười, ta xích lại gần hắn, hỏi nhỏ: “Hoàng thượng ghen à?”

Hắn nặng nề “hừ” một tiếng, nói: “Trẫm không thèm!”

Ta cười cười nhưng không nói gì nữa. Ta phát hiện, thói ghen tuông của hắn còn lớn hơn bất cứ ai. Lúc đầu là với tiên sinh của ta, bây giờ lại là
với Tấn Vương. Ta thầm vui sướng, nếu để hắn biết ta sai cung tỳ đi tiếp cận Tấn Vương, vậy thì ta lại được nếm mùi đau khổ rồi!

Ta lè
lưỡi, lén liếc hắn một cái, thấy hắn chỉ nhìn về phía trước, vẻ giận dữ
trên gương mặt cũng từ từ nhạt đi, liền hít sâu một hơi, hỏi: “Hoàng
thượng, người để Hoàng đế Đại Tuyên và Nam Chiếu cùng nghỉ lại ở Thượng
Lâm uyển thì có thỏa đáng không?”

Hắn liếc nhìn ta, hé môi nói: “Nàng lại muốn nói gì?”

Ta khẽ cười, nói: “Thần thiếp chỉ nghe nói trước đây, khi Đại Tuyên nội
loạn, Hoàng đế Nam Chiếu đã chăm chăm câu kết với bên làm phản hòng xâm
chiếm quốc thổ của Đại Tuyên. Người nói xem, lần này hai người bọn họ
gặp mặt, có phải là kẻ thù nhìn nhau tới tức đỏ con mắt không?”

Hắn khẽ “hừ” một tiếng, nói: “Trên chính trường làm gì có kẻ thù tuyệt đối? Nàng có biết rằng, sau này Đại Tuyên còn liên thủ với Nam Chiếu không?”

Ta gật đầu, chuyện này đương nhiên ta biết. Hình như sau đó Đại Tuyên còn
lấy một nửa quốc thổ của Nam Ô để đổi lấy thứ gì đó từ Nam Chiếu. Có
điều, những chuyện này ta không rõ lắm, ta chỉ tò mò, Hoàng đế Đại Tuyên thật sự sẽ không ghi thù hận chứ?

Hắn không bàn luận chuyện này
với ta nữa. Ta cũng chuyển chủ đề: “Hoàng thượng từng nói với thần
thiếp, muốn lấy con mồi thần thiếp săn được trong buổi đi săn ở Thượng
Lâm uyển làm quà sinh nhật cho người, nhưng thần thiếp sợ công lực còn
quá kém, tới khi ấy chẳng bắn trúng được thứ gì, khiến người ta thất
vọng.” Ta chỉ là luyện bắn cung có một buổi sáng, bảo ta bắn thỏ biết
chạy thì đúng là chuyện khó khăn.

Hắn hơi sững người, dường như không ngờ ta đột nhiên lại nói tới chuyện đó, lát sau mới cười, đáp: “Bắn không chuẩn… cũng được.”

Ta kinh ngạc nhìn hắn, không biết hắn nói vậy là có ý gì.

Hắn lại nói: “Ngày mai có lẽ còn phải ở Thượng Lâm uyển một đêm, hay là trẫm dạy nàng lần nữa?”

Ta sững sờ, đành gật đầu. Hắn nói dạy ta lần nữa, dĩ nhiên là tốt rồi.

Có điều, ta thật sự vẫn muốn có thể bắn chuẩn, chỉ vì trong lòng ta đã có
đối sách với chuyện của Thư Cảnh Trình. Không để y chết, lại có thể
không làm trái ý của Hạ Hầu Tử Khâm và Thái hậu. Đến tận bây giờ ta vẫn
không hối hận vì đã vứt túi gấm của Thư Quý tần, nhưng mạng sống của Thư Cảnh Trình, ta đã đồng ý với nàng ta thì cũng muốn giữ lời hứa.

“Nghĩ gì thế?” Hắn đột nhiên hỏi.

Ta sực tỉnh, cười đáp: “Đang nghĩ chuyện ngày mai.”

Hắn khẽ “hừ” một tiếng, hỏi: “Có gì mà phải nghĩ ngợi?”

Ta mỉm cười không đáp nhưng hắn cũng không hỏi nhiều. Hai người bất giác
đã đi tới cửa Ngự thư phòng, ta thoáng kinh ngạc, định dừng bước nhưng
hắn không buông tay, kéo ta vào trong.

Vừa vào phòng, thấy tấu
chương trên bàn chất thành núi, ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Hắn
nhìn ta một cái, cười nói: “Tấu chương chúc thọ của các nơi, chỉ nhìn là mắt trẫm đã hoa lên.”

Ta hỏi nhỏ: “Hoàng thượng đưa thần thiếp tới đây làm gì?”

Hắn buông tay ta, đi thẳng tới phía trước, ném một quyển tấu chương tới
trước mặt ta. Ta do dự một lát, cuối cùng cũng bước tới, mở ra. Hóa ra
là tấu chương của Cố đại nhân.

Ta đọc lướt qua, bỗng nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Cách nghĩ của hai cha con bọn họ đúng là khác nhau.”

Đó là điều tất nhiên, Cố đại nhân nịnh bợ, Khanh Hằng chính trực. Thật
không ngờ, đến giờ mà Cố đại nhân còn khen quyết định đi săn mùa xuân
của Hạ Hầu Tử Khâm là sáng suốt, thật ra trong lòng ông ta cũng không
phải không biết, có điều ông ta muốn nịnh bợ. Trên tấu chương còn nhắc
tới việc Cố Khanh Hằng góp ý kiến, còn nói mong Hạ Hầu Tử Khâm bỏ qua
cho Cố Khanh Hằng. Ha, đúng là mỉa mai!

Hắn lại nói: “Cố Khanh Hằng… quả thật không tồi!”

Câu nói này thoát ra khỏi miệng hắn, thật đúng là hiếm có. Ta vui mừng nói: “Hoàng thượng định dùng huynh ấy sao?”

Hắn lườm ta một cái nhưng cũng không nổi giận, chỉ nói: “Bây giờ vẫn chưa có chức vị nào phù hợp với hắn.”

Ta rảo bước đi tới, buột miệng hỏi: “Nếu có, liệu Hoàng thượng có biết trọng dụng huynh ấy không?”

Hắn sững người, cười mỉa, nói: “Sao thế, nàng muốn xin chức cho hắn ta à?”

Ta cũng cười. “Hoàng thượng là người thông minh như thế, sao có thể để thần thiếp muốn làm gì thì làm chứ?”

Hắn khẽ “hừ” một tiếng, không nói gì.

Một lúc sau, Lý công công ở bên ngoài hô: “Hoàng thượng, Tấn Vương cầu kiến!”

Theo phản xạ, hắn ngước nhìn ra ngoài, ta cũng có chút kinh ngạc, hắn liếc ta một cái, nói: “Nàng về trước đi!”

Do dự giây lát, cuối cùng ta cũng đứng dậy, cáo lui.

Đi ra ngoài, Tấn Vương thấy ta bước ra, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc, lui lại nửa bước, nói: “Nương nương!”

Ta không khỏi có chút ngượng ngùng, liệu y có cho rằng ta can thiệp vào
chính sự không? Khẽ cười với y, ta lại đi về phía trước. Vãn Lương bước
tới đỡ ta, ta lặng lẽ đưa mắt nhìn Tấn Vương, quả nhiên y vẫn ngoái lại
nhìn. Là nhìn Vãn Lương phải không?

Ta thầm bật cười.

Về
thẳng Cảnh Thái cung, buổi tối Hạ Hầu Tử Khâm không ghé qua. Ta đột
nhiên nhớ ra hôm nay ở Ngự thư phòng, tuy hắn không nói rõ nhưng ta cũng hiểu được ý của hắn, nếu có chức quan thích hợp, hắn sẵn lòng trọng
dụng Cố Khanh Hằng.

Mà chức quan ấy, ta nghĩ mình đã giúp huynh
ấy chọn được rồi. Nhưng khi còn nhỏ, ta chưa bao giờ nghĩ Cố Khanh Hằng
sẽ đi theo con đường làm quan. Ta khẽ lắc đầu, huynh ấy vì ta mà cam tâm tình nguyện vào triều, còn ta cũng sẵn lòng mưu cầu một chức quan cho
huynh ấy.

Ngày mùng Bảy tháng Ba, người của Bắc Tề cuối cùng cũng tới.

Khi ta trang điểm lộng lẫy bước ra, đúng lúc nhìn thấy Thiên Lục từ phía
xa. Nàng ta đứng đó cùng Cúc Vận, nhìn ta, khóe miệng để lộ một nụ cười
khó nắm bắt, giống như mỉa mai, lại như căm hận.

Vãn Lương đã vén rèm kiệu, ta thu lại ánh mắt, ngồi vào trong loan kiệu.

Loan kiệu đi rất nhanh, nơi cửa hoàng cung, ngự giá của Hạ Hầu Tử Khâm đã
chờ từ lâu. Ta còn nhìn thấy ngựa của Cố Khanh Hằng đứng hàng đầu tiên,
huynh ấy quay lưng về phía ta, cũng không quay đầu lại, nhưng nhìn thấy
huynh ấy, ta thấy rất an tâm.

Ta đi lên, cũng như lần trước xuất
cung, để Hạ Hầu Tử Khâm kéo lên ngự giá. Đội ngũ chậm rãi khởi hành, khi tới cổng hoàng thành, mặt trời đã lên rất cao. Thời tiết mấy ngày nay
càng lúc càng nóng, đưa mắt nhìn người ngồi bên cạnh, ta còn nhớ khi ấy, ta ra ngoài cùng hắn, thời tiết vẫn rất lạnh, Lý công công còn mang áo
lông chồn cho hắn mặc. Chớp mắt đã sắp phải mặc áo mỏng, thời gian quả
thực trôi qua rất nhanh.

Đang nghĩ tới, bỗng nghe thấy giọng Lý công công gấp gáp truyền vào ngự giá: “Hoàng thượng, tới rồi, tới rồi!”

Không biết tại sao, ta bỗng thấy căng thẳng. Người ở bên đã đứng dậy, đi ra ngoài. Ta do dự một lát, vội đứng dậy, đi theo.

Ta đứng bên cạnh hắn, ngước mắt nhìn theo. Cách đó rất xa, chỉ có thể
loáng thoáng trông thấy một đội ngũ dài vô cùng. Đi đầu đội ngũ là một
người cưỡi con ngựa cao to, y phục trắng như tuyết bỗng trở nên lóa mắt
dưới ánh mặt trời… Phía sau y là hai chữ “Bắc Tề” rất lớn đề trên lá cờ
đang phấp phới bay cao, khiến ta đột nhiên cảm thấy hoảng hốt…

Phía sau nữa là một chiếc xe ngựa lộng lẫy. Ta biết, người ngồi trong đó là
quận chúa tới hòa thân với thiên triều, muội muội của Phất Hy…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.