“Ai là bạn gái anh chứ…”
Nghiêm Dịch khẽ giọng cười, cố ý dùng giọng mũi hỏi: “Vậy em cho rằng là ai?”
Quan An Tĩnh không trả lời mà bản năng lui về sau một bước giữ khoảng cách với Nghiêm Dịch. Nhớ lại dáng vẻ “nữ chủ nhân” quen cửa quen nẻo mới nãy của Du Hiểu Hạm, lòng cô hoảng loạn… bây giờ, đến cả nụ cười mê muội chúng sinh cũng không chữa lành giúp cô.
Cô gái như Quan An Tĩnh là người tuyệt đối không hề khó chịu với loại con trai chất đầy quần áo ra cả tuần chưa giặt, hay không hề tặng quà cho cô, hoặc chỉ mời cô đến căn tin ăn cơm — mà khó chịu với tình huống hiện tại. Tuy Nghiêm Dịch kịp thời tỏ rõ thái độ nhưng đến người chậm nghĩ như Quan An Tĩnh cũng cảm thấy mùi vị gọi là “phản bội”…
Nghiêm Dịch ở đối diện thấy hốc mắt Quan An Tĩnh từ từ ửng đỏ, nụ cười trên mặt lập tức tắt ngủm.
“Sao vậy?” Giờ anh mới nhận thấy từ đầu chí cuối Quan An Tĩnh không hề nhìn tới mình, Nghiêm Dịch bỗng thấy lo lắng, vẻ ung dung bình tĩnh khi đối mặt với Du Hiểu Hạm hồi nãy lập tức mất hẳn, lúc này mới nhớ cần phải giải thích với cô, “Anh không biết cô ta tới nhà! Trước đó anh không có nói chuyện gì với cô ta nhưng lại thình thình xuất hiện nhấn chuông cửa. Mọi người đều là đồng nghiệp, anh chỉ đành cho cô ta vào nhà. Ai ngờ cô ta lại nấu cháo còn gọt trái cây nữa…”
—- “Ồ, Du Hiểu Hạm còn nấu cháo nữa…” Quan An Tĩnh mẫn cảm hơn bao giờ hết. Trong lòng ê ẩm: Du Hiểu Hạm thực sự rất có lòng, còn cô chỉ mua một chén cháo không đáng xu nào.
Bên này đang nghĩ ngợi, bên kia giọng của Nghiêm Dịch bỗng cao hơn: “Anh không húp! Anh không hề húp một ngụm nào cả! Anh có cháo trứng muối thịt nạc của bạn gái, anh đâu cần húp cháo của cô ta làm gì?!”
Nam thần vội vã phủi sạch quan hệ, càng nói càng kích động, Quan An Tĩnh bị anh nắm chặt không buông nên tay thấy hơi đau. Lúc này Nghiêm Dịch chỉ mặc áo ngủ thật mỏng, tuy trong phòng đã mở máy điều hòa nhưng nam thần đang sốt cao dĩ nhiên rất yếu ớt. Lúc anh nói chuyện, Quan An Tĩnh đã để ý thấy mặt anh trắng nhách cùng bờ môi tái đi.
Mình… có phải đã keo kiệt quá rồi không…? Nam thần nói giữa bọn họ không có gì, còn cho mình danh phận trước mặt Du Hiểu Hạm. Mình như vậy, hình như có chút cố tình gây sự…
Quan An Tĩnh vừa “đề tỉnh” vừa đưa mắt nhìn chén cháo trứng muối thịt nạt bị Du Hiểu Hạm vứt đại trên bàn khách. Cháo vốn nóng hổi đã trở nên nguội lạnh, bước chân của Quan An Tĩnh vô thức bước về hướng đó.
Cô vừa cử động, Nghiêm Dịch cho rằng dù anh đã nói nhiều như thế rồi mà cô vẫn muốn đi, đầu óc vốn mơ hồ càng choáng váng hơn.
Nghiêm Dịch nhào tới, dùng chút sức lực cuối cùng kéo cô vào ngực: “Là anh không đúng, nghe anh giải thích! Em đừng đi mà!”
Cả người anh nóng hổi như bếp lửa. Quan An Tĩnh chỉ mới ỷ nhẹ vào người anh mà thân thể nóng bừng: “Em… không phải em muốn đi, anh buông em ra trước đã…”
“Thật…?” Nghe Quan An Tĩnh chịu nói chuyện với mình, giọng nói vẫn dịu dàng như trước, Nghiêm Dịch bán tin bán nghi thả lỏng cái ôm: “Anh buông em ra… em thực sự không đi chứ?”
“Thực sự không đi.” Quan An Tĩnh lúc này vô cùng xoắn xuýt, một bên lo lắng tình trạng sức khỏe của Nghiêm Dịch, một bên xấu hổ vì tình cảnh hiện giờ, đỏ mặt giải thích: “Em chỉ muốn đi lấy cháo hâm nóng lại cho anh ăn, anh sốt cao như vậy, mau về phòng nằm nghỉ đi.”
Nghe Quan An Tĩnh nói thế, Nghiêm Dịch cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Một giây sau, cả người như trái bóng khí bị đâm thủng, thoáng cái xụi lơ, khó khăn lắm mới trọng tải sức nặng lên người Quan An Tĩnh. Lúc này nam thần mới thấy: đầu… đau như ngàn cân chì đè lên.
Nghiêm Dịch dựa trên người Quan An Tĩnh, lề mề cả buổi mới ngoan ngoãn nghe lời lên giường đắp chăn. Quan An Tĩnh lẹ tay hâm nóng cháo, khi trở lại phòng thì nam thần không chút sức lực vẫn nhìn cô với biểu cảm cún con, cả tay chân cũng không cử động nổi… Dĩ nhiên kỹ thuật chẳng chút cân nặng này chỉ có Quan An Tĩnh thực thà mới trúng chiêu thôi. Nhìn thấy Nghiêm Dịch khó chịu như vậy, cô thực sự đã múc từng muỗng từng muỗng, tận tâm tận sức bắt đầu đút anh ăn.
Khi húp được phân nửa chén cháo, Nghiêm Dịch bỗng cúi đầu hỏi một câu: “Sau đó… sao không tìm anh?”
“Hả?” Quan An Tĩnh bị anh hỏi một câu không đầu không đuổi như vậy nên không hiểu. Vòng vo một hồi mới biết nam thần hỏi là trong thời gian trễ hẹn trở về sao cô không chịu liên lạc với anh. “Em có gọi điện, cũng gửi tin nhắn cho anh…” Cô rõ ràng có liên lạc mà, nhưng anh lại không thèm trả lời…
Nghiêm Dịch ngước đầu nghi ngờ nhìn cô: “Khi nào?” Ai đó ở thành phố Y đã từng mong ngóng tin nhắn hay cuộc gọi của Quan An Tĩnh, muốn biết chút cảm giác được người khác quan tâm, được người khác nhung nhớ chút xíu. Nhưng mấy ngày liền, Quan An Tĩnh ở bên này chẳng hề có chút động tĩnh nào… Anh vốn bận bịu đến sức đầu mẻ trán, còn ngày qua ngày cảm thấy mất mác, tính trẻ con sâu trong lòng anh bùng nổ.
Lúc đó, Nghiêm Dịch hờn dỗi nghĩ rằng: làm bạn gái thì phải rặn hỏi vị trí của anh mới phải, nhưng sao người bạn gái này lại yên tâm với anh như thế chứ…?
Vì vậy, anh ban ngày bận việc, ban đêm giận dỗi, lại có ai đó cố tình cản trở nên trực tiếp khiến hai người mất liên lạc suốt hai ngày.
Quan An Tĩnh thấy rất ủy khuất, cô rõ ràng có liên lạc với Nghiêm Dịch, thậm chí còn dày mặt tìm Mã Chấn Vũ nghe ngóng tin tức. Những chuyện đó hồi trước vốn không thể nào xảy ra, bây giờ vì nam thần, cô đều thử hết. “Em có gửi tin nhắn, nhắn anh rãnh thì gọi lại cho em, nhưng hôm đó đợi tới khuya anh cũng không gọi lại…”
“Anh không nhận được tin nhắn! Nếu anh nhận được, sao anh có thể không gọi lại chứ?!” Nhìn cô cúi đầu nói giọng ủy khuất, Nghiêm Dịch bỗng nhiên thấy mình thật thối tha. Cho dù em ấy không gọi cho mình… mình chủ động gọi bộ chết hả?!
Lúc này Quan An Tĩnh cũng không che dấu lòng mình nữa, nhìn Nghiêm Dịch nói tiếp: “Lúc thi xong, bạn bè trong trường đi hết, em một mình ở lại ký túc xá, tuy đồ đạc đã thu dọn xong cả, ba mẹ cũng hối thúc em về, nhưng em vẫn không chịu đi mua vé xe, là vì muốn…”
“Muốn cái gì?”
Hai má Quan An Tĩnh đỏ hồng: “Vì muốn… chờ anh về.”
Lúc này Nghiêm Dịch đã có phán đoán mơ hồ về chuyện tin nhắn, nhưng khi nghe Quan An Tỉnh đỏ mặt nói luôn chờ anh trở về thì chút khó chịu trong lòng thoáng cái mất hết. Anh vịn giường, cố sức ngồi dậy, giành lấy chén cháo trong tay Quan An Tĩnh rồi đặt lên kệ tủ đầu giường, sau đó nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Ài —” Anh thở dài, nói: “Là anh không đúng. Lẽ ra phải chủ động liên lạc với em, sau này sẽ không như thế nữa, sau này mặc kệ anh ở đâu, nhất định mỗi ngày đều gọi cho em, có được không?”
Quan An Tĩnh ỷ vào cơ thể nóng hổi của nam thần, cảm thấy an tâm hơn bao giờ hết, nhắm mắt lại, gật nhẹ đầu. Nghiêm Dịch vừa muốn khen cô nhưng không ngờ cái cô ngốc này lại thình lình mở miệng nói: “Nếu bận quá… thì không cần mỗi ngày mỗi gọi…”
Nam thần suýt nữa hộc máu chết. Ài — sau cô ngốc này lại không hiểu phong tình đến như vậy chứ?! “Không được! Mỗi ngày đều phải gọi!”
“Ừ —” Bộ cô nói sai gì à? Gọi thì gọi, làm gì dữ vậy…
Nghiêm Dịch: “Còn nữa.”
Quan An Tĩnh: “… Còn gì nữa?”
Nghiêm Dịch hắng giọng, trịnh trọng nói: “Sau này nếu có con gái tới nhà, nhất định sẽ báo cáo với bạn gái trước để chuẩn bị, tuyệt đối sẽ không xảy ra tình huống như ngày hôm nay nữa.”
Nghe Nghiêm Dịch nói thế, lòng Quan An Tĩnh càng ngọt… thực ra cô đã thấy ngọt ngào khi Nghiêm Dịch như trẻ con phàn nàn hỏi cô sao không chịu liên lạc với anh.
Quan An Tĩnh thẹn thùng: “Ừ…”
“Bây giờ đã chịu thừa nhận rồi hả?” Nghiêm Dịch kéo dài giọng, tuy cơ thể vẫn thấy không khỏe nhưng nụ cười lại không tự chủ mà trở nên tươi tắn hơn.
Thừa nhận…? Quan An Tĩnh lại bắt không kịp tiết tấu của nam thần: “Thừa nhận gì?”
Nghiêm Dịch nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô, không kiềm nỗi mà cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô, nói bổ sung: “Giờ cuối cùng cũng chịu thừa nhận là bạn gái của anh.”
Oạch… Quan An Tĩnh chỉ cảm thấy chỗ Nghiêm Dịch hôn lên nóng rần.
Nam thần, nụ cười của anh có thể đừng mê người như vậy được không… ánh mắt có thể đừng luôn xẹt điện như vậy được không…?
Vì che dấu hành vi hoa si của mình, Quan An Tĩnh luống cuống tay chân lấy chén cháo trên kệ tủ đầu giường, muốn làm như thế để phân tán sự chú ý của bản thân. Không ngờ trong lúc bối rối đã làm rơi đồng hồ báo thức cùng kệ lịch để bàn… gấp chết người rồi… sao khi cô khẩn trương thì tay chân luôn vụng về như thế này?!
Nghiêm Dịch ở đối diện nhìn Quan An Tĩnh tự dập lửa, bị cô chọc cười “ha hả” không ngừng, dường như bệnh của anh cũng vì sự tồn tại của cô mà đỡ hơn phân nửa.
*********
Vốn tưởng rằng chuyện của Du Hiểu Hạm cứ như vậy mà êm để không uổng ai đó phí công sức giải quyết, không ngờ hôm sau Nghiêm Khả Khiết lại hung hăng tìm tới cửa. Nghiêm Dịch rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ thế này của cô nên tranh thủ hỏi đã xảy ra chuyện gì.
“Tiểu Dịch, cháu làm gì thiên kim của viện trưởng Du rồi?”
“Làm gì là làm gì?” Nghiêm Dịch không nghĩ ra, trừ vì tình bạn nên giúp đỡ cô ta lúc ở thành phố Y thì đến nửa đầu ngón tay của cô ta anh cũng chưa từng chạm qua.
Hôm nay Nghiêm Khả Khiết trực ban, vừa ra khỏi bệnh viện thì giết thẳng vào nhà Nghiêm Dịch, đến nhà mình cũng chưa vào. Bây giờ nhìn vẻ mặt “cháu rất vô tội” của cháu trai, cô bắt đầu kể lại đầu đuôi chuyện trong bệnh viện cho anh biết.
Du Hiểu Hạm không tìm Nghiêm Khả Khiết cáo trạng, cô không có cái quyền lợi đó. Trên thực tế, cô chỉ là một nhân vật râu ria luôn chạy quanh giới hạn của Nghiêm Dịch, nếu như không có tin đồn trên forum trường F, cô với Nghiêm Dịch thậm chí còn chả là bạn. Khi Nghiêm Khả Khiết trực ban ở bệnh viện thì “ngẫu nhiên” phát hiện Du Hiểu Hạm đang núp trong phòng nghỉ cầm điện thoại khóc. Trong phòng, Du Hiểu Hạm khóc như hoa lê hớt mưa, Nghiêm Khả Khiết đứng ở cửa ra vào tiến thoái lưỡng nan, lại còn “vừa lúc” nghe được tên thằng cháu trai Nghiêm Dịch của mình. Du Hiểu Hạm thích Nghiêm Dịch, người từng trải như Nghiêm Khả Khiết thấy rất rõ. Không ngờ chưa được bao lâu, Nghiêm Dịch đã khiến thiên kim của viện trưởng Du đau lòng đến như vậy rồi…
Nghiêm Dịch vốn tưởng chuyện nghiêm trọng lắm, giờ nghe Nghiêm Khả Khiết nói như thế thì lòng thấy yên tâm. “Cô, cháu thấy chuyện này không phải do cháu đã làm gì mà bởi vì cháu không hề làm gì hết…”
“Úi! Nói vậy là ý gì?”
Nghiêm Dịch chợt cười: “Có chuyện quên nói với cô, con đang yêu đương.”
Giờ thì Nghiêm Khả Khiết cuối cùng cũng hiểu, mừng rỡ nhảy phắng khỏi ghế sô pha, vỗ vai Nghiêm Dịch nói: “Thằng nhóc này được lắm nhé!! Cuối cùng cũng cướp được An Tĩnh vào tay?!’
Nghiêm Dịch thẹn thùng gãi gãi đầu, tuy không trả lời khẳng định nhưng vẻ mặt đã đủ trở thành câu trả lời.
Hồi trước, Nghiêm Khả Khiết vẫn luôn cho rằng: người quá ưu tú, bình thường chỉ có hai kết cuộc: yêu cầu quá cao, thấy ai cũng chẳng tốt, cuối cùng độc cô cầu thọt, sống cô độc suốt quãng đời còn lại; yêu cầu không cao, cảm thấy ai cũng được, cuối cùng trở thành dạng đàn ông cặn bã, ai cũng muốn đập.
May mà Nghiêm Dịch không thuộc một trong hai loại đó.
Tiểu kịch trường: I will nerver change, no matter how you change
Chuyện kể rằng vào ngày nào đó tháng nào đó năm nào đó, Nghiêm Dịch cùng Quan An Tĩnh ngồi trong phòng tự học.
Quan muội lấy bài tập Vật lý cao cấp ra làm, gần đây khi cô học thường rất nhập tâm nên hoàn toàn quên mất ai đó rất ghét bị ngó lơ ở bên cạnh. Vì vậy nam vương đại nhân có lòng làm loạn muốn chọc ghẹo cô.
Quan An Tĩnh: gì vậy?
Nghiêm Dịch (đưa tới một tờ giấy): tự em xem.
Quan An Tĩnh mở tờ giấy ra, lớn tiếng đọc chậm: I will nerver change, no matter how you change. (Tôi sẽ không bao giờ thay thổi, dù người có thay đổi đi chăng nữa)
Nghiêm Dịch thẹn thùng quay mặt đi chỗ khác.
Cái này có gì xấu hổ đâu chứ? Quan An Tĩnh thấy lạ, sau đó bình tĩnh phiên dịch: dòng diện sẽ không thay đổi theo chiều biến thiên của điện áp.
Móa!! Thần phiên dịch luôn rồi !!!
Nghiêm Dịch trào máu cầu cứu: tác giả ơi, dạo gần đây tôi khó sống quá đi! !!! HELP HELP HELP, dạy tôi cách yêu đương với nữ sinh ngành điện máy với!!