“Tiểu tử thúi. . . . . .” An Tâm Á cắn răng thở dài, quả thật ba cha con này gien di truyền thật tốt quá, tên nhóc An Bình này âm hiểm giống hệt cái tên kia. . . . . .
An Bình làm bộ muốn an ủi An Tâm Á, cười híp mắt nói: “Mẹ, bảo bối sẽ giúp mẹ một tay. . . . . .”
“. . . . . .” Nhất thời An Tâm Á dự cảm không hề tốt.
Điện thoại vừa cúp, An Tâm Á nghe đến sự quan tâm trong điện thoại di động, có chút mất hồn, tên nhóc này. . . . . . Gần đây có cái gì đó rất không đúng a.
An Bình cười hắc hắc không ngừng, cùng An Tĩnh cười rất nham hiểm, hai anh em cấu kết với nhau làm việc xấu, giương mắt nhìn thấy Trình Khả Khả xuống một chiếc xe sang trọng, dưới sự bảo vệ của bọn cận vệ vào vườn trẻ, Trình Khả Khả vừa nhìn thấy bọn họ liền kêu to lên: “Trữ Trữ, Lẳng Lặng. . . . . .”
Trong mắt không khỏi mang theo mừng rỡ.
An Bình An Tĩnh cũng bình tĩnh cười, hai anh em liếc mắt nhìn nhau, không cần nói cũng rất ăn ý: “Anh trai cậu rất đẹp trai a, tối hôm qua anh ta có hỏi về hai chúng tôi hay không?!”
“Ừ a. . . . . .” Trình Khả Khả mặt mày rạng rỡ mà nói: “Là cha, không phải là “anh trai” a, ngày hôm qua mẹ nói ta sửa lại miệng, cha ta rất đẹp trai, hì hì, ngày hôm qua ông ấy thật có hỏi các cậu thì sao. . . . . .”
Trữ Trữ nhăn trán, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, một cỗ chua xót ý xông tới: “Là cha cậu a. . . . . .”
“Đúng vậy a. . . . . .” Trình Khả Khả lôi kéo tay của hai cậu, hiển nhiên rất vui vẻ.
Trữ Trữ Lẳng Lặng trong lòng lướt qua vẻ cô đơn, không có lên tiếng nữa, có vẻ thiếu sự hăng hái.
Nghĩ ngược lại, đến cuối cùng nếu như ngay cả một mối quan hệ ngoài mặt cũng không còn, quan hệ giữa Trình Quân Hạo cùng Trình lão cuối cùng cũng tan vỡ, như vậy. . . . . . Hiển nhiên có thể đoán ra chuyện ngày hôm qua người nào là chủ mưu rồi.
Hỏi Trình Khả Khả, xác định cậu thật sự được đem đến nơi ở của Trình Quân Hạo, không trở về nhà cũ nửa, An Bình càng thêm tin chắc là ai ở sau lưng giở trò quỷ.
Tâm tình An Bình không được tốt lắm, cả hai bên đều bị ảnh hưởng.
Sau khi tan học, An Tĩnh mới an ủi An Bình: “Anh hai, đừng để ý nhiều như vậy, ông ấy có thể thật sự không biết sự hiện hữu của chúng ta. . . . . . Chỉ là, ngày hôm qua ông ấy hỏi Trình Khả Khả, không phải là dấu hiệu tốt hay sao. . . . . .”
“Vậy sao?!” An Bình cười cười buồn bã: “Quản chi chuyện ông ta có biết hay không, dù sao mẹ đã được làm nữ chính rồi, bất kể ông ta có thể trở về bên cạnh chúng ta hay không, mẹ nổi tiếng là tốt rồi. . . . . .”
“Ừ. . . . . .” Hai mắt An Tĩnh tỏa sáng, một kế hoạch lại xông lên đầu, anh em hai người lại đi làm chuyện bát quái một chút.
Người bất đắc dĩ nhất, phải chịu đừng quá mức chính là Dạ Thập Tam, hắn bị hai cậu nhóc kéo đi làm trâu làm ngựa, kêu khổ liên tiếp, chỉ là, cũng là cam tâm tình nguyện.
“Người ta thật là đáng thương oa. . . . . . Tới thành phố A, tưởng đâu cũng được ăn ngon ngủ yên rồi. . . . . .” Dạ Thập Tam oán trách.
An Bình đá hắn: “Dĩ nhiên, tận tâm điều tra cho tôi, còn nữa, tôi cùng Lẳng Lặng muốn học một ít võ phòng thân, chuyện này phải nhờ anh rồi. . . . . .”
Ánh mắt Dạ Thập Tam sáng lên, cười híp mắt bắt hai cậu lại: “Người tốt, lần này thật muốn nhận thức tôi làm sư phụ rồi sao?!”
An Bình không được tự nhiên, giựt giựt khóe miệng: “Chuyện này phải xem anh dạy như thế nào rồi nói?!”