Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 62



Dạ Thập Tam khóc lớn, ôm bắp chân An Bình, khoa trương nói: “Trữ Trữ, cậu thật muốn đem tôi đuổi đi sao?! Ô ô, tôi muốn ngủ với cậu. . . . . .”

An Bình giận, khinh thường dùng ngón út đẩy hắn: “Đủ rồi cút thật xa cho tôi. . . . . .”

Dạ Thập Tam càng khóc lớn: “Trữ Trữ, cậu thật không có lương tâm a, lợi dụng người ta xong sau khi toàn vẹn về nhà, lại liền đuổi người ta đi. . . . . .”

“. . . . . .” An Tĩnh im lặng, nhìn bên cạnh An Tâm Á đang bị hóa đá, cẩn thận an ủi cô: “Mẹ, thầy giáo có hơi chút biến thái. . . . . .”

An Tâm Á khóe miệng giật giật, mẹ nó, làm gì mà chỉ “có hơi chút“, là cực kỳ biến thái, cô cực kỳ mất kiên nhẫn, trực tiếp tiến lên, không chút khách khí ôm cổ áo của hắn ném ra ngoài cửa: “Đi về nhà. . . . . .”

“Phanh. . . . . .” Cửa lớn tiếng đóng.

An Bình An Tĩnh giơ ngón tay cái lên : “Mẹ, mẹ quả thật rất giỏi!!”

Ngoài phòng còn truyền đến tiếng rên không cam lòng của Dạ Thập Tam: “Ô ô, Tâm Á, sao lại đuổi người ta đi như vậy. . . . . . Cho người ta ngủ một đêm cũng không được sao. . . . . .”

An Tâm Á khắp người nổi hết cả da gà, cô giận dữ trừng An Bình: “Người này thật sự là thầy giáo của các con? Làm sao lại biến thái như vậy? Chẳng lẽ là yêu quái?! Yêu quái cũng có thể làm thầy giáo sao? Mẹ nó, mình còn chạm vào, không biết có bị gì hay không a. . . . . .”

An Bình nhún vai một cái, cũng bày tỏ bó tay. Tính tình Dạ Thập Tam vốn đã là như vậy rồi, còn có thể làm thế nào nữa?!

“Tắm đi. . . . . .” An Tâm Á kéo hai cậu lên, hướng trong phòng tắm ném vào, quả quyết muốn cởi quần áo, đột nhiên ngón tay liền cứng ngắc.

Đang cởi quần áo giữa chừng An Tĩnh kỳ quái hỏi, “Mẹ, sao không cởi quần áo đi tắm?!”

Hai bảo bối cùng nhau ngâm mình ở trong nước nhìn cô khó hiểu, An Tâm Á lúng túng 囧: “Khụ, hôm nay có chút bất tiện, không thể dùng bồn tắm rồi. . . . . .”

“Mẹ, không phải kỳ kinh của mẹ tới sớm quá sao?!” An Bình hoài nghi thẩm vấn.

An Tâm Á hóa đá, vì sao a vì sao, vì sao ngay cả kỳ kinh của cô, hai bảo bối đều rõ ràng như vậy, có phải làm người ta có chút sợ hãi hay không à?!

“Mẹ. . . . . .” An Bình hoài nghi đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm cô: “Hay là trên người mẹ có cái gì mà người khác không được nhìn thấy hay sao?!”

An Tâm Á giận, chính xác mà nói là thẹn quá thành giận: “Nào có cái gì, hai người các con là hai tên quái thai, không được phép đoán đông đoán tây. . . . . .”

An Bình nhún nhún vai, dường như lơ đãng đối với An Tĩnh nói: “Anh hiểu rõ rồi, nhất định là mẹ hôm nay bị đánh, hoặc là bị ăn rồi, Lẳng Lặng, em nói thử coi cái này có được coi là hiến thân thành công không. . . . . .”

“Hắc hắc, em đoán trên người mẹ đầy dấu hôn nha. . . . . .” An Tĩnh tặc tặc cười.

An Tâm Á đứng ở bên bồn tắm lớn, vạch đen đầy đầu, tức giận giậm chân, “Hai người các con hai tên quỷ nhỏ, làm sao biết nhiều như vậy?! Tắm nhanh cho ta, rồi đi ngủ sớm. . . . . .”

Nói xong, phanh đóng lại cửa phòng tắm, mắc cỡ đỏ mặt đi ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.