Mẹ Mạnh Mẽ Mua Một Tặng Hai

Chương 5



An Tâm Á vô cùng tức giận, tức giận với sự vô sỉ Chu Hoài Phủ, tức giận với sự mền yếu của mẹ, một đêm bị Trình Quân Hạo giày vò cả người chua xót đau đớn, mặc dù cô khó chịu, nhưng cũng không đến nỗi quá mức khó chịu, rốt cuộc chỉ là giao dịch mà thôi, quên đi là tốt nhất, coi như chuyện này đã qua.

Về đến nhà, phòng rất yên tĩnh, Chu Hoài Phủ không có ở đây, Quản gia và người hầu đều ở hậu hoa viên, cô hốt hoảng, chạy lên lâu: “Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . .”

Vọt vào phòng của Chu Hoài Phủ, An Như Ý mặt không có chút máu nằm ở trên giường. An Tâm Á giận không kềm được: “Mẹ, mẹ làm sao vậy? !” Nhìn trên mắt bà sưng vù lại có quầng thâm, cùng với mặt tái nhợt, cô giận, đá văng cửa ra, vọt vào phòng của Chu Chỉ Vân, Chu Chỉ Vân còn đang ngủ, chưa tỉnh. An Tâm Á giày cũng không cởi ra, nhảy thẳng lên giường, cách tấm chăn, nắm chặt quả đấm hướng về phía Chu Chỉ Vân đánh điên cuồng một trận. . . . . .

“A a. . . . . .” Chu Chỉ Vân giận dữ giãy giụa kêu lên. Nhưng cô ta làm sao có thể là đối thủ của An Tâm Á, chỉ còn biết cam chịu bị đánh, mặc dù cách một tấm chăn, Chu Chỉ Vân cũng chịu không ít quả đấm đau đớn, đánh cô sợ hãi kêu liên tiếp.

An Tâm Á quật cường đánh, nước mắt khống chế không được rơi xuống, “Cẩu vật, thứ phụ nữ như ngươi chỉ biết ăn hiếp mẹ ta, ngươi dám nữa không, ăn hiếp nữa thử xem. . . . . . Ta đánh chết ngươi, đánh chết các ngươi. . . . . .”

Đây là An Tâm Á lần đầu tiên công khai phản kháng Chu Chỉ Vân cùng Chu Hoài Phủ. Một loạt chuyện xảy ra đã rất ủy khuất, cộng thêm chuyện tối ngày hôm qua, An Tâm Á rốt cuộc bộc phát, đánh Chu Chỉ Vân sưng mặt sưng mũi. . . . . .

“Tâm, Tâm Á. . . . . .” An Như Ý mặt tái nhợt hiện ra ở cửa, gian nan đỡ khung cửa: “Không nên đánh, không cần. . . . . .”

“Mẹ. . . . . .” An Tâm Á mềm lòng, cô cứng rắn thu hồi quả đấm, nước mắt quật cường không ngừng rơi xuống: “Mẹ, mẹ, tại sao?”

An Tâm Á mình cũng không biết vì sao sao?! Cô thử hỏi: “Mẹ, chúng ta rời khỏi Chu gia có được hay không? Con bảo đảm nhất định sẽ nuôi sống được mẹ, sẽ không để cho mẹ chịu uất ức. . . . . . Không cần phải sống ở Chu gia nữa. . . . . .”

An Như Ý lắc đầu cười khổ, bỏ qua lời nói của cô, lại cảm thấy hứng thú với một chuyện khác, bà nắm lấy bả vai An Tâm Á, siết bả vai An Tâm Á rất đau: “Con, con tối hôm qua. . . . . .”

An Tâm Á có thể cảm thấy rõ ràng sức lực của mẹ, bấm vô cùng đau, nhưng cô không có phản kháng, ánh mắt buồn bã, thì ra là mẹ biết.

An Như Ý sắc mặt trắng bệch, vô lực ngã ngồi xuống đến trên đất.

Bên này Chu Chỉ Vân vén chăn lên, giống như người điên nhảy lên: “An Tâm Á, cô dám đánh tôi, các người là lũ mẹ con tiện nhân, cút ra khỏi Chu gia cho tôi, cút. . . . . .”

Cô ta đánh tới, An Tâm Á vừa đúng lúc đang đỡ mẹ mình, ngay lập tức liền bị Chu Chỉ Vân đánh một cái tát, kéo ra ống tay áo của cô một cách dã man, vừa nhìn trên người cô rất rõ ràng vết cắn cùng vết hôn, ánh mắt của cô ta bốc lửa: “Tiện nha đầu, cô tối hôm qua quả thật lên giường cùng Trình nhị thiếu gia, cô giỏi lắm, cô còn dám đánh tôi, tôi đánh chết cô. . . . . .”

An Tâm Á nổi trận lôi đình, không để ý đến lời nói mẹ mình nữa, bay lên một cước liền đá trên đùi phải của Chu Chỉ Vân: “A. . . . . .” Chu Chỉ Vân sắc mặt xám trắng, nước mắt ào ào chảy ròng, ngã xuống đất, nửa ngày không lên nổi, chỉ có trong mắt là ánh lên vẻ thù hận, đó là ánh mắt tràn đầy ghen tỵ, giống như muốn đem người ta đi lăng trì. . . . . .

An Tâm Á không đếm xỉa tới cô ta nữa, chỉ đỡ An Như Ýdậy, đau lòng nói: “Mẹ. . . . . .”

An Như Ý sắc mặt trắng phờ phạc vô cùng dọa người, ánh mắt của bà nhìn chằm chằm vào cánh tay của cô, bà biết cái này là có ý gì, tâm khuấy đau, đột nhiên, sức lực lớn kinh người nắm cổ tay của An Tâm Á: “Tâm Á, nghe lời mẹ, đi Anh quốc du học đi. . . . . .”

“Cái gì? !” An Tâm Á ngẩn ngơ, sắc mặt trắng xanh. Mẹ đây là đang ngại cô trở thành kẻ dư thừa sao?! Cô là kẻ dư thừa. . . . . .

“Mẹ van con, Tâm Á. . . . . .” An Như Ý khóc rống lên, nội tâm rất đau.

An Tâm Á ngơ ngác nhìn An Như Ý, đau lòng đến tận cùng, nước mắt rơi xuống, cô cũng không hiểu. . . . . . Đúng vậy, cô đánh Chu Chỉ Vân, với tính tình hẹp hòi của Chu Hoài Phủ, nhất định sẽ tức giận, mẹ. . . . . . Mẹ cứ như vậy quan tâm Chu Hoài Phủ sao?!

Hơi sức cả người cô giống như là bị rút khô, thật lâu, thất hồn lạc phách nói: “. . . . . . Tốt.”

An Như Ý ôm An Tâm Á đang chết lặng khóc rống lên. . . . . .

An Tâm Á trong lòng điên cuồng la mẹ, vì cái gì, tại sao. . . . . . Nước mắt không nghe lời, thẳng tắp rơi xuống. 17 tuổi, thật đau lòng. Mặc dù cô không mềm yếu, nhưng chỉ có mẹ, là điểm yếu duy nhất của cô . . . . .


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.