Edit+Beta: Lã Thiên Di
Keikain gia
“Hidemoto, ngươi ở đâu?”
“Ta ở trong này, Koremitsu ca ca.”
Nghe được âm thanh của Hidemoto, Koremitsu quay người lại nhìn thấy Hidemoto đã ở trong đình viện ngồi trên Gisha, hắn kích động chạy tới nói: “Hidemoto, YouHime-Sama……”
“Ta biết, ta hiện tại đang chuẩn bị xuất phát.” âm thanh Hidemoto nhàn nhạt nói.
Koremitsu ngớ ra: “Xuất phát đi nơi nào?”
“Thành Osaka, Nura-chan hẳn là đã đi cứu nàng thôi, ta phải đi xem một chút.”
Hidemoto hơi nheo mắt lại: “Hơn nữa, chỉ với một mình hắn Gitsune không thể chết được. Ta cần phải đi đến đó để bảo đảm an toàn của nàng mới được……”
Khóe miệng Koremitsu hơi run rẩy, người này rõ ràng đại môn cũng không ra nửa bước nhưng lại biết mọi chuyện rõ ràng đến như vậy.
“Nhanh lên xe đi, Koremitsu ca ca, ta muốn xuất phát.” Nghe được Hidemoto thúc giục, Koremitsu vội vàng nhích người tiến vào trong Gisha.
Thành Osaka
“Đã đến lúc trả nàng ấy lại cho ta rồi đấy, Gitsune.”
Hai mắt Rihyon lóe ra lãnh khốc kim quang, làm người ta cũng phải cảm nhận được lửa giận khủng bố trong đó, dường như chi phối không khí lưu động. Ngữ khí Rihyon lạnh như băng, không có cảm tình gì: “Tới nào, trận chiến bóng đêm thực sự của Ayakashi… chính thức bắt đầu”
Kính Hinh nhìn đến yêu khí màu đen đem cả người Rihyon chôn vùi, nháy mắt một cái đã nhìn thấy Rihyon cầm Nenekirimaru xuất hiện trước mặt Gitsune. Gitsune hoàn toàn không kịp né tránh, mặt bà ta bị lưỡi dao của Nenekirimaru chém một đường thật dài trên mặt. Bên má bà ta tung tóe ra lượng lớn máu cùng chú phù màu đen.
“A!!!”
Gitsune phát ra tiếng kêu rên, ý thức buông lỏng Kính Hinh ra, giơ tay sờ mặt mình, một mặt hoảng sợ nói: “Cái gì… Thanh kiếm đó là gì vậy?”
Kính Hinh bắt lấy vạt áo kimônô, kích động cùng Gitsune kéo mở khoảng cách. Đột nhiên một bàn tay bắt lấy cánh tay của nàng, nàng cả kinh, ngước đầu thì nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ của Setsura. Nàng ấy dùng tay áo kimôno thuần trắng hơi che miệng lại, nhẹ giọng nói: “Không cần hoảng sợ, ta sẽ không để cho ngươi lại bị bị bà ta bắt được.”
“Setsura, ô ô, làm ta sợ muốn chết, ta cho rằng mình đã chết chắc rồi!”
Kính Hinh một phen gắt gao ôm lấy Setsura, Setsura trừng lớn mắt, hai má đỏ lên, rống to: “Ngươi… Ngươi không cần tùy tiện ôm người khác như vậy!”
“Ô ô, Setsura không cần hung dữ như vậy!”
Âm thanh Kính Hinh nức nở, nhưng trong mắt nàng căn bản không có nước mắt. Chính là hiện tại nàng đang dùng bộ mặt cùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn Setsura.
Gân xanh trên trán Setsura giật dữ dội, người này căn bản chính là đang giả khóc, nhưng khi nhìn đến hai má tái nhợt của Kính Hinh, Setsura nhịn không được lấy hai tay niết đỏ gương mặt nàng, hơi quay mặt nói: “Dọa người, ngươi đừng khóc, Nurarihyon đại nhân làm sao có thể để ngươi rơi vào nguy hiểm……”
“Rất muốn khóc, nhưng nước mắt không hề chảy xuống. Hóa ra cảm giác ‘Sống sót sau tai nạn’ chính là như thế này.”
Kính Hinh đáng thương hề hề nói, không khí xung quanh càng ngày càng lạnh làm cho nàng phải lạnh run. Sau đó nàng bị Setsura dùng sức đẩy ra, Kính Hinh ngẩn ra, nghe được Setsura thấp giọng: “Còn không mau buông ta ra, nhiệt độ cơ thể của ta sẽ làm ngươi sinh bệnh.”
Nghe được lời nói của Setsura, Kính Hinh nhịn không được mỉm cười. Nàng biết Setsura là đang quan tâm đến mình.
Kính Hinh sờ cổ đang phát đau, nghe được Gitsune đang cuồng loạn gào thét: “Yêu lực của ta, yêu lực của ta đang biến mất. Khoan đã, các ngươi muốn đi đâu? Sức mạnh mà ta thu thập cho đứa trẻ sắp sinh… Cho đứa con quý báu của ta… Quay lại đây.”
Yêu lực thoát ra làm thủng một lỗ lớn trên trần nhà, thẳng tắp bay về phía chân trời: “Có biết ta đã tốn bao nhiêu năm để tập hợp các ngươi lại không?” Bà ta phẫn nộ gào thét lớn lướt qua lỗ thủng trần nhà đuổi theo yêu khí.
“Tiểu Hinh……” Rihyon vội vàng xoay người nhìn về phía Kính Hinh. Sau khi xác nhận nàng bình an vô sự mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Rihyon vừa mới muốn đi đến bên người Kính Hinh, bóng dáng của Gyuuki xuất hiện trước mặt hắn. Gyuuki cùng Yuki-Onna một tả một hữu bảo vệ Kính Hinh, mở miệng nói: “Thống lĩnh, nơi này hãy để cho chúng tôi. Ngài mau đuổi theo bà ta, cho bà ta một đao trí mệnh đi!”
“Không sai, Nura. Không cần buông tha cho đại nương có da mặt dày kia.” Kính Hinh vuốt cái cổ khi nãy bị Gitsune bóp chặt, hai tay nắm lại cố từ cổ họng “bơm hơi” lên nói với Rihyon.
“Đi cho bà ta một đao trí mệnh đi.”
Mâu quang Rihyon hơi lưu chuyển, gợi lên khóe miệng nói: “Giao cả cho ta đi.”
Sau khi nhìn đến bóng dáng Rihyon biến mất, Kính Hinh vỗ trán một cái, trong lòng bàn tay toát ra nhàn nhạt kim quang, thấp giọng nói: “Đáng lẽ ra nên đem vết thương trên người ngươi chữa khỏi trước mới đúng.”
“YouHime…… Ngươi không có xảy ra chuyện gì, thật sự tốt quá.”
Một bóng dáng nho nhỏ chạy về phía Kính Hinh, Kính Hinh nhìn đến ngọc trai không ngừng tơi xuống lạch cạch trên mặt đất, nàng sờ đầu tiểu cô nương, mỉm cười nói: “Đã không có chuyện gì, tim của chúng ta sẽ không bị ăn.”
“…… Ân.” Tiểu cô nương lộ ra tươi cười ngượng ngùng đáng yêu.
Kính Hinh tìm ra manh mối tiểu cô nương kia đang cười ngượng ngùng, đối với nàng nói: “Cái kia, ta còn không biết ngươi tên gọi là gì?”
Tiểu cô nương kinh ngạc trừng lớn mắt, mặt mày cong cong cười nói: “Saorihime.”
Kính Hinh mang theo Saorihime trốn ở một nơi an toàn. Chờ đợi mãi nàng nghe thấy riếng đánh nhau dần nhỏ lại, Gyuuki đi tới nói với nàng: “Đã kết thúc ……” Thanh âm một chút, hắn hơi nheo mắt lại nhìn trên đỉnh thành nói: “Trên đó, cuộc chiến của thống lĩnh hẳn cũng sắp kết thúc rồi.”
Nhìn cả gia tộc Nura phần lớn cả người đều bị thương, có cả nhóm Ayakashi đang hấp hối, Kính Hinh trong lòng bàn tay toát ra nhàn nhạt hào quang màu vàng, đối Gyuuki mỉm cười: “Mọi việc kế tiếp liền giao cho ta đi, chỉ cần Ayakashi còn lại một hơi thở, vô luận trọng thương cỡ nào, ta đều sẽ chữa khỏi cho các ngươi.”
Nhìn xem trong lòng bàn tay Kính Hinh phát ra hào quang. Gyuuki nao nao, năng lực của Kính Hinh hắn đã được nghe nói đến…… Gyuuki giật giật khóe miệng, có thể nói không hổ danh là nữ nhân của thống lĩnh. Ở chiến trường đầy máu như thế này mà nàng không hề lộ ra khủng hoảng cùng bất an, ngược lại có thể cấp tốc tìm được những việc mà mình có thể làm, Gyuuki hơi hạ thấp người: “Như vậy, liền phiền toái ngài.”
“Ôi?” Thật không ngờ Gyuuki sẽ đối với mình dùng kính ngữ, Kính Hinh có chút ngượng ngùng sờ đầu nói: “Xưng hô sử dụng kính ngữ hẳn là ta nên dùng với ngài mới đúng.”
“Ngài là phu nhân tương lai của thống lĩnh, ta dùng kính ngữ hẳn là không có gì vấn đề gì.”
Ánh mắt Gyuuki nhìn xung quanh xem nhóm Ayakashi bị thương đều nằm cả trên đất: “Mọi việc tiếp theo liền phiền toái ngài.”
“…… Ân, xin cứ yên tâm giao cả cho ta.” Kính Hinh gật đầu nói.
Trị liệu cho nhóm Ayakashi của gia tộc Nura xong, linh lực của Kính Hinh cơ hồ đã hoàn toàn cạn kiệt, Setsura đỡ lấy Kính Hinh nhíu mày nói: “Nghỉ ngơi một chút đi.”
“Không, ta còn muốn trị liệu cho một người nữa.” Nghe được lời nói của Kính Hinh, Setsura nghi hoặc nhìn về phía nàng. Kính Hinh đối nàng mỉm cười, chỉ về phía đỉnh thành.
Gyuuki đột nhiên xuất hiện tại phía sau Kính Hinh, trầm giọng nói: “Ngài muốn đi đến chỗ đại thống lĩnh sao?”
“Ân, hiện tại đi lên trên đó sẽ không có vấn đề gì chứ?” Kính Hinh hỏi, nếu nàng đi lên trên đó không đúng lúc khả năng sẽ gây thêm phiền phức cho Rihyon.
“Không có vấn đề gì, ngài không cần lo lắng.” Gyuuki trả lời, nhẹ nhàng nắm giữ tay Kính Hinh: “Ta mang ngài đi lên trên đó.”
Gyuuki cùng Kính Hinh vừa mới đi lên nóc nhà, Kính Hinh liền nghe thấy Gitsune tê tâm liệt phế kêu rên: “Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi ! Ta nguyền rủa ngươi! Nguyền rủa ngươi Nurarihyon. Đứa con của ta… Ngươi sẽ phải trả giá cho tội lỗi của mình vì đã phá hỏng khao khát lớn nhất của ta……”
“Ta nguyền rủa con cháu ngươi đời đời kiếp kiếp, truyền từ đời này sang đời khác. Cho dù có trải qua bao nhiêu thế hệ, con ngươi, cháu ngươi. Tất cả sẽ bị nguyền rủa bởi con hồ ly này.”
Kính Hinh sửng sốt, trong lòng lập tức dâng lên một đoàn lửa giận. Vị đại nương này sau khi đánh nhau thua thảm hại còn muốn nguyền rủa con cháu của người khác. Không hổ danh là người đàn bà tâm địa rắn độc.
“Cái vị đại nương kia gọi là gì?” Kính Hinh chỉ vào Gitsune hỏi Gyuuki đang đứng ở kế bên.
“Gitsune.” Gyuuki trầm giọng trả lời.
“Này, Gitsune!” Âm thanh trong trẻo mà mềm mại của người thiếu nữ vang lên hấp dẫn chú ý của mọi người. Gitsune sắp biến mất dời tầm mắt tập trung đến trên người Kính Hinh.
Hai má của người thiếu nữ cực kì tái nhợt, vết máu loang lổ dính trên kimônô khiến nàng thoạt nhìn vô cùng yêu dã lại tàn khốc. Ánh mắt thuần mắt thâm thúy lạnh như băng của nàng cùng Gitsune đối diện, dung nhan khuynh thành không có cảm xúc dao động nào, nàng mở miệng nói: “Con cháu của nam nhân kia cũng chính là con cháu của ta. Ta không thể cứ đứng đây thờ ơ mà nghe ngươi nguyền rủa con cháu sau này của ta……”
“Tiểu Hinh……!” Hai mắt Rihyon sáng ngời, nháy mắt hắn liền hiểu được, nàng đây là đang thừa nhận — nàng sẽ gả cho hắn.
“Quyền rủa con cháu người khác nhất định sẽ không hạnh phúc. Gitsune, ta cũng muốn nguyền rủa ngươi.”
Thiếu nữ nhẹ nhàng nâng khởi cánh tay, dùng ngón trỏ chỉ về hướng Gitsune. Nàng sử dụng linh lực cường đại khiến không khí sinh ra lốc xoáy vặn vẹo, linh lực hình thành lốc xoáy đem linh hồn Gitsune cuốn vào, linh lực của nàng chậm rãi đi vào linh hồn của Gitsune: “Ngươi sẽ lại xuống địa ngục với trái tim tan nát cõi lòng. Vô luận trải qua bao nhiêu thời đại, ta cùng với con cháu của Nura đều sẽ đều phá hủy giấc mộng của các ngươi. Giấc mộng của các ngươi sẽ không bao giờ thành hiện thực!”
“A a…… YouHime, ngươi người này, đáng giận…… Ta tuyệt đối……” Âm thanh Gitsune lộ ra bén nhọn hận ý, hồn phách bà ta chẳng sợ điều gì, chính là cả người lộ ra hình dạng hồ ly hướng về phía Kính Hinh.
Tuy rằng biết Gitsune tuyệt đối không có khả năng đả thương đến Kính Hinh, nhưng Rihyon vẫn theo bản năng đứng ở phía trước bảo hộ nàng.
Kính Hinh nhẹ nhàng mà nắm giữ Nura, mặt không biểu cảm nhìn Gitsune nói: “Ngươi muốn nói ‘Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi’ sao? Đây phải là những lời ta muốn nói mới đúng, linh lực của ta hóa thành nguyền rủa đi vào vào linh hồn của ngươi. Nó sẽ đời đời kiếp kiếp đi theo ngươi, cho dù ta chết đi chăng nữa, nguyền rủa cũng sẽ không bao giờ biến mất……”
“Gitsune, ngươi nguyền rủa con cháu sau này của ta, đó là những gì ta đáp trả lại cho ngươi.” Kính Hinh ngoéo một cái khóe môi, xả ra một tia lãnh băng tươi cười: “Ngươi nhanh chóng biến mất đi, kẻ mà ta đã nguyền rủa!”
“YouHime…… YouHime……” Âm thanh Gitsune chỉ còn lại hận ý đối với Kính Hinh. Linh hồn bà ta chậm rãi biến mất ở trong linh lực của Kính Hinh.
Hidemoto đang đứng ở trên Shikigami lộ ra mặt mày cong cong, che miệng lại cười nói: “Nếu muốn diện kiến bộ mặt tàn ác của công chúa điện hạ thì nhất định phải ‘nói những lời tốt đẹp’ với A Hinh.”
“A…… Khụ khụ……” Thân thể Rihyon hơi mất đi cân bằng, miệng ho ra máu.
“A, Nura, ngực của ngươi!”
Kính Hinh trừng lớn mắt, hai tay lập tức phát ra hào quang màu vàng thật lớn đem cả người Rihyon bao phủ lại, hốc mắt ửng đỏ hỏi: “Cái kia là vị trí ở trái tim……”
“Không phải trái tim, chính là bị bà ta ăn gan mà thôi.”
Rihyon mỉm cười, ngón tay nhẹ nhàng phất qua hai má tái nhợt của Kính Hinh: “Đừng lo lắng, năng lực của Tiểu Hinh là lợi hại nhất, đã không còn đau nữa rồi.”
“ Bà ta thế nhưng lại ăn luôn gan của ngươi. Hỗn đản, sớm biết như thế ta đã nguyền rủa bà ta ác liệt thêm một tí.”
Kính Hinh nghiến răng nghiến lợi, sau đó khe khẽ thở dài một hơi: “Tuy rằng vừa rồi ta mới nguyền rủa thật khí thế nhưng không biết có hiệu quả hay không?”
Rihyon mỉm cười sờ đầu Kính Hinh. Nhất định sẽ hiệu quả, bởi vì vừa rồi linh lực mà nàng sử dụng không phải là linh lực dùng cả tâm để chữa trị cho người khác, mà linh lực đó chứa đầy ác ý cùng phẫn nộ. Cứ như vậy mà linh lực đó đã hóa thành nguyền rủa tiến nhập vào linh hồn của Gitsune.
Nhìn thân thể Gitsune đã tử vong, Hidemoto tươi cười nhàn nhạt đối Rihyon nói: “Đã đánh bại được Gitsune, hiện tại ngươi chính là thống lĩnh màn đêm – chủ nhân của các linh hồn.”
“Chủ nhân của các linh hồn? Nura sao?”
Kính Hinh kinh ngạc chớp mắt, Rihyon chính là mỉm cười, sủng nịch xoa tóc nàng: “Ân.”
“Bây giờ ngươi đã trở thành chủ nhân của tất cả linh hồn, ngươi muốn làm gì?”
Hidemoto nhìn chăm chú vào Rihyon nói tiếp: “Thế giới dưới tay Tokugawa sẽ càng lúc càng tươi sáng hơn, bóng tối sẽ dần biến mất thôi. Từ bây giờ, cái thế giới này sẽ không còn là vùng đất hứa cho tất cả Ayakashi sinh sống nữa.”
“Ta biết điều đó chứ. Vậy ta sẽ trở thành thống lĩnh của những Ayakashi có thể sẽ biến mất đó.” Ngữ khí Rihyon nhàn nhạt trả lời.
Nắng sớm xuyên thấu qua đám mây, bầu trời đen tối chậm rãi biến mất, quang mang chói mắt chiếu rọi vào cả người Rihyon, thân thế ấy thoạt nhìn thật cao to cùng kiên nghị.
“Ngươi muốn bảo vệ Ayakashi sao?” Hidemoto hơi khơi mào khóe miệng.
“Thừa nhận thế giới con người, đồng thời bảo vệ thế giới Ayakashi. Cùng chung sống sao? Sẽ không dễ đâu.” Đây chính là việc khó đâu…… Khi nhìn đến Kính Hinh đang vì Rihyon mà chữa thương, Hidemoto nhẹ nhàng giơ khóe miệng lên. Nàng cùng hắn ta như trong lời nói, không chừng thật sự có thể làm được.
“Trị liệu xong.”
Kính Hinh nghiêng đầu cười, ánh mắt không chịu nghe theo nàng từ từ chậm rãi nhắm lại, thân thể nhoáng lên một cái ngã về phía sau. Rihyon giật mình, thân thủ đem nàng ôm vào trong lòng, nhìn đến sắc mặt nàng tái nhợt, giọng điệu kích động hỏi: “Tiểu Hinh, nàng bị thương ở đâu sao?”
“Không……”
Kính Hinh vừa mới vừa mở miệng, Gyuuki ở một bên giành trước trả lời: “Thống lĩnh, có thề là do YouHime sử dụng linh lực quá nhều nên mới như vậy. Khi nãy nàng đã vì nhóm Ayakashi trị thương cho bọn họ.”
“Về sau không cần miễn cưỡng chính mình như vậy……” Rihyon nhẹ nhàng hôn lên trán Kính Hinh, âm thanh ôn nhu làm người ta say mê.
“Không…… Ta…… Đói……”
Từ trong miệng Kính Hinh nói ra vài từ sau đó còn hướng về Hidemoto vươn tay: “Tú…… Nguyên…… Cơm……” Nói xong, nàng nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
(Di Di: Kính Hinh đúng là biết phá hỏng khoảnh khắc ngọt ngào mà o(>﹏