Tôi thừa nhận tôi ích kỷ, nhưng nếu người nào ở hoàn cảnh giống tôi cũng sẽ suy nghĩ như vậy.
(Waring ???? cảnh sắp tới không hợp cho trẻ dưới 18 tuổi ????)
Mẹ kiếp! Một con điếm vào nhà tôi dẫn theo một đứa bé trai mồ côi cha! Bắt tôi phải gọi bà ta là MẸ mà tôi chịu được hả?!
Mẹ kiếp, cái gì là chấp nhận, tha thứ, bao dung, tôi đ*o cần những thứ đó trong lòng tôi! Mẹ tôi phải chịu đau khổ khi ba tôi lấy người khác, khi ba tôi đưa đơn ly hôn ra! Vậy mà ông ta lại đem một con đĩ đứng đường về nhà tôi chấp chứa! Cả đứa con khốn khiếp của bà ta nữa!
Những ý nghĩ đó đã tồn tại trong đầu tôi, luôn luôn tồn đọng ở đó dù tôi không bao giờ tỏ ra bất cứ điều gì.
Tống Thư nói: “Mẹ nói anh đưa em về”
Đừng có nói chuyện với tôi bằng cái giọng giả tạo khốn nạn ấy: “Ừm, cảm ơn” Tôi cười.
Thấy không? Tôi không tốt đẹp một chút nào đâu, thậm chí tôi còn có thể đóng hai vai diễn cùng một lúc.
Anh nhìn tôi, sau đó mỉm cười, người ngoài nhìn vào sẽ thấy anh rất đẹp, như thiên sứ vậy, song tôi chỉ thấy ớn lạnh. Tôi ghét, tôi ghê tởm.
Tôi cảm thấy kỳ lạ, thường ngày Tống Thư phải tối khuya mới về nhà, và anh luôn rất mệt mỏi, sao hôm nay lại rảnh rỗi mà đón đứa em gái ghẻ là tôi vậy kìa? Có điều, tôi cũng chả quan tâm mấy.
Tống Thư lái xe, thỉnh thoảng tôi thấy anh ta liếc về phía tôi như có gì đó muốn nói, tôi không quan tâm, ngồi chung xe với anh ta đã khiến tôi cảm thấy khó chịu rồi.
Tôi nhìn ra ngoài kia, đến con hẻm nhỏ, lòng tôi bỗng trầm xuống.
“Hôm nay em học tốt chứ?” Anh ta đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tôi nhún vai: “Cũng bình thường”
Sau đó, hai chúng tôi tiếp tục trầm mặc. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ là khoảng 3 giờ chiều, trời xanh ngắt, màu sắc êm đềm chứ không chói lòa, nhức nhối.
Có điều, tôi đang khá khó chịu trong lòng, nghĩ đến việc về nhà đụng mặt Tống Liên là tôi đã không ưa rồi.
“À mà, Lê Khả Nhi… Em có biết vì sao hôm nay anh về sớm không?” Tống Thư đột ngột hỏi tôi một câu như vậy. Tôi nghĩ, mình có thèm quan tâm đâu chứ? Song vẫn trả lời: “Chắc hôm nay là ngày quan trọng gì đó”
Anh im lặng, đến lúc tôi tưởng anh đã gác vụ này sang bên thì anh lại nói: “Hôm nay là… Sinh nhật mẹ anh”
Tôi “Ồ” một tiếng rồi quay ra cửa sổ ngắm cảnh.
Sinh nhật con hồ ly đó thì liên quan gì đến tôi? Nói tôi biết làm gì? Bắt tôi tặng quà? Hay chúc mừng sinh nhật ả ta?
Tôi đâu có điên mà đi mừng sinh nhật với người đã khiến mẹ tôi đau khổ?
Chiếc Audi thắng lại trước cửa nhà tôi, một căn nhà 3 tầng bình thường chen trong cái hẻm không quá lớn cũng không quá nhỏ. Chỉ là có thêm 1 cái gara xe khá lớn bên cạnh thôi, ngoài ra cũng chẳng có gì đặc biệt.
Căn nhà này từng là mái ấm của bốn người gia đình tôi, nhưng giờ nó lại chấp chứa thứ dơ bẩn hết biết. Chậc, bởi thế, nhiều khi tôi muốn bỏ nhà đi, nhưng nghĩ đến cảnh sau khi tôi đi, ả hồ ly sẽ đào mỏ nhà tôi, vì vậy tôi quyết định ẫn nhẫn ở lại.
Tôi đâu có ngu để gia tài đáng lẽ thuộc về tôi sẽ rơi vào tay ả?
Tôi lấy chìa khóa nhà ra mở cổng, Tống Thư đậu xe trong gara xong cũng nối gót theo tôi.
Giờ này chắc chắn là ba tôi chưa về, tôi thấy trời còn sáng mà đèn bếp bật, lại không có ai thì giận dữ: “Ai lại bật đèn cho tốn điện thế này?!”
Tống Thư phía sau hẳn là đang rất kinh ngạc vì thái độ đó của tôi, bất quá, tôi không quan tâm.
Tiếng bước chân vội vã vọng xuống từ cầu thang, gương mặt Tống Liên nhễ nhãi mồ hôi xuất hiện trước mặt tôi: “Khả Nhi, dì xin lỗi, dì vội lên đó giặt đồ nên quên mất”
Tống Thư đứng một bên chau mày, cũng phải, đây là lần đầu anh ta thấy bộ dạng này của tôi mà. Anh nói: “Chỉ có vậy thôi mà, em có cần làm quá lên không?”
“Em đang làm quá? Nếu là ba em, anh nghĩ ông ấy sẽ làm gì mà bảo em làm quá?” Tôi mỉm cười.
Tống Thư tái mặt nhìn tôi, mẹ của anh ta lấy điệu bộ đáng thương bày ra với tôi: “Được rồi, đừng nói vậy, dì xin lỗi, lần sau dì sẽ không tái phạm nữa”
Tôi liếc thấy tay Tống Thư đang siết chặt, thỏa mãn cười, xách ba lô lên lầu 2.