Thời gian trôi qua, dường như Johanne đau lòng muốn chết…
Trước kia, mợ Cố coi cô như con gái ruột mà thương yêu, cho rằng cô sẽ là vợ của Dịch Nam, mà cô, vẫn xấu hổ im lặng tiếp nhận tất cả.
Nhưng ai cũng không ngờ tới bây giờ chuyện sẽ phát triển đến bước này…
Lúc trước bao nhiêu thương yêu, hiện tại bấy nhiêu căm hận. . . . . .
“Không phải như thế, mợ!” Johanne vội vàng rút tay ra khỏi Nam Cung, chật vật đi đến trước mặt mợ Cố: “Mợ, không phải như mợ nghĩ đâu… Anh ấy chỉ là bạn con…”
“Chuyện của cô tôi không có hứng thú biết, chỉ cần cô đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!” Mợ không muốn nghe cô nói tiếp, lạnh lùng xoay người, quả quyết đóng cửa lại.
“Mợ… mợ…Van xin mợ đừng đối xử với con như vậy…” Nhìn cánh cửa đóng chặt, giọng nói Johanne nghẹn ngào hơn, cô điên cuồng đập cửa: “Mợ… Đã hơn một năm con chưa từng thấy anh Dịch Nam rồi. . . . . . Van xin mợ, cho con được nhìn anh ấy hôm nay…Mợ, xin mợ…”
Đã từng, cô đã đồng ý Dịch Nam, sinh nhật lần nào… Mình cũng sẽ ở bên cạnh anh…
Cô, không cần phải nuốt lời nữa….
~~~~~~~~~~~~~~
Năm đó, đêm trước sinh nhật Dịch Nam ….
“Dịch Nam, anh lại cặp với một cô gái khác?!” Thật vất vả tránh bạn nữ ra, anh lại bắt gặp một bình dấm chua chống nạnh nghiêm mặt chất vấn mình.
“Không có mà, là anh bị họ giữ chặt lại.” Dịch Nam cảm thấy hơi bất đắc dĩ, ngoan ngoãn nộp từng món quà tinh xảo của cô gái kia lên, chỉ cầu mong bạn gái nhỏ có thể hết giận sớm một chút.
“Cái người này đúng là quá tốt, thật đáng ghét!” Anh nên giống như Quý Xuyên, lạnh lùng từ chối tất cả mọi người.
Cô tức giận xoay người, chạy về nhà rồi khóa cửa phòng.
Anh đuổi theo, cô lại sống chết không chịu ra ngoài.
“An An, đừng nóng giận. Anh bảo đảm về sau không bao giờ nhận những món quà này nữa.”
“. . . . . .”
“An An, An An ngoan, không phải em rất rộng lượng sao?” Anh vô cùng sợ, ão não vò đầu.
Rộng lượng? Cho tới bây giờ cô luôn nổi tiếng keo kiệt mà? Nịnh hót cũng không đúng! Thật là đần!
“An An, đừng tức giận, sẽ xấu đó, anh nói xin lỗi còn không được sao?”
“Dịch Nam, anh còn đập cửa nữa, cả đời em sẽ không để ý đến anh!” Chẳng thế nhịn được nữa, cô rống to.
Anh ồn ào thật phiền mà! Làm cô chuẩn bị quà sinh nhật cũng không yên được.
Hơn nữa, thật sự rất đần! Cô đâu có tức giận, anh không nhận ra sao?
~~~
Ngoài cửa, thật yên tĩnh, anh không đập nữa, càng không tranh cãi với cô.
Cô giương môi cười. Anh Dịch Nam luôn thật biết điều.
Ở trong phòng cả đêm, sáng sớm, vốn là một bàn tay xinh đẹp trở nên vừa sưng vừa xấu xí, thế nhưng tâm trạng cô lại tốt vô cùng.
Lúc kéo cửa, cô nhìn thấy một bóng dáng đang co rúc bên ngoài, làm cả người cô cứng đờ lại.
Lòng cô, mềm mại một cách kì lạ. . . . . .
“Anh Dịch Nam…” Anh ấy, chẳng lẽ ở ngoài cửa cả đêm? Bây giờ là mùa đông. . .
Vẫn đứng cạnh người con trai đang run rẩy, khi anh ngẩng đầu thấy được cô, gương mặt tím bầm đông cứng lại vì lạnh ngay lập tức nở nụ cười rực rỡ: “An An, em không còn giận chứ? Anh thề, sau này anh sẽ không bao giờ nhận những món quà đáng chết này nữa. Thư tình kiểu nào, chocolate loại gì thì cũng đi gặp quỷ hết đi!”
Vành mắt Johanne hồng hồng, giọng nói nghẹn ngào, “Anh…anh ở đây cả đêm?”
“Ừ. Thật may là mợ và cậu đều ra ngoài nghỉ dưỡng rồi, nếu không thể nào anh cũng sẽ bị họ đuổi đi.” Anh vò đầu cười, rồi cẩn thận đi đến nắm tay cô: “An An, đừng tức giận nữa, được không em? Hôm nay là sinh nhật anh đó.”
Tay của anh, lạnh quá, giống như một tảng băng…
Mà lòng cô, lại ấm áp lạ kì…
Nước mắt nóng hổi, lập tức tràn ra khỏi hốc mắt, cô ôm chặt lấy hông người con trai, đau lòng mắng anh: “Dịch Nam, sao anh lại đần như vậy! Anh thà ở ngoài cả đêm, cũng sẽ không thèm gọi em phải không?”
Mãnh liệt, cô chùi hết nước mắt lên áo anh
“Em nói anh còn ồn ào em sẽ không để ý đến…” Người con trai giải thích một cách đáng thương.
Cô đấm vào lồng ngực anh, trên thế giới tại sao lại có một người đàn ông như vậy?
“Em không có tức giận, chẳng qua em chỉ đang chuẩn bị một món quà đặc biệt . . . . .” Cô cảm động khóc, lấy hạc giấy từ túi ra.
Tràn ngập, như bầu trời đầy sao lấp lánh, rơi từ từ xuống mặt đất.
Toàn bộ một ngàn ba trăm mười bốn con, tốn một tuần lễ của cô…
“Những con hạc này… là em tự tay gấp sao?” Anh kích động đến khó có thể tin được, nhặt một con hạc giấy nhìn qua nhìn lại, yêu thích không buông tay.
Kĩ thuật cô cũng không tốt, nhưng đây là món quà đẹp nhất anh từng thấy.
“Đừng xem, rất xấu…” Cô hơi xấu hổ, muốn giấu hạc giấy đi.
Anh giữ tay cô lại: “An An, cám ơn em!”
Anh vui vẻ đến mức khóe mắt lấp lánh nước mắt. Anh luôn cho rằng, cô gái của mình, kích động, không có kiên nhẫn, lại nguyện ý tự tay chuẩn bị quà vì anh…
“Có phải hơn nhiều so với chocolate hay không?” Bình dấm chua nhỏ vẫn không quên hỏi tội.
“Dĩ nhiên!” Quả thật hơn ngàn lần! Anh ôm chặt lấy cô, xúc động lẩm bẩm: “An An, sau nãy mỗi lần tới sinh nhật, em hãy ở bên cạnh anh, nhé em?”
“Đó là chuyện đương nhiên, nếu không anh còn muốn ai ở bên?”
“Trừ Johanne ra, Dịch Nam anh không cần ai!”