Mê Hoặc Vương Tử Đáng Yêu

Chương 13



Nhìn chiếc nhẫn bảo thạch màu trắng trên ngón áp út, Vân Tịch Dạ nhẹ nhíu.

Ngẩng đầu nhìn An Vũ Hàm khẩn trương hai tay run rẩy, mồ hôi chảy ròng, không nói gì.

Cô thản nhiên cực độ nói: “Tôi cho cậu biết, tôi không bao giờ cùng cậu đính hôn!

Nhớ lấy.”

Vừa lúc Vân Tịch Dạ như đi vào cõi thần tiên, An lão gia đưa cho An Vũ Hàm nhẫn bảo thạch gia truyền, ý bảo anh đeo vào tay Vân Tịch Dạ.

Lúc An Vũ Hàm tiếp nhận nhẫn rồi đeo vào tay phải Vân Tịch Dạ, khẩn trương quá cho nên toàn thân đều đổ mồ hôi!

Hai tay run rẩy đem nhẫn đeo vào cho cục cưng, ngẩng đầu phát giác cục cưng cũng không có cự tuyệt, thở phào nhẹ nhõm, cả người đã hư thoát!

Vừa mới chuẩn bị xoa một chút mồ hôi nơi thái dương, liền nghe thấy lời nói nhàn nhạt của Vân Tịch Dạ, thanh âm không chút che giấu, làm cho mồ hôi vừa khô lần thứ hai lại rơi xuống.

“Ách…

Hiện…

Anh…

Chúng ta khoan nói những chuyện này có được không? Ông nội cùng Vân gia gia vừa mới tuyên bố, bây giờ nói vậy trước mặt mọi người không tốt lắm đâu!”

Nghe được thanh âm nhàn nhạt kia, lại vang lên không hề nhỏ An Vũ Hàm nghĩ nào làm vậy, lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của cô, lại…

Không dám!

Chỉ là nhỏ giọng vô tội cùng Vân Tịch Dạ thương lượng, hi vọng Vân Tịch Dạ có thể để lại cho anh chút mặt mũi.

Nhìn thấy khuôn mặt baby đáng yêu của An Vũ Hàm cẩn thận từng li từng tí, vừa rồi lửa giận vì bị ông ngoại mình tự dưng bày trò, đột nhiên tiêu tan vô tung vô ảnh.

Nhìn anh vì khẩn trương mà mồ hôi ướt hết bộ quần áo, trong lòng tựa có cái gì xẹt qua nhói nhói đau đau!

Cô nhất thời xúc động, cũng không để ý lời An Vũ Hàm vừa nói, ánh mắt càng không chú ý xung quanh, cô đột nhiên kéo tay An Vũ Hàm chạy lên lầu, để lại Vân lão gia cùng An lão gia hai người hiểu lầm âm thầm cười gian!

Hai người đứng ở một góc khuất trong bữa tiệc, con ngươi vẫn nhìn chăm chú vào đó, nhìn thấy Vân Tịch Dạ kéo tay An Vũ Hàm rời đi.

Hai mắt dần dần buồn bã, sau một hồi khóe miệng nhẹ nhàng mà cong lên làm ra một nụ cười thoải mái, “Như vậy cũng tốt!

An Vũ Hàm cũng yêu em nhiều năm như vậy, chưa bao giờ thay đổi, sau này có anh ấy bên cạnh em nhất định sẽ hạnh phúc!”

Lý Kính quơ quơ ly rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch, ngửa đầu trong nháy mắt một giọt nước theo khóe mắt chảy xuống ẩn vào mái tóc, biến mất rất nhanh.

“Cục cưng, em…

Em làm gì vậy? Đừng…

Đừng tới đây, anh không phải người đàn ông tùy tiện như vậy!”

Sau khi vào phòng An Vũ Hàm nhìn Vân Tịch Dạ đóng cửa, ở trong phòng nhỏ tìm kiếm cái gì, hai tay vội vàng khoanh ở trước ngực ngồi ở trên giường lớn.

Vân Tịch Dạ vào phòng sau đó đi ngay vào phòng thay quần áo giúp An Vũ Hàm tìm một bộ quần áo phù hợp, khi cô cầm quần áo đi ra liền nhìn thấy tình cảnh như vậy!

Khuôn mặt babby của An Vũ Hàm hồng đỏ, hai tay khoanh ở trước ngực, ngồi ở bên giường ngượng ngùng cúi đầu.

Không biết đang suy nghĩ miên man cái gì!”

Hả!

cậu làm sao thế? Ai muốn cưỡng gian cậu sao?”

Thanh âm của Vân Tịch Dạ vang lên bên tai, An Vũ Hàm mới ngượng ngùng ngẩng đầu, nhìn ánh mắt hài hước Vân Tịch Dạ cùng bộ quần áo đưa tới trước mắt, xấu hổ vô cùng, muốn tìm một cái lỗ để chui vào, giật lấy bộ đồ cúi đầu chạy thẳng tới phòng tắm.

“cậu biết phòng tắm ở đâu sao? n…”

Vân Tịch Dạ vừa ngồi vào chỗ của An Vũ Hàm, ngón tay lại chỉ vào hướng ngược lại, nhẹ nhàng lay động.

Ha ha, bây giờ rơi vào trong tay cô rồi!

Ngày hôm qua ở hồ nhỏ cô bị đùa giỡn, hôm nay cô phải báo thù!

Nghe được sự chỉ giúp của Vân Tịch Dạ, khuôn mặt An Vũ Hàm đỏ hồng lên, anh ảo não trừng mắt nhìn Vân Tịch Dạ, lập tức theo phương hướng của ngón tay út chạy gấp!’Phanh’ một tiếng cửa phòng tắm bị đóng lại, trực tiếp đứng ở dưới vòi hoa sen, nước lạnh từ đỉnh đầu chậm rãi chảy xuống, hi vọng tầng nước lạnh này có thể xóa đi hình ảnh xấu xa trong đầu anh.

Đúng vậy, anh vừa suy nghĩ xem Vân Tịch Dạ đột nhiên kéo anh lên lầu tính làm gì, suy nghĩ một lúc lại nhìn thấygiường lớn trong phòng ctự chủ được nghĩ đến ác sói phác cừu!

Còn nghĩ đến Vân Tịch Dạ sẽ nhanh chóng gục vào lòng anh, ngọt ngào!

Nhưng không nghĩ được rằng người ta chỉ là quan tâm anh, đưa quần áo khác cho anh thôi!

“Tỷ tỷ, hôm nay tỷ thật xinh đẹp!”

Kiều Tịch Mạch nhìn thấy Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm từ trên lầu đi xuống, chạy tới ôm lấy vòng eo nhỏ của Vân Tịch Dạ, mặt mày rạng rỡ lớn tiếng ca ngợi.

“Nga, tỷ tỷ bình thường không đẹp sao?”

Ôm thằng nhóc xinh đẹp trong lòng, Vân Tịch Dạ cố ý bĩu môi kéo mặt chất vấn.

“Vâng!”

Kiều Tịch Mạch nghiêm túc gật đầu, phát hiện Vân Tịch Dạ đen mặt, lại vội vàng nghiêm túc sửa khuôn mặt nhỏ nhắn thành vẻ mặt chân thành nói: “Bình thường tỷ tỷ là xinh!

Hôm nay tỷ tỷ mới gọi là đẹp”.

Tiểu tử này thế nhưng cũng biết nịnh nọt đấy chứ!

“Được rồi!

Coi như thế là thành khẩn…”

Nói tới đây Vân Tịch Dạ dừng lại một chút, liếc nhìn hai mắt Kiều Tịch Mạch đang trừng lớn, thú vị làm bộ tự hỏi!

Nhìn thấy Kiều Tịch Mạch dáng vẻ lo lắng, mới chậm rãi nói: “À… Biết hối lỗi, cho phép em đến chỗ Lý gia gia lấy một hộp chocolate!”

“Tỷ tỷ là tốt nhất!”

Nghe được đáp án mình muốn, Kiều Tịch Mạch vui mừng loạng choạng ôm eo Vân Tịch Dạ, lúc này nó nhìn thấy An Vũ Hàm theo sát phía sau Vân Tịch Dạ, bị bỏ qua hồi lâu giận dỗi trừng mắt nhìn, thằng nhóc sợ đến đem đầu vùi vào trong lòng Vân Tịch Dạ!

An Vũ Hàm đen mặt đứng phía sau Vân Tịch Dạ, căm tức nhìn tên nhóc đột nhiên chạy đến phá hư bầu không khí, ánh mắt nóng cháy làm cho ai cũng không thể tới gần!

Phát hiện nhóc con còn có chút nhãn lực nhìn qua đây, An Vũ Hàm không chút nào che giấu bất mãn của mình, hi vọng nó nhìn thấy anh vậy sẽ bỏ cái tay ra khỏi.

Ai ngờ lại còn quá đáng hơn!

Lại còn vùi đầu vào bộ ngực của cô.

Đây chính là khu vực mẫn cảm đến anh cũng chưa từng đụng chm qua, thằng ranh này dựa vào cái gì chứ? An Vũ Hàm bước lên kéo tay Vân Tịch Dạ, ai oán nhìn bộ ngực của cô.

Phóng xuất ra oán khí vô cùng lớn!

Phát hiện Kiều Tịch Mạch đột nhiên đem đầu chôn vào lòng mình, thế nào cũng không chịu đi ra.

Vân Tịch Dạ còn đang cảm thấy khó hiểu.

Đúng lúc này tay của cô lại bị An Vũ Hàm kéo lấy, người bên cạnh cường đại oán khí làm cho không người nào có thể bỏ qua, Vân Tịch Dạ mờ mịt quay đầu, liền nhìn thấy An Vũ Hàm quẹt miệng, vẻ mặt ai oán.

Anh không chút nào che giấu ánh mắt của mình, thẳng tắp nhìn chằm chằm bộ ngực của cô, mặt Vân Tịch Dạ nóng lên, cô nhấc chân giẫm nát chân của An Vũ Hàm.

“A!”

Một tiếng hét thảm thiết vang vọng phòng khách.

Mọi người đều quay đầu nhìn qua nơi phát ra âm thanh đó.

Vân Tịch Dạ coi như không có chuyện gì, kéo Kiều Tịch Mạch đi khỏi!

An Vũ Hàm đáng thương che miệng, cố nén đau đớn nơi bàn chân đi theo.

Kiều Tịch Mạch lặng lẽ quay đầu hướng An Vũ Hàm lè lưỡi làm mặt hề, hung hăng trừng mắt nhìn anh ‘Hừ, đừng cho là ta không biết đính hôn là chuyện gì, tỷ tỷ là của ta!

Muốn cướp là muốn chết!’ An Vũ Hàm thiếu chút nữa tức giận thổ huyết, thì ra tiểu tử thối này diễn trò, cố ý trêu mình!

Dựa vào, quỷ đại ít đồ cũng sẽ tính toán người!

Nhưng đáng ghét chính là mình lớn bằng này lại bị một thằng nhóc 9 tuổi tính kế!

An Vũ Hàm nhìn phía trước cánh tay của tên nhóc xấu xa được cô cầm lấy, muốn phát điên!

Thời này xu thế là trẻ con quá tinh ranh phải không.

“Dạ!”

Nhìn Vân Tịch Dạ cùng An Vũ Hàm như vậy, Lý Kính không thể không lắc đầu lần thứ hai xua đi ý muốn có cô, ưu nhã đi tới chỗ Vân Tịch Dạ.

Đột nhiên nghe được thanh âm quen thuộc, Vân Tịch Dạ dừng bước ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông đối diện đi tới, hiểu ý cười, giơ giơ ly rượu trong tay, trong giọng nói là vui vẻ không che giấu “Ngươi tới vào lúc nào? Sao ta lại không biết? Ta còn tưởng rằng ngươi hôm nay sẽ không tới.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.