Mê Hành Ký

Chương 7: Nụ cười của người lạ mặt



Đường Hoài định nói gì đó, chợt thấy sắc mặt Đường Tiềm khẽ đổi, đành nén lại.

Người này ngày thường trông thì rất ôn hòa, cũng rất ít đắc tội với người khác nhưng một khi tức giận, trên mặt sẽ có thần sắc nghiêm nghị lạnh lùng hệt như phụ thân hắn. Cứ trông vào danh vọng của phu phụ Ẩn đao, Tiềm đao trên giang hồ làm mưa làm gió, lập môn phái khác thật dễ như lật bàn tay. Sự che chở của Đường môn với họ mà nói chỉ là một thứ trói buộc phiền lụy. Huynh đệ Đường gia từ nhỏ có ai là chưa bị Đường Ẩn Tung trách phạt? Bị ông ta chấp hành gia pháp cũng chẳng ít. Mọi người trông thấy Đường Tiềm, trong lòng đều không tự chủ được mà nhớ tới bị tam thúc tính tình lạnh lùng, cực kỳ quy củ đó. Cho nên tuy Đường Hoài xác định Tiểu Phó là lực lượng của Vân Mộng cốc, đáng lẽ phải cố mà giết đi nhưng bởi vì vừa mới tiếp quản Đường môn, thực lực chưa ổn định, Đường Tiềm lại là người vừa đánh thắng trận, hắn không thể không tôn trọng cách làm của Đường Tiềm.

Trận quyết chiến này kết thúc quá nhanh, bất kể là kẻ ở xa hay người đứng gần đều cảm thấy không đủ ồn ào náo nhiệt, xem không đã mắt. Chỉ có vài người mới hiểu được những gì kinh tâm động phách trong đó. Trận chiến vừa kết thúc, đám người đã nhanh chóng rời đi. Trong chớp mắt, Phi Diên cốc đã biến thành một nơi cực kỳ yên tĩnh.

Lúc ấy trăng trùm lên núi, sáng tỏ chốn hoang vu. Khói sương ẩn trong khe núi, vạn vật trầm mặc.

Tiếng côn trùng mùa thu khẽ khàng tựa như cũng bị sương móc dần dần đông cứng.

Chốn đồng không mông quạnh chỉ có từng cơn gió lùa qua sơn cốc, len qua rừng rậm, lay động đám cây phía xa xào xạc xào xạc.

Đêm lạnh buốt như nước, xen lẫn thêm tiếng vượn hú ở gò núi nơi xa khiến người ta cảm thấy thê lương bội phần.

Người đứng ở khu đất bằng vốn chẳng quen biết nhau, nơi tỉ võ cũng chẳng phải chỗ kẻ có tiền ăn nhậu, tự do chè chén, tự do ăn uống, tự do ca hát, tự do chuyện trò. Tất cả chỉ thoáng chào hỏi một chút rồi ai làm việc nấy.

Mọi người đều chú ý, có một cô gái mặc áo choàng tuyền một màu đen, đứng yên lặng dưới bóng cây.

Nữ cao thủ trong giang hồ không hề nhiều, gần như chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu mấy người ấy mà xuất thủ, nam tử có võ công cao cường cũng chưa chắc là đối thủ của họ.

Cho nên loại nữ nhân này tính tình rất khó chiều, căn bản là không nên chọc vào. Với lại, nam nhân lấy được bọn họ cũng rất lợi hại.

Thế là mọi người không dám mạo muội tới chào hỏi cô gái thần bí này.

Người đang đứng dưới bóng cây là Ngô Du đương nhiên chẳng biết được suy nghĩ này của người trong võ lâm. Nàng đang khốn khổ đợi Hà Y quay lại đón mình.

Hà Y nói đi là đi, nhưng đi rất lâu rồi mà không quay lại.

Lúc ở đây, Ngô Du rành rành thấy Sơn Thủy và Biểu Đệ đồng thời rời đi nhưng lại không lên tiếng gọi bọn họ. Nàng không muốn để một nam nhân ôm mình vượt qua đầm lầy.

Dần dần bốn phía chỉ còn lại toàn người lạ.

Sau rồi người lạ cũng đi hết, xung quanh là sự yên lặng ghê người. Chỉ có mấy huynh đệ Đường môn là còn ở lại thấp giọng trao đổi.

Nàng cúi gằm đầu xuống, co người trong lớp áo choàng, ẩn mình dưới bóng cây đại thụ.

Sương đêm ngày một dày, mây che kín bầu trời, ánh trăng ngày càng ảm đạm.

Một nỗi sợ hãi sâu trong cốt tủy lặng lẽ bao trùm lấy nàng. Thân thể nàng bắt đầu không sao tự chủ được mà run lên. Cừu địch của sư môn đứng cách nàng không xa, đang to nhỏ sau lưng nàng, lại còn giả bộ hoàn toàn không phát hiện ra nàng.

Nàng biết bản thân rất bắt mắt. Lúc tỉ võ đã có bao nhiêu người quay đầu lại, nhân lúc nàng không chú ý, len lén nhìn nàng.

Ai cũng biết ở chỗ này, dưới cây này, có một nữ nhân áo đen đang đứng.

Đột nhiên trong đầu nàng loáng lên một hình ảnh.

Đó là một người nàng từng chữa trị, một cô gái… bị người ta cưỡng bức, thần kinh không bình thường. Cho dù nàng đã trị hết tất cả vết thương bên ngoài, nhưng đến ngày hôm sau, lúc nàng bưng thuốc tới cô gái ấy đã lặng lẽ treo cổ trong chính căn phòng của mình.

Nghĩ tới đây, nàng bắt đầu lần tìm mấy thứ đồ trong túi của mình.

Chỉ có một cái lược gỗ, một chiếc khăn tay.

Lúc lên đường có Hà Y bầu bạn, nàng cũng chẳng mang theo gì, trên người không có lấy một thứ đồ phòng thân.

Nàng lén đưa chân dò dẫm, rồi cúi xuống nhặt một hòn đá giấu vào người.

“Nếu quả thật không xong, mình cũng có thể cắn lưỡi tự vẫn”… trong lòng nàng thầm nhủ.

Cách này tuy đã đọc trong sách nhiều lần nhưng chưa từng thấy có người thực sự làm.

Tự cắn lưỡi mình?… Nó sẽ như thế nào?

Hành nghề y bao nhiêu năm, nàng đã hình thành một thói quen nhìn người khác: bất kể là bệnh nhân gì, trong mắt nàng đều như một loại sinh vật đông cứng trong hổ phách, nàng có thể tùy ý quan sát, xoay qua lật lại, lúc cần thiết còn có thể mổ banh ra.

Cho nên nàng biết, sâu trong nội tâm tất cả nữ nhân đều ghét đại phu.

Nam nhân bất cứ lúc nào cũng có thể coi thân thể mình là một khối hổ phách, cái gì mà cạo xương trị thương, cái gì mà tráng sĩ chặt tay, cái gì mà coi chết như về… Nữ nhân thì vạn vạn lần không làm được. Nữ nhân chỉ có cảm giác không có thân thể.

Nàng vội vàng mở mắt ra, trong miệng đột nhiên có một tư vị kỳ diệu.

Tựa như đột nhiên nhớ tới cái gì, nàng mừng rỡ sờ lên mái tóc mình.

Trên đó có một cây thoa rất nhọn, chỉ tiếc là bằng vàng nguyên chất, quá mềm. Nàng vẫn rút nó xuống giấu trong tay, vạn nhất có chuyện xảy ra, chí ít nàng vẫn biết có một huyệt đạo chọc vào là chết. Chết như thế cũng sẽ không đau đớn lắm.

Có điều khuôn mặt nàng sẽ méo mó thành bộ dạng rất đáng sợ.

Nàng từng trông thấy một nam nhân chết như thế, tất cả các đường nét và chỗ lồi lõm trên khuôn mặt sẽ biến dạng tựa như đóa hoa nở bung hoặc như gợn sóng lăn tăn lan ra bốn phía. Tình trạng ấy cứ như ăn nhầm thứ gì đó trong một buổi tiệc thịnh soạn, hay như lúc tế tổ mà bệnh dạ dày phát tác. Nói tóm lại, mặt của anh hề trông cũng không cổ quái buồn cười như thế.

Cái chết của anh ta rõ ràng rất đáng buồn, nhưng mọi người nhìn thấy khuôn mặt người quá cố thì lại không nhịn được len lén cười.

Những việc một đời người trải qua vốn không hề tuân theo một hướng nhất định, đây thực sự là một việc đáng tiếc nuối.

Ngô Du cảm thấy sợ hãi với chính những tưởng tượng sinh động của mình… dường như những thứ ấy toàn bộ là việc đang diễn ra… cơ thịt trên mặt nàng không tự chủ được mà giật giật.

Làm thế nào bây giờ? Mình phải làm sao đây? Nàng tự hỏi đi hỏi lại trong đầu.

Dần dần, nàng thở phào một tiếng. Rõ ràng người của Đường môn không hề phát hề phát hiện ra nàng, bọn họ lục tục bỏ đi rồi. Sau chót, Đường Tiềm cũng thong thả đi về phía bờ đầm lầy.

Mây trên trời càng lúc càng nhiều, trời cũng càng lúc càng tối. Nếu không phải đây là một nơi khá rộng và thoáng, nàng gần như không phân biệt nổi đâu là bóng cây, đâu là bóng người.

Cả người nàng mềm nhũn đi, ngồi xuống cạnh cái cây, vừa quan sát bước chân của Đường Tiềm, vừa tuyệt vọng đợi Hà Y quay lại.

Đường Tiềm mới đi vài bước đột nhiên lại dừng lại.

Sao thế? Hắn phát hiện ra điều gì sao?

Nàng nín thở, tim đập thình thịch, cảm thấy bản thân căng thẳng tới sắp xỉu đến nơi.

Sau đó, hắn chợt quay người, đi về phía nàng!

Nàng đã bị dọa tới không dám động đậy nữa rồi.

Bước chân của hắn rất kiên định, tựa như biết nơi đây có một người, đợi tới khi đi tới trước mặt nàng, thần thái trên mặt trở nên do dự.

Nàng ngồi im thin thít, nín thở, hình như chỉ còn mỗi cách này bản thân mới có thể biến mất trước mắt tên mù kia.

Thật sự biến mất được sao?

Hồi còn nhỏ, nàng thường chơi trốn tìm, đây đã là chuyện của mười mấy năm về trước. Lúc hắn thong thả bước về phía nàng, thật giống như nàng sắp bị người đi tìm tóm được đến nơi, không tự chủ được mà hét lên một tiếng, nâng hòn đá trong lòng phang thẳng về phía đầu Đường Tiềm!

Hắn tóm lấy tay nàng một cách chuẩn xác, hỏi: “Chúng ta biết nhau à? Sao vừa thấy tôi cô đã muốn động thủ rồi?”

Nàng gào to: “Ngươi chớ có động vào ta! Nếu còn chạm vào ta, ta sẽ cắn lưỡi tự sát!”

Đường Tiềm khẽ cười nhạt, buông tay nàng ra: “Thì ra là Ngô đại phu.”

Nhân cơ hội đó, nàng giơ cây thoa vàng lên đâm thẳng vào cổ họng hắn!

Hắn đành tóm tay nàng lại, đoạt lấy cây thoa vàng trong tay nàng.

Kế đó, nàng dùng chân liều mạng đạp hắn, đương nhiên nàng biết nam nhân có một chỗ rất sợ bị đạp. Cho nên nàng không hề do dự đạp thẳng vào nơi ấy.

Đường Tiềm đưa chân chặn chân của nàng lại, nhẹ nhàng tránh thoát.

“Đại phu có khác, đạp người mà cũng có học vấn hơn người thường”, hắn bật cười.

“Ngươi… ngươi muốn làm gì? Chớ có mưu đồ xấu xa, Hà Y sẽ tới đón ta ngay bây giờ”, nàng thở hổn hển nói, trong lòng run rẩy.

Hắn chẳng để tâm, khoanh tay, vui vẻ nói: “Tôi chỉ đang nghĩ, một đao đêm qua, bây giờ nên đem trả cô nhỉ? Hay là…”.

Mới nói được một nửa, nàng đã cắm đầu cắm cổ chạy.

Mây dày sớm đã che khuất ánh trăng, bốn phía tối đen như mực. Lòng Ngô Du rối tung rối mù, cuống cuồng chạy, chẳng phân đông tây, đợi đến khi nàng nhận ra mình chạy nhầm chỗ thì đã muộn mất rồi, hai chân nàng đã lún xuống bùn lầy.

Nàng càng muốn rút chân ra thì lại càng chìm nhanh hơn, phút chốc, bùn đã ngập tới gối.

“Cứu tôi với!”, nàng kêu lớn. Sau đó thân thể bỗng căng ra, Đường Tiềm đã kéo nàng ra khỏi bùn, lôi lên đất bằng.

“Ta không cần ngươi cứu ta!”, nàng sắc giọng quát.

Còn chưa kịp định thần, Đường Tiềm đã ăn một cước hung dữ của nàng. Kế đó, nàng lại vùi đầu chạy vào trong rừng rậm.

“Trong rừng có sói…”, Đường Tiềm ở sau lưng nàng nhả ra một câu.

Đã chạy tới bờ rừng, nghe được câu này nàng vội dừng lại, lông mày dựng lên, quay người giận dữ quát: “Đường Tiềm, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”.

Hắn nhạt giọng nói: “Tôi chỉ định hỏi, một mình cô đứng đó có sợ không? Có cần giúp gì không?”.

“Phi! Người của Đường môn tốt thế sao? Chẳng qua là ngươi muốn… muốn mưu đồ làm chuyện xấu xa! Ta nói cho ngươi biết, họ Đường kia! Nếu ngươi dám vô lễ với ta, ta thà để sói ăn thịt cũng quyết không chịu nhục!”, nàng cao giọng nói.

“Chậc chậc, câu này nghe không tệ, rất tráng liệt”, Đường Tiềm bắt đầu cười, nói tiếp: “Nếu cô đã không sợ, cũng không cần giúp đỡ, vậy tôi cáo từ”.

Nói xong, hắn quay người bỏ đi thật.

Bước chân của hắn vẫn có chút khập khiễng, mà thật ra là cực kỳ khập khiễng.

Ngô Du lại nhớ tới một đao mình đâm tối qua.

“Này! Đường Tiềm!”, nàng chợt cất tiếng gọi.

Đường Tiềm quay người lại, hỏi: “Lại có việc gì nữa?”

“Đưa ta ra với”, rõ ràng là nhờ vả hắn vậy mà giọng điệu nói ra lại biến thành như ra lệnh.

Đường Tiềm bước tới, hỏi: “Cô biết khinh công không?”

Nàng lắc lắc đầu, một lúc sau mới phát hiện ra hắn vẫn đang đợi mình trả lời, mới nhớ Đường Tiềm là người mù, chẳng thể nhìn thấy mình bèn nói: “Không, không biết chút nào.”

“Thế tại sao cô còn muốn tới đây góp vui?”

“Ta chỉ là muốn tới xem ngươi sẽ chết ra sao, thế thôi. Ai ngờ ngươi lại không chết, thật đúng là khiến người ta thất vọng”, nàng cao giọng không biết ngượng nói với hắn.

“Câu này nghe không được nhân đức cho lắm”, hắn lắc lắc đầu.

“Ta chính là người như thế đấy! Trước giờ vẫn thế! Ngươi quản được sao!”

“Tôi muốn đưa cô ra thì phải ôm cô, cô có phiền không?”, hắn từ tốn buông một câu.

“Cầm lấy!”, nàng kéo tay hắn, đưa cho hắn một vật vừa mềm vừa nhẹ.

Hắn sờ sờ, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Găng tay, đeo nó lên là ngươi có thể ôm ta rồi”, nàng nói.

“Từ trước tới giờ tôi không đeo găng tay”, hắn ném trả thứ ấy cho nàng.

“Tôi đếm từ một tới ba, cô tự quyết định có muốn đi với tôi không”, hắn nhạt giọng đếm: “Một”.

“Đeo găng tay thì có làm sao? Sao ngươi không chịu đeo?”

“Hai.”

“Ta lại sợ ngươi sao? Lẽ nào không có ngươi thì ta không dám ở lại đây? Nực cười!”

“Ba.”

“Được rồi, không đeo thì không đeo…”, nàng phải thỏa hiệp rồi.

Đường Tiềm ôm lấy nàng, tung mình phi qua đầm lầy. Đôi tay nàng ôm chặt lấy cổ hắn, suýt nữa bóp chết hắn.

Bùn đất dưới chân đã cứng chắc, hắn dừng lại, nhẹ nhàng đặt nàng xuống: “Đến rồi.”

Ngô Du buông một tiếng “Đa tạ”, giọng điệu chẳng có lấy nửa phần nhiệt thành.

“Tạm biệt”, hắn nói.

“Tạm biệt”, nàng nói.

Hắn đi về phía tây, nàng đi về phía đông.

“Này!”, nàng lại gọi hắn.

“Còn gì cần phân phó nữa?”, Đường Tiềm dừng bước.

“Ở đây sao tối thế này? Sao giơ tay chẳng nhìn thấy ngón?”, Ngô Du ngó xung quanh bóng cây đen đặc, không khỏi chùn chân.

“Bởi vì giờ là nửa đêm.”

“Ta không nhìn thấy đường, ngươi… ngươi có đánh lửa không?”

Đường Tiềm nghiêng đầu, khoanh tay, cười tủm tỉm với nàng.

“Ngươi cười cái gì?”, nàng hỏi.

“Cô tìm người mù xin lửa?”

Mặt Ngô Du lập tức đỏ bừng, đành nói: “Vậy ngươi nói cho ta, đường trước mặt phải đi thế nào?”

Hắn lại tủm tỉm cười nhìn nàng.

“Ngươi lại cười gì nữa?”

“Cô tìm người mù hỏi đường?”

“Ta…”, nàng cứng họng.

Nghĩ một lúc, Ngô Du nói: “Ở đây rõ ràng chỉ có một con đường là đi về phía đông. Tại sao ngươi lại đi ngược về phía tây?”

“Bời vì ở đó có người đợi tôi?”

“Đợi ngươi? Để làm gì?”

“Bởi vì tôi không quen thuộc nơi này, rất dễ bị lạc đường”, Đường Tiềm lạnh nhạt giải thích.

Thì ra hắn vẫn cứ là một kẻ mù, tuyệt đối không hề thần thông quảng đại như nàng tưởng tượng.

“Ta sợ đi một mình, ở đây tối quá”, nàng ấp úng.

“Tôi đưa cô đi một đoạn vậy. Trước mặt có lẽ phải đi thêm một canh giờ nữa sẽ tới Thần Nông trấn, nếu như… vậy sẽ nhanh hơn một chút”, hắn định nói, “Nếu như tôi ôm cô thi triển khinh công thì sẽ nhanh hơn một chút”, lời ra tới môi thì lại cảm thấy không ổn, bèn lược bớt vài chữ trong đó, nghĩ hẳn nàng có thể hiểu ý tứ của hắn.

“Không”, Ngô Du cắn môi, nhẹ giọng đáp.

Hắn không nói gì nữa, chỉ đành giống như một tên vệ sĩ theo sau nàng.

Ánh trăng mông lung, mấy vì sao trên trời thoáng nhấp nháy, chẳng dư ra chút ánh sáng nào xuyên xuống khu rừng.

Con đường nhỏ vô cùng yên ắng, hai người sánh vai đi dọc con đường, không ai nói câu gì.

Một lúc sau, cuối cùng Đường Tiềm không nhịn được bắt chuyện: “Khẩu âm của cô không giống với người ở đây.”

“Nguyên quán ở Tô Châu.”

“Mẹ tôi cũng thế”, hắn nói.

“Cả nhà cô đều chuyển tới đây?”, hắn lại hỏi.

“Phụ thân ta là mệnh quan triều đình, phạm tội chết trong lao tù. Mẫu thân tự vẫn, toàn gia bị tịch biên, chỉ còn lại một huynh đệ, lại là một kẻ chơi bời trác táng, trừ việc đòi tiền ta thì chẳng biết làm gì cả”, nàng một hơi nói xong, lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn hỏi, “Các hạ còn gì muốn hỏi không?”

“Xin lỗi.”

Giọng hắn đột nhiên trở nên rất nhu hòa, trong lòng thoáng chút bi thương. Xem ra người đen đủi trên đời không phải chỉ có mỗi mình hắn.

Lại lầm lũi đi thêm gần nửa canh giờ nữa, Đường Tiềm đột nhiên đứng lại.

Ngô Du luôn đi cạnh hắn, đành đứng lại theo.

“Ra đi”, Đường Tiềm cất tiếng hướng đến khoảng mờ tối trước mặt.

Có người vỗ tay bước ra từ trong rừng.

Xôn xao một lúc, giữa con đường chợt sáng bừng lên nhờ mười mấy ngọn đuốc.

Một đám người đã bao vây hai người họ lại.

“Đã lâu không gặp rồi, Đường Tiềm”, một thanh niên áo tím cầm đầu cất tiếng.

“Mạnh Đồng?”, Đường Tiềm thoáng sững người.

“Không sai. Đây chẳng phải là oan gia ngõ hẹp đâu, bọn ta cố ý tìm tới tận cửa đấy. Thế nào? Chỉ có mình ngươi thôi sao? Òa, Đường cô nương cũng ở đây. Hôm nay cô không mang Ngũ độc thần châm hả? Đúng rồi, Bách lạc thần mang lần trước trộm từ chỗ Phương động chủ dùng có sướng tay không?”

Mạnh Đồng chưa từng gặp lão thập – Đường Linh của Đường môn cho nên ngộ nhận Ngô Du thành ả. Vừa nghe thấy “Đường cô nương”, thủ hạ của hắn đều đồng loại không tự chủ lùi lại một chút, rõ ràng rất đề phòng, bộ dạng cực kỳ úy kỵ.

Thứ “Bách lạc thần mang” này là ám khí mật truyền của Ngũ Tiên giáo vùng Vân Nam, thường dùng cung tên giấu trong tay áo phát xạ. Sau khi trộm được, Đường Thập còn cải tiến thêm, giấu vào một ống châm cực kỳ giống “Bạo vũ lê hoa châm”, một lần có thể bắn ra hơn trăm mũi, gọi hay ho là “Ngũ độc thần châm”, ngay lập tức đã nổi tiếng khắp giang hồ.

“Đường mỗ có đức có tài gì mà có thể phiền tới bảy vị động chủ của Ngũ Tiên giáo cùng nhau tới đây?”, Đường Tiềm nói, mi mày khẽ nhíu lại, đứng lên phía trước Ngô Du, vừa khéo che chắn cho nàng. Hắn cố ý không nói rõ thân phận nàng, so với việc nói nàng là Ngô Du khiến bọn họ thêm vững dạ thì chẳng thà ngấm ngầm thừa nhận nàng là Đường Thập, khiến những người này không dám vọng động.

Mỗi tội Ngô Du lại cứ lớn tiếng: “Ta không phải là Đường Thập! Sao ta lại có thể là loại nữ nhân ấy?”

Mạnh Đồng cười gian tà nói: “Vị cô nương này tướng mạo xinh đẹp, con người cũng thật thà, ta rất muốn làm quen”, nói rồi ánh mắt quét qua ngực nàng: “Ta vốn đang khuyết một vị động chủ phu nhân. Xem ra cô nương cực kỳ thích hợp, thế nào? Bỏ thằng mù ấy, đi theo ta đi! Ta đảm bảo đời này nàng có người hầu kẻ hạ, ăn ngon mặc đẹp.”

Ngô Du vừa nghe thấy, biết mình chuốc lấy phiền phức rồi, vội ngậm miệng không nói nữa.

“Cô đứng yên đấy đừng cử động, được không?”, Đường Tiềm thấp giọng nói rồi đưa cho nàng một ống châm nho nhỏ.

“Ta nghe lời người”, nàng ngoan ngoãn nhận lấy ống châm, xem xét kỹ càng, không nhịn được hỏi: “Đây là cái gì? Dùng như thế nào?”

“Đây là ám khí”, hắn lần sờ chỗ cơ quan chỉ cho nàng xem: “Đây là lẫy, nhắm chuẩn vào người khác rồi nhấn vào là được.”

“Muốn ta dùng ám khí của Đường môn? Phi! Phi! Còn lâu ta mới dùng nhé!”, nàng quăng ống châm xuống đất, lại còn đạp thêm hai cái, rồi trừng trừng nhìn hắn.

“Chúng ta chỉ có hai người còn người ta có mười mấy người, cô đã nghe tới Ngũ Tiên giáo chưa?”, hắn nhíu mày nói.

“Đương nhiên là nghe rồi!”, Ngô Du đôi co. Thật ra nàng chỉ biết Ngũ Tiên giáo, hay còn gọi là Ngũ Độc giáo sở trường là dùng độc, thế thôi.

“Cô ngoan ngoãn ngồi đây đi”, Đường Tiềm thở dài một tiếng, đưa cán đao vỗ vỗ vào tay nàng chỉ vào một tảng đá lớn cạnh mình: “Chớ có chạy lung tung là được.”

Ngô Du ngồi xuống đó.

Đường Tiềm nghĩ một lát rồi không nhịn được hỏi một câu: “Cô ngồi bên trên tảng đá à?”

“Ừm.”

Nàng ngồi sừng sững trên tảng đá, lưng thẳng như mũi tên.

“Ngồi xuống dưới, đá là để ngăn không bị trúng thương”, hắn kéo nàng xuống, để nàng ngồi xuống đất, lưng tựa vào tảng đá. Kế đến hắn lấy đao dò dẫm, nhẹ nhàng nhặt lại ống châm vào tay.

“Chư vị muốn một đấu một? Hay là nhất tề xông lên?”, Đường Tiềm tay nắm đao, từ tốn hỏi: “Xin lỗi, ta quên mất, Ngũ Tiên giáo trước nay đều là đánh hội đồng.”

“Hiểu biết của Đường công tử về bọn ta quả là sâu sắc”, Mạnh Đồng cười hai tiếng. Hắn là một tay lùn, lại hơi béo, trong tay cầm một thanh đao hình dạng kỳ quái.

Đây là Chiếu đao của Đại Lý, Nam Chiếu, thân đao rất hẹp, cán đao là mảnh trúc buộc vào với nhau.

Dưới ánh đuốc rừng rực, mũi đao loang loáng sắc xanh.

“Các anh em, bày đao trận!”

Mười tên trong đám người đó chợt phân thành hai đội, lần lượt chém tới. Mạnh Đồng đi đầu, đao vung lên “choang” một tiếng, tia lửa bắn tứ tung, trúng ngay tảng đá bên cạnh Ngô Du.

Chiêu này gọi là “Lực tảo thiên quân”, Mạnh Đồng vốn sức khỏe vô song, lại sở trường công phu lăn lộn. Một đao nèm chém tới có sức mạnh vỡ đá tan bia.

Theo tính tình thường ngày của hắn, chỉ cần trong lòng không thoải mái, trước mặt bất kể là thứ gì, ăn một chém này của hắn đều bẹp dí hết.

Tiếng đao chém ung oang bên tai Ngô Du, nàng sợ tới mức vội vàng nhắm tịt mắt lại, hai tay cố sống cố chết bịt lấy tai.

Đao trận này là thuật xa luân chiến, năm người đầu tiên xông lên bao vây, Đường Tiềm đao quang lóe lên lập tức giải quyết hai người. Đang đợi đợt thứ hai xông lên chém giết chợt nghe tiếng Ngô Du kêu ré lên: “Cứu với! Bọn chúng… tay!”

Hắn lùi về một bước, vung đao, chỉ nghe thấy có tiếng kêu thảm, một cánh tay rụng xuống, thì ra có kẻ nhân lúc hỗn loạn định kéo Ngô Du đi.

“Cô không sao chứ?”, hắn hỏi.

“Không sao! Đằng sau kìa!”, Ngô Du lại thét lên. Đao của Đường Tiềm lập tức truy theo nhưng muộn một chút, dù thân pháp hắn cực nhanh nhưng trên vai vẫn lĩnh một đao.

“Đưa ống châm cho ta!”, mặt Ngô Du trắng bệch, bỗng nhiên kêu lên: “Đưa ống châm cho ta!”

Đường Tiềm rút ống châm ra quăng cho nàng, tay không ngừng bận rộn ứng phó sự vây công của bảy, tám người.

Bởi vì phải chiếu cố cho Ngô Du, hắn chỉ có thể khổ đấu xung quanh tảng đá lớn kia, tuy đao pháp lợi hại nhưng không thể di chuyển linh hoạt, thể lực không khỏi hao tổn lớn.

Trong lúc cấp bách, Ngô Du sờ tới chốt lẫy của ống châm, nhắm vào một tên trước mặt rồi nghiến răng nghiến lợi nhấn chốt!

Ai biết lực bắn của ông châm kia cực mạnh, lại thêm việc nàng không biết sử dụng loại đồ vật này, tay run một cái, ống châm chệch sang bên, ống châm kia bắn trượt thì đã đành một nhẽ, đằng này lại có non nửa trúng vào bắp chân của Đường Tiềm đang ở trước mặt chống địch.

Đường Tiềm nghe tiếng gió đang định tránh đi, Mạnh Đồng lại một đao chém xuống Ngô Du! Hắn chỉ đành nhảy lùi một bước, chặn một đao hung mãnh ấy lại. Bắp chân đau nhói, biết là ít nhất ba chục mũi châm trong ống châm đó đã trúng hết vào châm, bắp chân hắn tê đi, thân thể không tránh khỏi loạng choạng.

Ngô Du sớm đã sợ tới hồn phi phách tán, lớn tiếng thanh minh: “Xin lỗi! Ta… ta không cố ý!”

Chân hắn trúng chân, hành động cực kỳ tốn sức, chỉ vì người mặc đồ đen, trong đêm tối mịt, vết máu chảy ra hoàn toàn không nhìn thấy được. Hắn đột nhiên phóng người nhảy ra, một đao chém bay đầu một động chủ trong đám người, cái đầu kia bắn lên không trung, mắt còn trợn trừng giận dữ, vừa khéo rơi xuống trúng người Ngô Du!

Nàng không tự chủ được lại thét toáng lên.

Cái đầu kia tuy đã rời thân thể nhưng miệng vẫn còn chút sức lực, lúc rơi xuống người nàng còn nghiến răng, cắn chặt áo trước ngực nàng, cứ thể treo lủng lẳng trên người Ngô Du.

Mặc dù đã nhìn rất nhiều thi thể, nhưng gặp chuyện kỳ dị thế này, nàng vẫn không kìm được sợ phát khóc lên.

“Làm sao thế?”, Đường Tiềm hỏi, tay vung đao, một đao chém trúng cổ họng một tên.

“Hu hu hu… Ta muốn về nhà… ta muốn về nhà… ta sắp sợ chết rồi này… cái đầu người này… nó không chịu rơi xuống!”, nàng ra sức giằng cái đầu máu me be bét trước ngực ra, ai ngờ cái đầu kia nghiến chặt răng, giằng thế nào cũng không ra được.

Đường Tiềm nhẹ vung đao quệt qua, cắt một mảnh áo trước ngực nàng, cái đầu người kia rốt cuộc cũng chịu rơi xuống. Hắn đưa tay ra sờ, hỏi: “Cô bị thương rồi à?”

Cánh tay vừa chạm vào ngực nàng đã rụt về nhanh như chớp giật.

Ngô Du vội vàng đưa tay giữ lấy mảnh áo sắp rơi trước ngực, vẫn cứ nghẹn ngào không thôi.

“Loạt xoạt” mấy tiếng, Đường Tiềm xuất ra mấy đao, rồi cởi áo khoác ngoài của mình tung cho nàng.

Ngô Du khoác lên người mới cảm thấy ở vùng vai đã bị máu thấm ướt đẫm.

Nàng lại đưa mắt nhìn chân hắn… Tuy vết thương ở chân hắn nhìn không ra nhưng thực tế hắn trước sau chỉ dùng lực chân phải.

Nàng đột nhiên hận bản thân mình vô dụng! Lúc này đây, lại hoàn toàn nhờ vào một tên mù, một cừu địch của sư môn bảo vệ nàng! Bản thân nàng không những không thể giúp gì, giúp một cái lại thành ra hỏng bét! Bản thân thật vô dụng!

Mười mấy người tuy đã chỉ còn mấy người nhưng những kẻ còn lại đều là phường hung hãn. Hắn chống đỡ đã có chút mệt mỏi.

Bất chợt, một ánh tím len trong đống người, một cô gái thân hình nhỏ nhắn xông tới, lớn tiếng gọi: “Ngô đại phu, cô có đó không?”

Là Hà Y!

Ngô Du mừng rỡ gọi: “Phu nhân! Tôi ở đây! Mau lại giúp chúng tôi với!”

Hà Y chạy tới, kéo Ngô Du một cái, thân thể nàng bay lên không trung, còn chưa đợi nàng hoàn hồn, Hà Y đã đưa nàng bay vút đi.

Ngô Du kêu thất thanh trong không trung: “Hắn… Đường Tiềm…”

Hà Y nghiến răng nghiến lợi nói: “Người Đường môn chết sạch mới tốt!”

Hà Y đem Ngô Du phi đi tựa như một đám vân vụ, xuyên qua rừng cây, gần nửa dặm mới nhẹ nhàng đáp xuống lưng ngựa.

Ngô Du bởi trận căng thẳng vừa rồi, lại thêm lo lắng quá độ, sớm đã ngất đi rồi.

Hà Y đưa nàng về lại trong cốc, tìm Sái Tuyên châm cho nàng hai mũi, nàng mới gượng tỉnh lại, nhưng vẫn mang dáng vẻ bị sợ hãi quá mức.

Hà Y nhìn nàng, áy náy nói: “Đều bởi tôi tới muộn, khiến cô suýt chút nữa bị người của Đường môn bắt đi mất!”

Sái Tuyên tiếp hỏi: “Đường môn? Lại là Đường môn?”

Nàng mặt mũi trắng bệch, nhìn ánh mắt quan thiết của hai người, định nói gì đó nhưng lại không dám.

Hà Y nói: “Tên Đường Tiềm ấy, hắn không ức hiếp cô chứ? Nói với tôi, tôi sẽ lập tức quay lại tìm hắn tính sổ!”, nói rồi không nén được nghĩ tới việc đêm qua bản thân gợi ý cho Ngô Du một chủ ý thối, bảo nàng đâm Đường Tiềm một đao, giờ thì sợ Đường Tiềm sẽ nhân cơ hội trả thù.

“Không… không có…”, Ngô Du lắp bắp.

“Còn may hắn không kịp đắc thủ!”, Hà Y khẽ cười: “Muộn quá rồi, tôi đưa cô về Vi Tuyết các.”

“Thật ra… nếu Ngô đại phu quá mệt, ở tạm đây một đêm cũng không sao. Đây là khách phòng của Trừng Minh quán. Trước đây cốc chủ thức thâu đêm, nếu thân thể không thoải mái cũng ở đây nghỉ ngơi”, Sái Tuyên vội nói.

“Vậy thì đừng về nữa, được không? Vi Tuyết các cách đây tuy không xa nhưng cô tạm thời chưa thể đi được”, Hà Y nhẹ giọng khuyên.

Sái Tuyên bưng nước rửa mặt lên, Ngô Du ngồi dậy, rửa mặt mũi, cởi búi tóc trên đầu, mái tóc dài mềm mại như lụa xõa trước mặt nàng. Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trắng tựa vầng trăng thấp thoáng giữa tầng mây ấy khiến cho Sái Tuyên nhìn tới ngơ ngẩn.

Hà Y huých Sái Tuyên một cái, rồi nói với Ngô Du: “Cô đi nghỉ sớm một chút, bọn tôi đi đây. Có cần gọi Nguyệt Nhi đến không?”

Nàng lắc đầu.

Sái Tuyên lưu luyến chẳng muốn rời, nhưng vẫn theo Hà Y ra ngoài, đóng cửa lại.

Ở ngoài cửa, Hà Y đột nhiên hỏi: “Sái đại phu, ông có biết cái gì là Phượng Tiên Hoa cao không?”

Sái Tuyên sững người dừng bước, biết cuộc nói chuyện với Mộ Dung Vô Phong đêm nay bị nàng nghe hết rồi: “Là một loại độc dược phát tán chậm, đồng thời cũng có công dụng cầm máu. Tin rằng lúc Đường môn dùng hình cố ý thoa lên vết thương của tiên sinh.”

Hà Y hít thật sau một hơi: “Lúc phát tác thì sẽ như thế nào?”

“Thường thì phát tác cùng lúc với bệnh phong thấp, đau tới tận xương tủy.”

“Có thuốc giải không?”

“Chúng ta có công thức điều chế thuốc giải, chỉ thiếu một loại Túy Ngư thảo. Loại cỏ này cực kỳ hiếm gặp, chỉ ở nơi thổ nhưỡng đặc thù mới sinh trưởng được.”

“Ở đâu có thể kiếm được?”

“Đường môn, chỉ có Đường môn thôi… Bởi loại cỏ này có thể làm thuốc dẫn cho rất nhiều loại độc dược, bọn họ luôn xem như bảo bối, trước giờ không bán ra ngoài.”

“Ông có biết trông nó ra sao không?”

Sái Tuyên lắc đầu: “Tôi không biết, có điều có người biết.”

“Ai?”

“Ngô đại phu… Hiểu biết về độc dược, trong cốc ngoài tiên sinh ra, không ai hơn được Ngô đại phu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.