Đậu Mật Đường lấy váy công chúa cho Công chúa Phượng, giúp con mặc vào thân thể nhỏ bé. Tiểu oắt con này, ở trước gương uốn éo ngắm nghía chính mình.
“Mật Đường bảo bối, cái váy này thật đẹp! Con thích, rất thích nó, mẹ ạ.” con gái trời sinh đã thích thứ đẹp đẽ, không kể tuổi lớn hay nhỏ. Công chúa Phượng mặc vào cái váy này, còn cảm thấy không được hoàn mỹ lắm. Bé lấy chiếc kính râm ở trong túi xách của Đậu Mật Đường đặt trên chiếc mũi nho nhỏ. Sau đó, lấy chiếc túi khoác lên bả vai nhỏ gầy của mình. Soi gương, ngắm nhìn không thấy chán.
“Công chúa Phượng, cởi váy ra để chuẩn bị ăn cơm nào.” Đậu Ngọc Nga thấy Mật Đường mua một đống đồ, trong lòng rất muốn mắng cô, nhưng bà cố nhịn xuống.
Thuê nhà sống qua ngày phải tính toán tỉ mỉ. Đứa bé này vừa mới đi làm đã tiêu tiền như nước. Nếu về sau 2 cháu đi học, lấy đâu ra tiền đây!
“Thái tử Long, lại đây, mẹ mặc quần áo mới cho con.” Mật Đường lấy ra một bộ quần áo bé trai, định giúp thái tử Long thay.
Thái tử Long rất ít khi nói chuyện. Mật Đường cảm thấy mình không hiểu thấu được suy nghĩ của nó. Công chúa Phượng hoạt bát khiến cô quên mất cảm nhận của đứa con này.
“Mật Đường bảo bối, con không cần quần áo mới.” thái tử Long lui về phía sau hai bước, từ chối việc mẹ mặc quần áo cho.
“Thái tử Long, con muốn cái gì? Nói ẹ nghe, mẹ nhất định mua về cho con.” Con đã lớn như thế, thấy quần áo mới phải vui mừng kích động chứ. Tại sao đứa bé này lại không tỏ ra như vậy nhỉ? Trong lòng nó đang suy nghĩ cái gì?
“Mật Đường bảo bối, con không cần quần áo mới. Con chỉ muốn…… Muốn cha. Mật Đường bảo bối, có thể mua một người cha cho con sao?” thái tử Long mở to mắt mong đợi.
Mật Đường lập tức đau đớn.
Cô không thể khống chế bi thương của mình được nữa, ôm thái tử Long khóc lớn lên. Nước mắt nước mũi dây đầy quần áo Thái tử Long. Mấy ngày qua, Đậu Mật Đường vẫn cố gắng ngụy trang, không cho phép mình được khóc trước mặt mọi người. Mà thái tử Long nói như vậy, làm cô cảm thấy tủi thân hơn.
Muốn cha?
Cô cũng muốn cho con một người cha, cho con một ngôi nhà hoàn chỉnh! Nhưng cô tới chỗ nào tìm cha cho con đây? Cha của nó đã là của người khác. Cô có biện pháp gì để anh ta trở lại bên cạnh mẹ con bọn họ?
Mua một người cha?
Thật là ý tưởng rất đáng yêu của trẻ con! Nếu như cha có thể dùng tiền để mua thì cô sẽ nhịn ăn nhịn uống mua cha trở lại cho hai con!
“Thái tử Long, anh thật đáng ghét! Tại sao làm Mật Đường bảo bối khóc hả? Tại sao phải cần loại cha chó má làm gì chứ?” công chúa Phượng vừa nhìn Đậu Mật Đường khóc, nên nói lớn tiếng với anh. Sau đó tiếp tục an ủi mẹ.”Mật Đường bảo bối, đừng khóc. Không có cha, chúng con cảm thấy chẳng sao cả!”
“Mật Đường bảo bối, mẹ không phải khóc nữa đâu. Con không cần cha nữa, con cũng không muốn có cha nữa đâu!” thái tử Long vừa khóc vừa chạy ra ngoài sân.
Đậu Ngọc Nga nhìn mẹ con họ, nước mắt không cầm được mà rơi xuống. bà buồn bã thở dài, đi ra ngoài an ủi Thái tử Long. Cuộc sống sau này phải trải qua thế nào đây?