Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu

Chương 42



Trai giam Tề Nam.

Hôm nay là ngày vào thăm tù, Đại Thiếu vẫn đến như thường lệ và Vương Hinh vẫn nhất quyết không chịu gặp cậu. Đại Thiếu gầy đi nhiều, Minh Minh đi cùng cậu lặng lẽ đứng cạnh. Đợi đến khi trời tối, Vương Hinh vẫn từ chối gặp họ. Một người quản giáo thân quen với Vương Hinh không chịu nổi nữa, nói Đại Thiếu đợi bà một lát. Bà vào công xưởng, nói với Vương Hinh đang thần người cầm một sản phẩm trong tay: “Bạn trai của cô đã ở ngoài đợi cô suốt một ngày rồi, cô còn chút nhân tính thì hãy đi gặp người ta! Thật là không biết phải trái tốt xấu gì!” Vương Hinh kiên định nói: “Bảo anh ấy đi!” Quản giáo tức quá, nói: “Cô không biết, lần nào cậu ấy cũng đến, lần nào cũng đợi cả ngày, đến tối mới về? Trời tối, cô để cậu ấy lái xe về Thanh Đảo mà cô không lo lắng sao? Cô không sợ sẽ xảy ra sự cố à?”

Vương Hinh đột nhiên khóc thút thít: “Để anh ấy quên tôi đi, chúng tôi có duyên, nhưng không có phận. Cô nghĩ tôi không nhớ anh ấy sao? Lần nào tôi cũng đều không gặp anh, tôi không đau lòng sao?” Người quản giáo thấy Vương Hinh khóc run đôi vai, trong lòng xót xa. Vương Hinh cứng đầu cứng cổ như vậy, đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt người khác kể từ khi vào ngục, có thể thấy cô đã quá đau lòng. Quản giáo là người tính phổi bò, quyết tâm, dựa vào mối quan hệ khá tốt giữa bà và Vương Hinh, bà là người đối tốt với Vương Hinh nhất, cũng là người quản giáo Vương Hinh nhiều nhất, bà cảm thấy mình có trách nhiệm không để cho Vương Hinh tiếp tục sa đà. Bà một tay túm lấy Vương Hinh yếu ớt, bất chấp sự giãy giụa của cô, kéo cô ra phòng thăm tù. Vương Hinh vừa nhìn thấy Đại thiếu, liền dừng mọi động tác, ngẩn người nhìn anh. Đại Thiếu lao vụt đến, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào cái cằm nhọn nhọn, sắc mặt nhợt nhạt và thân hình mỏng manh của Vương Hinh.

Vương Hinh nhìn thấy Đại Thiếu râu ria lởm chởm, thân hình mệt mỏi gầy guộc, trái tim đau đớn đến độ không thốt nên lời.

Thúy Thúy sống ở nhà ông bà ngoại rất êm ả.

Đại Lâm vẫn nhớ mong Thúy Thúy, nên ngày nào cũng đến lượn lờ trước cửa cty Thúy Thúy. Trước đây, xe riêng của Dương Chiến luôn đưa đón, Đại Lâm không có cơ hội tiếp cận cô. Dạo này Thúy Thúy tự mình ngồi xe bus về nhà ông bà ngoại. Đại Lâm quan sát thấy cuối cùng Thúy Thúy đã không trở về nhà Dương Chiến nữa, trong lòng vui lắm. Hôm nay, sau khi Thúy Thúy về nhà, Đại Lâm liền gõ cửa, nói là người hàng xóm ở tầng dưới, lên mượn cờ-lê. Cô giúp việc không hiểu sự tình, bèn mở cửa. Cửa vừa mở, Đại Lâm đẩy cô giúp việc ra, lao thẳng vào trong. Thúy Thúy nhìn thấy anh, mặt liền biến sắc. Ông bà ngoại Thúy Thúy vừa nhìn thấy anh, nổi giận đùng đùng, hét lên bảo anh cút! Đại Lâm vẫn đi thẳng đến mặt Thúy Thúy, lôi lá thư của mẹ Đại Lâm ra, cầu xin Thúy Thúy theo anh về nhà. Anh nước mắt lưng tròng, nói: “Thúy Thúy, chúng ta dù sao vẫn là vợ chồng, trước đây anh có lỗi với em, anh hiểu mà, anh sẽ dùng cả đời để bù đắp cho em. Mẹ anh cũng vô cùng hối hận, hôm nọ bà đã viết chúc thư, nói xin lỗi em, bà đã hại chúng ta, bà không còn mặt mũi nào mà sống nữa, xin em tha thứ. Thúy Thúy, mẹ anh dù sao cũng là bề trên của em, em hãy nể mặt bà đi, tha thứ cho bà một lần. Thúy Thúy, anh xin em!” Sắc mặt Thúy Thúy càng lúc càng nhợt nhạt, đội mắt càng lúc càng tối sầm, cô cầm lá thư của mẹ Đại Lâm, từ từ đọc. Đại Lâm khóc, lấy ống tay áo lau nước mắt, đau buồn nhìn Thúy Thúy. Thúy Thúy đọc thật kĩ bức thư mẹ Đại Lâm, không để lọt chữ nào. Đại Lâm thấp thỏm lén quan sát biểu hiện của cô. Ông bà ngoại Thúy Thúy vừa nghe là chúc thư của mẹ Đại Lâm, cũng kích động ghé đầu vào đọc. Đọc hồi lâu, miệng Thúy Thúy cũng hiện ra nụ cười, nói: “Thật hiếm có, cuối cùng cũng chết rồi!”

Đại Lâm lập tức sa sầm nét mặt, anh thật không ngờ, mẹ đã muốn lấy cái chết để đổi lấy sự tha thứ của Thúy Thúy và cuộc sống hạnh phúc sau này của anh, mà Thúy Thúy lại không hề xúc động, đau thương, thậm chí không những không xúc động, đau thương, mà cô còn dương dương đắc ý, vui mừng trước bất hạnh của người khác, Thúy Thúy cũng thật chẳng ra gì! Dù sao mẹ Đại Lâm cũng là mẹ chồng Thúy Thúy cơ mà!

Đại Lâm tức giận giật lại bức chúc thư của mẹ, cẩn thận gấp lại, đút vào túi. Hành động tìm đến cái chết của mẹ Đại Lâm, đã lấy lại được vị trí độc tôn thần thánh trong lòng cậu con trai của mình. Đại Lâm nói giọng đã khá bực bội: “Sao em lại nói thế? Mẹ anh còn chưa chết đâu, bà định thắt cổ thì được anh cứu. Lẽ nào em thực sự mong muốn bà chết, dù thế nào thì bà cũng là mẹ chồng em, bà đã chịu bao khổ cực vất vả nuôi anh khôn lớn, đối với anh ơn trọng như núi. Em đã cưới anh, thì bắt buộc phải đối xử với bà như chính mẹ đẻ của em. Mặc dù mẹ anh có làm một số việc không được tốt, nhưng dù sao bà vẫn là mẹ của anh. Em bảo anh phải làm sao chứ? Bảo anh đánh bà một trận à? Em có còn biết tôn trọng bề trên không? Có người nói, phụ nữ muốn có cuộc sống hạnh phúc thì phải coi mẹ chồng như mẹ đẻ, không được nói xấu mẹ chồng nửa lời.” Ông ngoại Thúy Thúy nghe xong, tức quá, vơ lấy cây gậy chống của ông, định đánh Đại Lâm một trận.

Thúy Thúy yên lặng nghe xong lời của Đại Lâm, rồi nói: “Anh nói phải lắm!” Ông bà ngoại Thúy Thúy bị câu nói của cháu gái làm giật bắn người. Đại Lâm hớn hở ra mặt, nói: “Thúy Thúy, anh biết em là người thấu tình đạt lý!” Bà ngoại Thúy Thúy giơ tay ra sờ trán Thúy Thúy, xem có phải con bé lại bị sốt hay không. Thúy Thúy cười, nói: “Đại Lâm, mẹ em khổ cực vất vả nuôi em khôn lớn, anh cưới em, thì bắt buộc phải đối xử với bà như với mẹ đẻ của mình, anh nói có phải không?” Đại Lâm nhất thời cứng họng, lúc sau mới trả lời: “Ừ, có lý.” Thúy Thúy chợt cười vang, cười rất lạnh lùng, cười đến độ Đại Lâm cảm thấy tê dại, chỉ nghe thấy Thúy Thúy cười lớn, nói: “Nếu mẹ em đã là mẹ đẻ của anh, mối thù của mẹ không đội trời chung. Mẹ em bị một người đàn bà đê tiện hại chết, anh là con trai của bà thì cần phải báo thù cho bà!” Thúy Thúy vưa nói vừa lao vào bếp lấy ra con dao thái thịt, nói với Đại Lâm bằng chất giọng đầy hiểm độc: “Hôm nay anh cầm con dao này chém chết kẻ đã hại chết mẹ em, cũng chính là người mẹ đê tiện của anh đó, thì em sẽ tha thứ cho anh. Em sẽ hủy bỏ tố tụng ly hôn. Nếu anh bị ngồi tù, Thúy Thúy em đây xin thề sẽ chờ đợi anh cả đời!”

Ông ngoại Thúy Thúy đứng bên cười nhạt, nói: “Nói hay lắm!” Con dao thái thịt sáng lấp lánh dưới ánh đèn, Đại Lâm không dám đón lấy, miệng nói liên hồi: “Thúy Thúy, em nói linh tinh gì vậy? Mẹ anh chính là mẹ em mà, mẹ em mất rồi, em còn có mẹ anh mà. Mẹ anh hối hận lắm, em cứ coi mẹ anh như mẹ đẻ là được.” “Tôi chém chết anh!” Thúy Thúy tức quá, toàn thân run bắn lên, điên cuồng cầm dao định lao đến, bị ông ngoại Thúy Thúy giữ chặt lại. Ông ngoại Thúy Thúy cuống lên, nói: “Thúy Thúy, cháu chém chết nó, cháu phải đền mạng! Cháu còn nhỏ, đưa dao cho ông, để ông đi chém chết thằng súc sinh này, ông ngoại đền mạng cho nó cũng đủ rồi!” Ông ngoại Thúy Thúy khó khăn lắm mới giằng được con dao ra, quay người định lao vào Đại Lâm, nghiến răng kèn kẹt. Đại Lâm thấy tình thế nguy hiểm, vội vàng lẩn thật nhanh, không thấy bòng dáng đâu nữa. Thúy Thúy vẫn không thể nào khống chế nổi sự run rẩy của mình, trong ánh mắt hằn sâu sự thù hận thấu xương.

Hôm sau, Thúy Thúy đến tòa án hỏi thăm, hồ sơ ly hôn của cô chỉ mấy hôm nữa sẽ được phán quyết. Không có con, không có tài sản, chắc là sẽ dễ xử thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.