Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu

Chương 21



Trong bệnh viện, đến khi mọi người phát hiện ra không thầy Thuý Thuý đâu đã là gần 11 giờ đêm, mọi người cuống cuồng chia nhau đi tìm. Sau đó cô ytá nói vừa rồi có người tìm Thuý Thuý,hỏi về hình dáng khuôn mặt của người đóc còn hỏi anh ta nói những gì,mọi người đều biết ngay đó là Đại Lâm. Mắt bố Thuý Thuý đỏ ngàu, Đại Thiếu và Minh Minh lái xe trở mọi người đi thật nhanh đến nhà Đại Lâm. Đại Lâm ra mở cửa, anh muốn cầu xin bố Thuý Thuý khoan hồng đại lượng tha thứ cho anh.

Bố Thuý Thuý nhìn thấy Thuý Thuý ngồi co rúm trên ghế sofa, tạm thời an tâm. Sau đó lạinhìn thấy mẹ Đại Lâm sợ sệt đứng khép nép ở cửa nhà bếp, kẻ thù gặp nhau, mắt trợn trừng trừng. Bố Thuý Thuý chỉ cảm thấy đôi mắt như bốc hoả, đốt cháy cả mi mắt bên ngoài. Bố Thuý Thuý gầm lên một tiếng, lao đến định đánh chết bà. Mẹ Đại Lâm sợ quá lùi lại phía sau, Đại Lâm lao đến quỳ xuống, ôm chặt chân bố Thuý Thuý, khóc lóc cầu xin: Bố! Xin bố hãy tha cho mẹ con! Bà thực sự không cố ý ! Bố đừng so đo với bà! Bố ơi! Con xin bố đấy! Tốt xấu gì thì bà cũng là mẹ Thuý Thuý nữa!”

Vương Hinh giận dữ hét lên” Anh có khóc đến chết chúng tôi cũng không thể tha thứ cho anh! Những gì cần trả cho anh và mẹ ánhẽ không thiếu chút nào đâu! Anh nghĩ bác tôi chết oan vô ích à? ” Bố mẹ Vương Hinh lạnh lùng quan sát, không nói gì. Mẹ Vương Hinh nhìn mẹ Đại Lâm trong mắt toát ra nỗi thù hận đến tận xương tuỷ, hận một nỗi không thể xẻ thịt, lột da, rót xương bà ta. Mẹ Đại Lâm nhìn thấy ánh mắt thù hận của mẹ Vương Hinh và bố Thuý Thuý, vì cái gia đình này, vì Đại Lâm và Bá Bá, mẹ Đại Lâm vứt bỏ sự tôn nghiêm nhất của con người, chậm rãi bước đến, quỳ xuống trước mặt bố Thuý Thuý. Đại Lâm và bố Đại Lâm đều kinh ngạc, Đại Lâm đến kéo bà dậy, bà không chịu, ngẩng mặt đầm đìa nước mắt, nói với bôốThuý Thuý: “ Ông thông gia, tôi đã sai, chỉtại cái miệng thối này của tôi gây ra cả. Tôi không hề cố ý,lúc đó tôi thấy Đại Lâm bị đánh, xót xa quá, nên nói bừa cho hả giận. Tôi cũng hối hận lắm, ông thông gia, ông muốn đánh thì cứ đánh chết tôi đi, chỉ cầu xin ông tha cho Đại Lâm,việc này không liên quan gì đến nó. Lòng tôi xót xa cũng giống như ông xót Thuý Thuý vậy, chúng ta đều là những người làm cha làm mẹ,ông thông gia có thểhiểu được tấm long người mẹ của tôi đây. Tôi sống vì Đại Lâm, cũng vì cái nhà này, có ngườimẹnào thấy con mình bị đánh mà không tứcgiận cơ chứ? Ông thông gia ,ông hãy nghĩ cho tình cảnh của tôi ” Đại Lâm vẫn luôn quỳ bên cạnh mẹ anh, ôm lấy mẹ anh ,khóc lóc nói với bố Thuý Thuý : “ Bố! một chàng rể bằng một nửa con trai!Con xin bốtha cho mẹ con. Sau này con làm trâu làm ngựa hầuhạ bố, bố!” Bố Thuý Thuý vốn là người hiền lành lương thiện, nhìn thấy Đại Lâm và mẹ Đại Lâm quỳ trước mặt ông, khóc lóc cầu xin,mẹ Đại Lâm nói cha mẹ làm tất cả mọi việc vì con cái,từng câu từng chữ như suyên vào long ông, khiến tay ông run rẩy,nắm đấm giưo lên hồilâu, cũng không đánh nổi.

Mẹ Vương Hinh vội nói “ Anh rể, anh đã quên là chị em chết như thế nào rồi sao?”Vương Hinh, Đại Thiếu , Minh Minh đều thúc giục bố Thuý Thuý đánh chết bà già ác độc này. Bố Vương Hinh hai tay ôm vai, lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, không nói một lời nào . Không biết đến thời gian bao lâu, bố Thuý Thuý bị giằng xé trong nội tâm giữa sự từ bi nhân hậu ông được dậy dỗ và ý niệm trả thù,cuối cùng bố Thuý Thuý từ từ hạ nắm đấm xuống , hằn giọng : “ Oan oan tương báo , bao giờ mới hết . Hôm nay tôi tha cho bà một lần,từ giừo về sau, chúng ta không quen biết nhau . Tôn Đại Lâm, mày hãy mau làm thủ tục ly hôn với Thuý Thuý, cả đời này, tao không muốn nhìn thấy các người nữa!” Đại Lâm vội nói : “ Bố , không thể nào, con yêu Thuý Thuý ,Thuý Thuý cũng yêu con, bố hãy cho con thời gian,con sẽ dung cả đời để bù đắp cho Thuý Thuý .Nếu con đối xử không tốt với cô ấy, ra đường bị xe đâmchết!” Bố Thuý Thuý không thèm để ý đến anh ta, kéo tay ThuýThuý định đi.” Khoan đã ! ” Mẹ Vương Hinh giận dữ hét lên “ Chuyện này thế là xong sao? Anh rể, anh thực sự là tốt bụng quá, xác của chị em còn chưa lạnh, anh đã không báo thù cho chị nữa sao? Emkhông xin anh giết mẹ Đại Lâm ,nhưng anh thậmchí ngay cả đánh hung thủ một trận cũng không làm nổi , anh dựa vào đâu mag làm anh rể tôi chứ? Anh có tư cách gì ? Đồ vô tích sự! ” Bố Thuý Thuý nhìn mẹ Vương Hinh đang nổi giận lôi đình dịu giọng nói : “ Em à ,họ cũng đã biết sai rồi, đã quỳ xuống xinlỗi rồi, còn có thể thế nào được chứ ?” Mẹ Vương Hinhđỏ tròng mắt, nấc nghẹn nói : “ Tôi hiểu rồi, đối với anh ,vợ chỉ là một bộ quần áo , anh không thể vì một bộ đồ mà đắc tội với người khác ,mà đi báo thù, mạo hiểm đánh người. Anh mới hơn 50 tuổi, cơ thể vẫn còn cường tráng lắm , anh phải bảo vệ lấy mình,như vậy dễ tái hôn hơn, có đúng vậy không?” Khi nói đến câu cuối giọng bà vô cùng ác liệt, đầy phẫn nộ. Bố Thuý Thuý nổi giận,hét lên : “ Cô nói linh tinh cái gì thế ”.

Mẹ Vương Hinh nhìn thẳng vào mắt ông hằn từng tiếng một : “ Thì ra không có quan hệ huyết thống là không xong! Vợ chồng vốn là chim trong cùng một khu rừng ,đại nạn ập đến, ai nấy tự bay đi! Nếu anh đã không muốn báo thù cho chị tôi ,vậy thì hôm nay chúng ta đoạn tình đoạn nghĩa ! Từ giờ sẽ không qua lại nữa ! Anh không báo thù là việc của anh, chi gái của tôi bị người ta hại chết, tôi không báo thù thì tôi không phải là người”

Mẹ Vương Hinh không them chú ý gì đến ông nữa, cao giọng : “ Hinh Hinh, có muốn báo thù cho bác con không?” Vương Hinh nghiêm nghị trả lời : “ Đây không phảilà việcmuốn hay không muốn, mà là có gan hay không có gan. Đại Thiếu , nếu sau này embị người khác hại chết, anh sẽ làm thế nào ? ” Đại Thiếu trả lời bình tĩnh nhưng kiên quyết “ Đốt nhà” Minh Minh nhìn Đại Thiếu ánh mắt khâm phục ,mỉm cười .Vương Hinh cười lạnh hỏi bố Thuý Thuý “ Bác trai, cháu chém đứt xương cốt người nhà thông gia của bác,bác không đau lòng chứ ?” Bố Thuý Thuý mặt đỏ phừng phừng,nói “ Em à,Hinh Hinh,đừng làm như vậy. Hai mẹ con em làm thế,chúng ta sẽ trở thành kẻ thù, thế thì mẹ Thuý Thuý nơi cửu tuyền cũng khó mà nhắm mắt được!”

Nước mắt vhợt trào ra khỏi khoang mắt mẹ Vương Hinh,nhưng vẫn cười nhạt ,nói: “ Chị tôi vốn cũng là chết khôngnắm mắt ,chính tôi vuốt mắt cho chị. Ánh mắt chị cho thấy chị rất lưu luyến thế giói này,lưu luyến Thuý Thuý,sao chị có thể yên tâm để Thuý Thúy lại một mình mà đi trước chứ? Chị tôi coi Thuý Thuý còn quan trọng hơn mạng sống của mình !” Bố Vương Hinh ôm lấy người vợ đang khóc nấc nghẹn đến run rẩy , bố Thuý Thuý không cầm được nước mắt, cũng khóc,nói; “ Em à, mẹ Thuý Thuý chết thảm quá, mặc dù anh không nỡ rat ay đánh họ ,nhưng anh cũng phải đòilại công bằng cho mẹ Thuý Thuý . Ngày mai anh sẽ đến toà ánkiện họ, không kiện cho nhà họ khuynh gia bại sản không xong” Sắc mặt mẹ Đại Lâm trở lên trắng bệch,khóc lóc cầu xin ông: “ Ông thông gia, xin đừng làm như vậy, hãy để cho chúng tôimột con đường sống,tôi sắp về hưu rồi , ông mà kiện tôi có khả năng bị đuổi việc,không cótiền lương hưu. Ông thông gia,ôngnhất định ép tôi vào bước đường cùng sao?”

Vương Hinh nghe bà lảm nhảm ,bực mình, hét lớn ra lệnh cho Đại Thiếu và Minh Minh ra tay hành độn, đánh cho mẹ Đại Lâm đến chết giống như ở trong trại giam vậy. Đại Thiếu và Minh Minh chuẩn bị rat ay,mẹ Đại Lam sợ quá vội lùi lại phía sau, Đại Lâm liều mạng ,đứng lên trước chắn cho mẹ anh. Bố Đại Lâm cuống cuồng gọi điệnthoại baáocảnh sát, bị Vương Hinh giành lấy điện thoại ném xuống đất . Bố Thuý Thuý lạnh lùng nhìn,ôm Thuý Thuý đứng sang một bên. Nhìn thấy mẹ Đại Lâm sắp sửa bị đánh một trận tơi tả ,bố Vương Hinh nãy giờ imlặng chợt lên tiếng : “ Dừng tay lại cho tôi !” Mọi người đều nhìn ông kinh ngạc.

Mẹ Đại Lam khóc ,ngồi bệt xuống đất , cảm ơn “ Người an hem thực là tốt! ” Bố Vương Hinh cười rất nham hiểm, nói: “ Quá khen, tôi chưa bao giờ là người xấu” . Sau đó nói với vợ : “ Chúng ta ngàn này tuổi đầu rồi, đều đã ở cái tuổi nghe theo mênhmtrời , không chịu nổi những cú sốc đâu. Chúng ta có đầy cách để đối phó với họ, cần gì phải tự mình ra tay ? Chẳng may bà già này chết hoặc bị tàn phế, thì ai cũng phải bị liên luỵ ” Mẹ Vương Hinh thấy chống nói có lý nhưng vẫn không can tâm,bèn hỏi : “ Thế phải làm sao đay ? ” Bố Vương Hinh cười, nói “ Có nhiều cách lắm . Sống không bằng chết mới hả giận nhất. Thuý Thuý chắc chắn sẽ phải ly hôn, món nợ chị cho họvay có ghi giấy biên nợ, ngày mai chúng ta ra toà bắt họ trả. Thuý Thuý lyhôn thì số tiền 20 vạn tệ không đòi lại được . Chẳng phải họ nói số tiền 20 vạn đó để sửa nhà và mua đố đạc sao? Hôm nay chúng ta sẽ đập vỡ cho đủ số tiền 20 vạn này. Cho dù chúng ta không lấy lại được cũng không thể để ở nhà họ, đập nát cho ta!”

Ba đứa hổ con Vương Hinh, Đại Thiếu và Minh Minh lập tức hành đọng theo mệnh lênh của ông . Đại Thiếu cầm chiếc ghế dài, ném thẳng vào chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng treo trên tường, chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng đập thêm vài nhát nữa ,chiếc ti vi rơi xuống.

Mẹ Đại Lâm và Đại Lâm xót của, vội đi đến định ngăn lại, bị Vương Hinh đẩy sang bên cạnh. Đại Lâm hạ quyết tâm, liều mình định đánh vương Hinh,bị Minh Minh đạp cho một cái vào giữa đũng quần , kêu thét lên đau đớn,rồi ngã vật xuống. Bốmẹ anh không chú ý đến đồ đạc nữa ,vội lao đến che cho con trai. Ba chú tiểu hổ đập phá hết mọi thứ có thể đạp phá được trong phòng khách ,sau đó đến lần lượt từng phòng ngủ đập phá tiếp ,kể cả máy vi tính và dàn loa trong phòng Bá Bá cũng bị đập nát, không để lại thứ gì. Đồ gia dụng,tủ quần áo, bàn viết… đều bị lật đổ nhào. Trong suốt quá trình , cả nhà Đại Lâm đều co rúm ở góc tường run rẩy .Mẹ Đại Lâmkhóc thút thít , long đau xót như dao đâm, nhưng cũng đành bất lực.Bà hiểu , đây mới chỉ là bước đầu tiên.

Trước đây,khi còn chưa xảy ra việc gì, bố Vương Hinh đã dàn dựng lừa mất của bà 20 vạn tệ, viết thư tố cáo để hãm hại bà . Bà trong lòng biết rõ,thủ đoạn hiểm độc này, ngoài bố Vương Hinh ra, liệu ai có thể nghĩ ra được đây? Bây giờ, bà chửi rủa mẹ Thuý Thuý đến chết, mẹ Vương Hinh tha cho bà mới lạ, những ngày tháng sau này sẽ vô cùng thê thảm. Mẹ Đại Lâm hối hận muôn phần, thật không nên vì sướng cái miệng chửi mẹ Thuý Thuý một lúc,mà gây nên cái hoạ tày trời này. Bố Thuý Thuý thấy mẹ Đại Lâm khóc lóc thảmthiết , không nỡ nhẫn tâm, đi đến khuyên nhủ mẹ Vương Hinh, đập đến thế là được rồi,đừng làm to chuyện thêm. Nhưng liền bị mẹ Vương Hinh trợn trừng mắt, bố Thuý Thuý đành phải rút lui. Cả căn nhà đổ nát tan hoang, thật không nỡ nhìn.

Mẹ Đại Lâm nhìn thấy Thuý Thuý mặt mày nhợt nhạt,vội chạy vào bếp tìm nồi cháo bà nấu khi nãy. Minh Minh đã đập hết mọi thứ trong bếp, nhưng sợ nồi cháo nóng làm bỏng,nên không đập. Mẹ Đại Lâm tìm đwocj một cái bát còn lành lặn, múc cháo vào bát, đưa ra cho Thuý Thuý, muốn lấy lòng Thuý Thuý. Khi vừa bưng đến trước mặt Thuý Thuý, liền bị mẹ Vương Hinh tát cho một cái ngã nhào xuống đất. Mẹ Vương Hinh hét lên: “ Bà bỏ thuốc độc gì cho Thuý Thuý ? ” Mẹ Đại Lâm nài nỉ: “ Làm gì có độc chứ, tôi vẫn đang nấu cháo cho Thuý Thuý, muộn thế này, Thuý Thuý cũng đói rồi, tôi muốn cho nó ăn ít cháo, có được không? ” Mẹ Vương Hinh chỉ hét lớn: “ Cút xa ra! Tôi nói cho bà biết, việc này chưa xong đâu!”

Cả nhà Vương Hinh dẫn Thuý Thuý và bố Thuý Thuý hung dũng ra về. Để lại mẹ Đại Lâm gào khóc giữa tiếng bàn tán xôn xao của hàng xóm. Mây đen kéo đến đầy trời, sấm sét vẫn còn chưa giáng xuống.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.