Máy Tính Sát Thủ

Chương 17



– Pyrrha? Delumeau hỏi trong khi giải mã cái tên Logicielle ghi trên tờ giấy. Đây là cái gì?

– Tên kẻ viết ra phần mềm đó. Hay đúng hơn là biệt danh được tên sát nhân sử dụng.

– Vậy là chúng ta có tiến triển! Rồi, cô vẫn không biết danh tính, địa chỉ nhà của hắn…

– Tất nhiên rồi, thưa cảnh sát trưởng. Nhưng ông đã yêu cầu tôi là nếu có bất kỳ tiến triển nào trong cuộc điều tra thì thông báo cho ông ngay. Giờ thì tôi mới biết đến đấy thôi.

Delumeau hỉ mũi ầm ĩ, lẩm bẩm mấy từ vô nghĩa rồi bỏ ra hành lang. Max tận dụng cơ hội lại gần Logicielle.

– Sếp không hài lòng phải không? Tuy nhiên, anh thấy em đã tiến cực nhanh rồi còn gì nữa! Nói xem, Logicielle, anh đây này, anh đã dẫn em đến Futuroscope… Vậy em thì sao nhỉ, khi nào thì em dẫn anh đến tòa lâu đài của em?

– Đến căn hộ của em, anh muốn nói thế hả?

– Quả thế, Max nói, vì phải đến được căn hộ thì mới vào được lâu đài chứ…

– Ờ, cái điều hòa có vẻ tốt đấy nhỉ! Max phát biểu khi đến căn hộ của Logicielle. Rồi, vậy đây là sở chỉ huy mới của chúng ta?

Anh ta cởi áo khoác da rồi đặt lên giường cạnh chiếc mũ bảo hiểm.

Logicielle cố kìm cơn bực bội lại. Cô không thích tiếp khách ở nhà. Phần lớn khách đến chơi nhà thường hành xử tự nhiên quá mức. Vừa mới đến, họ đánh dấu lãnh thổ bằng cách để đồ của họ mỗi thứ một chỗ. Ngay khi Maxime vừa đặt chân vào nhà là cô tự nhủ xem có cách nào khéo léo và lịch sự để đuổi anh ta về. Cô dẫn anh chàng về nhà chỉ đơn giản là để đảm bảo cho sự an toàn của mình. Cô hiểu là sẽ rất nguy hiểm nếu cô cứ tự mình xoay xở với OMNIA 3 đã biến thành máy tính sát thủ nhờ phần mềm TTCT… Cô khởi động máy vi tính, bảo Max ngồi đối diện với màn hình rồi đưa cho anh chàng quyển sách với các hình vẽ 3D.

– Đầu tiên anh phải luyện mắt nhìn để làm quen với kiểu hình ảnh tương tự. Sau đó, anh sẽ bắt đầu chơi trò này.

Cô gọi cho Germain thông báo tình hình cuộc điều tra.

Ông thanh tra lầm bầm:

– Nói chậm thôi, bác đang ghi lại đây!

Cháu bảo là: sảnh lớn của một lâu đài bị bỏ hoang hả?

– Vâng. Và cháu rất mong bác xác định được cái chỗ ấy.

– Cháu đùa hả! Có hàng nghìn lâu đài ở Pháp! Cái gì khiến cháu tin…?

– Tất nhiên là bác rồi, bác Germain, chính bác đã kể cho cháu những huyền thoại bất hủ của vùng Périgord còn gì? “Sau khi tạo ra thế giới và loài người, Chúa cũng phân phát một cách công bằng các tòa lâu đài đến những nơi có con người sinh sống. Rồi, khi Chúa hoàn thành công việc của mình, Chúa thấy vẫn còn hàng nghìn tòa lâu đài nữa! Nên Chúa đã đổ toàn bộ số lâu đài còn lại trong túi mình xuống vùng Périgord.”

– Đồng ý. Nhưng…

– Tất cả các nạn nhân đều ở quanh Bergerac. Chắc hẳn tòa lâu đài đó ở gần nhà bác, bác Germain à.

– Cháu muốn bác làm như thế nào?

– Cháu sẽ fax cho bác quyển sách hình nổi 3D. Bác phải tập làm sao để nhìn thấy hình nổi trên mỗi trang đó. Sau đó, bác đến Eymet rồi chạy phần mềm TTCT. Bác đừng liều lĩnh khám phá nó nhé, bác Germain! Cháu chỉ muốn bác nói cho cháu biết lâu đài đó là lâu đài nào thôi. Đừng mạo hiểm!

– Tại sao? Germain lẩm bẩm. Chẳng phải là chính cháu cũng đang mạo hiểm sao? Khi Logicielle cúp máy, cô thấy Max đang đánh vật với bàn phím máy tính.

– Nó chế giễu anh, cái OMNIA 3 của em ấy! Không tài nào làm cho nó chạy cái phần mềm kia được. Em có nghe nó nói gì với anh không?

– Bạn không phải là Logicielle. Bạn có muốn đăng ký thông tin người dùng mới không?

Cô chỉ cho Max quy trình để có thể điều khiển máy tính bằng giọng nói của chính anh chàng. Khi chạy phần mềm TTCT, cô kéo rèm cửa ra để hình ảnh cửa sổ phản chiếu lên màn hình. Ban đầu Max hơi khó tập trung. Cuối cùng, sau khoảng mười phút, anh chàng reo lên, mắt vẫn dán chặt vào màn hình, đầy hứng khởi:

– Được rồi! Anh thấy được rồi! Là một tòa lâu đài… Chết tiệt, quá đỉnh!

Đứng bên cạnh anh chàng đồng nghiệp, Logicielle chỉ nhìn thấy một búi màu lộn xộn. Cần đứng đối diện màn hình và cũng phải có một khoảng cách chính xác thì mới có thể xem được những hình nổi kia.

– Anh đã nhìn thấy hàng chữ trên tường chưa?

– OK. Anh đang mở khóa!… Ui, nó mở rồi! Anh vào đây. Anh đang đi trên đường mòn, anh đang tiến về phía trước! ờ, mà quả là cũng dễ đấy chứ…

Chỉ ba giây sau, Max cụt hứng chửi thề.

Đoạn nhạc ngắn thời Trung cổ nhỏ dần và hình ảnh đột ngột thay đổi.

– Logicielle! Anh mất hình nổi rồi…

– Vậy thì anh phải bắt đầu lại từ nơi anh mất dấu thôi.

Max thử lại rồi chỉ hai phút sau đã thốt lên:

– Ờ… Nhưng anh không biết là anh đã ở chỗ nào nữa! Giờ anh lại thấy mình đứng trước hàng rào sắt và bức tường… Phải làm lại từ đầu à!

Anh chàng gắt lên rồi bắt đầu lại hành trình từ con số 0.

– Đây rồi… Anh đang ở sân hiên… À, tiếng sáo!

Anh chàng lùi ra xa máy tính, dụi mắt.

– Nhưng cái trò này điên rồ thật! Chỉ cần mất tập trung một chút thôi là phải bắt đầu lại từ đầu! Và lần nào cũng thế, anh lại trở về chân tường này.

– Suy nghĩ một chút đi Max: chương trình này chỉ chạy khi camera trong máy tính OMNIA 3 ghi nhận được sự tập trung của con ngươi lên hình ảnh. Cho nên anh phải tập trung! Để em thay chỗ cho.

Cô chuyển đến ngồi trước màn hình. Cô không gặp bất kỳ một khó khăn nào trong việc chú tâm vào hình ảnh, giờ thì cô đã quen rồi. Tuy nhiên thay vì mở cổng hoa viên bằng cách nhìn chăm chú vào ổ khóa, cô lại đi men theo tường bao; nó đã quá cũ đến độ người ta có thể dễ dàng leo lên chẳng mấy tốn sức.

Ngay lập tức, cô lọt vào một khu rừng rậm rạp: bức tường phủ kín những bụi cây ngấy cao và rậm rạp. Chương trình không cho tiến bước. Cô quay trở lại, đi qua cánh cổng đóng kín rồi bắt đầu khám phá con đường nhỏ dẫn tới lâu đài. Cô đến được chân một quả đồi. Đứng trên đỉnh đồi nhìn toàn cảnh sẽ cho ta biết chính xác vị trí nơi này! Tuy nhiên, không thể nào leo lên dốc được: chương trình dừng tại đó. Cô quay trở lại cổng sắt rồi đi men theo bức tường bao. Được khoảng hai hay ba trăm mét, cô thấy mình đang ở trên mỏm đá. Logicielle ngẩng đầu nhìn lên, ờ phía trên khoảng hai mươi mét nữa có một tòa tháp nhỏ nằm trên con đường dài ngoằn ngoèo vòng quanh. Tuy nhiên, từ chỗ này, cũng không thể tiến xa hơn được nữa.

Cô men theo một con đường mòn hẹp với lối đi lên dốc và gồ ghề rẽ về phía lâu đài. Leo lên được khoảng mười lăm mét thì cô nhận thấy mình đang cheo leo trên một sườn núi.

Giờ thì cô đang đi men theo bờ vực thẳm. Con đường giờ chỉ còn một lối đi rải đá cuội hẹp đến nỗi phải hết sức tập trung nhìn vào lớp đá. Logicielle chỉ đoán vậy chứ cũng không nhìn toàn cảnh chỗ cô đang đứng. Trong một giây, cô thoáng nhìn về khu rừng phía dưới. Cô nghe thấy tiếng giày trượt rồi tiếng đất đá rơi. Bầu trời đảo lộn trên đầu; cô hiểu là mình đang rơi xuống vực rồi hét lên.

Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang ngồi trên ghế. Max đang giữ chặt vai cô.

– Logicielle? Ổn chứ?

– Rồi, rồi, cô ấp úng. Anh có thể bỏ em ra không.

– Em chắc chứ? Nào, ngồi thẳng dậy nào, anh vẫn có cảm giác là em sắp ngã!

Quả là cô đang nghiêng người sang phía bên phải, hướng mà theo bản năng cô sẽ bám vào vách núi để tránh bị rơi xuống vực!

– Chuyện gì xảy ra thế? Max hỏi.

Cô lấy lại thăng bằng rồi nhún vai.

– Ngốc thật! Em bị ngã. Và em sợ. Cái này cũng không kém phần ấn tượng so với ở Futuroscope đâu. Ờ, tuy là cái ghế của em không chuyển động.

– Nhưng mà em ấy, em ngọ nguậy buồn cười lắm!

– Có thể. Trong phòng chiếu phim 3D, anh có thể thoải mái quay đầu không vấn đề gì. Nhưng đối diện với màn hình này, anh chỉ cần sao nhãng một giây thôi không nhìn vào khung cảnh hoặc đồ vật trên màn hình, chương trình sẽ đưa anh đến chỗ ánh mắt anh hướng đến ngay lập tức. Và nếu anh nhắm mắt hay không thể nhìn thấy hình nổi, chương trình sẽ tự thoát và anh phải bắt đầu lại từ con số 0. Đấy là những gì em sẽ phải làm lại bây giờ…

Suốt nhiều giờ sau đó, Logicielle dành thời gian khám phá hoa viên trong lâu đài. Cô không tìm thấy điều gì đặc biệt ngoại trừ những bụi cây ở đây bị thường xuân phủ kín, khu vườn mê cung hoàng dương lâu đời ngoắt ngoéo khó vào vì lâu lắm không có người cắt tỉa, một bể bơi khô cạn, căn nhà của người gác rừng vắng lạnh, hoang tàn, trống trải và lộng gió.

Có hai lần chương trình tự động thoát quay về thời điểm ban đầu. Lần thứ nhất vì tiếng chuông điện thoại và Logicielle thoáng quay ra nhìn nên sao nhãng mất một chút xíu; lần thứ hai vì cô bất cẩn dụi mắt.

Mỗi lần như thế, cô cảm thấy rất cáu tiết vì lại thấy mình đứng trước cổng hoa viên.

Cô cố gắng bẻ khóa phòng ngoài lâu đài. Không thể mở nổi cửa chính! Cho nên cô đập vỡ cửa sổ, hành động này khiến còi báo động vang lên inh ỏi và chương trình lại tự động thoát về thời điểm khởi động. Cuối cùng, trong khi đang đi lang thang gần con đường mòn hẹp hiểm trở, cô khám phá ra lối vào một cái hang ẩn đằng sau bụi cây. Tim cô đột nhiên đập mạnh hơn. Và như thể để đáp lại sự chờ đợi của cô, giọng Pyrrha vang lên:

– Tốt đấy, Logicielle. Quả thật đấy là một cách để vào được lâu đài. Nhưng cẩn thận với những chướng ngại vật trên đường nhé!

– Anh chẳng thích thằng cha đó nói chuyện với em, Max thì thầm vào tai cô.

– Anh im đi, anh muốn gì chứ? Đầu tiên đây không hẳn là một người đàn ông. Pyrrha giống tên của phụ nữ hơn. Vả lại anh nên để tôi tập trung Max ạ, xin anh đấy.

Cô tiến vào một đường hầm hẹp, xa xa vẳng lại tiếng nước nhỏ giọt ẩm ướt. Một con dơi đột ngột bay ra, lao vào cô và Logicielle phải cắn chặt môi để không hét lên. Cô đi vào ngõ cụt đường hầm, quay lại, cố gắng leo lên những mỏm đá vỡ. Bóng tối trở nên dày đặc. Sau khi khó nhọc bò lên, cô nhận ra tia sáng le lói ở cuối đường hầm.

– Mình tin là mình đã nhìn thấy lối thoát rồi, cô thì thầm.

Không hiểu sao cô tự nhiên thấy chóng mặt. Một bức vách tự nhiên dựng đứng trước mặt rồi tăng dần độ dốc làm cô có cảm giác như mình đang rơi, cô rơi xuống một cái hang không đáy! Cô hét lên rồi vô tình nhắm mắt. Thật là một cú sốc kinh khủng, có tiếng động của da thịt và xương vỡ vụn.

Cô lại thấy mình một lần nữa ngồi trên ghế. Cô đặt tay lên trán giờ đã mướt mồ hôi.

– Logicielle, Max nói, em phải dừng lại thôi. Em có biết là đã bảy giờ tối rồi không?

– Cái gì? Bảy giờ rồi á?

– Ừ. Và chúng ta thậm chí còn chưa ăn trưa. Em đánh vật với cái trò này rất nhiều giờ rồi đấy.

Cô không mấy ngạc nhiên. Khi người ta chơi hoặc làm việc trên máy ví tính, thời gian trôi đi rất khác, Logicielle rất có kinh nghiệm trong việc này.

– Ngừng lại đi! Max nài nỉ. Em kiệt sức rồi đấy.

Phải đến lúc đứng dậy cô mới nhận ra: cô đi loạng choạng còn hai mắt thì bỏng rát. Cô hình dung ra cơn giận của những người đã chơi trò chơi này khi mà chính họ, trả giá bằng nghìn lần khó khăn, đã vượt qua những gian nguy của cả đoạn đường dài, đang chuẩn bị tiến được vào trong lâu đài… bỗng thấy mình tự nhiên quay trở lại thời điểm khởi động chỉ vì một phút sao nhãng hay một cái chớp mắt!

– Đó chính là lý do tại sao các nạn nhân lại dùng thuốc kích thích, cô thì thầm.

– Này… Anh hy vọng là em sẽ không chơi cả cái thứ ấy?

– Không. Thứ nhất, em sẽ không có loại thuốc đấy nếu không có đơn. Thêm nữa là em trẻ hơn bọn họ, em cũng chống chịu tốt hơn. Cuối cùng, mặc dù các bác sĩ pháp y đều khẳng định với em điều ngược lại, nhưng em e là chính việc sử dụng thái quá chất kích thích đó đã góp phần khiến các nạn nhân bị trụy tim…

– Ừ, Max thì thầm, anh hình dung ra thể trạng của người chơi: mười lăm hoặc hai mươi tiếng thức chong chong và tập trung cao độ… nỗi lo sợ thường trực… độ tự kỷ ám thị cao. Và để giết chết một nạn nhân nữa thì chỉ cần tạo ra một cảm xúc mãnh liệt vào lúc người chơi đã kiệt sức.

– Ý anh là gì?

– Đó là một mánh khóe trong ảo thuật. Mai anh sẽ chỉ em xem.

Chuông điện thoại reo và Logicielle nhấc máy. Đó là Germain. Max ẩn vào nút loa ngoài, Logicielle để kệ anh ta làm gì thì làm.

– … đã đúng, Logicielle! Bác đã xác định tòa lâu đài trong trò chơi TTCT ngay từ cái nhìn đầu tiên.

– Thật không? Vậy là nó có thật hả bác?

– Không nghi ngờ gì nữa. Đó là lâu đài Grimoire. Người chủ đã hoàn toàn bỏ hoang nó từ nhiều năm nay. Có một hiệp hội được lập ra để bảo tồn nó vì nó đã bị cướp phá và lột sạch gần hết.

– Nó nằm ở đâu?

– Không xa nhà bác mấy. Khoảng ba ki lô mét từ lâu đài Monbazillac. Tuần trước, trực giác của cháu rất tốt, Logicielle. Cháu nhớ không: cháu đã chấm cây bút chì của cháu ở chính tâm vòng tròn nối sáu nạn nhân của máy tính sát thủ… Ờ, thế đấy, chỉ cách có hai xăngtimét thôi! Chúng ta đã đi ngay sát lâu đài Grimoire khi ăn trưa ở Monbazillac, cháu nhớ chứ?

– Tại sao chúng ta không vào thăm nó?

– Vì tất nhiên là nó không mở cửa cho khách tham quan rồi! Nó là sở hữu cá nhân. Vào đó là việc rất nguy hiểm và bị cấm.

– Ít ra thì bác cũng phải chỉ cho cháu chứ!

– Chà, Logicielle à, để chỉ cho cháu tất cả các ngôi nhà bị chủ bỏ hoang của vùng này thì cháu phải đến đây nghỉ phép chừng ba tháng chứ không phải là mỗi cuối tuần đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.