Mặt Ti Điềm lập tức như được thoa một lớp son mỏng.
Vừa rồi hắn đứng ở ngoài cửa thư phòng, nhất định là đã nghe được lý do mình đến Thất Thế Môn, hơn nữa mình còn vay tiền của hắn, thật sự rất khó để người khác không xem nàng như kẻ tham tiền. Nàng bực bội, phiền muộn, nhưng không thể không thừa nhận hắn nói không sai. Đúng vậy, hiện tại tiền là quan trọng nhất đối với nàng. Nếu như làm ra chuyện như vậy lại có thể nào không cho người nghĩ như vậy? Nghĩ tới đây, một chút tức giận lập tức tan thành mây khói. Được rồi, hiểu lầm thì hiểu lầm. Nàng cũng không phản bác, cúi đầu ngượng ngùng nhìn mũi chân.
Đôi má nàng nhẹ nhàng ửng hồng xinh đẹp, như ánh nến chiếu lên đoá phù dung mùa xuân đang ngủ say, hắn rất hài lòng với thành quả của câu nói đầu tiên của mình, hắn nắm tay của nàng cẩn thận đặt ba lượng bạc vào đó.
Nàng gượng gạo nặn ra một nụ cười: “Sư huynh, muội sẽ trả lại huynh.” Thái độ vô cùng chân thành, ước gì có thể viết cái biên lai mượn đồ đặt trong lòng bàn tay hắn, bày tỏ thành ý mình quyết tâm trả tiền.
Thế nhưng hắn chỉ “Ừ” một tiếng, quay đầu liền đi vào phòng, giống như ba lượng bạc này có đi không về.
Nàng cong cong khóe miệng, quay người đi ra khỏi viện thanh long, ở cửa sân suýt nữa đụng trúng một thiếu niên.
Hắn tò mò nhìn nàng, một đôi mắt trừng to phát sáng, mang theo kinh ngạc cùng kinh diễm.
“Ngươi là ai? Mới tới hay sao?”
Ti Điềm hoảng sợ, nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, giọng nói bỗng nhiên tắc nghẹn. Ánh mắt của hắn sao lại giống Tiểu Ngạn như vậy.
“Ngươi không biết nói chuyện?” Thiếu niên tinh nghịch vẫy vẫy tay, cười hì hì ở trước mặt nàng.
Nàng cất giọng nghẹn ngào, mỉm cười nói: “Ta là Ti Điềm, hôm nay vừa tới đây.”
Thiếu niên cười cười ha ha: “Ta là Tề Dương. kỳ lạ, sư phụ không phải đã tuyển một người Chu Tước sao, tại sao lại tuyển nữa?”
Ti Điềm đang muốn nói chuyện, sau lưng truyền đến thanh âm Thương Vũ: “Chuyện của Sư phụ ngươi có thể quan tâm sao, thất tinh phi vũ châm ngươi luyện tới đâu rồi?”
Nàng vừa hơi nghiêng đầu, chỉ thấy Thương Vũ ôm cánh tay lười biếng tựa trên cửa, híp mắt nhìn Tề Dương.
Tề Dương le lưỡi: “Đại sư huynh, huynh vừa thấy đệ liền hỏi bài học, so với sư phụ còn hung dữ hơn.”
Trên mặt lạnh lùng của Thương Vũ lập tức hiện lên ý cười, vẫy với tay hắn: “Tới đây.”
Tề Dương đi tới, lại quay đầu nhìn nàng cười cười.
Trong tay nàng cầm ba lượng bạc, trong lòng gấp gáp không thể chờ được nữa. Xoay người đi ra khỏi viện thanh long, lại quay trở lại thư phòng của Thiệu Bồi.
Tốt quá, hắn vẫn còn ở đây. Chẳng qua là hắn không hề đọc sách, mà chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Trước cửa sổ nhỏ có mấy lá trúc đung đưa, mấy nhánh trúc gầy cùng với lá nhỏ nhô ra, phật trên đầu vai của hắn, dáng người hắn cao gầy, tao nhã như nhánh trúc kia.
Có lẽ hắn đã sớm nghe ra cước bộ của nàng, không đợi nàng đến gần, cũng không quay đầu lại hỏi: “Chuyện gì?”
Nàng vội vàng đi nhanh hơn mấy bước, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, con muốn xuống núi một chuyến, lập tức sẽ trở lại.”
Hắn không quay đầu lại, âm thanh lạnh nhạt đáp “được”.
Ti Điềm không nghĩ tới hắn lại có thể dễ nói chuyện như thế, ngay cả hỏi cũng không hỏi liền một lời đáp ứng, cũng làm cho nàng sững sờ. Nàng suy nghĩ một chút, lại cẩn thận từng li từng tí mà bổ sung một câu: “Con sẽ không chạy trốn, khoảng một canh giờ nữa con sẽ trở lại.”
Thiệu Bồi xoay người, nhìn nàng nở nụ cười.
Hắn một thân huyền y, đạm bạc trong trẻo nhưng lạnh lùng, đột nhiên nhoẻn miệng cười, đúng là ấm áp động lòng người không nói ra được, giống như xuân về hoa nở, băng tuyết tan rã.
Hắn cười yếu ớt nói: “Nha đầu, Thất Thế Môn còn sợ ngươi lừa gạt ba lượng bạc chạy trốn sao?”
Nàng đỏ mặt, nếu như lúc trước, nàng nhất định không có như vậy, cũng nhất định không ngờ được. Bởi vì trước kia, nàng chưa từng quan tâm đến tiền, ba lượng bạc cùng lắm chỉ là một bộ áo mùa xuân. Nàng không biết tiền có thể làm người sinh ra rất nhiều ý niệm đáng sợ trong đầu, cũng có thể tạo ra rất nhiều ngăn cách cùng nghi kỵ. Đã trải qua rất nhiều, nàng cũng trở nên lo lắng nhiều hơn. Thất Thế Môn tiền nhiều như nước, hoàn toàn không lo lắng nàng cầm ba lượng bạc bỏ chạy.
Lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử sao? Thiệu Bồi cười yếu ớt làm cho nàng hết sức xấu hổ, nàng nói cám ơn, quay người lại liền nhìn đi ra.
Bước ra cửa núi, từ trên thềm đá nhìn xuống, kinh tâm động phách. Nàng bất chấp sợ hãi, xách váy liền chạy. Chân mỏi nhừ, vừa xuống một trăm bậc nàng liền thở hồng hộc. Thế nhưng vừa nghĩ tới mẫu thân ờ nhờ nhà Dương thẩm ho ra một chậu máu, nàng không cách nào dừng bước.
Chạy được một nửa, đột nhiên phát hiện phía trước có một người trẻ tuổi.
Nàng kìm lòng không được nhìn hắn hai lần, bởi vì hắn mặc trường sam màu tím.
Nàng rất thích màu tím. Bởi vì là mẫu thân nói da nàng trắng nõn sáng ngời, mặc màu tím rất đẹp, cho nên làm cho nàng rất nhiều quần áo tím đậm, thiển tím, phấn tím. Lúc nàng mặc, ánh mắt Lâm Nhất Phong đặc biệt sáng trong, dường như là tán thưởng. Lâm Nhất Phong, nàng lắc đầu, không nên suy nghĩ tới cái tên này nữa.
Lúc nàng đi ngang qua người nọ, nàng nghe thấy một khí tức thanh đạm, rất dễ chịu, không phải mùi hương liệu cũng không phải son phấn, ngược lại giống hương thơm của một loại thực vật tự nhiên nào đó.
Nàng vội vàng lướt qua hắn, tiếp tục chạy xuống.
Chạy xa xa đã có thể thấy được chân núi, nàng thở một hơi dài nhẹ nhõm, nhếch lên khóe môi. Dưới chân núi có một cái quán bánh bao, nàng nhất định phải mua mấy cái bánh bao mới được, thật là đói bụng quá mà. Cuối cùng thì nàng cũng dám tiêu ba văn tiền kia rồi. Nghĩ tới đây, nàng liền sờ lên hầu bao ở eo.
Tim nàng bỗng đập điên cuồng! Sao lại không thấy hầu bao, trong hầu bao có tới ba lượng bạc cùng ba văn tiền nàng không nỡ tiêu đó.
Nàng cảm thấy muốn phát điên, tìm kiếm toàn thân một lần nữa, vẫn không có.
Nàng suýt nữa khóc lên. Lập tức đứng lên nhìn lại con đường vừa đi. Đập vào mắt nàng là dãy bậc thang trống rỗng, cái gì cũng không có. Nàng nhấc váy chạy lên, trong lòng hoảng hốt bối rối.
Một đường chạy lên, vừa chạy vừa nhìn, tìm nửa ngày cũng không thu hoạch được gì. Mồ hôi trên trán bắt đầu rơi xuống, nàng chẳng quan tâm lau đi, đổ mồ hôi mà người lại cảm thấy rét run.
Người trẻ tuổi áo tím đi ngang qua người nàng, khí tức thanh đạm giống như một luồng gió sớm.
Nàng giật mình, vội hỏi: “Xin hỏi công tử, có thấy một cái hầu bao không? Màu tím có thêu hoa sen đó.”
Người nọ dừng bước, quay đầu lại, khuôn mặt thanh nhã (thanh lịch tao nhã), thần sắc trấn định thanh thản, khí thế cao quý không nói nên lời, chỉ có người sống trong vinh hoa phú quý mới có thể có khí độ tao nhã như thế.
Nàng trơ mắt nhìn hắn, trông chờ hắn cho nàng một hy vọng. Mấy giọt mồ hôi đọng trên cái trán trơn bóng của nàng, giống như giọt sương sau một đêm đông lại trên lá cây. Đôi mắt của nàng sáng lạ thường, óng ánh như nước.
Hắn hơi nhíu mày: “Hầu bao? Không thấy.”
Ti Điềm có chút tuyệt vọng, đôi chân bắt đầu mềm nhũn.
Hắn lại hỏi một câu: “Bị mất tiền sao?”
Nàng gật đầu.
Hắn dừng một chút, nói: “Cô nương chạy từ trên xuống chắc là rất mệt. Cô nương mất bao nhiêu tiền?”
“Ba lượng bạc.”
Hắn “A” một tiếng, từ trong tay áo móc ra một cái hầu bao, nói: “Ta có ba lượng bạc, cô nương lấy dùng trước đi.”
Nàng vội vàng khoát tay: “Đa tạ công tử, ta không thể nhận.”
Hắn cười cười: “Cô nương từ Thất Thế Môn đi ra, chắc là đệ tử của Thiệu môn chủ? Ta cùng Thiệu môn chủ quan hệ cá nhân rất tốt, bạc này ta cho cô nương mượn, chút nữa cô nương đem bạc trả lại cho Thiệu môn chủ là được.”
Ti Điềm vui vẻ nói: “Thật sự sao?”
Hắn khẽ vuốt càm: “Thật sự, ta lừa một tiểu cô nương làm gì?”
“Đa tạ công tử.”
Nàng không thèm khách khí nữa, tuy rằng rất không có ý tứ, nhưng cũng rất cảm động với đề nghị của hắn.
Hắn đưa qua một cái hầu bao màu vàng, dưới hầu bao là các ngón tay thon dài trắng nõn, giống như chưa từng làm qua công việc, y hệt ngón tay của nàng nửa năm trước, sạch sẽ xinh xắn, giống như men sứ trắng, ôn nhuận như ngọc Dương Chi.
Nàng không có cách nào từ chối, đành phải nhận lấy hầu bao.
“Ta không có mang nhiều bạc, ở đây còn có một miếng ngọc bội, cô nương nếu cần tiền gấp, có thể đi cầm, sau này trả cho ta cũng được.” Hắn lại đưa một miếng ngọc bội, vừa nhìn liền biết là phỉ thúy thượng hạng. Ti Điềm sợ hết hồn, vội nói: “Đa tạ công tử, ba lượng bạc là đủ rồi, nhiêu đây đủ rồi.”
Nàng xoay người vội vã chạy xuống bậc thang. Chạy được mấy bậc, lại cảm thấy không đúng, vội vàng xoay người lại hỏi: “Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?”
“Ta là Bùi Vân Khoáng.” Hắn đứng trên thềm đá đầu tiên, tóc đen như mực, ánh mắt sáng ngời. Gió núi lướt nhẹ qua góc áo của hắn, làm nổi bật lên tướng mạo như ngọc, thanh nhàn trong trẻo của hắn. Dãy núi sau lưng như những đám mây xanh, giống như một bức họa sơn thủy mờ mờ ảo ảo, hắn đứng đó, như đứng bên trong bức họa, như lúc điểm mắt cho rồng, rồi rồng vụt bay vút lên bầu trời cao, cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp này làm cho nàng ngẩn ngơ trong phút chốc.
Nàng cười cảm kích hắn, sau đó chạy xuống mấy bậc thang, lại cảm thấy không đúng, lại xoay người nhìn hắn, nghiêm túc nói :”Ta là Ti Điềm,Ti trong Ti Mã (Ti:điều khiển), Điềm trong điềm tĩnh, ta nhất định sẽ trả tiền cho công tử”
Hắn có chút buồn cười, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, trịnh trọng gật đầu dường như ba lượng bạc là một số tiền lớn
Nàng cảm kích cười khách sáo với hắn, vừa nhanh chóng chạy xuống. Lần này nàng không dám nhét hầu bao ở eo nữa mà đặt ở trong ngực, giữ chặt trong lòng bàn tay.
Dưới bậc thang cuối cùng có bốn nam tử cùng một cỗ kiệu đang đứng chờ.Ti Điềm liếc mắt nhìn qua cảm thấy cỗ kiệu rất lộng lẫy, có lẽ là chờ nam tử áo tím kia.
Nàng kìm lòng không đậu lại cúi đầu nhìn nhìn hầu bao trong tay. Càng nhìn kĩ lại càng thêm hoảng sợ, trên hầu bao dùng chỉ kim tuyến thêu hai con rồng vờn ngọc châu. Vảy rồng còn dùng chỉ kim tuyến nhét vào, vừa nhiều vừa chặt, ánh nắng chiếu vào trở nên rực rỡ. Giữa hai con rồng điểm xuyết một viên trân châu tròn. giá trị ít nhất phải năm lượng bạc!
Nàng cẩn thận cất kỹ hầu bao, quay đầu lại nhìn nhìn thềm đá. Xa xa chỉ thấy một bóng dáng màu tím, giống như một vòng khói tím trong núi