Edit: Jess93
Nghe tin Tô Lan Hinh ở lại trong phủ trưởng Công chúa, Tô Đào cảm thấy vô cùng lo sợ, nhưng vô luận thế nào cũng không tìm được nguyên nhân.
Ông ta bực bội cào tóc của mình, bọn họ không thể vẫn ở lại Liên phủ, mặc dù sắp thành thông gia, nhưng Tô Đào không cảm thấy mình sắp thành thân gia với Liên gia, ngay cả người hầu ở Liên phủ cũng thờ ơ lạnh nhạt, điều này khiến trong lòng Tri huyện đại nhân, người luôn luôn nhất ngôn cửu đỉnh tại một mẫu ba phần đất nơi mình quản lý có một chút khó chịu.
Nhưng vừa nghĩ tới ông ta có thể thay đổi bản thân với sự giúp đỡ của hai khối đá kê chân là Hầu phủ và Liên gia. Từ một Huyện lệnh nho nhỏ ở nơi thâm sơn cùng cốc trở thành người của Thái tử một nước, trái tim ông ta rất nhiệt tình, hận không thể trèo lên hai cửa hôn nhân này ngay lập tức, Thái tử vinh đăng Đại Bảo, từ đó mình một bước lên trời, vô hạn phú quý.
Nhưng bây giờ, Đại nữ nhi luôn buồn bực im lặng rất không được người khác ưa thích, vậy mà không hiểu vì sao lại ở trong phủ Đại trưởng Công chúa, không biết nó có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của bọn họ hay không, chẳng qua là ông ta có một ý tưởng khác, nếu như Công chúa coi trọng nữ nhi ngu ngốc này, đó tuyệt đối là lối tắt tốt nhất để hướng về phía thăng quan phát tài, đây chính là Đại trưởng Công chúa dám trách cứ cả Hoàng đế đấy! Một câu của Đại trưởng Công chúa còn có tác dụng hơn Liên Hoành Đồ nói cả đời rất nhiều!
Từ Hương Hương đã sớm nhìn ra biểu hiện hơi khác thường của Tô Đào kể từ khi nghe nói Tô Lan Hinh ở lại trong phủ Đại trưởng Công chúa, trong lòng không khỏi thầm hận tiểu tiện nhân Tô Lan Hinh này!
Tại sao không ngoan ngoãn làm theo kế hoạch thêu bình phong sau đó gả vào Hầu phủ chứ? Tại sao muốn gây ra những chuyện thiêu thân thế này khiến Liên phu nhân tức giận với mình? Nếu đồ đê tiện này thật sự dỗ dành Đại trưởng Công chúa vui vẻ, không chừng Tô Đào lập tức sẽ đứng về phía nàng ta, mà kết cục của mình, người bình thê danh không chính ngôn không thuận này khó có thể mà nói. Nghĩ rằng thật dễ dàng đợi đến khi Tô Đào hòa ly, tuy rằng không thể lấy đồ cưới của Diệp thị khiến bà ta đau lòng đến mức cào tim cào phổi, nhưng tốt xấu mình cũng có thể phù chính rồi, ai biết lại xảy ra chuyện này!
Bà ta mạnh mẽ kiềm chế bực bội xuống đáy lòng, trên mặt mang nụ cười nói: “Lão gia, hay là ngày mai mời Liên phu nhân mang thiếp đi Công chúa phủ, mặc dù từ nhỏ đứa bé này đã không cùng người thân cận, nhưng dù sao thiếp cũng là mẫu thân của nàng đúng không? Dù trưởng Công chúa có cường thế đến đâu, cũng không thể không cho nữ nhi nhà chúng ta xuất giá đúng giờ chứ? Thiếp đi hỏi Lan Nhi một chút có thể trở về ngày nào, chúng ta cũng sắp xếp..”
Tô Đào nghe thấy lời ấy, ngay tức khắc như bị một gáo nước lạnh giội vào đầu, đúng vậy, đầu óc ông ta bay mất rồi phải không? Xem như nha đầu này bợ đỡ được trưởng Công chúa, chỉ sợ cũng sẽ không có tác dụng gì đối với ông ta, trước kia chẳng quan tâm đối với nó, mặc kệ mẹ con Từ Hương Hương bắt nạt thì thôi, dù sao ông ta cũng giả vờ mình không biết, có thể bởi vì đã chuẩn bị đưa nó kết thân cùng Hầu phủ, hơn nữa Từ thị ngoài sáng trong tối ám chỉ nên ông ta đã xem nha đầu này như một đứa con rơi. Đoạn thời gian trước chỉ sợ những chuyện đó đã khiến nó hoàn toàn oán hận Tô phủ, nếu nó thật sự liên quan đến Công chúa phủ, chỉ sợ ông ta chẳng những không thể mượn lực, xui xẻo còn kém không nhiều lắm!
Nghĩ đến đây, ông ta khẽ vuốt râu, gật đầu nói: “Ừm, lời ấy của phu nhân cực kỳ đúng, ngày mai nàng lập tức đi Công chúa phủ một chuyến, nhanh kết thúc cửa hôn sự này chúng ta cũng có thể trở về Bảo Ứng phủ sớm, dù sao, ta cũng là quan phụ mẫu của một Huyện, ở lại đây thời gian dài cũng không tốt, huống hồ trở về còn phải đặt mua đồ cưới cho Khả Nhi, dù sao cũng gả vào Liên phủ, đồ cưới này cũng không thể không rõ ràng.”
Nghe vậy trong lòng Từ Hương Hương mừng thầm, bình thường lúc riêng tư của hai người Tô Đào luôn gọi khuê danh của bà ta, vừa rồi lại gọi phu nhân, có lẽ trở về sẽ cho mình phù chính đây!
Nhiều năm chờ đợi sẽ đến lập tức, vào đêm nay, hai người ở nhờ tại Liên phủ đều trằn trọc, khó mà chìm vào giấc ngủ. Một người nghĩ về chuyện trở lại Bảo Ứng phủ mình lập tức được phù chính, một người suy nghĩ trở về Bảo Ứng phủ phải lấy danh nghĩa lừa gạt như thế nào, đồ cưới của Nhị nữ nhi cũng không phải là số lượng nhỏ!
Hai người tâm tâm niệm niệm trở lại Bảo Ứng phủ sẽ không thể nào ngờ được, bên phía Bảo Ứng phủ còn có một phần quà lớn đang chờ bọn họ!
Từ Hương Hương yêu cầu đi Công chúa phủ gặp nữ nhi cũng là ý muốn của Liên phu nhân, tuy rằng thay đổi bất ngờ, mà dù sao bình phong thêu đó là tặng lễ Liên gia đưa ra, nếu bình phong thêu xảy ra vấn đề, dĩ nhiên là nha đầu Tô gia thêu không tốt, nếu không có vấn đề, vậy tất nhiên là công lao Liên gia. Liên phu nhân nghĩ đang ngủ gật có người đưa gối đầu đúng lúc, lập tức vui vẻ mang theo Từ Hương Hương đi Công chúa phủ.
Cuối cùng Từ Hương Hương đã may mắn được gặp Đại trưởng Công chúa, Lâm Tịch cũng nói rõ ràng, bình phong thêu sẽ được sửa lại trong mười ngày.
Trưởng Công chúa tùy ý nói mấy câu cùng Liên phu nhân thì bưng trà, toàn bộ quá trình đều thờ ơ, nhưng nụ cười trên khuôn mặt Liên phu nhân chưa bao giờ dừng lại. Hơn nữa sau khi trở về từ lần này, thái độ Liên phu nhân đối với Từ Hương Hương cũng có một chút thay đổi, bắt đầu chủ động nói chuyện hôn sự của Tô Khả Hinh.
Hai người Tô Từ sợ đêm dài lắm mộng, vội vàng đưa tin cho Trương bà tử, bên đó cũng rất sốt ruột, nên xác định hôn kỳ ở một tháng sau.
Nhận được tin tức của Mộc Tử Hiên, Lâm Tịch cười lạnh một tiếng, dĩ nhiên Hầu phủ gấp gáp, Mộc Tử Hiên đã dựa theo kế hoạch tiết lộ chuyện Mộc Thế tử và Hoàng tử nào đó có quan hệ mập mờ, hiện tại Hầu phu nhân ước gì tân nương tử một chân bước vào trong nhà để chứng minh nhi tử bảo bối của bà ta không phải cong.
Do đó, tin tức vài ngày nữa Thế tử Vĩnh Ninh hầu phủ sắp cưới đích nữ Tô Tri huyện đã được đính hôn từ nhỏ cũng được truyền ra, dần dần có xu thế che giấu chuyện đồng tính của Mộc Thế tử, trong kinh thành không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các đau lòng muốn chết, đệ nhất mỹ nam kinh thành, cứ như vậy bị một dã nha đầu nông thôn tóm đi rồi, một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu như vậy, sao không khiến người ta phát điên chứ!
Liên gia thấy dáng vẻ Mộc gia có chuyện vui, tin tức lộ ra tân nương cũng phù hợp với Tô Lan Hinh, lập tức không còn bày thái độ, đã định xong ngày cưới Tô Khả Hinh, chỉ cách Tô Lan Hinh một tháng. Liên phủ còn cố ý cung cấp một gian nhà nhỏ có hai ba phòng ở kinh thành để Tô Lan Hinh xuất giá. Điều này khiến trái tim đang nhỏ máu của Từ thị, người phải lấy một lượng lớn đồ cưới cho Nhị nữ nhi thoải mái hơn một chút.
Cái gọi là sửa lại bình phong thêu phải cần mười ngày đều là Lâm Tịch kéo dài thời gian cho Bảo Ứng phủ, cũng dành thời gian để trước khi Tô Đào quay lại vơ vét mồ hôi nước mắt của người dân.
Chẳng qua trong mười ngày này nàng cũng không hề nhàn rỗi, lúc đầu, nàng chủ động muốn giao ra kỹ năng thêu Doanh Hương Phun Nhụy, cũng xin Công chúa tìm đến mấy người tú nương thông minh nhanh nhẹn, chuẩn bị dạy Song Diện Tam Dị tú.
Trưởng Công chúa lại từ chối nàng: “Nếu như những điều ngươi nói hoàn toàn là sự thật, ta nên thay thế Hoàng huynh cám ơn ngươi, không có chuyện gì so được với giang sơn xã tắc Đại Nghiệp ta. Cho nên, chỉ cần lời ngươi nói là thật, bản cung chắc chắn sẽ bảo vệ ngươi! Về phần cái gì Tam Dị tú, bản cung chỉ thích xem, đối với việc làm tú nương ta cũng không có hứng thú gì.” Công chúa nói đến chỗ này, nhoẻn miệng cười: “Nếu nha đầu ngươi thật sự có lòng, chờ rãnh rỗi, lại thêu cho ta một số hoa văn ta thích coi như là báo đáp ta! Rảnh rỗi, thường đến Công chúa phủ trò chuyện với ta cũng tốt.”
Lâm Tịch vui vẻ cười một tiếng, lông mày chau lên: “Tiểu nữ cầu còn không được đây! Có ô dù lớn là Công chúa, bất cứ cơn mưa nào cũng không thể giội đến tiểu nữ.” Nói xong Lâm Tịch nhăn mũi một cái: “Chắc hẳn tiểu nữ cũng không cần thanh đăng cổ Phật, dùng thời gian niệm kinh để báo đáp đại ân của Công chúa, hãy để tiểu nữ vẫn thêu cho Công chúa đến khi không cầm được kim khâu nữa, tiểu nữ sẽ phụ trách toàn bộ quần áo, chăn nệm của Công chúa.”