Địa điểm câu cá ở Phượng Ngô rừng rậm có một Di Kiếm 76 cấp đang ngồi, mặc trang phục kiêm gia, bạch y phiêu phiêu, rất có khí chất cảu tiên nhân. Sau đó, ừm không có cánh, bang phái chỉ một chữ “Manh”, Tô Lạc ở sever này lăn lộn lâu như vậy chưa từng thấy qua người của bang này. Mặc dù chỗ giải sầu bị người chiếm, chỉ có điều cũng không thể nói là không sao cả, mặc dù hiện tại là tên đỏ nhưng Lưu Quang giết người cũng chỉ đỏ hai phút, huống chi cô còn chưa giết chết ai, với lại cô cũng không cho rằng một cái 76 Di Kiếm không cánh cầm cần câu có thể chém chết cô. Thế là cô quyết đoán chạy đến bên cạnh Di Kiếm bình tĩnh ngồi xuống, trong đất hoang này cô đã không có người quen, bây giờ ngồi cạnh một người xa lạ, so với ngồi cùng những người đã từng quen biết còn an toàn hơn rất nhiều.
Thật ra nơi này cũng không thể coi là cảnh đẹp người vui nhưng mà trước kia cùng Thanh Nhiên một chỗ, thích ở chỗ này câu cá, vô cùng thanh tĩnh, có tiếng nước chảy róc rách, thỉnh thoảng sẽ có một vài con quái {chữ đỏ} chủ động công kích lại cắn hai cái, cô từng thừa dịp Thanh Nhiên đi WC, dẫn mấy con cọp đi lạiđây, sau đó để chúng đem Thanh Nhiên một hơi cắn chết, sau đó cười lăn lộn, bây giờ, những ngày như thế tuy không thể trở lại, tuy trong lòng có chút khó chịu nhưng tuyệt đối không còn cảm giác cảnh còn người mất nữa.
Nhưng vào lúc này, một cái tin tức hệ thống đi ra, làm cho Tô Lạc cảm thấy nhân phẩm của mình không tệ, vừa rồi, Di Kiếm này câu cá được lên truyền hình, hơn nữa đồ câu được cũng không tệ lắm, giá trị khoảng 400 kim, 2 cái cảnh giới khinh công 【 phù kính 】.
〔 trước mặt 〕 Tô Lạc: oa, chia hoa hồng.
Di Kiếm bình tĩnh tiếp tục thả câu, hoàn toàn không để ý tới cô.
Tô Lạc cảm thấy không thú vị, chẳng lẽ bây giờ acc này trong suy nghĩ của mọi người trong đất hoang đã đến mức không thèm nhìn thấy sao? Nhưng là người nếu như nghẹn khuất rồi tự nhiên là sẽ bị coi thường, dù sao cũng như thế rồi, ngươi đã không để ý tới ta, ta đây mở đỏ đánh ngươi xem ngươi có chịu để ý không?
Vì vậy Tô Lạc thay đổi hình thức, quyết đoán tặng cho Di Kiếm một cái bất lực.
Di Kiếm câu cá bị cắt đứt, lúc này mới ở kênh trước mặt đánh một dấu chấm hỏi.
〔 trước mặt 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: ?
〔 trước mặt 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: a, vừa rồi dùng F11, không phát hiện bên cạnh có người.
〔 trước mặt 〕 Hạ Lãnh Nguyệt: Anh cũng dám nhìn không thấy danh nhân đất hoang Hạ Lãnh Nguyệt!
Gần đây tên này xuất hiện tần suất khá cao, gần như ở kênh nào cũng có thể nhảy ra mấy chục lần trong một ngày, có thể nói cô là danh nhân số một trong đất hoang. Tô Lạc vô cùng nhà rỗi, dứt khoát quyết định bắt đầu đùa giỡn cực phẩm.
〔 trước mặt 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: A, xin chào.
. . .
Được rồi, cái bang này có lẽ là một cái kho hàng của bang lớn nào đó, thuộcloại câu cá móc bảo không nhìn thiên hạ không nhìn khu, như thế, không biết được độ nổi tiếng của Hạ Lãnh Nguyệt đại nhân. Vì vậy Tô Lạc bình nứt ném không bể, tâm tình khó chịu, mấy ngày nay, không ai nói chuyện với cô, xin chào, hôm nay nhìn thấy hai chữ này, lại làm cho cô vốn đang cô đơn, trong chốc lát đã cảm thấy ấm áp.
Vì là một cô gái, không thể tránh khỏi bị bệnh công chúa.
〔 trước mặt 〕 Hạ Lãnh Nguyệt: Này, Di Kiếm, cho tôi ôm chút.
Di Kiếm mang theo cần câu xoay người lại, đứng yên bất động, mà Tô Lạc lại đứng lên, nhảo tới như sói ác vồ lấy thỏ con.
〔 trước mặt 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió:. . . . .
Hệ thống: Bạn dịu dàng ôm lấy Ngồi Nghe Tiếng Gió.
Tô Lạc cho rằng Di Kiếm sẽ nhảy dựng lên nhưng lại bị hệ thống “âm thầm nhắn nhu” một câu mà giật mình.
Hệ thống:Ngồi Nghe Tiếng Gió dịu dàng ôm bạn.
Xem đi, đất hoang chính là thú vị ở điểm này, nếu như bạn là Băng Tâm, đi tới đâu, bạn cũng đều có thể có diễm ngộ, Tô Lạc bĩu môi thở dài một tiếng.
Nhưng là dù vậy, hình ảnh hai người ôm nhau mà đứng, trời đất yên lặng, chỉ có bây giờ, Tô Lạc mới hiểu được, trong đất hoang này, còn có một tia ấm áp.
< nói chuyện riêng > Vũ Nhiên nói với bạn: Mệt tôi tìm côkhắp nơi, còn dùng Thiên Nhãn, hóa ra là ở chỗ này yêu đương vụng trộm!
T_T. . . .
Tô Lạc thấy dòng chũ nhỏ màu hồng phấn, woa, nhưng mà sau khi kinh ngạc, cô lại cảm thấy buồn cười, vừa ôm Di Kiếm vừa quan sát xung quanh, tìm không thấy bóng dáng của Linh Dực, a, chẳng lẽ Linh Dực cũng có thể tàng hình?
: Người kết hôn với anh là Đường Thiển Thiển, tự anh cũng biết, cho nên tôi không phải yêu đương vụng trộm, lúc này tôi chỉ là một cô gái đáng thương bị vứt bỏ, chẳng lẽ cũng không cho phép tôi đi tìm chút an ủi sao.
Đánh xong câu này, Tô Lạc cũng theo trong bao lấy ra cần câu bắt đầu thả câu, chắc ngày hôm nay chết nhiều lắm, GM cũng buông tha cô, chỉ chốc lát sau, câu dược một cái Lôi Âm Minh Toản. Trong trường hợp đó cùng Di Kiếm bất đồng, cô còn chưa kịp vỗ tay tung hô ông trời có mắt, đã bị pháp sư cho một cái Phong Thất. . .
Sát sát, quả nhiên là người sợ nổi danh như lợn sợ béo, vừa lên TV đã bị một tiểu đội luân, quả thật là rất rất rất coi trọng cô. Người giết cô là do Đường Thiển Thiển mang đội, không phải Thanh Nhiên, giết xong bọn họ lập tức lui binh, một lát sau biến mất sạch sẽ, rừng Phượng Ngô lại trở về với yên lặng, biến hóa duy nhất chính là vừa rồi một nữ lưu manh còn đang sống sờ sờ, hiện tại đã biến thành một xác chết màu xám.
Di Kiếm bên cạnh chưa bị ảnh hưởng đến, vừa rồi bị hắn cũng không có động tác gì, lúc này đi đến bên cạnh Tô Lạc, đối cô sử dụng tụ hồn cố phách phù, Tô Lạc sau khi sống lại, tiếp tục buông câu, kết quả, 2 phút sau, lại câu được một cái Mặc Long Địch (sáo).
Cô rớt mồ hôi. . .
Vì thế lần này người tới không chỉ có Đường Thiển Thiển, mà còn có Linh Dực và một đội nhân mã, hai nhóm người cùng lúc tới thần thạch khi chạm mặt lập tức đỏ mắt, mặc kệ Tô Lạc danh nhân trên đất hoang mà nhào vào đánh nhau, Tô Lạc mắt giật giật, quyết định kéo Di Kiếm rời đi.
: Mỹ nhân mỹ nhân, ở đây long xà lẫn lộn, không bằng ta xuôi dòng lên thượng nguồn, tìm nơi khác tiếp tục thả câu.
Tô Lạc nói xong lập tức trèo lên ngựa rời đi, quay đầu lại thoáng nhìn ra sau, Di Kiếm cũng đánh ngựa đuổi theo, lập tức mừng như điên, theo dòng suối trong rừng Phượng Ngô, chạy tới ngự đình viên.
Cô đứng ở trên thuyền trúc nhìn mặt hồ trong suốt, cá bơi thong thả, đang định buông câu, thì thấy kênh nói chuyện riêng lại lần nữa truyền đến tin tức.
Phụt. . .
Tô Lạc phun nước.
Cô rất đau đầu nâng trán, sau đó thở sâu trả lời một vị Linh Dực nào đó đang động kinh.
: Tôi là người vô tội, tôi là người tự do, tôi là bị hãm hại, tôi hiện tại ngoại trừ thiếu nợ tiền của anh ra thì cũng không nợ gì khác, tôi chạy với ai, chạy tới Hỏa Tinh với anh đều không quan hệ.
: Phi, đi cầu hỉ thước tìm NPC ly hôn!
: Trong bao còn có 3000 kim.
: ….
Đại gia, lúc này ngươi công nhận là cho Đường Thiển Thiển rồi a?
Tô Lạc tức giận đem Linh Dực cho vào danh sách đen, thế giới lập tức trở về với yên tĩnh
Sau đó cô theo bản năng mở bảng trang bị của Di Kiếm ra xem, lập tức bị dọa sợ.
Mù mắt mất rồi, cô thật sự chưa từng thấy quý danh76 cấp còn dùng trang bị như thế này, một thân trung tâm bộ, cả người từ trên xuống dưới chỉ khảm vài viên đá, chú ý, là trung tâm bộ, còn chưa có chữ ngọc. Khi 65 cấp đi bản sao có thể đổi sang trang bị màu cam, trang bị trong Thiên Hạ II theo thứ tự đẳng cấp trắng, cam, xanh, , tím, vàng mặc dù màu cam ở chính giữa, nhưng trên thực tế còn tốt hơn trang bị màu tím, không cần dùng nhiều tiền, chỉ cần đi vài lần là có thể nhận được, Di Kiếm rõ ràng 76 cấp, có thể đi bản sao hỗn giang hồ, hắn cái dạng này đúng là không khác gì nước tương a, làm sao đến được 76 cấp a, Tô Lạc thổn thức.
Vốn tưởng rằng Di Kiếm là ít nói, có vẻ như là một người chững chạc, ai ngờ vừa nhìn lại ….. khiến người ta muốn chết a!
〔 trước mặt 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: Em nhìn trộm tôi, phải phụ trách!
Ầm ầm một tiếng, sấm sét dữ dội, Tô Lạc cảm thấy trên màn hình Băng Tâm cũng mơ hồ không rõ, giống như bị sét đánh phải, cô đứng nghiêng trong gió mà lệ rơi đầy mặt, chỉ cảm thấy nhân gian tang thương, mọi chuyện đều rất bất ngờ.
〔 trước mặt 〕 Hạ Lãnh Nguyệt: . . .
〔 trước mặt 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: Acc tôi là câu cá lớn lên.
Nói xong, hắn thay đổi tước hiệu, chính là cái cần 25W câu cá danh vọng kia, một acc bình thường câu cá nhiều nhất cũng chỉ có 50 điểm danh vọng. Vì vậy, khi thấy tước hiệu này, Tô Lạc lập tức sùi bọt mép, người này đã câu bao nhiêu tôm bao nhiêu cua bao nhiêu tép để có được chừng ấy danh vọng a? Người này quả thật là thần thoại trong đất hoang.
〔 trước mặt 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: Sau này em dẫn tôi đi chiến trường đi, tôi mướn kiếm điểm đổi một bộ chiến trường mặc.
Tô Lạc trong lòng buồn bực, ngươi một bộ trang bị kia đi chiến trường không phải là đi tặng thịt sao, lão nương ta cho dù Nghịch Chuyển 3W máu cũng là vô lực hồi thiên a!
〔 trước mặt 〕 Hạ Lãnh Nguyệt: Chiến trường rất đáng sợ, ta câu cá đi, an toàn, còn có thể dựa vào bán con cua kiếm tiền.
〔 trước mặt 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: Không cần phải sợ, em chỉ cần tăng máu cho tôi thôi, rất nhẹ nhàng.
Oa oa, lật bàn a, ngươi thân trang bị kia có thể có bao nhiêu máu, khẳng định chỉ cần một chiêu tăng máu bình thường là có thể đầy rồi, nhưng vấn đề là cho dù ta tốc độ tăng máu rất mạnh nhưng ngươi có chịu được không a?
〔 trước mặt 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: Không thể sao? Aiz, đừng phũ phành như vậy chứ?
〔 trước mặt 〕 Ngồi Nghe Tiếng Gió: Câu cá cũng không phải là không thể được, chính là nếu như em lại lên TV lại bị người đến giết thì làm sao bây giờ? Nếu trang bị tốt thêm một chút thì có thể bảo vệ em rồi.
Ách. . . .
Đây là sức quyến rũ của kho tàu nữ bác sĩ sao? Không phải là đối với mình vừa thấy đã yêu chứ?
Tô Lạc mồ hôi đầm đìa.
Chỉ là, hiện tại cô không có bằng hữu, cũng không chuyện để làm, mang theo bình dầu này đi cũng không sao, nhưng là có một số việc nhất định phải nói rõ ràng.