Edit: Quảng Hằng
A Nhĩ Sơn là tòa thành thị vây quanh trong thảo nguyên, sườn đông là đại thảo nguyên Hô Luân Bối Nhĩ xinh đẹp. A Nhĩ Sơn không phải là tên của núi, mà là “Nước Thánh” trong tiếng Mông Cổ, từ Nước Thánh này ý chỉ về suối nước khoáng nổi tiếng của nơi này. Ngải Đăng vừa đặt chân lên khách sạn du lịch của bản xứ, Hương trưởng tự mình tiếp đãi bọn anh, còn riêng biệt chuẩn bị cho anh một phòng thông với suối nước khoáng độc lập.
Khách sạn Ôn Tuyền là sự kết hợp hài hòa đặc sắc giữa vùng sông nước Giang Nam cùng nhà bạt (của dân tộc Mông Cổ) , một chiếc cầu nhỏ bắc ngang qua dòng suối nước nóng lộ thiên đang bốc hơi nước nghi ngút, ở bên cạnh ao các thực vật trang điểm cho dòng suối trở nên vô cùng quyến rũ. Và phía sau chiếc cầu nhỏ là một căn nhà nhỏ theo kiểu kiến trúc giống như nhà bạt Mông Cổ, dung lều bạt và dây thừng kết nối lại nhưng rất kiên cố chắc chắn. Chẳng qua, nơi đây là khu du lịch lớn hiện đại nên bên trong xây thêm bê tong chắc chắn và cũng rất thoáng mát.
“thì ra nơi này cũng có thảm lót sàn bằng lông thú nữa kìa.” Lôi tay Ngải Đăng kéo vào nhà bạt liền phát hiện bên trong đã trải những tấm thảm thật dày, vật dụng bên trong đều là làm bằng gỗ, bốn phía treo những khung ảnh cùng những tấm áp phích bằng hoa.
“Đây là phong cách riêng của Mông Cổ chúng tôi” Ba Căn nhiệt tình giải thích với Tiêu Tiêu, anh lớn như vậy lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như vậy, giống như những diễn viên nữ trên truyền hình vậy, nhưng người đàn ông ngoại quốc đi bên cạnh cô nhìn thật hung dữ làm anh ta cũng không dám nói nhiều .
“Phải không? Ngải Đăng, lúc chúng ta về mang theo một tấm thảm được không anh?” Tiêu Tiêu rất thích hoa văn thêu trên những tấm thảm, mang phong cách đặc thù của dân tộc.
Ngải Đăng gật gật đầu, xoay người vung tay lên với Ba Căn, ý bảo anh ta có thể đi ra ngoài. Chờ sau khi Ba Căn rời khỏi đó, Tiêu Tiêu mới cởi vớ ra, đi chân trần trên những tấm thảm, hiếu kì đánh giá chung quanh.
“Nơi này lại không có giường, chúng ta phải ngủ trên đất vậy” Tiêu Tiêu quỳ trên mặt đất vươn tay giũ giũ những tấm chăn lông dùng để ngủ.
“Em không quen sao?” Ngải Đăng ngồi vào bên cạnh Tiêu Tiêu, cùng nhau giúp cô trải giường chiếu, nếu Tiêu Tiêu không thích, anh sẽ bảo bọn họ đổi chỗ khác.
“không có, loại thể nghiệm này không tồi nha!”
Trải giường xong, Tiêu Tiêu liền chuẩn bị ra bên ngoài ngâm suối nước nóng, nhưng nếu ngâm nước suối thì phải thay áo tắm, Tiêu Tiêu chỉ mang theo 2 bộ bikini, đối với Ngải Đăng, có chút ngượng ngùng, cọ xát nửa ngày không biết nên làm sao bây giờ.
“không phải muốn đi ngâm Ôn Tuyền sao?” Nhìn Tiêu Tiêu nửa ngày vẫn chưa thay quần áo, Ngải Đăng nghi ngờ hỏi.
“Em. . . . . .”
“Nga, không có việc gì, anh đã bảo bọn họ ra bên ngoài trông chừng dùm rồi, không có ai đến đâu.” Nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Tiêu Tiêu, Ngải Đăng một chút cũng không kịp phản ứng nguyên nhân là bởi vì anh, còn tưởng rằng Tiêu Tiêu là sợ có người thấy.
“Ách. . . . . . không phải chuyện đó. . . . . . Anh không xoay lưng lại, sao em có thể thay quần áo được!”
“Sao? À.” Ngải Đăng lúc này mới kịp phản ứng, có chút chậm chạp xoay lưng lại.
Phía sau truyền đến tiếng quần áo rơi sột xoạt trên đất, Ngải Đăng nhếch miệng, cổ họng giật giật, cảm giác cả người có chút khô nóng.
“Được rồi. . . . . . Anh có thể quay lại ”
Ngải Đăng xoay người, thấy trên người Tiêu Tiêu còn khoác thêm một lớp khăn tắm, nhưng cho dù là như vậy, cũng không thể che hết bóng dáng xinh đẹp ẩn hiện bên dưới cùng hai chân thon dài. Bên trong lò sưởi cháy thật đượm, Tiêu Tiêu dưới ánh nhìn cháy bỏng của Ngải Đăng có chút mất tự nhiên ngoảnh sang một bên, làn da lồ lộ trong không khí có chút thoáng lạnh.
“Em đi ngâm Ôn Tuyền đây.” Vì đánh vỡ cục diện xấu hổ này, Tiêu Tiêu bước nhanh ra khỏi nhà bạt.
một chân đưa vào trong ôn tuyền, lập tức cảm giác được thoải mái khắp toàn thân, cái loại ấm áp từ thấp tới cao này, trải rộng toàn thân. Lại bước thêm một chân nữa, dọc theo bậc thang chậm rãi đến gần trong suối nước, bị nước suối bao vây, da thịt bắt đầu hiện hồng, Tiêu Tiêu thoải mái thở dài. Ở trên thảo nguyên Mông Cổ, truyền lưu một bài dân ca đã xuất hiện rất lâu rồi:
Hung ác nhất là roi da Vương gia,
Thê thảm nhất là nô lệ hai mắt đẫm lệ,
May mắn nhất là Mai hoa lộc hai chân,
Thần kỳ nhất là trong suối bảo vật trong núi A Nhĩ.
Mà nghe Ba Căn nói, bốn câu dân ca này được bắt nguồn từ một truyền thuyết thật đẹp: Đời nhà Thanh, một Vương gia Mông Cổ ra lệnh cho nô lệ đi ra ngoài săn thú, nô lệ bắn trúng một con Mai hoa lộc, vốn nghĩ đến có thể thoải mái bắt nó, nhưng không nghĩ tới Mai hoa lộc trúng tên bị thương lại ngã xuống một dòng suối sâu nhất trong rừng rậm ở núi Đại Hưng An, chỉ bơi một vòng, Mai hoa lộc bơi đến bờ bên kia, vết thương bị trúng tên bỗng nhiên bình phục, chạy trốn mất dạng. Vương gia cứng rắn nói là nô lệ để cho Mai hoa lộc trúng tên chạy thóat, nên đánh gãy hai chân của nô lệ, ném vào thảo nguyên cho sói ăn. Nô lệ khóc than rên rỉ, bò trên cát, mãi đến khi tìm được dòng suối đó. hắn dùng nước suối rửa miệng vết thương, uống nước đỡ đói. Vài ngày sau, chỗ xương gãy bỗng dưng lành lại, thân thể cũng trở nên cường tráng hơn. hắn mừng rỡ như điên, hát ra mấy câu dân ca đó. Mai hoa lộc cùng nô lệ đều được dòng suối thần trong núi A Nhĩ cứu. Mặc dù chỉ là truyền thuyết, nhưng Tiêu Tiêu cảm thấy Ôn Tuyền nơi này quả thật thực đặc biệt.
Bước chân trần trên nham thạch thiên nhiên, những nham thạch sáng bóng mịn nhẵn không hề gây đau chân, cảm giác thật tuyệt, nhìn bọt nước đang lướt qua làn da mịn màng. Nơi này không có sự ồn ào huyên náo của thành thị, không có không khí bị ô nhiễm, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu cảm giác tim phổi đều sống lại . Chung quanh rất yên tĩnh, yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng lá cây bị gió thổi xào xạc.
Đột nhiên thắt lưng bị một vật gì đó choàng qua, Tiêu Tiêu nhanh chóng mở mắt ra, theo bản năng hét lên một tiếng.
“Đừng sợ, là anh” Ngải Đăng không biết khi nào thì cũng đã ngâm mình trong ôn tuyền, nhìn Tiêu Tiêu bị anh dọa sợ quá mức, cười an ủi.
“Anh xấu quá đi, cố ý làm em sợ” Tiêu Tiêu đến bây giờ trong lòng cũng còn sợ hãi, còn tưởng rằng là rắn nước chứ.
“Ha ha” Ngải Đăng ôm Tiêu Tiêu, trong cổ họng phát ra trận trận rung động.
“Trứng thối!” Giống như làm nũng khẽ đấm nhẹ vào trong ngực Ngải Đăng, thế này mới phát hiện anh trần truồng thân trên, lộ ra cơ bụng rắn chắc, chỉ mặc một chiếc quần bơi, hai người da thịt dán sát vào nhau, có chút không được tự nhiên đỏ mặt.
Tiêu Tiêu vụng trộm lôi kéo khăn tắm đắp lên người, nhưng chiếc khăn tắm đã ướt đẫm cũng dính sát vào người cô, ảo não đưa mắt nhìn Ngải Đăng
“A. . . . . . không được nhìn” Giơ tay lên che ánh mắt Ngải Đăng lại, lại khiến cho khăn tắm càng trợt xuống .
“Ha ha” Ngải Đăng nhìn bộ dạng Tiêu Tiêu chật vật, rốt cục khoái trá cười ra tiếng. Tiêu Tiêu nóng lòng giãy ra khỏi vòng tay của Ngải Đăng, không nghĩ tới lòng bàn chân vừa trợt thiếu chút nữa ngã vào trong nước. Ngải Đăng đem cô vớt ra từ trong nước, ôm đi vài bước để cho cô dựa vào thành suối, lại vươn tay lau đi lớp nước ướt sũng trên mặt của Tiêu Tiêu.
“Có lạnh hay không?” Bàn tay to choàng qua bả vai để trần của Tiêu Tiêu, nhích về phía trước thêm một chút, đem thân thể hai người dán sát vào nhau càng thêm chặt chẽ.
Tiêu Tiêu lắc đầu, chậm rãi đứng vững, dựa lưng vào trên tảng đá. Hiếu kì đưa tay xoa lớp lông ngực màu vàng trên ngực của Ngải Đăng, mỗi một cọng đều quăn xoắn , thực đáng yêu, một bên kéo kéo, một bên ngẩng đầu quan sát vẻ mặt của Ngải Đăng, phát hiện khóe mắt anh có chút run rẩy.
“Hi hi, vui thật.” Tiêu Tiêu vô hại cười ngọt ngào nói, nói xong giật một cọng xuống dưới. Ngải Đăng cảm giác có chút đau, nhưng vẫn không hề ngăn cản động tác của Tiêu Tiêu, hai tay ôm lấy eo thon của cô, lặng yên cúi đầu nhìn cô chơi đùa.
Rốt cục, Ngải Đăng không nhịn được, cúi người hôn cô, cảm nhận được da thịt kề sát bên nhau làm cho người ta trầm luân, bốn cánh môi chạm vào nhau, từ nụ hôn đơn thuần nhẹ nhàng biến thành nụ hôn sâu, nước suối dễ chịu khiến cho không khí càng thêm đặc hơn, đòi hỏi giống như nhấm nháp, mút lấy đầu lưỡi của nhau, hấp thu sự ngọt ngào của tình nhân quấn quýt.
Hai tay vươn lên ôm chặt khiến cho hai người chặt chẽ khăng khít, hôn sâu vừa ngừng, nhưng môi lưỡi vẫn chưa rời nhau, đôi môi khát khao di chuyển xuống chiếc cổ trắng noãn của Tiêu Tiêu, tham lam mút thật mạnh, làm cho Tiêu Tiêu khẽ rên nhẹ, Ngải Đăng cảm thấy thân thể mềm mại trong lòng chấn động, phản ứng mẫn cảm như thế càng thêm tăng dục hỏa nóng bỏng trong lòng của anh, không khỏi tăng thêm liếm thử độ mạnh yếu.
Ngước mắt nhìn phía Tiêu Tiêu đã mềm nhũn trong cánh tay của mình, anh vươn tay kéo chiếc khăn tắm ra, da thịt non mịn làm cho Ngải Đăng luyến tiếc dời mắt, nhìn cánh môi Tiêu Tiêu bị mình chà đạp càng thêm đỏ tươi, đôi mắt đẹp thật to cũng bị lây vài phần sương mù, thèm muốn trong lòng càng sâu.
Đầu ngón tay khẽ lướt qua, vén mái tóc lòa xòa trên trán của Tiêu Tiêu, đem môi hôn lên trán, sau đó là lông mày, mắt, mũi gò má. . . . . . Cực kỳ ôn nhu thâm tình, không mang theo chút đoạt lấy, giống như tôn thờ thần thánh. Đôi tay của Tiêu Tiêu vòng qua ôm lấy cổ của anh, thân thể cứng ngắc buổi ban đầu đã trở nên thả lỏng hơn. Hôn cuồng nhiệt, tay của Ngải Đăng chậm rãi tiesn đến nơi mềm mại của cô, không quá mạnh mẽ, chỉ chậm chạp lướt lên phần da thịt trơn bóng đã bị nước thấm ướt, đem Tiêu Tiêu hơi hơi nhích lên, cúi đầu cách bikini hôn lên bầu ngực tròn trịa của cô.
“Ưm. . . . . . Đừng mà. . . . . .” Tiêu Tiêu có chút sợ hãi đẩy đầu của Ngải Đăng ra, xa lạ tình dục từng trận đánh úp lại, làm cho cô có chút không biết làm sao. Ngải Đăng nâng lên ánh mắt có chút đỏ lên, sửng sốt một chút, cuối cùng ngừng động tác, anh không muốn giữ lấy Tiêu Tiêu khi cô vẫn chưa được chuẩn bị tốt, gắt gao đem cô ôm chặt vào lòng, mặt Ngải Đăng dán tại trên cổ Tiêu Tiêu, chờ đợi cho dục hỏa đang hừng hực ttrong lòng đi qua.
thật lâu sau, Tiêu Tiêu cảm thấy phần da thịt lộ ra khỏi mặt nước có chút lạnh cả người, hắt hơi một cái, Ngải Đăng mới kịp phản ứng, nhặt khăn tắm lên bao trùm cô, ôm cô lấy đi về hướng nhà bạt.
Trở lại trong phòng, mới rốt cục ấm áp được một một chút, nhẹ nhàng đặt Tiêu Tiêu lên tấm thảm long dày ấm áp, cấm lấy chiếc khăn cạnh bên tinh tế lau thân thể của cô, sau dó đắp kín lại.
“Anh muốn đi đâu?” Nhìn Ngải Đăng mặc quần áo muốn đi ra ngoài, Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên hỏi.
“Anh ra ngoài sắp xếp một chút, sẽ trở lại ngay, em ngoan ngoãn ngủ đi.” Ngải Đăng bước đến, ngồi xổm người xuống đem cánh tay Tiêu Tiêu lộ ở bên ngoài bỏ vào trong chăn, dịch dịch góc chăn. Tiêu Tiêu gật gật đầu, hôm nay ban ngày đều ngây ngốc trên phi cơ, hơn nữa chuyện vừa rồi, cũng thực sự chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng ngủ thật say.
Tiêu Tiêu đang ở trong mộng cảm giác trên mặt ngứa ngứa, trở mình dúi đầu vào gối, nhưng vẫn không thoát bàn tay đang tàn sát bừa bãi ở trên đầu.
“Ngải Đăng, em. . . . . . Buồn ngủ.” Thanh âm từ gối đứt quãng truyền đến.
“A. . . . . . Két. . . . . . Nga nha”
Tiêu Tiêu nghe bên cạnh phát ra thanh âm, chợt thanh tỉnh, đây không phải thanh âm của Ngải Đăng, vậy là ai?