“Diệu Diệu, cầm lấy, son mày nhờ tao mua đây.” Vì yêu cầu này của cô, Hiểu Vũ còn cố ý chạy đến cửa hàng mỹ phẩm một chuyến.
Diệu Diệu vội vàng dịch người, Hiểu Vũ lập tức lấy gương, đem son môi cẩn thận thoa cho cô.
Đôi môi vốn dĩ khô khốc, tái nhợt, bong tróc lung tung, sau khi bôi một lớp son mỏng lập tức trở nên mềm mại đầy đặn.
“Đau ốm thành như vậy rồi còn muốn đẹp cho ai xem nữa!” Hạ Thiên chịu không nổi, trợn trắng mắt: “Hương bạc hà không được, lại còn phải là hương mật đào mới chịu, thật sự là hết nói mà!” Khi nào thì đại tỷ ngốc của chúng ta lại trở nên trọng vẻ ngoài thế này?!
“Bởi vì anh ấy ghét mùi bạc hà, miễn cưỡng lắm mới chịu được mùi mật mà.” Diệu Diệu trả lời theo “bản năng”.
Người kia khá kén ăn, nói hương bạc hà chẳng qua chỉ là chất bảo quản, hơn nữa, tuy anh nói mình không thích ăn hoa quả, nhưng cô quan sát thấy khi đi siêu thị mua đồ ăn vặt, thỉnh thoảng anh sẽ mua mật ong.
“Anh ấy…?” Hạ Thiên híp mắt lại.
Hiểu Vũ bày ra vẻ mặt hứng thú, vì người nào đó vừa nói xong thì chột dạ che môi, ngậm miệng.
“A~~ Diệu Diệu nhà chúng ta đang yêu.” Hiểu Vũ cười.
Rõ rồi, có người nào mua son vì mục đích thuần khiết đâu.
Hơn nữa, mấy hôm nay, người nào đó không biết là cố ý hay vô ý, lúc nào cũng làm một động tác là mân mê môi, sau đó cười ngây ngô.
Chẳng lẽ…
“Hôm nay Tiết tiên sinh vẫn chưa đến à?” Hạ Thiên nhìn bốn phía, phát hiện hôm nay thiếu mất một người.
“Làm ơn đi, người ta còn phải làm việc, hơn nữa với thân phận bạn bè mà làm cần đấy chuyện đã là quá nhiều rồi.” Hiểu Vũ không nghĩ chút bù đắp đó đã có thể xóa sạch được những tổn thương của trước đây.
Có vài thứ, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Khi Hiểu Vũ nói những lời này, cô lén quan sát sắc mặt Diệu Diệu, phát hiện đúng như những gì mình đoán, con bé căn bản không có bất kì phản ứng gì.
Hoặc là phản ứng hiện tại của Diệu Diệu đối với Tiết Khiêm Quân chỉ có mất tự nhiên và khó chịu.
Y tá nhắc đã đến giờ luyện tập, ánh mắt Diệu Diệu lập tức sáng rỡ.
Hiểu Vũ và Hạ Thiên bước lên đẩy xe lăn, đưa cô đến cửa phòng luyện tập.
“Chúng mày về đi, khi nào tao đứng lên được thì sẽ đến tìm bọn mày.” Hiện tại đã qua hai tuần, Hiểu Vũ và Hạ Thiên cũng đến đây đủ lâu rồi, mọi người đều có công việc riêng của mình, không thể nào cứ xin nghỉ phép dài hạn mãi được.
“Không để bọn tao giúp mày một lần à?” Hiểu Vũ cười hỏi.
Kì lạ nha, lúc nãy cô đến bệnh viện đúng lúc nhìn thấy Bạch Lập Nhân đang đậu xe.
Vốn tưởng rằng anh đến thăm Diệu Diệu, nhưng chờ mãi cũng chẳng thấy đâu.
Diệu Diệu lắc đầu cười.
“Mày đừng vội, cứ từ từ thôi, nhớ uống thuốc đau dạ dày đấy.” Hiểu Vũ dặn dò.
Diệu Diệu rất nỗ lực, nhưng mọi người ai cũng biết chuyện này rất khó khăn, Hiểu Vũ vì vậy mà cũng rất đau lòng.
Bất quá sự vất vả này cực kì đáng giá, chỉ mới có hai tuần ngắn ngủi mà Diệu Diệu đã có thể ăn uống bình thường, lên được tận 4kg, tuy rằng bây giờ vẫn còn gầy trơ xương, nhưng.. ít nhất… cũng không đến nỗi khủng bố như lúc đầu.
Sau khi tạm biệt hai người bạn thân, Diệu Diệu một mình đẩy xe lăn đến chỗ tay vịn, sau đó cô hít sâu một hơi, từ chối sự giúp đỡ của y tá mà tự mình đứng lên.
Bây giờ cô đã có thể đứng nửa tiếng đồng hồ, thậm chí còn có thể chống tay vịn mà lắc lư đi được vài bước.
So sánh với những người khác, tiến bộ của cô thật sự vượt mức, ngay cả bác sĩ cũng khen ý chí của cô còn kiên cường hơn cả đàn ông.
Diệu Diệu vịn hai tay vào lan can, cố chịu đau, thở hồng hộc điều khiển đôi chân gần như vô lực bước lên phía trước.
Cho dù lòng bàn chân có truyền đến cơn đau, đau đến mức tái mặt, thì ánh mắt cô vẫn như đang tìm kiếm cái gì đó trong phòng luyện tập.
Sau đó, ánh mắt cô bị bóng dáng lạnh lùng của một người đứng ngoài cửa hấp dẫn.
Đối phương cũng đang lạnh lùng nhìn cô.
Diệu Diệu lập tức lùi về sau, ánh mắt lại bắt đầu đảo liên hồi.
Ngày nào anh cũng đến, nhưng ngoại trừ ngày đầu tiên bước đến giúp cô, còn lại chỉ đứng yên một chỗ, cũng không đến gần, chỉ như vậy mà lạnh lùng nhìn cô.
Quả thật khiến cô vừa sợ…
Vừa mong đợi.
“A.” Diệu Diệu suy nghĩ đến thất thần, vì chống tay không chắc nên cơn đau từ lòng bàn chân càng thêm dữ dội, cô đau đớn ngã ngồi trên mặt đất.
Anh vẫn chỉ đứng nhìn, suốt hai tuần này, anh đều như thế.
Chỉ đến khi không nhìn được nữa, anh mới bước đến gần.
Quả nhiên lần này cô vẫn có thể thuận lợi đứng lên, một lần nữa chống tay vào lan can.
Ngoại trừ lần đầu tiên vì quá chán nản nên mới khóc ra, về sau Diệu Diệu chưa bao giờ lãng phí nước mắt thêm một lần nào.
Nửa tiếng đồng hồ đã qua từ lâu, Diệu Diệu mồ hôi đầm đìa vẫn tiếp tục kiên trì tập luyện.
“Cô Liêu, cô nên về nghỉ ngơi đi.” Y tá thấy cô quá mệt mỏi nên chủ động khuyên nhủ.
“Không sao, tôi tập thêm một lát nữa.” Cô lắc đầu.
“Tập luyện quá độ sẽ bị chuột rút đấy.” Y tá nhắc nhở.
Nhưng Diệu Diệu không muốn mỗi ngày ngay cả việc đại tiểu tiện cũng phải nhờ người khác dìu, cô muốn nhanh khỏe lại!
Cô còn có một nguyên nhân cấp bách khác nữa!
Y tá khuyên thêm vài câu, thấy không thể lay chuyển được cô, đành phải tránh ra.
Một lát sau, quả nhiên Diệu Diệu bị chuột rút, ngồi phịch xuống sàn nhà.
Lần này, thử vài lần đều không thể tự đứng dậy được.
Chỉ là, đang định thử lần nữa thì hô hấp của cô đột nhiên gấp gáp, mở to mắt.
Bởi vì…
Diệu Diệu bỗng dưng cảm nhận được cơ thể mình có cái gì đó nóng nóng đột nhiên bừng lên, không phải là…
Cô hoảng hốt.
Dù sao cơ thể cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên ngồi như vậy cũng không khiến y tá quá chú ý, Diệu Diệu cố gắng muốn với lấy xe lăn trở về phòng bệnh ngay. Nhưng chân cô càng ngày càng co rút dữ dội, ngày càng đau đớn.
Diệu Diệu cau mày đỡ lấy bắp đùi, khuôn mặt tái nhợt đanh lại, trước mắt chỉ có thể ngồi im như vậy thôi.
Bạch Lập Nhân không muốn đến gần, thật sự không muốn quan tâm đến sự sống chết của nha đầu đó.
Cô có đau thì cũng không liên quan gì đến anh!
Nhưng thật sự không nhịn được nữa, Bạch Lập Nhân nhanh chóng rảo bước đến chỗ cô: “Báo ứng à? Ai bảo vừa rồi điếc không sợ súng, không nghe người ta bảo cô về phòng à?” Cô muốn hồi phục nhanh vậy sao? Chẳng lẽ tưởng nếu sớm hồi phục thì cuối năm có thể đi lấy chồng à?
Diệu Diệu vẫn không ngẩng đầu, cô thấy Bạch Lập Nhân nói chuyện với mình thì khẩn trương đến mức chỉ biết nhìn chằm chằm sàn nhà.
Cặp lông mi cực dài chớp rồi lại chớp, rõ ràng đang hốt hoảng.
Thấy cô như vậy, anh lại tức.
Dám xem anh là người xa lạ, một câu cũng không muốn nói.
Bị cô “quên” sạch sẽ như vậy, anh không phục, anh rất tức giận.
Nhưng có cách sao? Trưa nào anh cũng không chịu được phải đến đây.
“Hôm nay lạ thật, con chó săn khiến cô yêu đến chết đi sống lại, hai khóc ba nháo đòi thắt cổ như thể bị trùng ăn não không đi theo nữa à?!” Bạch Lập Nhân châm biếm.
Từ ngữ hình dung cũng thật đặc biệt.
Con chó săn theo đuổi? Lại còn dùng từ đó để miêu tả, anh còn bao nhiêu từ để chửi bới Tiết Khiêm Quân nữa chứ?
Diệu Diệu cảm thấy dở khóc dở cười.
Nhưng cô lại cố tình không biết anh độc miệng cỡ nào, đáng ghét bao nhiêu, chỉ cảm thấy tính trẻ con của anh thật đáng yêu!
“Sao hả, chột dạ đến mức không dám nhìn thẳng vào tôi?” Bạch Lập Nhân lại cười.
Vẫn để mặc anh nói chuyện với một đống cỏ khô, thật sự quá nhàm chán.
Diệu Diệu vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ biết quay mặt đi chỗ khác, nhưng vẫn nhỏ giọng biện minh: “Tiết Khiêm Quân không phải chó săn.”
Nghe vậy, Bạch Lập Nhân trừng mắt nhìn cô, ra sức dùng sức trừng, trừng đến mức tròng mắt muốn lòi cả ra ngoài.
Vẻ mặt như thể chỉ cần cô nói đỡ cho đối phương thêm một câu nữa thôi, anh sẽ bóp chết cô.
So với hiện tại, anh thực sự ích kỉ đến mức hy vọng cô vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại, cho dù chỉ là một hồn phách, nhưng ít nhất cũng vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình anh.
Đâu giống như bây giờ, nói quên thì lập tức quên, khiến anh sinh ra loại tà niệm không muốn để ý đến cô nữa, nhưng “có lẽ” không thể bỏ xuống được.
Bạch Lập Nhân rất kiêu ngạo, nhưng thì ra khi đối mặt với tình yêu, sự kiêu ngạo đó của anh thật buồn cười.
Dù sao, nếu sớm biết chuyện sẽ thế này, anh nhất định sẽ không để cô “lợi dụng”!
“Tôi cũng đâu có yêu anh ta đến mức chết đi sống lại.” Diệu Diệu lại thấp giọng, bỏ thêm một câu.
Chỉ một câu thôi đã khiến tâm tình mù mịt của anh lập tức giảm bớt.
“Muốn tôi đưa cô về phòng không?” Bạch Lập Nhân nghiêm mặt, giọng điệu cứng rắn hỏi.
Anh cũng không không định hỏi.
Nhưng thấy sắc mặt cô đột nhiên còn khó coi hơn cả quỷ, thật khiến người ta muốn xem nhẹ cũng không được.
Hơn nữa, hình như hôm nay nhân viên trong phòng luyện tập rất bận, “chó săn” lại không có ở đây, anh cũng không thể không miễn cưỡng quan tâm cô một chút.
“Được…” Diệu Diệu đáng ra nên lắc đầu, nhưng cô lại hạ mắt, trong đôi mắt khẽ lóe lên điều gì đó.
Cô biết như vậy không tốt, bây giờ cô vừa xấu vừa yếu, hẳn nên cách anh càng xa càng tốt.
Nhưng vì sao hành động và suy nghĩ luôn mâu thuẫn như vậy?
Diệu Diệu khom lưng, muốn ngồi lên xe lăn, nhưng không ngờ…
“A!” Diệu Diệu bị Bạch Lập Nhân ôm lấy thắt lưng bế bổng lên.
“Không cần đâu!” Diệu Diệu khẩn trương, tay chân bủn rủn, cuống quít che mặt.
Thấy cô vặn vẹo, giãy dụa rất khí thế, dường như có điều gì đó khó nói, anh hừ lạnh: “Lại muốn nói chúng ta không quen nhau?”
Hừ, thế thì anh càng muốn ôm cô!
Bạch Lập Nhân thuận thế ôm cô vào lòng.
Diệu Diệu bị ôm đến khó thở.
“Đừng, đừng…” Diệu Diệu cứng người, không dám tiếp tục phản kháng nữa, nhưng cũng không biết nên làm gì cho phải.
Chủ yếu là, cô sợ nếu mình còn giãy nữa, càng động thì…
Bạch Lập Nhân ôm cô, không đợi thang máy mà đi thang bộ một cách dễ dàng, lại đi thêm qua một đoạn hành lang thật dài, sau đó đẩy cửa phòng bệnh ra.
Vào phòng, động tác của anh coi như mềm nhẹ, đặt cô xuống giường.
“Sao lại gầy thành như vậy?” Anh thô lỗ, mất tự nhiên đắp chăn cho cô.
Ôm cô khi một lúc lâu như vậy mà chẳng thấy tốn tý sức nào, không phải anh khỏe, mà là do cô quá nhẹ.
Bạch Lập Nhân định nói gì đó, nhưng lại đờ người ra.
Tay áo khoác của anh, lại… lại…
Diệu Diệu ôm chăn, mặt mũi không biết để đâu cho hết.
Bình tĩnh, bình tĩnh, Bạch Lập Nhân cố ép bản thân mình bình tĩnh lại.
Anh hít sâu vài hơi, sau đó tỉnh táo lại, cởi áo khoác đặt sang một bên: “Tôi đi mua băng vệ sinh” (