Mắt Trái

Quyển 5 - Chương 7



“Bạch Lập Nhân, anh cũng vừa mới về à?” Đã lâu ngày không thấy anh, Diệu Diệu bày ra vẻ mặt nịnh bợ.

Một câu cũng đủ khiến Bạch Lập Nhân nội thương.

Vừa rồi bọn họ ở cửa anh anh em em buồn nôn hết sức, anh lái xe về, rồi lại mở cửa xe, lại còn đi ngang qua người hai bọn họ, còn khiến cô giật mình đến nhảy dựng lên, thiếu chút nữa ngã bổ chửng vào lòng Tiết Khiêm Quân.

Cái cô này, căn bản trong mắt cô ta không có mình.

Ngực anh tự dưng trào lên một cảm giác nặng nề, vừa buồn bực vừa khó chịu.

Loại cảm giác này, rất xa lạ.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Anh lạnh mặt hỏi.

Nhưng Diệu Diệu không hề bị đông lạnh, cửa thang máy vừa mở, cô liền kéo lấy cổ tay Bạch Lập Nhân, đi về hướng nhà anh.

Nam nữ thụ thụ bất thân.

Anh hất tay cô ra, bản mặt thối hoắc: “Đừng có dùng bàn tay đã từng chạm vào người Tiết Hồ Ly mà động vào tôi!”

Cánh tay này của cô vừa mới chạm vào tên mà mình ghét nhất.

Lời vừa nói ra, anh chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Lời này, nghe qua, tại sao lại…

“Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ rất ghét hắn thôi.” Anh lại bỏ thêm một câu giải thích.

Vừa mới nói xong, Bạch Lập Nhân lại phát hiện hình như mình càng giải thích, càng giống giấu đầu lòi đuôi?

May mà Diệu Diệu không phải là người hiểu rõ mấy điều này, cô chỉ bất đắc dĩ buông tay anh ra: “Rồi rồi rồi! Đúng là quỷ sạch sẽ!”

“Anh mở cửa rồi ngồi trong nhà chờ tôi!” Diệu Diệu vui vẻ đẩy Bạch Lập Nhân vào nhà, rồi lại tung tăng tung tẩy chạy về nhà mình.

Bạch Lập Nhân chẳng hiểu ra làm sao, vào nhà, cởi áo khoác rồi thay quần áo.

Đứng giữa phòng, anh hơi thất thần nhìn cánh tay vừa bị cô nắm lấy.

Thì ra, cô cầm tay anh, là cầm cổ tay, còn cầm tay Tiết Hồ Ly, là đan vào lòng bàn tay.

Nhìn bằng mắt thường cũng biết, đó là khoảng cách giữa bạn bè và người yêu.

Đột nhiên đèn trong phòng tắt phụp.

Bạch Lập Nhân hơi kinh ngạc, đang định đi xem xét có phải cầu chì hỏng rồi hay không thì…

“Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday happy birthday! Happy birthday to you!”

Từng bước từng bước, một chiếc bánh kem thắp nến sinh nhật sáng lung linh, càng tô điểm cho ngũ quan xinh đẹp của Diệu Diệu thêm vài phần quyến rũ, tiến đến trước mặt anh.

Anh nhìn thẳng vào chiếc bánh tinh xảo đẹp đẽ, cùng với gương mặt không chút tì vết, có thể khiến toàn bộ đàn ông nhìn không chớp mắt trước mặt.

“Chúc sếp cũ kiêm bạn bè của tôi một sinh nhật thật vui vẻ!” Diệu Diệu cười tươi như một đóa hoa rực rỡ.

Bạch Lập Nhân chớp mắt, xoay mặt ra chỗ khác, lạnh lùng nói: “Sinh nhật tôi qua lâu rồi!”

Hiện tại nhớ lại, sinh nhật anh ngày đó quả thật là một buổi tối vớ vẩn, xấu hổ không để đâu cho hết.

“Đừng như vậy mà! Mỗi người hằng năm đều có hai sinh nhật đó, tính theo dương lịch và âm lịch, chúng ta đương nhiên phải lấy ngày âm làm chuẩn!” Cô cực lực chê trách.

“Tôi không quen dùng lịch âm, từ nhỏ đến lớn chỉ có sinh nhật dương lịch mà thôi.” Bạch Lập Nhân hừ lạnh một tiếng, mất tự nhiên đưa lưng về phía Diệu Diệu.

Lại nhớ lại chút nữa, hôm đó, bạn trong miệng cô chẳng lẽ là Tiết Hồ Ly?!

Mình là ai chứ, bạn trai người ta sinh bệnh, đương nhiên phải ném mình qua một bên rồi.

Bây giờ, ai cần cô tổ chức sinh nhật âm lịch cho anh?!

“Thì là tổ chức sinh nhật dương lịch sớm hơn thôi!” Diệu Diệu vẫn cười toe toét, tiếp tục đem mặt nóng dán lấy mông lạnh là anh, không hề ngại ngùng.

Cô lại chìa tay ra kéo lấy cổ tay Bạch Lập Nhân.

Thấy anh nhăn mặt nhíu mày, nhìn chằm chằm vào cổ tay của mình. Diệu Diệu vội vàng cười cười: “He he, tôi về nhà rửa tay rồi.” Tuy vẫn không quen với chứng nghiện sạch sẽ của anh, nhưng hôm nay, Diệu Diệu quyết định nhân nhượng anh một chút.

Lúc này Bạch Lập Nhân không hất tay cô ra nữa, nương theo ánh nến mờ mờ mà để mặc cô kéo mình ra phòng khách.

“Bạch Lập Nhân, hứa nhanh rồi thổi nến đi! Thổi nến xong thì anh chính thức già thêm một tuổi!” Diệu Diệu hi hi ha ha nói.

Bạch Lập Nhân nghiêm mặt, mặc kệ cô.

Diệu Diệu lại dùng tay ấn gáy anh, thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên, tôi muốn ăn bánh!”

Anh không phải mèo, sao cô lại nắm lấy cổ anh chứ?

Bạch Lập Nhân giận không thèm thổi nến mà trực tiếp cầm dao bổ về hướng chiếc bánh.

Mỗi người một nửa.

Anh không có nguyện vọng gì cả, cơ mà nếu có thì cũng chỉ có một nguyện vọng duy nhất, chính là có thể khiến bản thân quay lại trạng thái “thông thường.”

Diệu Diệu cũng không bắt ép, vui vẻ nhận bánh ngọt nhâm nhi: “Ừm, quả thật là mỹ vị nhân gian!”

Bạch Lập Nhân cũng ăn một miếng lấy lệ.

Diệu Diệu quay sang, đang định hỏi mùi vị thế nào, thấy vẻ mặt của anh lập lòe trong ánh nến thì hỏi: “Bạch Lập Nhân, sao tai anh lại đỏ thế kia? Nóng lắm à…”

Không chỉ có tai, mà nếu để ý một chút liền thấy cả mặt anh cũng hơi đỏ.

Nóng lắm à?

“A! Là lỗi của tôi!?” Diệu Diệu đánh bộp một cái vào đầu, sau đó nhảy dựng lên, chạy đến phía sau sô pha, thành thục mở chốt cầu dao.

Toàn bộ đèn trong phòng được thắp sáng, điều hòa cũng bắt đầu hoạt động trở lại.

“Tôi quên mất, hình như anh sợ nóng?” Diệu Diệu hơi xấu hổ.

Ngu ngốc, ai sợ nóng chứ…

Anh, anh… cái cô này, sao lại chạm vào cổ anh làm gì chứ!

“Bánh ngọt ngon lắm, không ngọt gắt.” Bạch Lập Nhân chỉ chỉ miếng bánh trong tay, mở lời.

Anh ghét đồ ngọt, nhưng miếng bánh này khá hợp với khẩu vị của anh.

“Tất nhiên rồi, không phải bánh của Quế Hương, cũng không phải của Âu Mạch, mà là bánh đặc biệt của Nguyên Tổ đó!” Xem cô có bao nhiêu thành ý chứ, toàn bộ Ôn Châu chỉ có hai tiệm bánh ngọt của Nguyên Tổ, tối qua sau khi tan tầm, cô liền cố ý chạy đến đó đặt bánh, hơn nữa còn không đau lòng cho chiếc bánh gấp đôi giá tiền này nữa đó!

Bạch Lập Nhân không thèm để ý, hừ lạnh vài tiếng.

“Nhớ phải trả công tôi nhà!” Diệu Diệu thừa cơ vơ vét tài sản.

“Trả công cô cái gì?” Bạch Lập Nhân liếc cô một cái.

Xem vẻ mặt cô kìa, nếu không trả công chắc sẽ bị bòn rút nguyên khí mất.

Diệu Diệu không trực tiếp trả lời câu hỏi của Bạch Lập Nhân mà cười gian trá: “Anh cũng biết còn gì.”

Bạch Lập Nhân giả vờ không thèm để ý.

“Tìm được thư ký chưa?” Hai người dựa lưng vào sô pha, Diệu Diệu vừa ăn bánh ngọt vừa nhàn rỗi hỏi.

“Sao, muốn về à?” Bạch Lập Nhân ngừng ăn, nhẹ giọng hỏi.

“Không có, chỉ thuận miệng hỏi chút, quan tâm anh thôi!” Diệu Diệu húc húc người anh, cười gượng, cô thấy công việc hiện tại của mình cũng không tệ.

“Tìm được rồi. Là một người có năng lực, khá phù hợp với tính chất công việc.” Anh thản nhiên nói: “Hơn nữa, quan trọng là tôi có thể tin cô ấy.” Sau một ngày thử việc, anh rất hài lòng với thư kí mới.

Là người quen? Lại còn được anh đánh giá tốt như vậy?!

Diệu Diệu có hơi suy tư, nhưng cũng nhiệt tình chúc mừng: “Hy vọng hai người có thể hợp tác ăn ý.”

“Ừ.” Anh gật đầu.

Qua thời gian này, nếu San San có thể thích ứng sớm, anh sẽ cân nhắc đến chuyện giao toàn bộ công việc cho cô.

Hai người cùng nhau lớn lên, San San sao có thể hại anh chứ. Về điểm này, nếu so với người ngoài thì anh tin tưởng cô nhiều hơn.

“Bạch Lập Nhân, đi lấy bia ra cống hiến đi, chúng ta uống chúc mừng sinh nhật anh!” Diệu Diệu thúc giục.

“Nhà tôi không có bia.” Anh không thích uống rượu hay bia, ngoại trừ những lúc phải uống rượu xã giao ở bên ngoài, thì anh hầu như không động đến rượu bia, cho nên tuy rằng đang là mùa hè nhưng trong tủ lạnh nhà anh vẫn rất sạch sẽ. Không hề tìm thấy bóng dáng của lon bia nào.

“Anh gạt ai vậy, tháng trước có một vị khách tặng anh hai chai bia Scotland! Nghe nói hai chai đó giá trị không dưới một ngàn đâu!” Đừng chê cô nhớ dai, thật sự là mấy trăm nghìn một lon bia kia đã từng khiến cô cúi đầu chế giễu một hồi.

Hai chai bia kia, anh đang định tặng cho cha dượng.

“Khui một chai cho tôi nếm thử thôi! Nói thế nào thì hôm nay tôi cũng là khách!” Diệu Diệu vì cái ngon trước mặt mà không ngừng quấn quít lấy anh.

Bạch Lập Nhân đành phải đứng dậy lấy một chai bia, chìa ra trước mặt cô: “Này!”

Đơn giản vậy thôi sao? Thừa dịp hôm nay Bạch Lập Nhân không chấp nhặt, Diệu Diệu liền mừng rõ. Vội vàng chạy đi tìm ly và đá.

Cô mở bia, đổ đầy một ly trước rồi vội vã uống trước một ngụm.

Một ngụm vừa nuốt xuống, mặt Diệu Diệu liền vặn vẹo biến dị.

Bạch Lập Nhân cũng vừa nhấp một ngụm, mặt mày liền nhăn nhíu.

Vừa đắng vừa chát lại vừa nồng, khó uống muốn chết.

Quả nhiên, không hẳn đắt đã là tốt.

“Bia ngon, ngon, ngon a! Chúng ta mỗi người uống ba bốn ly, uống hết đi!” Diệu Diệu mặt mày nhăn tít, nghĩ một đằng nói một nẻo.

Đã lỡ mở nắp rồi, làm sao bây giờ? Bia đâu có như rượu, đâu phải cứ đóng nắp lại là xong.

“Tôi không uống đâu, cô thích thì cứ uống.” Bạch Lập Nhân đặt ly bia xuống, không thèm động vào lần nữa.

Ai tạo nghiệt, người ấy tự giải quyết.

Anh đâu có điên mà đi ngược đãi dạ dày chỉ vì tiếc của chứ?!

Bạch Lập Nhân đi mở tivi, xem tin tức.

Vốn dĩ lúc này anh nên đá cô ra khỏi nhà mới đúng. Nhưng cả tuần không gặp, tuy rằng miệng không nói nhưng anh phát hiện sâu trong nội tâm mình, kỳ thật vẫn hy vọng có thể ở bên cô lâu thêm chút nữa. (:3)

“Không cần tiếc, bia này cũng chẳng ngon lành gì.” Anh lành lạnh nói, cũng không hẳn rất muốn khuyên can cô.

Hé mắt thấy mặt mày cô nhăn tít lại một đóng, cố sống cố chết uống hết ly bia, bộ dạng khổ sở kia đã thành công lấy lòng anh.

“Không được, bia này rất quý đó!” Tinh thần tiết kiệm của Diệu Diệu được phát huy một cách tối đa.

“Có bao nhiêu đâu? Còn không bằng một lọ mỹ phẩm dưỡng da của các cô!” Bạch Lập Nhân hừ mũi.

“Không được, không được! Nếu được đem đi đổi lấy bia Song Lộc, có thể mua hai ba trăm lon đó!” Diệu Diệu lắc đầu, như thể đang uống thuốc bắc, từng ngụm từng ngụm giải quyết ly bia, sau đó lại rót thêm một ly khác.

Hết biết!

Bạch Lập Nhân không thèm để ý đến cô nữa, tiếp tục xem tin tức.

Sau nửa tiếng xem tivi, anh quay sang, thấy chai bia bên cạnh trống trơn, mà cô chẳng khác nào con tôm nhỏ, cuốn thành một đống bên người anh.

“Này, cô sao thế!” Anh lay mạnh người Diệu Diệu.

Diệu Diệu nâng mắt, dùng ánh mắt sáng như trăng rằm nhìn anh chăm chú, sau đó ngây ngô cười.

“Ha ha, Bạch Lập Nhân, tôi choáng váng quá.” Nói xong lại cúi đầu, tiếp tục cuộn thành một đống, rúc vào người anh.

Không thể nào! Uống bia mà cũng say?!

Bạch Lập Nhân cảm giác được điều gì đó, vội vàng chộp lấy chai bia xem xét nồng nộ cồn.

32 độ!! Anh kinh ngạc, còn đọc kĩ mấy dòng chữ tiếng anh, quả nhiên có một hàng chữ nhỏ ghi rõ, không thể uống nhiều.

Trách không được Diệu Diệu vốn tửu lượng khá tốt lại say đến mức nằm rạp trên đất thế này.

“Bạch Lập Nhân, khó chịu quá, muốn đi ngủ.” Diệu Diệu nằm bẹp trên đất, mơ mơ màng màng, “con tôm” mềm mại không xương nỉ non. Sau đó trằn trọc gối lên đùi người đang chăm chú xem hướng dẫn là Bạch Lập Nhân, thở dài một hơi, rồi im lặng ngủ.

Bạch Lập Nhân hóa đá.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.