Mắt Trái

Quyển 5 - Chương 10



Anh có ý gì? Sao bỗng dưng lại muốn tặng hoa?

Này này, cô đâu có nằm viện, cũng không kết hôn, tại sao lại đi tặng hoa bách hợp thế này?

Hoa này cảnh này, nhìn kiểu gì cũng thấy không được tự nhiên.

Hơn nữa, giọng nói anh sao lại “nguy hiểm” như vậy, giống hệt mỗi lần cô làm gì nên tội.

Cô chỉ đến muộn nửa giờ mà thôi, không đến mức thần kinh bất thường như vậy chứ?!

Diệu Diệu rối rắm.

Hai người họ nhất thời đứng ngồi không yên.

“Bạch Lập Nhân, đây là…” Diệu Diệu bất an hỏi.

Còn làm sao nữa, đương nhiên là muốn theo đuổi cô rồi!

“Đêm qua không phải muốn tôi đáp lễ sao? Cho nên tôi tặng cô hoa rồi mời cô ăn cơm.” Nhưng những lời thốt ra khỏi miệng lại thành ra như vậy.

Bạch Lập Nhân cũng đang thầm hỏi, chẳng lẽ anh không đủ tự tin? Không! Tuy kỹ xảo theo đuổi con gái của anh không bằng ai, nhưng tuyệt đối tự tin tràn trề.

Diệu Diệu thoáng chốc lơi lỏng đề phòng.

Bạch Lập Nhân bâng quơ hỏi: “Vì sao lại đến muộn?” Vừa rồi, anh như đứng đống lửa, như ngồi đống than, cứ nghĩ cô nhất thời phát hiện mục đích của mình nên không muốn đến nữa.

May mà cô vẫn đến.

Nghe Diệu Diệu giải thích, khóe môi anh hơi giương lên thành một nụ cười.

Thật khéo rằng hôm nay anh có chuẩn bị.

Bạch Lập Nhân đưa chiếc điện thoại mình mua cho cô dạo nọ ra: “Đây, vật quy nguyên chủ.”

Diệu Diệu ngạc nhiên.

Trước kia lúc chưa xin thôi việc, việc anh đưa chiếc điện thoại này cho cô khiến cô rất sợ hãi, vì vậy mới vắt giò lên cổ mà chạy.

Mà đây mới mua cho anh một cái bánh sinh nhật mà thôi, anh báo đáp như thế này cũng thật dọa người đi?

Không công mà có lộc, Diệu Diệu đang định từ chối.

“Tháng sau không phải sinh nhật cô à? Lễ thượng vãng lai, cái này là quà sinh nhật sớm.” Bạch Lập Nhân đã thay cô mua cả SIM mới.

Đây là món quà đầu tiên của cô, về sau anh nhất định sẽ khiến cho từ đầu đến chân Liêu Diệu Trăn đều là đồ của anh.

Tâm tình anh đang rất tốt, liền cao giọng: “Cô muốn ăn gì?”

Bình thường giọng nói anh có phần nặng nề, tuy trong trẻo nhưng rất lạnh lùng, đột nhiên đổi thành sáng sủa vang dội thế này thật khiến cô bị dọa.

Tiêu rồi, tiêu rồi, cô lại bắt đầu cảm thấy bất an.

“Tùy anh, món gì cũng được…” Giọng nói Diệu Diệu vo ve như muỗi.

Nhưng cô đây không phải đang thẹn thùng, mà là vì tiểu tâm can run rẩy quá độ mà thôi, đại khái là cảm thấy anh đang âm mưu điều gì đó.

Hoặc là, dạo này Bạch Lập Nhân đang phải chịu kích thích gì đó?

Căn bản lý do hôm nay cô đến đây là để tàn sát một bữa, nhưng hiện tại lại bị dọa đến sợ mất mật.

Cô đã làm sai cái gì chứ? Thà anh cứ nói thẳng đi, đều là bạn già mười mấy năm rồi, tại sao lại dùng chiêu thức trên thương trường đến đối phó với cô chứ?!

Hay, anh ra đang âm mưu chỉnh cô? Dù sao mấy hôm nay hình như cô cũng khiến anh rất giận dữ, rất mất mặt.

“Đúng rồi, Bạch Lập Nhân, hình như hôm qua tôi làm rơi hoa tai ở nhà anh, tối nay tôi sang bên đấy tìm thử.” Hôm qua vội vàng về nhà thay quần áo, rồi lập tức mở tủ lạnh lấy bánh chạy sang nhà anh, vẫn chưa kịp tháo hoa tai, sáng nay phát hiện chỉ còn mỗi một cái, tuy cô đã cẩn thận tìm ở đầu giường nhiều lần nhưng vẫn không thấy.

Bây giờ một đôi hoa tai đẹp đẹp một tý đã gần hai ba trăm, cho nên nếu mất thì thật đau lòng.

“Ừ.” Anh gật đầu, ngồi nghiêm chỉnh, đưa tay đặt chỉnh tề lên bàn, tầm mắt lại dời đến môi cô, còn thật sự chăm chú nghe cô nói chuyện.

Hoa tai của cô hẳn là rơi ở phòng khách, hình như anh có nhìn thấy.

Trên mạng nói, muốn hấp dẫn phụ nữ thì phải vận dụng hoàn hảo giữa ánh mắt, giọng nói và cử chỉ ngôn ngữ.

Phụ nữ thích đàn ông mắt trong, cho nên anh không thể phóng tầm mắt một cách sắc bén như bình thường được.

Phụ nữ thích đàn ông có giọng nói sáng sủa, cho nên anh không thể trầm giọng như bình thường được.

Còn về phần ngôn ngữ hình thể, phải biết lắng nghe phụ nữ nói gì, phải để cô ấy cảm nhận bản thân đang được tôn trọng, tư thế ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh sẽ khiến phụ nữ nhận ra mình là một người đàn ông trầm ổn và đem lại cho họ cảm giác an toàn.

Bữa cơm này, Bạch Lập Nhân cứ cố ý thể hiện đức tính dịu dàng của bản thân, nếu bây giờ mà có một bức tường bên cạnh, Diệu Diệu sẽ lập tức đập đầu chết ngay tại chỗ.

Hơn nữa, lúc xem phim…

Bạch Lập Nhân cầm thẻ thành viên của cô, chủ động đứng xếp hàng mua vé, rồi còn dùng tiền mặt trả tiền, hơn nữa lúc đặt chỗ cũng không phải đặt hàng vé đơn bình thường, mà là…

Ghế đôi.

Bạch Lập Nhân yên vị ngồi trên ghế, trong khi Diệu Diệu còn đang cầm bó hoa, hai mắt nhìn anh trân trối.

“Ngồi a.” Bạch Lập Nhân đoan trang ngồi xịch qua, chừa một chỗ cho cô, thái độ vô cùng bình tĩnh.

Ặc.

Diệu Diệu hơi vô thố.

Vì mấy cặp đôi bên cạnh, vừa ngồi xuống đã anh anh em em vô cùng thân mật.

Bây giờ là chin giờ tối, bộ phim này gần hai tiếng rưỡi, đến lúc khuya xuống, không biết mấy cặp cách vách có biểu diễn hôn môi hay không, lần trước khi hẹn hò cùng Tiết Khiêm Quân, nhìn thấy “tứ phía tình nồng” thế nọ thì cả hai người đều xấu hổ đến không chịu nổi.

Cô tin chắc, nếu đổi lại là Bạch Lập Nhân, nhất định anh sẽ kinh tởm mà xông thẳng ra ngoài.

Cho nên, hôm nay anh làm sao vậy? Rốt cuộc có biết thế nào gọi là ghế tình nhân hay không?

Thật sự không hiểu nổi, thật sự không thể nào hiểu nổi mà!

“Bạch Lập Nhân, tôi có làm gì có lỗi với anh không? Anh cứ nói thẳng đi!” Diệu Diệu ngồi xuống bên cạnh anh, lấy âm lượng không làm quần chúng xung quanh bị quấy rầy, lặng lẽ hỏi.

Lần này đúng là thay đổi 180 độ luôn, thật sự rất dọa người!

“Không có.” Bạch Lập Nhân chuyển tầm mắt đến màn hình.

Đèn trong rạp dần được tắt hết, nhưng cô có thể nhìn thấy rõ ràng tai của Bạch Lập Nhân đang ửng hồng.

Diệu Diệu cảnh giác đến độ thẳng cả sống lưng, rồi chậm rãi tựa lưng vào ghế ngồi.

Vốn dĩ cứ tưởng buổi xem phim này chỉ hơi khó đối phó thôi, dù gì cô cũng đã xem một lần rồi, nhưng không ngờ, hai tiếng đồng hồ này lúc nào Diệu Diệu cũng ở trong trạng thái khủng hoảng tinh thần.

“Điện thoại cô reo kìa.” Anh nhắc nhở.

“A!” Diệu Diệu vội vàng hoàn hồn, cô chỉ mới nhìn rõ số điện thoại trên màn hình thì điện thoại đã bị người khác cướp lấy.

Bạch Lập Nhân giúp cô tắt nguồn.

Mỗi tối vào giờ này, Tiết Khiêm Quân đều gọi điện thoại cho cô, sau đó bọn họ tán gẫu đôi chút rồi chúc nhau ngủ ngon.

Đây chình là sự ấm áp mà tình yêu đem lại.

Diệu Diệu đang định nói gì đó thì Bạch Lập Nhân đột nhiên giơ tay lên đặt trên môi, chỉ bảo: “Suỵt, xem phim đừng có nghe điện thoại, sẽ ảnh hưởng đến người xung quanh, thật bất lịch sự.” Sau đó còn dương dương tự đắc giơ chiếc điện thoại đã được mình tắt nguồn lên cho cô xem.

Diệu Diệu không thể nói gì, Bạch Lập Nhân nói cũng có lý.

Vốn đang định gửi tin nhắn cho Tiết Khiêm Quân lại thành ra hơi ngại ngùng nhìn về phía chiếc điện thoại.

Đặc biệt hơn, đây lại là món quà mình vừa thu về.

Bạch Lập Nhân đút điện thoại của Diệu Diệu vào túi, chút ý tứ muốn trả lại cũng không có.

Đến khi cô lại lần nữa dời mắt về phía màn hình, Bạch Lập Nhân mới hơi quay đầu đánh giá cô.

Bingo! Không tức giận.

Khóe môi anh hơi giương lên, nếu hiện tại không phải đang ngồi cạnh cô, lại còn ở trong rạp chiếu phim, anh nhất định sẽ vô cùng đắc ý mà cười ra tiếng.

Đúng! Anh rất đắc ý, rất vui vẻ, tâm tình cực kì cực kì khoái trá!

Tâm tình này vẫn kéo dài đến tận khi về đến cửa nhà.

Cửa nhà bọn họ.

Diệu Diệu một tay cầm hoa tươi, một tay cầm áo khoác của Bạch Lập Nhân mở cửa xe bước xuống.

Vừa rồi trời bỗng đổ mua, không tránh khỏi việc sương mù ảnh hưởng đến tầm mắt, không khí cũng đột nhiên trở lạnh.

Sau đó, anh dường như quên mất bây giờ đang giữa tháng tám, cứ cứng rắn nói cô bị lạnh, kiên quyết đưa áo khoác của mình cô cho mặc.

Tất cả mọi chuyện xảy ra trong đêm nay thật không tài nào tưởng tượng.

Diệu Diệu chà xát hai cánh tay đang nổi da gà, cúi đầu nói: “Bạch Lập Nhân, đỗ xe được không? Tôi đi ấn cửa thang máy trước…”

Mới nói được một nửa, nháy mắt liền ngây dại.

Vì cô nhìn thấy một thân ảnh thon dài mà u tĩnh đang đứng trước cửa nhà.

“Tiết… Khiêm Quân…” Diệu Diệu cứng họng.

Anh cứ đứng đó im lặng nhìn cô, cùng với bó hoa và chiếc áo khoác trong tay cô.

Anh không nhúc nhích, đứng dưới màn đêm càng làm nổi bật gương mặt xuất chúng cùng đôi mắt đen lạnh lùng đầy âm trầm.

“Anh tìm em à?” Diệu Diệu vội vàng chạy qua.

“Ừ, thấy di động em tắt máy, điện thoại nhà cũng không tiếp, nên hơi lo lắng.” Tiết Khiêm Quân không thèm liếc mắt nhìn về phía sau Diệu Diệu, không thèm nhìn Bạch Lập Nhân sau khi đóng cửa xe rồi bước đến đầy địch ý, chỉ ngưng mắt nhìn cô.

“Em, em… đi động hết pin…” Không hiểu tại sao cô lại hoảng hốt đến độ không nói thành lời.

Vì cô vô thức phát hiện, đêm nay giống hệt như một buổi hẹn hò.

“Diệu Diệu, trả di động lại cho cô.” Nhưng Bạch Lập Nhân vô cùng vô tư bước lên trả lại điện thoại.

Vẫn còn đầy pin.

Tiết Khiêm Quân nhíu mày.

Nhưng chỉ có vài giây ngắn ngủi, anh cười cười: “Đã khuya rồi, thấy em không có việc gì là anh an tâm rồi. Em nghỉ sớm một chút, anh về đây.”

Anh không chất vấn tại sao bọn họ lại cùng về nhà, không chất vấn tại sao cô nói dối?

Diệu Diệu xấu hổ, xúc động nắm lấy tay anh: “Anh muốn lên nhà uống chén trà không?” Ông trời ơi, sao cô lại cảm giác như mình đang bắt cá hai tay thế này?!

Ánh mắt Bạch Lập Nhân trầm hẳn xuống, dừng lại ở bàn tay đang nắm chặt lấy tay Tiết Khiêm Quân.

Lấy lùi để tiến.

Tiết Hồ Ly, chiêu này thật lợi hại.

Cơn ghen gào thét trong ngực, Bạch Lập Nhân cũng không đứng nhìn được nữa, liền xoay người bước đi.

Nâng khóe môi, Tiết Khiêm Quân mỉm cười, đang định đồng ý.

“Diệu Diệu, không phải cô muốn qua nhà tôi tìm chiếc hoa tai tối qua làm rớt à?” Mới đi được vài bước, Bạch Lập Nhân bỗng đứng lại, nhàn nhạt hỏi.

Đã trễ thế này rồi, anh không thể để tình địch bước vào phòng cô được! Cô nam quả nữ, ai mà biết có phát sinh chuyện gì hay không!

Chỉ một câu thôi cũng đủ khiến cả Diệu Diệu lẫn Tiết Khiêm Quân đờ người.

“Bạch Lập Nhân, anh…” Diệu Diệu giật mình xoay người.

Sao anh có thể…

“Diệu Diệu, khuya rồi, anh về đây, ngày mai gặp.” Đông cứng một lúc lâu, Tiết Khiêm Quân mới phong độ lên tiếng.

Diệu Diệu nhất thời buông thõng tay.

Thấy Tiết Khiêm Quân lái xe rời đi, Diệu Diệu vẫn còn đứng yên ở đó hồi lâu, trong ngực bỗng thấy hốt hoảng.

Cô biết, cô đã khiến anh bị tổn thương.

Tuy rằng anh không nói lời nào cả.

Bất tri bất giác, Diệu Diệu tức giận, cô chạy lên lầu đập cửa nhà sát vách.

Cửa lập tức được mở ra, Bạch Lập Nhân lại khôi phục bộ dáng ngạo mạn: “Có chuyện gì? Muốn đến tìm hoa tai hả?!” Anh thấy không thoải mái! Cảm giác này không thể chỉ dùng lời mà hình dung được.

“Anh quá đáng lắm!” Diệu Diệu tức giận dúi bó hoa bách hợp vào người anh làm hoa hơi nát, nhưng không thèm liếc mắt nhìn lấy một lần, tức giận nói: “Tặng tôi hoa, mời tôi ăn cơm, hẹn tôi đi xem phim là muốn khiến Tiết Khiêm Quân khó chịu đúng không? Ân oán của các người sao lại lôi tôi vào? Tôi chỉ đơn giản muốn thích một người, đơn giản chỉ muốn được yêu, có vậy cũng khiến anh chướng mắt sao?!”

Cô sớm bị anh chọc cho tức chết rồi.

Cô không ngờ, Bạch Lập Nhân lại có ý này.

“Vì sao lại muốn lợi dụng tôi? Vì sao lợi dụng tôi để tổn thương người khác?!” Cô rất khổ sở, chỉ muốn anh đặt địa vị của cô ngang bằng với mình mà quý trọng, nhưng anh căn bản không hiếm lạ tình bạn bè giữa hai người.

“Tôi không lợi dụng cô! Nếu Tiết Khiêm Quân thật sự yêu cô vì muốn kết hôn với cô, thì khi nãy cũng không im lặng, cái gì cũng không hỏi như vậy!”

Một câu ly gián tình yêu kia là cái gì chứ?!

Diệu Diệu như bị người ta hắt cho một chậu nước lạnh.

“Hơn nữa, tôi muốn theo đuổi cô, cô thích cũng phải thích, không thích cũng phải thích!”

Tính tình đại thiếu gia của Bạch Lập Nhân cũng bùng nổ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.