Nhưng ánh mắt Bạch Lập Nhân nhìn cô, cứ như thể cô bị bệnh thần kinh.
“Bạch Lập Nhân, anh không tin trên đời này có quỷ sao? Nói dối đúng không? Anh không dám uống vì sợ nhìn thấy mấy thứ đó đúng không?” Diệu Diệu biết anh chắn chắn không sợ, nhưng vẫn cố ý nhạo báng rằng anh nhát gan, muốn dùng cách khích tướng.
Anh lạnh lùng nhìn cô.
“Có gan thì anh uống đi, chứng minh cho tôi thấy anh không sợ ma đi!” Diệu Diệu không ngừng cố gắng.
Bạch Lập Nhân cười lạnh, tiếp nhận bát nước trên tay Diệu Diệu.
Khóe môi cô vừa nâng nhẹ lên, đã lập tức đông cứng lại.
Bởi vì một động tác của Bạch Lập Nhân, đó là mặt không chút thay đổi, ở trước mặt cô hất thẳng bát nước vào thùng rác.
“Liêu Diệu Trăn, hành động của cô thật kém cỏi.” Cô nghĩ anh ngu sao? Bị kích vài câu thì lập tức nóng máu chứng minh mình thật dũng cảm, uống sạch bát nước đục ngầu này à?!
Cho dù bất luận kẻ nào có quỳ xuống dập đầu cầu xin anh uống, anh cũng sẽ không do dự mà đổ đi! Bát nước bẩn thế này, nếu anh uống vào thì chẳng khác gì thằng điên!
Bả vai Diệu Diệu sụp hẳn xuống.
“Bạch Lập Nhân!” Thấy anh xoay người định đi, Diệu Diệu vội vàng níu lại.
Kỳ thật cô bây giờ chẳng khác gì người say đang lơ lửng trên mặt đất, điển hình của người cực âm.
Cô sợ anh vừa đi, mình sẽ lại bị ma nhập.
Ít nhất cô cần phải xác định con ma nhập vào cô là ai, đối phương có ác ý hay không, công lực mạnh thế nào.
“Liêu Diệu Trăn, chúng ta đã chia tay rồi.” Anh không nhúc nhích, mặt không chút thay đổi, từ từ tách từng ngón tay cô ra khỏi người mình.
Chưa từng bắt đầu mà, đừng có dùng từ chia tay!
Diệu Diệu hoảng muốn chết, nhưng không biết làm thế nào: “Bạch Lập Nhân, thật sự chỉ là hiểu lầm!” Cô cúi đầu, nghiêm mặt.
Nếu cứ tiếp tục hiểu lầm thế này, cô chỉ có thể làm kẻ chuyên đi lừa gạt tình cảm của người khác trong mắt Bạch Lập Nhân mà thôi.
Cô rất trân trọng tình bạn giữa hai người, nhưng hình như Bạch Lập Nhân không hề cảm kích.
Anh căn bản không muốn nghe tiếp, đượm bước rời khỏi nhà cô.
“Tôi thật sự bị ma nhập mà… Anh xem xem, có phải bây giờ hai gò má của tôi rất tái không? Môi lại xanh tím nữa?” Diệu Diệu không còn chút hy vọng, nhưng lời này đơn giản chỉ là những lời lầm bầm, rất uể oải, cũng rất tức giận: “Bạch Lập Nhân, bây giờ tôi còn không xác định được con ma đó có ác ý hay không, tôi thật sự rất sợ… Nếu bây giờ anh đi, bỏ lại một mình tôi ở chỗ này, tôi phải làm sao bây giờ? Tôi rất sợ, sợ rằng một ngày nào đó, bản thân vì âm hư quá độ mà chết bất đắc kì tử, mọi người lúc đó cũng chỉ có thể đốt vàng mã gửi tiền cho tôi trong tiết thanh minh mà thôi…” Dứt lời, giọng nói còn hơi nghẹn ngào.
Những lời này căn bản chỉ là một lời nói dối vô nghĩa, không ốm mà rên!
Bạch Lập Nhân thấy mình đúng là không nên để ý đến cô làm gì, người phụ nữ này không phải rất thích đem anh ra làm trò cười sao?!
Đốt vàng mã vào tiết thanh minh? Nghĩ cũng hay lắm!
“Cô đi tắm trước đi!” Cực kì phiền chán, anh xoay người ngồi lên ghế sô pha ngoài phòng khách nhà Diệu Diệu.
Lời này vừa thốt ra, Bạch Lập Nhân đã thấy hối hận.
Âm hư quá độ mà chết bất đắc kì tử? Cho dù bây giờ sắc mặt cô không còn hồng hào như khi ở phòng mình nữa, quả thật mặt rất tái, nhưng mà bị ma nhập á, nói dối!
“Tôi chỉ cho cô nửa tiếng thôi, làm gì thì làm nhanh đi, hết nửa tiếng, tôi sẽ về nhà ngủ ngay lập tức!”
Nói xong, anh khoanh tay trước ngực, dựa vào sô pha, không hé răng thêm nửa lời.
Thật sự là kiêu ngạo khiến người ta muốn đánh mà.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, trong nháy mắt, Diệu Diệu cảm thấy rất cảm động.
Cô không ngờ Bạch Lập Nhân lại đồng ý ở lại.
Tranh thủ thời gian, Diệu Diệu lướt mắt, cẩn thận nhìn bốn phía chung quanh.
Cô thật quá sơ ý, không biết từ bao giờ nhà mình lại lạnh lẽo đến nhường này.
Cô cứ nghĩ A Vu chính là nguyên nhân, nhưng mấy hôm rồi chưa nhìn thấy nó, mà căn bản mấy tối nay trong nhà còn tối hơn bình thường, mà bản thân cũng thấy lạnh hơn mọi khi.
“Cô còn chưa chịu đi tắm!” Bạch Lập Nhân không mở mắt nhưng vẫn biết Diệu Diệu cứ liếc dọc liếc ngang từ nãy đến giờ.
Đúng rồi, đi tắm!
Diệu Diệu cúi đầu nhìn tấm chăn cũng bị thấm ướt, vội vàng vào phòng lấy quần áo sạch rồi đi tắm.
Nếu cứ như vậy đến sáng thì mai thế nào cũng sốt, cô mà sinh bệnh thì đừng có mơ Bạch Lập Nhân sẽ qua chăm sóc.
…
Diệu Diệu chỉ cần 15 phút tắm nước ấm và gội đầu, sau đó đi sấy tóc.
Cô đi dép lê ra khỏi phòng tắm, Bạch Lập Nhân vẫn giữ nguyên tư thế như lúc nãy, không hề thay đổi.
Anh ta ngồi như vậy, trông thật giống một pho tượng phật dương nam lóng lánh a.
Có anh ngồi “canh chừng” thì cho dù nhà cô hiện tại không được “sạch sẽ”, nhưng Diệu Diệu vẫn cảm thấy bản thân vừa được uống một liều thuốc an thần cực mạnh.
“A Vu, em còn ở đó không?” Cô đi đến chỗ cây xương rồng, do dự hỏi.
Im lặng…
Mấy hôm nay đều thế này, A Vu rất im lặng.
Ngay lúc Diệu Diệu nghĩ A Vu đã chạy về nhà mẹ mình thì bên trong cây xương rồng truyền đến một giọng nói vô lực: “Chị, em ở đây…” Sau đó Diệu Diệu dần dần nhìn thấy một hồn phách nho nhỏ đang nằm trong chậu, cố kéo dài hơi tàn.
Hả?
“Trong cây lan dạ hương có một con béo, em bị nó đánh đến nội thương, chỉ động đậy thôi cũng đau…” Cả giọng nói lẫn bộ dạng A Vu trông rất suy yếu, lại cực kì tủi thân.
Diệu Diệu chấn động.
Lan dạ hương? Con béo?
“Chị, em xin lỗi, không bảo vệ chị được…” A Vu uể oải nói.
Nếu không phải chị Diệu Diệu chủ động đến tìm nó, thì hiện tại ngay cả năng lực liên hệ với người khác nó cũng không có.
Loại oan hồn như nó nguyên bản không nên tồn tại ở thế giới này, cho nên làm mấy chuyện lặt vặt hay đi lang thang chơi đùa có vẻ thích hợp với nó hơn, về phần khác, thật sự năng lực có hạn.
Chuyện lần này đối với A Vu mà nói, là một loại đả kích rất mạnh.
“Không trông mong đến chuyện em ngọc thụ lâm phong, nhưng cũng không thể nào yếu đến mức ngay cả mình cũng bảo vệ không nổi thế này chứ?” Diệu Diệu cười khổ.
Không cần xét đến chuyện A Vu có thể bảo vệ cô được hay không, nó chỉ cần tự bảo vệ được mình, cô đã rất vui vẻ rồi! Xem ra cô cần phải bàn bạc với mẹ mới được, phải nhanh chóng để nó đầu thai sớm, chứ cư tiếp tục thế này khéo lại hồn phi phách tán mất.
“Chị Diệu Diệu, con béo kia bị dương khí làm bị thương, đêm nay khẳng định không làm gì được, bây giờ chị có qua đó nó cũng không làm chị bị thương đâu.” Huống chi trên sô pha còn có “ông phật” đang ngồi, bọn quỷ con như nó chỉ dám trốn chứ sao dám hiện thân.
“Nhưng cô bé đó có thể khỏi ngay lập tức, sao em không thể?” Diệu Diệu đau lòng.
“…”
“Bởi vì nó có mỡ chống đỡ, còn em chỉ có xương á!” A Vu ôm hận phỉ báng.
“Cô đang nói chuyện với ai vậy?” Đại lão gia dương khí mở to mắt, lên tiếng.
A Vu vội vàng chui vào cây xương rồng, trốn càng sâu càng tốt.
“Suỵt, Bạch Lập Nhân, đừng ồn.” Ngón tay cô dựng thẳng trên môi, ngăn anh mở miệng.
Diệu Diệu nuốt nước miếng, từ từ, từ từ bước đến gần cây lan dạ hương.
Tại sao lại là chậu la dạ hương này? Tại sao lại là nó?
Cô thật cẩn thận đẩy hai bên lá của chậu hoa ra.
Chỗ đó quả thật có một bóng người mập mạp trong suốt đang trốn bên trong.
Diệu Diệu giật mình, đúng là nó rồi, mình đoán không sai mà.
Tâm trạng đột nhiên có hai phần trầm, ba phần trọng và bốn phần chua sót.
“Em là ai, sao lại ở đây?” Diệu Diệu rốt cuộc cũng mở miệng hỏi.
Nó đi theo cô trước khi nhận chậu lan dạ hương này hay sao? Vào cái đêm sinh nhật Bạch Lập Nhân, hôm đó cô không đeo bùa hộ mệnh nên bị nó theo?
Thật ra trong lòng Diệu Diệu vốn đã tìm được đáp án.
“Em là Con Nhóc, em muốn tìm anh hai.” Nhưng đáp án của cô bé lại khiến Diệu Diệu bất ngờ.
Thì ra đây là cô bé vẫn quấn quít lấy Tiết Khiêm Quân.
“Anh hai? Ai là anh hai của em?” Diệu Diệu hỏi.
Con Nhóc mập mạp cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng mò trong đống kí ức của mình ra ba chữ.
“Anh hai là…Bạch Lập Nhân.”
Diệu Diệu chấn động, sau đó quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn người đang ngồi trên sô pha.
♀☆♂… ♀☆♂… ♀☆♂… ♀☆♂… ♀☆♂… ♀☆♂… ♀☆♂
Bạch Lập Nhân nhìn báo cáo phòng tài vụ trình lên, lông mày xoăn tít lại.
Bây giờ anh mới biết, tuy Liêu Diệu Trăn ngốc nghếch là thế nhưng một khi vùng lên cũng thật dọa người! Bồi thường tiền lương sáu tháng? Thật đúng là hiểu rõ luật lao động!
Một nỗi giận đột nhiên trào lên trong ngực Bạch Lập Nhân, nhưng anh không hiểu rốt cuộc mình đang giận cái gì, đành phải phát tác:
“Tại sao lại là 3500 một tháng? Tiền lương của cô ta không phải chỉ có 3000 một tháng sao?” Khinh anh trí nhớ không tốt à?!
Cô bé phòng tài vụ bị anh quát đến run lẩy bẩy, dường như tâm trạng của giám đốc mấy ngày qua có hơi bất ổn.
“Chị Diệu Diệu nói anh đã đồng ý tăng lương cho chị ấy từ lâu rồi.” Cô mếu máo.
“Tôi đồng ý? Tôi đồng ý lúc nào?!” Bạch Lập Nhân đập bàn, giọng nói lại cao thêm một tông: “Gọi cái cô dối trá kia vào!”
Mấy giờ trước, Diệu Diệu đột nhiên hỏi anh một câu: “Bạch Lập Nhân, có phải anh có một đứa em gái đã mất nhiều năm không?” Khiến anh hoàn toàn nổi giận, trực tiếp tông cửa mà đi.
Em gái Bạch Lập Nhân là vết sẹo mãi mãi không lành trong ngực anh, anh không cho phép bất cứ kẻ nào nhắc đến nó!
Nhưng Diệu Diệu lại còn cố nói với theo một câu: “Bạch Lập Nhân, cô bé có tâm nguyện chưa hoàn thành…”
Con Nhóc vốn không phải là một đứa trẻ thông minh, nó làm gì có tâm nguyện gì chưa hoàn thành chứ?!
Nếu đã không thích anh, tại sao còn muốn xâm nhập vào cuộc sống riêng tư của anh?!
Tổng giám đốc trong mắt mọi người mặc dù có hơi bất bình thường, nhưng nói chung tính tình cũng không quá khó chịu.
Lần này, chắc hẳn cô bé bên phòng tài vụ bị dọa cho sợ quá nên mới vội vàng chạy ra khỏi văn phòng, mời người khởi xướng đang chờ ngoài cửa vào.
“Tiền lương của cô tại sao lại là 3500?” Diệu Diệu vừa bước vào đã bị Bạch Lập Nhân chất vấn.
Cô bé của phòng tài vụ hiểu tình huống bây giờ hơi căng thẳng, lập tức nhanh chân chạy biến, chừa lại không gian riêng cho hai người bọn họ.
“Anh đã đồng ý tăng lương cho tôi, đừng hòng quịt nợ!”
Nhà và 50 vạn có thể trả lại, dù gì số tiền này cô có lấy cũng không an tâm, nhưng tiền lương thì khác, nó là lợi ích của cô, cô còn lâu mới nhân nhượng.
Ngày mai, cô chính là trợ lý tổng giám đốc của công ty tài chính “Đằng Long”, tiền lương cao hơn gấp đôi, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua cho mớ tiền bồi thường tương đương với sáu tháng lương này!
Tiền bồi thường này nhất định phải ấn định mức lương 3500 mà anh ta đã hứa, một đồng cũng không được thiếu.
“Tôi đồng ý tăng lương cho cô lúc nào?!” Rốt cuộc là cô ta đang nằm mơ hay trí nhớ anh không tốt vậy?!
“Hôm anh đánh Đan Thiểu Quan, anh có nói sẽ xem xét. Rồi hôm sinh nhật anh, anh chả mở lòng từ bi đồng ý tăng lương cho tôi còn gì!” Trí nhớ Diệu Diệu rất tốt, đừng hòng chống chế!
Nào có?
Bạch Lập Nhân đang định hét lên phủ định, anh đồng ý chuyện vớ vẩn này lúc nào, nhưng…
Anh giật mình.
“Cô nói, cô sẽ sửa đổi…” Khóe môi anh giật giật vài cái.
Những lời cô nói đêm đó anh đều nhớ rõ như in, vì vậy mà hai ngày nay, anh chỉ hận không thể giết cô.
Đồ đã tới tay thì không còn quý trọng nữa, tính cách này không phải chỉ đàn ông mới có.
Còn nữa, tại sao lại là Tiết Hồ Ly? Tại sao cô lại chọn Tiết Hồ Ly mà không phải là anh?!
Bạch Lập Nhân cảm thấy mình sắp chết vì nội thương mất rồi.
Nhưng bản tính kiêu ngạo không cho phép anh chất vấn cô điều này.
“Đúng, tôi nói chỉ cần anh tăng tiền lương, anh có muốn tôi đào tạo bao nhiêu người mới tôi cũng đào tạo cho anh!”
Nhắc đến chuyện này Diệu Diệu lại thấy tủi thân, cô bị đuổi, cô bị người ta ghét bỏ rồi.
Tiền lương có cao đến mấy cũng không bù lại được nỗi đau này.
Cô vất vả theo công ty trưởng thành, vậy mà cuối cùng lại bị đá văng ra không thương tiếc!
Còn nữa, Bạch Lập Nhân định tìm ai làm thư kí kế nhiệm cô chứ? Cô xấu tính liếc mắt nguyền rủa anh, tốt nhất là chọn người nào chạy người nấy, cho anh ta chết luôn!
“Hôm đó tôi còn hỏi cô, rằng cô có thể sửa đổi bản thân hay không?” Bạch Lập Nhân ngây dại hỏi.
“Tôi trả lời là tôi có thể, tuyệt đối có thể!” Diệu Diệu vẫn nhớ rõ.
Nói đến đây, cô lại thấy bực.
“Tôi còn nói không cho cô bắt nạt mẹ tôi…” Lúc ấy, anh quả thật còn định chuẩn bị bắt đầu với cô.
Chỉ là, bây giờ càng hỏi, tâm lại càng lạnh.
“Tôi là cấp dưới của anh, tôi nịnh bợ anh còn không kịp, sao lại muốn bắt nạt mẹ anh chứ!” Diệu Diệu đến nay còn nổi điên.
Cô còn đang định đi tìm mẹ Bạch, định cho ba người nhà họ đoàn viên tối nay, lấy ơn báo oán thế này bộ dễ lắm sao?!
Tâm Bạch Lập Nhân hoàn toàn lạnh.
Chẳng lẽ anh nghĩ cô yêu anh, cô bắt cá hai tay, đều là hiểu lầm sao? Đều do mình cuồng dâm sinh hoang tưởng sao*? Không, không có khả năng! Anh không tin! Nhưng…
Ánh mắt Diệu Diệu nhìn Tiết Hồ Ly hôm đó không lừa người được, cô chưa bao giờ dùng ánh mắt như vậy để nhìn anh.
Có lẽ, cô thật sự chưa từng thích anh.
Có lẽ nhiều năm trước, cái đó căn bản không phải là “hôn”, mà chỉ là một ngụm “khí” mà thôi.
Thật ra từ sáng đến giờ, anh cứ nghĩ thái độ của cô đối với anh khi đó không thích hợp, mà hiện tại, cô một mực gọi anh là “anh hai”, hình như cũng không đúng.
Chẳng lẽ trên đời này thật sự có quỷ sao? Bằng không tại sao cô lại biết anh có em gái?
Nếu đối chiếu với hành vi vào ban đêm của cô, nếu nói cô bị quỷ nhập, nếu nói anh là dương nam cũng không hẳn không đúng.
Nếu không phải cô đang nói dối, thì Liêu Diệu Trăn quả thật từ trước đến nay chưa từng thích anh.
Chuyện này đối với Bạch Lập Nhân bây giờ, chẳng khác gì bị người ta tát cho một bạt tai ngay chốn công cộng.
*Cuồng dâm sinh hoang tưởng: Nguyên tác là “Chẳng lẽ anh tự mình đa tình nên hạ ý dâm sao?” – Hê, bạn thấy để câu này hay hơn nên thay