Mắt Trái

Quyển 3 - Chương 15



“Á! Đau, đau, đau, cô y tá à, đau chết tôi mất!” Diệu Diệu nước mắt nước mũi ròng ròng.

Sao cô lại đen đủi thế không biết? Người ta nói dối về đồng hồ Big Ben thì lập tức được bảo vệ*, còn cô nói dối lại bị lôi đi tiêm vắc xin ngừa dại.

*: Một trong những vụ nói dối kinh điển của BBC nhân ngày cá tháng tư, rằng đồng hồ Big Ben sẽ được chuyển sang hế độ đồng hồ điện tử và người ta sẽ sớm lắp bảng hiện số mới thay cho mặt đồng hồ cũ. Tin tức này ngay lập tức khiến thính giả Anh bị sốc, họ bức xúc, thậm chí giận dữ gọi điện đến yêu cầu phải bảo vệ đồng hồ Big Ben.

Bản tin cũng nói rằng bốn thính giả gọi điện về sớm nhất sẽ được tặng kim đồng hồ của Big Ben. Thật khó tin khi có cả những người đang ở nước ngoài cũng gọi điện về BBC với mong muốn sẽ trở thành người may mắn.

Làm ơn đi, cô đây không phải là bị chó cắn, mà là bị đàn ông gặm!

Diệu Diệu vừa nghiến răng ôm cánh tay, vừa lết từng bước ra khỏi bệnh viện.

Xe của Bạch Lập Nhân đã đỗ bên kia đường.

Hiện tại anh ta vẫn còn chưng cái bản mặt đẹp trai nhưng thối hoắc ấy ra.

Cô trêu chọc ai chắc?!

“Bạch Lập Nhân, bây giờ tôi chỉ mong mình bị dại, cắn chết anh đi!” Cô hận không thể lập tức bay đến cắn đứt cổ anh ta.

Thấy cô quay lại, anh không chỉ tiếp tục đứng nhìn cô chằm chằm, mà mắt còn sáng quắc như hai cái đèn pha đánh giá cô từ trên xuống dưới, sắc mặt vẫn trầm trọng như cũ.

Bộ dạng anh hệt như đang kiểm định xem cô còn bị ‘chó’ cắn chỗ nào nữa hay không.

“Tôi biết cô ngu ngốc, nhưng đừng có dọa người nữa!” Bạch Lập Nhân vặn kính xe ra cho cô chiêm ngưỡng dung nhan chính mình.

Trong gương, Diệu Diệu thấy mái tóc xoăn dài của mình xõa xuống, hơi rối, hai má đỏ bừng, trên trán đầy mồ hôi chưa kịp lau, vài sợi tóc thậm chí còn dính trên trán và cần cổ.

Rõ ràng bộ dạng chật vật như vậy mà sao nhìn vẫn thấy quyến rũ?

Bạch Lập Nhân nhìn mà cũng ngẩn cả người.

Đột nhiên anh cảm thấy trái tim dâng lên một cảm giác là lạ.

Rất xa lạ.

Diệu Diệu nhìn gương chỉnh lại tóc, thuận tiện rút mấy tờ khăn giấy trong xe lau mồ hôi. Đánh người quả nhiên là một hình thức vận động rất tốn sức, so với yoga còn mệt hơn nhiều.

“Bạch Lập Nhân, anh độc mồm độc miệng như vậy chắc chắn sẽ ế vợ cho mà xem!” Cô rủa anh ta làm lão xử nam cả đời đi!

Người này không những thối miệng mà tâm lý còn vặn vẹo nữa chứ!

Diệu Diệu nguyền rủa anh đủ một vòng trong lòng nhưng mặt mày vẫn tỉnh bơ.

Vụn khăn giấy rơi xuống theo động tác lau mồ hôi của cô.

Bạch Lập Nhân nhíu mày, nhặt vụn giấy từ chỗ ngồi của cô lên, vốn là người nghiện sạch sẽ nên anh định sạc cho một trận, nhưng đột nhiên nhìn thấy vết máu ở trên đó.

Anh lập tức xoay tay cô lại, nhìn vết kim đâm còn đang rỉ máu, mặt mày nhăn tít: “Cô đi tiêm ngừa thật sao?”

Vừa rồi anh còn tưởng cô vào trong bệnh viện dạo một vòng cho có rồi mới quay lại.

Cũng ngốc đến đáng sợ đi!

Tuy rằng rất ngốc, nhưng cũng rất buồn cười.

Khóe môi anh không nhịn được giương lên, vẻ mặt nghiêm túc cuối cùng cũng dịu đi phân nửa.

Hả?

Diệu Diệu ngơ ngác hỏi: “Không phải anh nói người nói dối nếu không phải trả giá, cuối năm sẽ bị cắt tiền thưởng hay sao?”

Cô hiểu lầm gì à?

Tiền thưởng hàng tháng có bị trừ cũng không sao, dù gì cũng chỉ có một nghìn, nhưng tiền thưởng cuối năm tận hai vạn nha, cô không thể không khuất phục trước dâm uy của anh ta được.

Tâm tình tệ hại của anh đêm nay rốt cuộc cũng được dỡ bỏ.

“Cô cứ như vậy…” Thích tôi?

Thật kỳ lạ, đáng nhẽ anh phải khó chịu mới đúng, tại sao tâm tình lại cảm thấy lâng lâng?

Diệu Diệu khó hiểu nhìn anh.

“Về sau đừng có chạy lung tung vậy nữa, Đan Thiểu Quan mà có hẹn thì đừng đồng ý.” Anh ra lệnh.

“Ờ.” Diệu Diệu gật gật đầu.

Làm ơn đi, cô cũng không phải con ngốc, từ sau chuyện khi nãy mà Đan Thiểu Quan còn hẹn cô nữa thì còn lâu cô mới đi một mình!

Nhưng sao cô cứ thấy là lạ nhỉ? Tên này dù là thủ trưởng mà quan tâm đến mức đó thì có hơi quá không?!

Quên đi, quên đi, cho dù mình lúc nào cũng nói xấu tên này để phát tiết, nhưng con người vốn là loài động vật giàu tình cảm, hơn nữa từ sâu trong thâm tâm cô vẫn xem anh ta là bạn bè tốt mà đối đãi, chắc là anh ta cũng xuất phát từ lập trường như vậy mà khuyên nhủ cô.

Tâm trạng dường như tốt hơn được một chút.

Bạch Lập Nhân nắm vô lăng trong tay, rốt cục cũng hạ quyết tâm: “Cái kia, Diệu Diệu… Tôi sẽ suy nghĩ, qua một thời gian, tôi nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thuyết phục…”

Tuy hiện tại anh không thể lập tức thừa nhận tình cảm của cô, nhưng, anh nhất định sẽ suy nghĩ.

Cho dù kinh nghiệm tình trường không đủ, nhưng anh biết rất rõ, đêm nay trong lòng cảm thấy bất an, lại hừng hực lửa giận, hẳn cũng đều có nguyên nhân.

Có nhiều thứ đã lẳng lặng thay đổi.

Cho dù anh không hề nhận ra.

Anh không thể không thừa nhận, cô đã chờ đợi quá lâu rồi, có một số việc, mặc cho anh có phản bác cỡ nào, cũng chỉ là lừa mình dối người.

Nên mỗi khi có chuyện gì, anh đều lựa chọn trốn tránh, lựa chọn làm đà điểu.

Tất cả, là do anh không vượt qua được cá tính này của bản thân.

Không bàn đến bề ngoài của cô, vì chứng nghiện sạch sẽ, anh tất nhiên sẽ để tâm đến chuyện người mình yêu có còn là xử nữ hay không, điểm ấy ngay cả Đỗ San San cũng hiểu rõ.

Điểm này hẳn Liêu Diệu Trăn không đủ tư cách.

Hơn nữa, thói quen sinh hoạt của cô rất tùy tiện, anh cần phải khảo sát phẩm hạnh của cô một thời gian.

Còn nữa, là điều quan trọng nhất, đối với lời hứa ‘cho dù phụ nữ trên toàn thế giới có chết sạch, anh còn lâu mới để mắt đến Liêu Diệu Trăn’ của mình, nếu như anh chấp nhận tình cảm của cô, không thể nghi ngờ chính là đang lấy đá đập vào chân.

Cho nên, dù phiền lòng anh vẫn phải hỏi.

Diệu Diệu ngây ra một lúc, sau đó nhanh chóng hồi phục tinh thần.

“Anh lo lắng cái gì? Là chuyện tôi đang lo lắng sao?!” Diệu Diệu kích động, cảm thấy hơi xúc động.

Cô cứ nghĩ anh đồng ý cho có lệ, không ngờ hôm nay tự nhiên lại chủ động nhắc lại, cô rất cảm động, vô cùng cảm động.

“Giám đốc, tương lai nhất định tôi sẽ dốc hết lòng thành tận tâm báo đáp anh, lúc ấy chắc chắn anh sẽ nhận ra mình không chọn sai người!” Đột nhiên vui vẻ khiến Diệu Diệu hưng phấn đến độ như đang diễn tuồng, lúc này cô chỉ hận không thể moi móc cả bộ đồ lòng ra cho anh xem, giương cao lá cờ trung thành.

Vui vẻ đến thế sao?

Khóe môi Bạch Lập Nhân hơi cứng lại, cuối cùng lại nở một nụ cười khẽ.

“Giám đốc à, còn những bốn lần tiêm thuốc, làm sao bây giờ?” Diệu Diệu ngơ ngác giơ hộp vắc xin trong tay, cười cười nịnh hót.

Nếu anh đồng ý chuyện đó, cho dù cánh tay có nở hoa thì cô vẫn vui lòng.

Ai bảo cô….quá yêu quá yêu giám đốc của mình làm chi!

Bạch Lập Nhân giật lấy túi thuốc to đùng trong tay cô ném vào thùng rác trong xe.

Lúc mới quen nhau, Đỗ San San cũng rất nhân nhượng anh, nhưng cũng không đến mức nịnh hót như Liêu Diệu Trăn.

Thực chịu không nổi, một chút rụt rè cũng không có!

“Nếu tôi đồng ý, có thật là sau này tôi nói gì cô cũng nghe?” Trước khi qua lại anh cần phải xác định chuyện này đã, phải đảm bảo sau này anh nói gì cô nghe nấy, anh bảo cô ngồi thì cô không thể đứng.

“Đương nhiên, đương nhiên!” Diệu Diệu chỉ thiếu mỗi hành động vỗ ngực, chắp tay thề nữa là đủ bộ.

Người ta ai chả muốn bắt người tài hơn người tai, huống chi cô cũng rất nghe lời anh ta, chỉ trừ mỗi việc thỉnh thoảng không có gì làm thì đi bêu rếu chút đỉnh mà thôi.

“Tôi sẽ suy nghĩ, nhưng dù kết quả có thế nào, tôi vẫn hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến chuyện công việc.” Anh phòng hờ nói trước, nếu anh đã suy nghĩ kỹ càng mà vẫn quyết định từ chối cô, hy vọng hai người vẫn có thể duy trì quan hệ cấp trên cấp dưới tốt đẹp.

“Giám đốc, đừng vậy mà!” Diệu Diệu không đồng ý, kéo ống tay áo của anh làm nũng.

Chưa đồng ý đã làm nũng?

“Đừng làm tới!” Anh nghiêm túc nhìn thẳng vào cô.

Bị dọa, Diệu Diệu sợ đến run người.

“Tôi nói sẽ suy nghĩ, nhưng đừng có được đằng chân lại lân đằng đầu.” Anh cảnh cáo cô đừng tham lam quá như vậy.

Thật khó hầu hạ! Diệu Diệu ỉu xìu “vâng” một tiếng, miệng vẫn cười toe toét.

Nhìn vẻ nịnh nọt của cô, Bạch Lập Nhân có hơi hối hận vì quyết định của mình.

☆… ☆… ☆… ☆… ☆… ☆… ☆

“Giám đốc Tiền, tôi cũng hiểu xí nghiệp của ông đang gặp khó khăn về kinh tế, nhưng vay tiền ở Đằng Long để giải quyết, ông thật sự có niềm tin chứ?”

Khuôn mặt nho nhã của Tiết Khiêm Quân lộ vẻ thoải mái, nở nụ cười ôn hòa, trông rất mê người, nhưng ánh mắt lại không hề, trong đó toát lên vẻ sắc bén khiến người ta sợ hãi, giám đốc Tiền ngồi đối diện cũng phải toát cả mồ hôi.

“Giám đốc Tiết, quan hệ của chúng ta tốt như vậy…” Giám đốc Tiền nóng vội.

Làm người không thể như vậy, gió yên biển lặng thì là bạn bè tốt, còn mỗi khi có chuyện gì cần giúp đỡ thì quan hệ muốn sạch sẽ bao nhiêu có bấy nhiêu.

“Giám đốc Tiền, ông không thể nói vậy được, tôi tuy là tổng giám đốc của Đằng Long nhưng lại chẳng có tý thực quyền, người có quyền phải là mấy vị bên trên kìa.” Anh vẫn tươi cười.

“Giám đốc Tiết…” Ông ta gắt gao túm lấy tay Tiết Khiêm Quân, gần như đang cầm lấy tấm mộc bài sinh tử.

Tiết Khiêm Quân tao nhã gỡ tay đối phương ra: “Giám đốc Tiết, bây giờ tôi có một cuộc hẹn. Thế này được không? Ngày mai ông lại đến văn phòng của tôi bàn bạc lại chuyện này. Mọi chuyện còn có thể thương lượng, tôi sẽ cố gắng giúp ông tìm ra biện pháp.” Anh không hứa hẹn cũng không từ chối.

Mọi người đều là người sĩ diện, giám đốc Tiền không còn cách nào khác mới phải đến xin anh giúp đỡ.

Anh sửa lại cổ tay áo, chậm rãi đến chỗ ngồi cạnh cửa sổ trong nhà hàng.

“Mọi chuyện vẫn tốt chứ?” Diệu Diệu nâng mắt nhìn anh cười.

“Ngại quá, để em chờ lâu như vậy.” Anh nhẹ nhàng xin lỗi.

“Không sao, người vừa rồi tìm anh trông có vẻ rất lo lắng, có chuyện gì sao?” Diệu Diệu lo lắng hỏi.

Khi nãy lúc bọn họ đang dùng cơm thì người đàn ông trung niên đó chạy vào, dáng vẻ lo lắng đến gần như muốn quỳ xuống trước mặt Tiết Khiêm Quân.

Cô bị dọa đến ngây người.

“Không có chuyện gì, đối tác làm ăn thôi, chuyện bình thường ấy mà.” Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô an ủi.

“Vậy sao.” Qua tấm cửa thủy tinh, Diệu Diệu nhìn thấy người đàn ông trung niên kia vẻ mặt uể oải, sụp vai ra khỏi nhà hàng, cô cứ cảm thấy là lạ, nhưng không hiểu tại sao.

“Vừa rồi em nói đến chuyện được giám đốc tăng lương, tiếp tục đi…” Anh mỉm cười nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy hứng thú.

“A, đúng rồi, ngày đó rất đúng dịp nha, bạn trai cũ của em đang định lợi dụng…Thì giám đốc tự nhiên xông ra làm anh hùng cứu mỹ nhân, anh ta…”

Diệu Diệu kể cho anh nghe những chuyện đã xảy ra: “Sau đó, anh không biết anh ta mất tính người đến mức nào đâu, tự dưng đòi trừng phạt em, rồi bắt em đi tiêm vắc xin phòng dại, tuy nhiên có thể là do thái độ của em rất thành khẩn nên anh ta cũng cảm động, vì vậy lương tâm đi vắng lâu ngày cũng đột ngột quay về, rốt cục cũng đồng ý xem xét chuyện tăng lương cho em!”

Lệ tuôn a! Đến tận bây giờ cô còn cảm động đây!

Tháng trước Bạch Lập Nhân đồng ý tăng lương cho cô, vậy mà đến khi nhận lương, cô rất tức giận.

Tên quá đáng, cô nói cô không hài lòng với mức lương hiện tại! Cô muốn tăng năm trăm tệ, Bạch Lập Nhân vậy mà chỉ tăng có hai trăm tệ thôi!

Mấy ngày nay cô lúc nào cũng tranh thủ, dùng mọi thủ đoạn tranh thủ nịnh nọt, vậy mà Bạch Lập Nhân vẫn giữ nguyên thái độ cho có lệ như cũ, nào ai ngờ hôm qua lại phun ra một câu sét đánh như vậy!

Quá cảm động, về sau cô có thể tiếp tục yên tâm làm trâu làm ngựa cho anh ta rồi!

“Giám đốc có vẻ đối xử với em rất tốt.” Ánh mắt anh cong thành một vầng trăng khuyết.

“Tên đó tuy rất khó ở chung nhưng tổng thể vẫn là người tốt!” Diệu Diệu tùy tiện nhận xét.

“Phải không?” Anh nâng tách trà lên, cúi mắt, lông mi dài che đi ánh mắt – che đi một tia sắc bén vừa xẹt qua, nhẹ giọng nói: “Sao tôi cứ cảm thấy hắn không chỉ khó ở chung, hơn nữa còn rất ngạo mạn, tự phụ…đến mức người khác chỉ muốn dạy cho hắn một bài học…Từ nhỏ, tôi và hắn đã không vừa mắt nhau, thật bất ngờ!”

“Hả? Anh nói cái gì?” Anh nói rất nhỏ, Diệu Diệu không nghe rõ.

Anh buông chén trà, nửa thật nửa giả nói: “Tôi nói, em lúc nào cũng nhắc đến anh ta, tôi hơi ghen tỵ.”

Nghe vậy, Diệu Diệu xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.