Mắt Trái

Quyển 3 - Chương 1



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ sau khi chia tay Đan Thiểu Quan, sáu năm nay, cô qua lại với tổng cộng bốn người bạn trai.

Người thứ nhất là sư huynh khóa trên của cô, sau khi quen nhau không bao lâu, anh ta đột nhiên nói muốn thi làm nghiên cứu sinh, cô nghĩ nếu anh ta đã muốn chú tâm học hành thì mình cũng không nên đi làm phiền nhiều, vì vậy cô tập trung toàn bộ thời gian và sức lực cho công việc ở công ty của Bạch Lập Nhân.

Sau khi anh ta thi đậu thì không biết từ lúc nào bên người đã mọc thêm một cô bạn gái suốt ngày dính chặt như sam.

Người bạn trai thứ hai là nhân viên trong bộ phận bán hàng của công ty, thời điểm công ty gặp khó khăn thì lập tức đi ăn máng khác, thâm chí còn lôi kéo cô đi cùng. Nhưng khi ấy cô không nỡ phản bội công ty mà cô tận mắt chứng kiến nó từng bước trưởng thành.

Hai người cãi nhau rồi chia tay.

Người thứ ba là con trai hàng xóm, là một ABC*, nhân phẩm cũng tạm coi như biết rõ.

*ABC (American Born Chinese): Chỉ người sinh ra ở Hoa Kỳ có gốc Trung Quốc. Đa số là người có cha mẹ được nhập tịch thành công dân Hoa Kỳ, sinh sau năm 1965, khi Đạo luật Di trú và Quốc tịch bãi bỏ hạn ngạch quốc tịch nhưng quy định con số tối đa người nhập cư vào Hoa Kỳ từ đông và tây bán cầu. (Nguồn: Wiki)

Nhưng anh ta lại nghi ngờ cô, nói cô liếc mắt đưa tình với bạn anh ta.

Còn người bạn trai thứ tư là từ người quen mà biết được, là một người bình thường, thành thật, một nhân viên văn phòng gương mẫu.

Lý do đối phương chia tay cô, là vì hai người không xứng đôi.

Mặc dù cô đã cố gắng giải thích cho đối phương hiểu rằng gia cảnh cô rất bình thường, cái cô mong muốn chỉ là một người đàn ông có thể dắt tay cô đi nốt cuộc đời còn lại.

Nhưng cuối cùng anh ta lại nói: Diệu Diệu, thật ra cô là tình nhân của cấp trên đúng không? Cô muốn tìm một người đàn ông bình thường để che dấu chuyện đó chứ gì?

Nhìn đi, nhìn đi, mấy năm nay hoa đào của cô đầy rẫy, nhưng đều là hoa héo cả.

Mỗi một đoạn tình cảm, cô đều cố gắng vun đắp, trao hết tâm tư tình cảm cho người ta.

Nhưng, những gì mà tình cảm đem lại cho cô, đều là nước mắt.

Thật ra, bọn họ chia tay cô, ngoài những nguyên nhân trên, còn có một nguyên nhân khác không thể nói ra, nhưng chính nó lại là nguyên nhân quan trọng nhất: Cô khiến “tự tôn” của họ bị “tổn thương”.

Cô thấy rất kì lạ, không hiểu tại sao cô quen toàn người mắc chứng ED*, mỗi lần nhiệt huyết dâng trào đều…không thể. Ghê tởm hơn là, những người đó sau khi chia tay đều quay về khoe mẽ mình mạnh mẽ đến đâu, công năng nhường nào, đều là tại cô làm bộ làm tịch, ra vẻ thẹn thùng, hại bảo bối của bọn họ không dậy nổi.

*ED: Bệnh “bất lực” của đàn ông, khụ, ai muốn biết rõ lên tra Google nhé, bạn còn nhỏ dại:”>

Chó má, cô không tin!

Cô càng không chịu thua, cô tự an ủi mình, tin tưởng một ngày nào đó sẽ gặp được chân mệnh Thiên Tử của bản thân, hơn nữa đối phương còn là một người khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần.

“Tiểu Ứng, tối nay muốn làm mai cho chị sao? Nhưng không được rồi, chị không đến được!” Cô đứng trên hành lang gọi điện thoại cho Tiểu Ứng.

Hôm qua cô cũng đi xem mắt, đáng tiếc lại một lần nữa thất bại.

Đối phương lấy ngoại hình cô làm lý do, khẳng định cô không phải là con nhà gia giáo, không những thế còn một mực dò xét công việc của cô, cho rằng cô đang nói dối.

Nhưng cô không hề nản lòng, vẫn kiên trì cố gắng.

“Chị Diệu Diệu, anh họ em tính tình tốt lắm, năng lực cũng cực kì cao, nếu chị gặp anh ấy, đảm bảo sẽ không hối hận đâu! Em đã có lòng tác hợp cho hai người rồi, chị đến đi mà.” Tiểu Ứng tưởng cô từ chối nên ra sức thuyết phục.

“Nhưng tối nay trước mười giờ chị quả thật không đi được…” Ngày mai cô phải tham gia một buổi tiệc xã giao, không thể về sớm được, ngày kia lại phải cùng Bạch Lập Nhân đi công tác.

Chuyện chung thân đại sự của mình, cô cũng gấp chứ!

“Không sao, vừa khớp! Anh họ em là người cuồng công việc, gần đây có dự án mới nên phải tăng ca liên tục, chưa đến mười giờ cũng chưa về được đâu!” Tiểu Ứng lập tức nói.

Cuồng công việc??? Cô không thích thế, nhưng nếu đối phương đã nói vậy, cô cũng không tiện từ chối.

“Được, mười giờ, tại quán trà Nhất Phẩm.” Sau đó cúp máy.

Ngay lúc Bạch Lập Nhân bước đến: “Cái gì mười giờ?”

“Anh đó, mười giờ nhớ thả người, tôi phải đi xem mắt.” Cô nói giọng cảnh cáo.

Anh ngoài cười nhưng trong không cười, châm chọc: “Để gả mình ra ngoài, cô cũng cố gắng quá nha.”

“Đương nhiên.” Tìm một người chồng tốt vốn là mục tiêu phấn đấu của cô mà! Diệu Diệu hất cằm, theo anh đẩy cửa vào phòng.

“Cục trưởng Ngô, thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe nên đến trễ.” Từ lúc bắt đầu đẩy cửa bước vào, nụ cười luôn thường trực trên môi Bạch Lập Nhân.

Đàn ông trưởng thành hay không đều nhờ vào khả năng tích lũy kinh nghiệm xã hội của họ.

Diệu Diệu gần như là người từng ngày từng ngày chứng kiến cảnh Bạch Lập Nhân biến thành một người giả đạo mạo như thần.

Bạch Lập Nhân vươn hai tay, nhiệt tình bắt tay đối phương: “Cục trưởng Ngô, ngài từ bi đại lượng, trăm ngàn lần đừng để ý nhé.”

Sau khi tốt nghiệp, tài giả vờ của Bạch Lập Nhân ngày càng siêu.

Nhưng thỉnh thoảng Diệu Diệu lại lấy sự dối trá của anh thành thú vui tiêu khiển, xem nó là hài kịch cũng giải buồn được kha khá.

“Nghe nói KTV này rượu ngon nào cũng có, tổng giám đốc của chúng tôi đã cố ý chọn mua một bình Lafite năm 82* đấy, nhưng không ngờ trên đường bị cảnh sát chặn xe lại phạt, vậy nên mới đến trễ năm phút đấy ạ.” Cô cười tươi, bịa ra một lý do thỏa đáng.

Kỳ thật là do Bạch Lập Nhân ghét kiểu tiệc tùng xã giao như thế này nên mới cố ý đến muộn.

“Cô đó, tiểu yêu tinh, lúc nào cũng giỏi tìm cớ để giải vây cho sếp lớn.” Cục trưởng Ngô nhìn cô liếc mắt đưa tình, còn vươn tay nhéo nhẹ mũi cô.

Sắc mặt Diệu Diệu không chút thay đổi, vẫn cười tươi như hoa, chỉ đến khi cục trưởng Ngô được đằng chân lân đằng đầu, cô mới nhìn về phía tiếp tân tên Vưu Vưu nháy nháy mắt, đối phương sau khi nhận được tín hiệu của cô thì lập tức nhũn ra như bún bò đến bên người ông ta làm nũng: “Đáng ghét! Thấy mỹ nữ đến thì không thèm để ý đến người ta nữa à?”

“Làm sao, làm sao?” Cục trưởng Ngô quả nhiên rời mục tiêu, ôm lấy Vưu Vưu, rồi mới lần lượt giới thiệu những người trong phòng: “Đây là giám sát viên mới của khu này, Tiểu Hoàng, còn đây là trưởng phòng nhân sự Tiểu Trần.”

“Về sau mong hai vị giúp đỡ.” Bạch Lập Nhân dẫn Diệu Diệu rời khỏi chỗ, lần lượt đến chào hỏi bọn họ.

Bọn họ mỗi người đều có một cô tiếp tân xinh đẹp, dáng người mềm nhũn không xương ngồi cùng.

Vị trưởng phòng tên Tiểu Trần còn dễ đối phó, nhưng tay Diệu Diệu luôn bị người khác nắm lấy sờ mó: “Tiểu thư Liêu thật xinh đẹp, giám đốc Bạch thật có phúc khí nha.” Vị này là giám sát viên mới tới, bộ dạng rõ ràng tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng trong mắt lại ngập tràn vẻ khao khát và dục vọng.

Bị loại người này dùng ánh mắt như thấy cô không mặc quần áo nhìn chằm chằm, Diệu Diệu cảm thấy da đầu mình như run lên.

Bạch Lập Nhân cười cười nhưng không nói gì, giúp cô quay trở về chỗ ngồi.

Hành động này trong mắt người ngoài chẳng khác nào tuyên bố giữa bọn họ có gian tình, khiến Tiểu Hoàng không thể không thu hồi lại ánh mắt đầy dục vọng của hắn.

Bọn họ nhẹ nhàng về chỗ, tay phải Bạch Lập Nhân vẫn tiếp tục ái muội đặt trên thắt lưng cô.

Lần nào Diệu Diệu tham gia tiệc xã giao cũng cùng anh dính chặt lại một chỗ, chẳng qua không ai để ý rằng cô vô cùng ăn ý rút khăn tay lặng lẽ đưa cho anh, quả thật bàn tay anh giấu sau thắt lưng cô đang nhẹ nhàng được lau sạch, mà không hề bị người khác phát hiện.

*Rượu vang Bordeaux Château-Lafite: Một thương hiệu rượu nổi tiếng ở Pháp, trong đó chai Bordeaux Château-Lafite năm 1982 được đánh giá cao nhất. Giá của một chai Lafite năm 82 vào khoảng 8,500 USD, gần 180 triệu tiền Việt. (lung tung nguồn)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.