Đã vài ngày Diệu Diệu không thấy Đan Thiểu Quan đến tìm mình, ngay cả khi cô gọi điện anh cũng cứ ấp a ấp úng nói rằng mình có việc bận.
Mọi người đều có không gian riêng của mình, Diệu Diệu cũng không phải tuýp người suốt ngày quấn quýt lấy bạn trai, nên mấy ngày nghỉ tết Nguyên Đán, cô đều tụ tập với bạn bè cùng phòng.
Bọn họ ngày nào cũng ở trong phòng đánh bài, bốn người vừa đủ chân đánh tấn*.
Tấn là một kiểu chơi bài được lưu hành rộng rãi ở Chiết Giang, nhưng phổ biến nhất là ở Ôn Châu, do nguồn gốc của nó là từ những người yêu bài ở đó nghĩ ra.
Luật chơi rất đơn giản, mỗi người ban đầu có 8 lá bài, hai người ngồi đối diện là một đội, sau khi xác định “bom” là chất bài cơ, rô, chuồn hay bích sẽ bắt đầu ra bài theo thứ tự từ trái sang phải. Người có lá bài nhỏ nhất sẽ tấn trước. Khi người tấn ra bài, người bị tấn phải đỡ lá bài đó bằng một lá khác có giá trị lớn hơn, hoặc một lá “bom”. Người còn lại cùng đội với người tấn cũng có thể tấn người bị tấn bằng những quân bài có trong lượt đó. Nếu người bị tấn không đỡ được thì phải “ôm bài”, đội nào có người hết bài trước sẽ thắng.
Vì Hạ Thiên không muốn chung đội với Ninh Ninh nên cô với Ninh Ninh thành một đội, bất quá hai người phối hợp với nhau không được tốt nên cứ thua suốt.
Ván này Hiểu Vũ và Hạ Thiên cùng một đội, kết hợp rất ăn ý, bài trong tay đã đánh gần hết.
“Hô! Lại thắng!” Hai người họ hưng phấn.
“Đều do Diệu Diệu! Rõ ràng tại cậu ấy chơi bài dở nên mới thua nhiều như vậy!” Ninh Ninh oán giận.
“Tại sao không nghĩ do cậu ngu ngốc nên mới liên lụy nó?” Hạ Thiên phản bác.
“Hừ! Có mà do cái đồ như đàn ông nhà cậu ghen tị với bọn này không chỉ có ngực đẹp, mà còn là những mỹ nữ thông minh!” Ninh Ninh mặt dày kéo kéo áo sơ mi, đong đưa dựa vào người Diệu Diệu hếch cằm tỏ vẻ thị uy.
Hạ Thiên bộ dạng như sắp nôn đến nơi: “Tôi nói cậu đó! Tự nhiên lại đem Diệu Diệu hùa vào với mình!”
Hai người lại chuẩn bị cãi nhau.
Lúc này di động của Ninh Ninh đúng lúc vang lên, giọng nói cô nhanh chóng chuyển thành nũng nịu, phong tình vạn chủng: “Alo, anh~~”
Ba người bọn họ đều mang vẻ mặt chịu không nổi.
Ninh Ninh cúp điện thoại: “Bạn trai người ta hẹn đi chơi rồi, hội trạch nữ à, bye bye~~” Bộ dạng kiêu ngạo như chim khổng tước.
“Bạn trai? Bạch Lập Nhân á?” Hạ Thiên vẻ mặt cười như không cười.
“Xí, còn lâu người ta mới để ý đến loại đàn ông keo kiệt đó!” Ninh Ninh không chút kiêng kị cởi quần áo trước mặt ba người, lộ ra bộ ngực cao ngất.
“Oái! Oái! Oái! Tao mù rồi!” Hiểu Vũ có vẻ bảo thủ, loại chuyện “kích thích” thế này cô chịu không nổi.
“Hừ hừ hừ, nhìn cũng chả khác gì ngực đi bơm.” Hạ Thiên cười lạnh.
“Hừ!” Ninh Ninh thay váy, tông cửa mà đi.
“Diệu Diệu, mày phát ngốc gì vậy?” Hạ Thiên lay lay cô.
Cô phục hồi tinh thần lại, nói: “Tao chỉ đang thắc mắc, nó không phải đang hẹn hò với Bạch Lập Nhân à?” Diệu Diệu cho đến bây giờ vẫn chưa hiểu nổi người mà mình vẫn cho là bị chịu “oan uổng”.
“Giời ạ! Hôm đấy chẳng phải nó nói rõ ràng rồi sao? Người nó đang qua lại là Ngô Đại Vĩ!”
Ngô Đại Vĩ là bạn cùng phòng của Bạch Lập Nhân…
Cũng giống như Ninh Ninh khi nãy, ở chung phòng khó tránh khỏi đôi lúc thay quần áo, bị mọi người nhìn thấy cơ thể.
Như vậy cũng có thể giải thích lý do tại sao Ninh Ninh biết bí mật riêng tư của Bạch Lập Nhân.
“Bọn mày nói xem, tao có nên đi tìm cậu ta xin lỗi không?” Diệu Diệu vẻ mặt dãy dụa.
“Mày điên à? Cậu ra thèm để ý đến mày chắc? Mày không thấy mấy hôm nay thái độ của cậu ta với mày thế nào à? Đích thị là lỗ mủi hỉnh lên trời!” Hạ Thiên cốc đầu cô.
Nhưng cô vẫn cảm thấy bất an.
Tục ngữ có câu, thà phá bỏ mười tòa miếu chứ đừng nên phá mất một cuộc hôn nhân.
“Tao nhất định sẽ gặp báo ứng mà…” Cô ôm đầu buồn rầu.
Trên thực tế, mấy ngày nay cô cùng gặp đủ báo ứng rồi, vì lương tâm bất an nên cứ đứng ngổi không yên.
“Người với người cũng cần phải có duyên phận, vả lại tình cảm của Bạch Lập Nhân và bạn gái không vững chắc cũng là một nguyên nhân, mày không cần tự trách!” Ngay cả Hiểu Vũ cũng nói như vậy.
“Đúng đó! Nếu mày rảnh rỗi không có gì làm thì đi mua đồ ăn khuya cho bọn này đi!” Hạ Thiên suốt ngày chỉ biết ăn.
Chẳng qua vừa dứt câu thì bụng ba người đều kêu lên biểu tình.
Hai ánh mắt tràn đầy chờ mong đồng loạt nhìn chằm chằm Diệu Diệu.
Dưới loại tình huống này, cô hoàn toàn không có cách nào gạt bỏ quyền được sống: “Được rồi!”
Vì chỗ mua đồ ở khá gần, nên cô thay đồ rồi đi ngay.
Hạ Thiên và Hiểu Vũ nói muốn ăn KFC, trường học gần đây có một quán thì phải.
Trên đường trở về, vì phải xách theo một hộp gà nên cô quyết định đi đường tắt, ngang qua một con ngõ nhỏ.
Chẳng qua lúc gần đến nơi Diệu Diệu mới nhớ ra con đường này gần đây hay có côn đồ tụ tập, nên nhanh chóng đổi hướng.
Đột nhiên từ trong ngõ có người hoảng hốt chạy ra, đụng trúng cô.
Cô nhìn lon Côca bị rớt xuống đất.
“Cứu!!!” Trong ngõ nhỏ truyền ra tiếng kêu cứu thất thanh, nhưng ngay lập tức im bặt.
Cô giật mình.
Vừa rồi người đụng trúng cô là Ngô Đại Vĩ.
Kì lạ…
Diệu Diệu nhanh chóng nấp vào một góc khuất, cẩn thận thăm dò.
Chuyện này nếu bị lộ quả thật rất nguy hiểm! Chạy là thượng sách! Tuy nhiên, Diệu Diệu thực lo lắng.
“Nhóc con, nghe nói mày rất thích lừa đàn ông lên giường, đặc biệt là bạn trai người khác phải không? Chúng ta nhiều người như vậy tùy mày chọn, thế nào? Mày thích đứa nào đầu tiên?” Một cô gái bị vây giữa bọn côn đồ, bị bọn chúng nắm cằm, khóc lóc cầu xin tha thứ, nhưng không có tác dụng, một đám đàn ông không ngừng sờ soạng thân thể cô.
Thậm chí áo đã bị cởi, lộ ra áo ngực trắng ngà.
Tim Diệu Diệu đập thình thịch.
Vì người kia là Ninh Ninh.
Diệu Diệu xiết chặt lon Côca trong tay, nhưng cô biết nếu bây giờ mình có xông vào cũng không thể làm gì được.
Một, hai, ba, bốn, tổng cộng năm tên.
Cô lén lút chạy ra đầu ngõ, cuống quít sờ túi.
Nhưng khi ra khỏi cửa, cô lại quên mang di động.
Đường rất vắng, may mà có bóng người, cô liền vội vàng túm lấy tay áo đối phương: “Bạn học! Bạn học! Xin cậu làm ơn, làm ơn, nhanh giúp tôi báo cảnh sát!”
Người đó mặt không chút thay đổi quay lại nhìn cô.
Đến khi nhìn thấy rõ mặt đối phương, lòng cô chợt lạnh.
Bạch lập nhân!