Mạt Thế Trọng Sinh Chi Vật Hy Sinh Phản Kích

Chương 60: Điều tra? Bí mật của xưởng quân công!



Rất nhanh, trong phòng hội nghị không còn người khác nữa, Sở Chích Thiên đứng dậy nói với Tiêu Tử Lăng: “Tiểu Lăng, cậu lập tức chuẩn bị một chút, mười phút sau chờ tôi ở dưới đại sảnh.”

“Được, Sở ca!” Tuy rằng Tiêu Tử Lăng lo lắng đối với thi triều sắp xảy ra, nhưng ngụ ý của Sở Chích Thiên là muốn dẫn cậu đi làm nhiệm vụ, chuyện này vẫn khiến cho cậu hưng phấn một chút. Mấy ngày nay vẫn luôn ở trong đại bản doanh, khiến cho thân thể cậu đều sắp mốc meo.

Tiêu Tử Lăng bước nhanh rời đi, chuẩn bị về nơi ở của mình lấy ra vũ khí mới nhất của cậu, thủ bút của Đường Gia Minh người chế tạo vũ khí cho tiểu đội, đường đao mới có chứa thuộc tính sắc bén.

Ở cửa, thiếu chút nữa lại đụng trúng một người, may mắn lần trước sau khi đụng trúng Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng thả chậm lại tốc độ rất nhiều, vì vậy đúng lúc thắng thân.

“Trần phó đội, chào anh!” Tiêu Tử Lăng lễ độ chào hỏi với Trần Cảnh Văn, liền cấp tốc rời đi, mười phút, thời gian tuyệt không đủ, không thể trì hoãn.

Trần Cảnh Văn nhìn bóng lưng Tiêu Tử Lăng rời đi nhíu mày, anh xoay người đi vào phòng hội nghị, ngăn Sở Chích Thiên đang muốn rời đi.

“Sở ca, không phải anh nói gần đây sẽ không mang Tiểu Lăng làm nhiệm vụ sao?” Ngữ khí của Trần Cảnh Văn có chút bất mãn.

“Ừm, lần này cần thiết năng lực của cậu ấy, không thể không mang.” Sở Chích Thiên trả lời rất thản nhiên.

“Nói chung vẫn nên cẩn thận một chút, hiện tại Tiểu Lăng không có năng lực bảo hộ bản thân, nếu thái độ của Sở ca hơi thiên vị một chút, sẽ có thể mang đến nguy hiểm cho cậu ấy, bất luận là trong đội hay là ngoài đội.”

Một câu không nhẹ không nặng này của Trần Cảnh Văn, có ý ẩn hàm gì Sở Chích Thiên hiểu rất rõ, nắm tay phải của anh vốn nắm hờ, thoáng dùng sức nắm chặt, sau đó nhanh chóng buông ra. Vẻ mặt anh bất biến, chẳng qua nhẹ giọng ừm một chút biểu thị trong lòng bản thân đều đã biết.

Trần Cảnh Văn lại không cách nào yên tâm, lần nữa đề xuất: “Lần trước tôi nói, kỳ thực là một biện pháp hay, đến tổ hậu cần của tôi, chỗ tôi không chỉ có nhiều người, hơn nữa ngay cả tiểu đội viên bốn tuổi cũng có, Tiểu Lăng ở chỗ tôi sẽ có vẻ bình thường.”

Sở Chích Thiên lại lần nữa cự tuyệt đề nghị của Trần Cảnh Văn: “Không cần, về sau người của tổ công kiên sẽ nhiều lên, tôi sẽ để cho Tiểu Lăng biên duyên hóa.”

Trần Cảnh Văn biết Sở Chích Thiên đã hạ quyết định thì sẽ không thay đổi nữa, chỉ có thể tạm thời yên tâm trong lo lắng, không hé răng nữa.

Nói đến Tiêu Tử Lăng rất nhanh đã làm xong chuẩn bị, cậu thở hồng hộc chạy tới đại sảnh, không ngờ tới trên sô pha ở đại sảnh, Sở Chích Thiên đã ngồi ở nơi đó, anh tới sớm một bước.

“Sở ca, em tới rồi!” Tiêu Tử Lăng la lớn.

Mở ra đồng hồ quả quýt, Sở Chích Thiên gật gật đầu nói: “Chín phút ba mươi giây. Không tồi, tôi thích người đúng giờ.”

Được khích lệ? Tiêu Tử Lăng vui vẻ lộ rõ trên nét mặt, ngày hôm nay vừa bắt đầu đã là khởi đầu tốt đẹp, được lão đại biểu dương, xem ra nhiệm vụ kế tiếp chắc hẳn sẽ thuận buồm xuôi gió.

Tiêu Tử Lăng ngồi trên xe, liền hỏi Sở Chích Thiên bên người: “Sở ca, lần này chúng ta đi nơi nào?”

“Xưởng quân công!” Sở Chích Thiên trả lời rất đơn giản.

“Ách? Không phải Đổng phó đội đã đi rồi sao?” Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ, chẳng lẽ xưởng quân công còn có miêu nị* gì hay sao? Cần chính phó đội trưởng đồng thời lên sân khấu?

*miêu nị = cứt mèo, mèo khi đi ị sẽ giấu cứt của mình đi, từ này ý chỉ những bí mật được giấu kín đi không cho ai biết tựa như mèo giấu cứt =))))))))

“Điều tra địa hình!” Tuy rằng Sở Chích Thiên cảm thấy vấn đề Tiêu Tử Lăng hỏi rất ngu ngốc, đi xưởng quân công không có nghĩa là hành động cùng Đổng Hạo Triết. Bất quá nhìn ở trên phần khuôn mặt nhỏ nhắn ấu trĩ kia, anh vẫn trả lời cậu, coi như là giải thích nghi hoặc cho nhi đồng.

Tiêu Tử Lăng lần này đã hiểu rõ, cũng biết vì sao ngày hôm nay có cơ hội làm nhiệm vụ, vì nhiệm vụ này nhất định phải cần đến cậu mới được. Nếu như người khác có thể hoàn thành, tin tưởng khẳng định Sở Chích Thiên sẽ không nghĩ đến cậu.

Cảm giác nguy cơ trong lòng Tiêu Tử Lăng lại tới nữa, chung quy cảm thấy thân phận đàn em của cậu thập phần không vững chắc, rất dễ bị người khác thay thế. Trực giác của Tiêu Tử Lăng rất chính xác, cậu không ngờ tới là Trần Cảnh Văn động tay động chân ở bên trong, khiến cho Sở Chích Thiên vì vấn đề an toàn của cậu, mà nhược hóa sự tồn tại của cậu. Trong một đoạn cuộc sống tương lai, tuy rằng Tiêu Tử Lăng vẫn luôn nỗ lực biểu hiện, nhưng thủy chung vẫn không chiếm được bảo tọa đàn em vẫn luôn mong đợi mà khiến cậu bóp cổ tay.

Rất nhanh, hai người Sở Chích Thiên với Tiêu Tử Lăng đã tới cửa chính của xưởng quân công, cảnh giới ở cửa chính là một thành viên trong tổ chiến đấu của Đổng Hạo Triết, thấy Sở Chích Thiên tới, nhanh chóng mở cửa, để cho bọn họ đi vào.

“Hiện tại tình hình thế nào?” Sở Chích Thiên quan tâm tiến triển hiện tại, liền hỏi một câu.

Đội viên này cũng là một người mới vào, nghe thấy câu hỏi của lão đại nhà mình, phải nói là kích động a, mặt đỏ lên bắt đầu gián đoạn hồi đáp: “Cơ bản, ờ, đã khống chế. Hình như, hẳn là, đến điểm trung tâm rồi.”

Tiêu Tử Lăng nhanh chóng che miệng lại, nhịn cười, không ngờ tới đội viên mới vào này sùng bái Sở Chích Thiên như thế, ngay cả đáp lời cũng nói năng lộn xộn.

Sở Chích Thiên đã phát hiện sự mờ ám của Tiêu Tử Lăng, một cái liếc mắt quăng đến, khiến cho Tiêu Tử Lăng nhanh chóng buông tay che miệng xuống, vẻ mặt nghiêm túc theo sát phía sau Sở Chích Thiên. Phắc, nhịn cười thực sự là một động tác yêu cầu cao độ.

Sở Chích Thiên vỗ vỗ bờ vai của đội viên đó lấy làm cổ vũ, lúc này mới đi vào, lưu lại một mình đội viên đó hưng phấn nhảy nhót tại chỗ.

Đi mấy chục mét, cảm thấy đội viên đó chắc hẳn cảm thụ không được động tĩnh ở nơi đây, lúc này Tiêu Tử Lăng mới cười ra tiếng, lần nữa rước lấy một cái lãnh nhãn của Sở Chích Thiên.

Lần này Tiêu Tử Lăng không thu liễm nụ cười, vẫn không cố kỵ cười nói: “Sở ca đã từng nói, lúc chỉ có hai người, tùy tiện em cười nga.”

Nhìn Tiêu Tử Lăng không hề sợ hãi mà cười, Sở Chích Thiên bất đắc dĩ, tên nhóc này quá biết tìm lỗ thủng ngôn ngữ của mình, muốn giáo huấn cậu ta cũng không có biện pháp.

Khoảng chừng đi được hai trăm mét, Sở Chích Thiên nhắc nhở: “Tiểu Lăng, mở Linh Nhãn.”

Tiêu Tử Lăng ứng tiếng lập tức mở ra Linh Nhãn, Sở Chích Thiên lấy ra giấy bút, chuẩn bị vẽ ra hết thảy bản đồ địa hình của xưởng quân công này.

Đột nhiên, Tiêu Tử Lăng kinh ngạc kêu lên: “Sở ca, xưởng quân công này không đơn giản.”

“Nga?” Sở Chích Thiên thoáng nhếch mi, chờ đợi lời nói kế tiếp của Tiêu Tử Lăng.

“Thế nào dưới đất có nhiều thông đạo như vậy, còn là không gian diện tích lớn.” Tiêu Tử Lăng hiếu kỳ kiểm tra hết thảy dưới đất, đó rõ ràng chính là một căn cứ dưới đất.

Cậu phấn chấn nâng đầu lên, chuẩn bị báo cáo những thứ mình điều tra được cho Sở Chích Thiên, lại phát hiện Sở Chích Thiên đang cười chế nhạo nhìn chăm chú vào cậu.

Tiêu Tử Lăng đột nhiên hiểu được: “A, Sở ca, anh đã sớm biết.”

Khóe miệng Sở Chích Thiên hơi hơi cong lên, hài lòng đối với việc Tiêu Tử Lăng có thể nhanh chóng lĩnh ngộ được như vậy, anh gật gật đầu nói: “Ừm, trước đây đã biết nơi đây có một căn cứ quân sự bí mật, chẳng qua lấy danh nghĩa xưởng quân công để che giấu.”

Tiêu Tử Lăng nghe xong lời này, trong lòng mạnh nhảy dựng, xem ra thân phận của Sở Chích Thiên không tầm thường, bằng không không có khả năng biết chuyện cơ mật như thế. Nhưng nghĩ lại, hiện tại đều đã là ngày diệt vong, thân phận trước đây đều là phù vân, Tiêu Tử Lăng liền bình thường trở lại.

Sở Chích Thiên như thế nào nhìn không ra được sự biến hóa tâm lý của Tiêu Tử Lăng, anh cảm thấy đàn em này quả nhiên anh không hề thu sai, là một người đáng cho anh tin cậy.

Tâm tư của Tiêu Tử Lăng bị căn cứ khổng lồ dưới đất kia chiếm đầy, chẳng qua thủy chung vẫn tìm không được cửa vào, cậu khổ não nói: “Đáng tiếc không biết đi vào thế nào, thấy núi bảo vật mà không được vào, a, em muốn phát điên.”

“Tôi ngược lại biết vào thế nào, bất quá trước tiên điều tra xong địa hình với phân bố kết cấu phòng ốc bên trên đã, chờ lát nữa tôi mang cậu vào xem.” Sở Chích Thiên cười nói, đi vào là chuyện nhỏ, chân chính trắc trở chính là tang thi phía dưới tuyệt đối không phải ít, dù sao cũng là thành viên của một căn cứ, đến bây giờ đều không phát hiện có người trốn ra, đã biết căn cứ này sợ rằng dữ nhiều lành ít, trên cơ bản đã toàn quân bị diệt.

Nghe thấy lời nói của Sở Chích Thiên, Tiêu Tử Lăng nhất thời tinh thần gấp trăm nhiệt tình mười phần, ai biểu cậu chẳng qua chỉ là một người thường chứ, không có sức chống cự nhất đối với loại căn cứ quân sự thần bí này. Vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cậu, cậu bất chấp hết.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.