Dưới gốc cây táo đỏ đó, chính là nơi tôi tìm thấy em…(*)
(*) Trích đoạn bài hát nhân vật Hisoka trong kiệt tác “Hunter×Hunter” của họa sĩ truyện tranh Nhật Bản nổi tiếng Yoshihiro Togashi.
Giọng quyến rũ của Hisoka đánh thức Lâm Vũ Tranh từ trong giấc ngủ say, cô cầm lấy điện thoại, có chút cáu giận khi phải rời giường, ấn nghe máy xong cũng mặc kệ đối diện là ai, trực tiếp quát: “Mới sáng sớm đã quấy nhiễu giấc mộng đẹp của người ta! Hôm nay là cuối tuần, nếu không có việc gì, tôi không để yên cho bạn đâu!”
Lâm Giai ở đầu bên kia điện thoại liếc mặt trời treo cao trên không trung, cực kỳ bình tĩnh nói: “Trời đã chiếu đến mông rồi, làm gì còn sáng sớm nữa. Edogawa Conan!”
Lâu Vũ Tranh bị phỉ nhổ bình tĩnh bỏ qua nửa câu đầu, đặt trọng điểm ở câu xưng hô của Lâm Giai với mình: “Em mới không phải học sinh tiểu học Tử Thần đâu… Khoan đã, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?”
Lâm Giai khen cho sự cơ trí của Lâu Vũ Tranh trước, cũng nói ra mục đích gọi điện thoại của mình: “Nếu không em cho rằng anh làm phiền đến quả trứng lười nhà em làm gì? Nếu không phải ngày hôm qua em mới vừa hỏi anh gần đây có xảy ra án mạng gì không, buổi tối lại có người báo án nói ở ao cá nhà mình vớt được một thi thể rất kỳ lạ.”
“Ao cá?” Xin thứ lỗi cho Lâu Vũ Tranh hỏi không đúng trọng điểm. Gần đây cô đã bị hình chụp ao cá nhận thầy ở trên Weibo kia tẩy não.
Lâm Giai bắt kịp thời đại thường xuyên lên mạng, bình tĩnh bỏ qua nụ cười của chủ ao còn không thể chịu nổi bằng trưởng võ quán Kim (*) xuất hiện trong đầu: “Lục phủ ngũ tạng của thi thể không còn, hơn nữa chỗ cổ thi thể có dấu răng như bị mạnh mẽ cắn đứt yết hầu, hút khô máu vậy.”
(*) Trưởng võ quán Kim là nhân vật trong bộ phim “Tam đại sư phụ” (Master KIMs) của Hàn Quốc.
Nghe Lâm Giai miêu tả xong, Lâu Vũ Tranh đột nhiên cảm thấy cổ mình lâm râm đau. Lúc ấy trước khi chết sói yêu cho cô một cắn cuối cùng như vừa xảy ra.
Nhưng vì tránh để Lâm Giai lo lắng, Lâu Vũ Tranh không nói ra cảm giác của mình mà tỏ vẻ giật mình: “Trời ạ… Đã trải qua quỷ và yêu, tiếp đó sắp bắt đầu plants vs zombies à?”
Lâm Giai lại thức đêm uống một ngụm cà phê nâng cao tinh thần: “Bớt nói nhảm! Nhanh rời giường, dẫn theo Tam sư công Lăng Hư của em đến cục cảnh sát xem thi thể!”
“Em biết rồi!” Lần này Lâu Vũ Tranh đáp rất sảng khoái. Cô vẫn cảm thấy chuyện như đã được vận mệnh định trước có liên hệ gì đó với mình.
Ngắt điện thoại rửa mặt thay quần áo, Lâu Vũ Tranh còn chưa kịp ăn sáng thầm phỉ nhổ Lâm Giai thật là càng ngày càng biết sai sử người. Cũng không phải chủ nghĩa duy vật hoàn toàn, xảy ra loại án mạng kỳ quái này điều hoài nghi đầu tiên không phải là hung thủ có cổ quái hay không, mà là có phải lại là chuyện phi hiện thực hay không. Nhưng nếu án này điều tra ra kết quả chứng minh tất cả đều là con người làm thì cũng không biết Lâm Giai có giận chó đánh mèo với cô không.
Dù sao cũng là cô giúp anh mở ra cánh cửa thế giới mới.
Đầu tiên cô đến phòng khám tâm lý của Lăng Hư ăn chực bữa sáng, vừa ăn vừa nói ra mục đích mình đến và thỉnh cầu của Lâm Giai. Lâu Vũ Tranh phát hiện Lăng Hư vậy mà dùng một loại ánh mắt có thể nói là quái dị nhìn mình.
Lâu Vũ Tranh chớp chớp mắt: “Anh nhìn em như vậy làm gì, mặt em chưa rửa sạch à?”
Lăng Hư buông cái bánh bao chưa cắn miếng nào trong tay xuống, rất là bất đắc dĩ nhìn Lâu Vũ Tranh thần kinh thô: “Không… Anh chỉ giật mình với em thế mà có thể vừa ăn cơm vừa nói cái gì mà thi thể này, phần còn lại của chân tay đã bị cụt nọ kia.”
“Tố chất tâm lý của con người đều sẽ mạnh lên.” Lâu Vũ Tranh không chút để ý cắn một ngụm bánh bao thịt, trông có vẻ hôm nay cô ăn rất ngon miệng.
Lăng Hư không khỏi hoài niệm lần đầu tiên gặp mặt Lâu Vũ Tranh, dáng vẻ tái nhợt vì sợ hãi đáng yêu của cô… Hừm, Lâu Vũ Tranh vỡ mộng về khao khát với anh thì đồng thời sao Lăng Hư không cảm nhận được vỡ mộng với em gái đáng yêu chứ.
Sau khi hoài niệm về quá khứ, Lăng Hư ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh đồng ý với tố chất tâm lý sẽ trở nên mạnh sau khi trải qua đả kích. Đợi lát nữa ăn xong thì cùng đi cục cảnh sát giúp Lâm Giai nhìn xem. Nhưng mà chúng ta là người ngoài tùy tiện đi vào xem thi thể không rõ, không có vấn đề à?”
Lâu Vũ Tranh cố nuốt miếng bánh bao cuối cùng, giơ ngón tay cái lên với Lăng Hư: “Yên tâm đi! Anh Giai chính là phó đội trưởng! Cái loại rất có quyền ấy!”
Thấy Lâu Vũ Tranh ăn xong rồi, Lăng Hư đứng dậy dọn dẹp bát đũa: “Ừm, loại chuyện đạo sĩ và cảnh sát cùng nhau phá án này, anh vẫn cảm thấy thật không khoa học.”
Lâu Vũ Tranh đắc ý nở nụ cười, để thành cục diện này chính là cô đó! Nhưng mà vừa đắc ý là cô bắt đầu nói không lựa lời: “Hì! Có câu thế nào ấy nhỉ? Quan và cướp một nhà thân!”
“Anh ấy là quan không sai, nhưng chúng ta cũng không phải là cướp! Thật thần kỳ! Thế mà em lại là sinh viên khoa văn.” Lăng Hư bình tĩnh khinh bỉ người nào đó ngu ngốc tự xưng là sinh viên đại học.
“Thật ra ngữ văn của em là do giáo viên thể dục dạy.” Người ngu ngốc nào đó hoàn toàn không cảm thấy thẹn.
******************
Đôi khi ồn ào nhốn nháo riết sẽ thành quen, cho nên này hai người cứ như vậy ồn ào nhốn nháo đến cục cảnh sát. Lúc đến cửa, Lâu Vũ Tranh gọi điện thoại cho Lâm Giai bảo anh xuống đón bọn họ. Chỉ chốc lát sau, Lâu Vũ Tranh đã nhìn thấy Lâm Giai mặc đồng phục cảnh sát đi ra, trong tay còn cầm di động, dáng vẻ khí vũ hiên ngang kia quả thực làm người ta không khép được chân.
Lâu Vũ Tranh cực kỳ lưu manh mà huýt sáo: “Anh đẹp trai, hẹn hò không?”
Mặt Lâm Giai lạnh tanh hung hăng vỗ đầu Lâu Vũ Tranh: “Lại nói hươu nói vượn.”
Lâm Giai làm lơ Lâu Vũ Tranh ôm đầu ra vẻ tủi thân, vươn tay phải với Lăng Hư: “Vất vả anh phải chạy đến một chuyến rồi, anh Lăng.”
Lăng Hư mặc bộ vest màu đen đeo gọng kính tơ vàng cạo ngạo bắt tay Lâm Giai, khí thế hoàn toàn không thua Lâm Giai mặc cảnh phục: “Giữ gìn trị an xã hội là trách nhiệm của mỗi người.”
Vì thế, Lâu Vũ Tranh đại khái có thể được gọi là nữ chính, đã bị hai anh đẹp trai bỏ quên tại chỗ. Lâu Vũ Tranh vội vàng chạy theo kịp, lại nghe hai người đàn ông có vẻ ngoài tinh anh bàn bạc vụ án. Xem ra, sau khi trải qua việc ở nhà cổ, Lâm Giai cũng bắt đầu coi Lăng Hư như bạn bè có thể tin tưởng.
Đi theo bọn họ vào tầng lầu chỗ phòng pháp y, Lâu Vũ Tranh vừa định theo vào, lại bị Lâm Giai ngăn cản: “Thi thể kia rất đáng sợ, tránh để đêm em mơ thấy ác mộng thì em đừng đi vào.”
Lâu Vũ Tranh bất mãn bĩu môi: “Không sao, em cũng phải nhìn! Hơn nữa, cho dù không thấy thì đêm em cũng gặp ác mộng…”
“…” Lâm Giai im lặng, anh hiển nhiên rất bó tay với Lâu Vũ Tranh làm nũng. Cô nhóc này lúc bị động kinh thì anh còn có thể dùng nắm tay cứng nhưng loại dáng vẻ cô nữ sinh nhỏ đáng yêu này, anh hoàn toàn không có cách nào cả.
Mà lúc này, Lăng Hư lại nói chuyện giúp Lâu Vũ Tranh: “Em ấy muốn vào thì cứ cho vào thôi, đây là chính em ấy lựa chọn, không phải sao?”
Lâm Giai nghe ra ý của Lăng Hư nên cũng đồng ý. Đẩy cửa ra đi vào, lập tức nhìn thấy thi thể có ngoại hình cực kỳ đáng sợ nằm trên bàn giải phẫu, cùng với một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng đang ở nghiên cứu gì đó trên thi thể.
“Á!” Sau khi bước vào cửa, Lâu Vũ Tranh đột nhiên hét lên, làm pháp y sợ đến thiếu chút nữa làm rơi dao phẫu thuật.
Lâm Giai quay đầu lại trừng mắt Lâu Vũ Tranh một cái: “Không cho em vào thì em không nghe, vào rồi lại hét lên.”
Lâu Vũ Tranh dùng sức lắc đầu. Cô kéo quần áo Lăng Hư như muốn nói gì đó, nhưng vì căng thẳng và sợ hãi mà không thể nói lên lời.
Lăng Hư có thể nhìn thấy cảnh giống Lâu Vũ Tranh, trấn an vỗ vỗ sau lưng Lâu Vũ Tranh, sau đó dùng tay bưng kín mắt phải cô: “Đừng sợ, em coi tất cả là ảo giác đi!”
Có lẽ là lòng bàn tay Lăng Hư quá ấm áp, qua một lát Lâu Vũ Tranh đã bình tĩnh lại. Sau đó đó mạnh mẽ đẩy bàn tay Lăng Hư đang che mắt phải của mình ra, cô muốn tận mắt nhìn thấy này tất cả, cô muốn đối mặt với tất cả!
Cho nên, rốt cuộc Lâu Vũ Tranh đã nhìn thấy gì mà bị dọa thành cái dạng này?
Lâu Vũ Tranh có mắt phải có thể nhìn thấy ma quỷ. Đẩy cửa ra, cô nhìn thấy thi thể có ngoại hình đáng sợ kia nằm ở trên bàn phẫu thuật. Tuy rằng đánh sâu vào thị giác cũng đủ đáng sợ, nhưng lại không đủ để làm cô thét chói tai. Thứ làm cô thật sự sợ hãi là cô nhìn thấy một linh hồn mờ ảo giống hệt thi thể kia đang quay chung quanh pháp y đi tới đi lui kia. Nếu vết máu do linh hồn chảy ra có thể dính lên trên người nhân loại thì có khi pháp y đã sớm bị máu tươi nhiễm đỏ hết.
Cô không biết sau khi chết con người có thể cảm thấy đau đớn không, nhưng sau khi chết lại nhìn thấy có người giải phẫu thi thể của mình, nhất định sẽ hận nhỉ? Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của Lâu Vũ Tranh, nếu không pháp y trên thế giới này đã sớm bị linh hồn giận chó đánh mèo diệt sạch.
Chẳng lẽ… bản thân pháp y này có vấn đề?
Pháp y kia cũng không biết Lâu Vũ Tranh và Lăng Hư đến làm gì. Lâu Vũ Tranh la hét ầm ĩ mà ông ta chưa nổi cáu cũng là vì có Lâm Giai đi theo. Hiện giờ, thấy không khí có chút quái dị, cuối cùng thái độ của ông ta không quá tốt chất vấn: “Cảnh sát Lâm, hai bọn họ là ai vậy?”
Đối mặt với chất vấn, Lâm Giai vẫn rất bình tĩnh: “Khoảng thời gian trước, hai người bọn họ báo án nói có người bạn mất tích nên tới nhận diện thi thể.”
Kinh ngạc với Lâm Giai nói dối không chuẩn bị bản thảo, Lăng Hư đã cẩn thận quan sát thi thể như thở dài một hơi nhẹ nhõm: “Anh ta không phải người tôi quen.”
Nói xong, anh túm lấy Lâu Vũ Tranh còn đang ngẩn người rời đi. Mà Lâm Giai lại nói nói mấy câu với pháp y rồi cũng đi ra ngoài.
Mãi đến khi về tới văn phòng của Lâm Giai, Lâm Giai mới đặt câu hỏi: “Em nhìn thấy cái gì? Vừa rồi hét ghê như vậy!”
“Quỷ… Thi thể kia, anh ta đứng ngay bên cạnh pháp y…” Giọng Lâu Vũ Tranh dường như còn đang run rẩy, hiển nhiên cảnh tượng vừa rồi vẫn làm cô chịu k1ch thích nhất định.
Mà Lăng Hư lại bình tĩnh hơn nhiều: “Tôi vừa nhìn kỹ rồi, tôi không đoán ra nguyên nhân thi thể kia chết, nhưng vết thương trên cổ không giống như là dã thú, càng giống là… cương thi hơn.”
“Cương thi?” Lâu Vũ Tranh mở to hai mắt, thứ mới lạ xuất hiện đánh bay sợ hãi vốn có, làm cô lại biến thành một em bé tò mò.
Lăng Hư chuyên nghiệp đẩy mắt kính, đặc biệt chuyên nghiệp giải thích: “Không sai! Tuy rằng xã hội hiện đại xử lý thi thể phần lớn đều là hoả táng, loại sinh vật cương thi này gần như đã bị diệt sạch, mà người đuổi thi cũng dần mất đi công việc. Nhưng không thể phủ nhận sự tồn tại của cương thi.”