Mật Ngọt Hôn Nhân

Chương 804: Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chị Băng, chị xem có phải?” Tay hắn ta ra dấu một đường trên cổ.

Tổng Băng lắc đầu, “Gần đây tin tức quá chặt, đừng gây chuyện.” Người đàn ông đáp vâng một tiếng

Tống Băng đứng dậy khỏi ghế sô pha, “Chỗ này giao cho anh đấy, mấy ngày tới tôi sẽ không tới đây, nếu như có chuyện gì thì cậu tự xem mà xử lý.”

“Vâng ạ, chị Băng đi thong thả.” Người kia cung kính tiền Tống Băng rời đi

Tổng Băng đi ra từ cửa sau, cửa sau của quán bar là một khu thành cổ, các ngóc ngách giao nhau, người không quen đường rất dễ bị lạc, không ngờ cô vừa ra khỏi cửa quán đã nhìn3thấy người đứng ở đó

Cô hơi giật mình, dừng chân lại, theo bản năng nhìn xung quanh, không thấy có người khác.

Hiện giờ là ban ngày, các quán bar xung quanh đều chưa mở cửa, người đi đường thưa thớt, lúc này cô mới nhìn về hướng Phó Thần Hiên, đáy mắt hiện lên một tia ngờ vực.

Phó Thần Hiên chăm chú nhìn người kia, “Cố Thanh Trúc, cô còn định trốn tôi đến khi nào?” Trong mắt là sự kích động và phẫn nộ bị kiềm chế

Tổng Bằng nhíu mày, “Cổ Thanh Trúc? Xin lỗi, anh nhận nhầm rồi.” Cô không quay lưng bỏ đi, mà ung dung nghênh đón ánh nhìn của Phó Thần Hiên tiến lên phía trước,0định vượt qua anh, nhưng lại bị Phó Thần Hiến bắt lấy cổ tay

Nhận nhầm người? Cổ Thanh Trúc, cô nghĩ tôi là trẻ con lên ba? Cô nói gì thì tôi tin nấy?”.

Vẻ mặt Tổng Băng nặng nề, “Tôi nói anh này, anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải là Cố Thanh Trúc, tôi tên là Tống Băng.” Ánh mắt cô lạnh như băng, đáy mắt lúc nhìn anh không mang chút cảm xúc nào

Dáng vẻ này với người trong ấn tượng của anh đúng là khác một trời một vực, phảng phất như đang nói với anh, người trước mặt anh không phải là người mà anh quen biết.

“Ha ha, bây giờ ngay cả tên tôi em cũng5không muốn gọi nữa ư?” Sắc mặt anh vô cùng khó coi

Tầm nhìn của Tổng Băng di chuyển đến cánh tay mà anh dùng để nắm chặt cổ tay mình, chân mày nhíu chặt, “Đề nghị anh buông ra.” Khó khăn lắm Phó Thần Hiên mới gặp được người, sao có thể dễ dàng buông tay, “Cố Thanh Trúc, năm xưa vì sao ra đi không một lời từ biệt?” “Tôi nói, đề nghị anh buông ra.” Ngữ khí Tổng Băng rét lạnh, hiển nhiên đã nổi giận.

Phó Thần Hiên lo cô sẽ chạy trốn, vô thức tăng thêm lực tay

Tống Băng lập tức phẫn nộ, giơ tay còn lại vung về phía Phó Thần Hiên mà không báo trước, lực4tay đó, nếu như bị đánh trúng, chắc chắn sẽ bị thương

Thân thể anh phản xạ trước khi kịp nghĩ, nghiêng đầu qua, tránh được một đòn

Hai người động thủ mà không hề báo trước, nhưng là khi nắm đấm của Phó Thần Hiên sắp chạm vào tay trái cô, anh chợt nhớ đến lời Phó Thư Nghệ từng nói, cô bị thương

Đúng khoảnh khắc anh sững lại liên lộ ra kẽ hở, Tổng Bằng đánh trúng vào phần bụng anh không chút lưu tình

Sắc mặt Phó Thần Hiên tái nhợt vì quá đau, vô thức buông lỏng tay.

Tổng Băng nhân cơ hội rời đi

Phó Thần Hiến nhấc chân đuổi theo, nhưng ai dè cơn đau ở phần bụng ảnh hưởng9đến tốc độ, hơn nữa anh không thông thạo địa hình quanh đây

Chỉ trong nháy mắt, cô đã biến mất, Phó Thần Hiến tức đến nồi đâm một quyển lên tường, tay chảy máu nhưng anh lại không có cảm giác đau chút nào.

Cố Thanh Trúc, rốt cuộc hiện giờ em là người thế nào, em đang làm việc gì? Bố ngày liên tiếp, ngày nào Phó Thần Hiển cũng đến bar Khởi Điểm chờ Tống Bằng, nhưng Tống Băng vẫn không hề xuất hiện, chỉ có người đàn ông anh gặp hôm đó

Mới đầu, người đàn ông thầy Phó Thần Hiên xuất hiện tại quán bar thì vô cùng cảnh giác, nhưng thấy anh chỉ yên lặng ngồi một chỗ, không hề có hành động khác, mà Tổng Băng cũng đã nói không cần để ý, dần dần, hắn liền dứt khoát xem anh như không khí

Phó Thần Hiên chờ đúng một tuần rốt cuộc mới hết hy vọng

Xem ra Tống Bằng không có ý định sẽ xuất hiện nữa, ở đây chờ đợi thực vô ích

Nhưng ngoài quán bar này ra, tạm thời chưa tra ra được chỗ dừng chân khác của Tống

Tổng Băng giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi thế giới, một lần nữa biến mất không thấy dấu vết.

“Anh Thần Hiên, mấy ngày nay anh sao vậy, không tập trung gì cả” Quả Quả đi vào đưa tài liệu, thấy Phó Thần Hiên ngây người nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, cô không nhịn được mà hỏi

Mấy ngày nay, phần lớn thời gian Phó Thần Hiên đều nằm trong trạng thái như vậy

Phó Thần Hiên hoàn hồn, đối diện với ánh mắt lo lắng của Quả Quả, khẽ cười, “Anh không sao, có chuyện gì cần anh xử lý?” Quả Quả gật đầu, “Vâng, đây có tài liệu cần anh ký tên.” Phó Thần Hiên cầm tài liệu qua, trực tiếp lật đến trang cuối cùng, lúc sắp đặt bút xuống ký thì Quả Quả gọi anh, “Anh Thần Hiên, anh không xem thử nội dung sao?” Lúc này, Phó Thần Hiên mới nhớ hóa ra anh chưa xem qua tập tài liệu này, ngừng giây lát, “Chờ anh xem xong rồi đưa cho em sau, em ra ngoài làm việc trước đi.” “Anh Thần Hiên, anh thật sự không sao chứ?” Quả Quả không yên tâm, mấy hôm nay Phó Thần Hiên cứ là lạ.

Phó Thần Hiên dang tay, “Anh thì có thể có chuyện gì được?” Quả Quả yên lặng nhìn anh, vẫn không cách nào nhìn ra gì từ nét mặt anh, dù gì thì anh xưa nay luôn biết che giấu cảm xúc của mình rất tốt, “Vậy được, em ra ngoài trước

Anh Thần Hiên, nếu có chuyện thì nói với em nhé!” Phó Thần Hiên gật đầu, chờ sau khi Quả Quả ra khỏi phòng, nụ cười trên mặt anh lập tức biến mất, nhìn tập tài liệu trước mắt với vẻ vô cảm, một lúc lâu mà vẫn không hề dời ánh mắt sang chỗ khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.