Thẩm Thanh Lan và Phó Hoành Dật lấy nhẫn xong liền rời khỏi cửa hàng bán trang sức. Phía sau lưng, nhân viên bán hàng nhìn theo bóng Thẩm Thanh Lan với vẻ mặt hâm mộ. Chiếc nhẫn này nhìn thì giản đơn, nhưng giá cả lại không hề thấp chút nào, lại còn là thiết kế của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng trên thế giới Evan.
Thẩm Thanh Lan dĩ nhiên không biết được ánh mắt đó. Dù có biết, cô cũng sẽ không để ý.
Trước khi ra ngoài, Thẩm Thanh Lan vô tình nhìn thoáng qua một chỗ, chợt dừng lại.
“Sao thế?” Phó Hoành Dật thắc mắc.
Thẩm Thanh Lan không trả lời anh, mà chỉ nhìn về một hướng. Ở đó, Ngô Thiến đang đi dạo trước tủ trưng bày cùng một người đàn ông trẻ tuổi. Cô ấy khoác tay người đàn ông kia, vẻ mặt tươi cười. Còn người đàn ông kia thỉnh thoảng lại nghiêng đầu sang nói chuyện với cô ấy. Cử chỉ cả hai người rất thân mật, rõ ràng là có quan hệ không bình thường.
Hai người dừng lại ở trước quầy. Chỉ một lát sau, nhân viên bán hàng đã lấy một món trang sức ra từ trong tủ. Nhìn điệu bộ khua tay múa chân trước mặt Ngô Thiến của người đàn ông kia, hẳn đó là một sợi dây chuyền. Nụ cười trên mặt Ngô Thiến càng tươi hơn, gật đầu với anh ta.
Người đàn ông kia đeo dây chuyền lên cho Ngô Thiến. Cô ấy nhón chân, hôn lên môi anh ta một cái. Anh ta liền ôm chặt eo Ngô Thiến khiến nụ hôn càng sâu hơn. Hai người họ cứ hôn nhau cuồng nhiệt như vậy ở nơi công cộng.
Thẩm Thanh Lan không nhìn nữa, nói, “Đi thôi.”
Phó Hoành Dật cũng nhìn thấy cảnh đó, nhưng không hỏi nhiều. Hai người cùng nhau rời khỏi cửa hàng trang sức.
“Chúng ta đi đâu tiếp?” Thẩm Thanh Lan hỏi Phó Hoành Dật.
“Đi ăn, rồi dạo phố.”
Lại dạo phố, lần trước cũng vậy, lần này cũng thế. Khó mà nhận ra Phó Hoành Dật lại thích đi dạo phố như vậy.
Thẩm Thanh Lan thoáng nhìn Phó Hoành Dật, cũng không nói gì, coi như là đi với anh vậy.
Sau khi ăn uống xong, Phó Hoành Dật quả thật dẫn Thẩm Thanh Lan đến trung tâm thương mại, vẫn là nơi lần trước hai người đã đến.
Lần này, hai người đi dạo trong trung tâm một lúc lâu, mua rất nhiều thứ. Đa số là quần áo, giầy, túi xách, thậm chí cả kính râm cho Thẩm Thanh Lan. Cô nhìn túi lớn túi bé trong tay Phó Hoành Dật. Dáng vẻ như muốn khuân cả trung tâm mua sắm này về nhà của anh khiến cô hoài nghi có phải anh đã thay đổi giới tính rồi không.
“Chúng ta đi xem đồ nam nhé.” Thẩm Thanh Lan chỉ vào một cửa hàng đồ nam một trước mặt.
“Anh không cần mua thêm. Dù sao cả ngày anh đều ở trong quân đội, chỉ mặc quân trang, mua nhiều cũng chỉ lãng phí.” Phó Hoành Dật lắc đầu. Hôm nay anh muốn lấp đầy tủ quần áo trong nhà. Mặc dù không biết trong tủ quần áo của phụ nữ rốt cuộc có bao nhiêu quần áo, nhưng anh dám chắc rằng tủ của Thẩm Thanh Lan tuyệt đối là ít nhất.
Thẩm Thanh Lan: “Em đã mua quá nhiều đồ rồi.” Số quần áo họ mua hôm nay đã gần bằng số cô mua trong cả năm rồi.
Cuối cùng, hai người vẫn đi vào cửa hàng đồ nam. Nhưng lúc này lại là Thẩm Thanh Lan chọn đồ cho Phó Hoành Dật.
Tay cô lướt qua từng dãy quần áo nam, cuối cùng dừng lại trên một chiếc áo khoác màu đậm. Bây giờ đã là cuối tháng mười, sắp sang tháng mười một, đúng lúc cần mặc áo khoác.
“Thử một chút đi?” Thẩm Thanh Lan lấy cái áo khoác, nhìn Phó Hoành Dật.
Phó Hoành Dật đứng lên, nhận lấy rồi đi vào phòng thử đồ. Thẩm Thanh Lan tiếp tục đi dạo xung quanh cửa hàng, rồi chọn thêm một chiếc thắt lưng.
Không lâu sau, Phó Hoành Dật đã đi ra. Thẩm Thanh Lan nhìn anh, áo sơ mi trắng phối với quần tây, cùng với một chiếc áo khoác màu đậm, khác hẳn ngày thường. Phó Hoành Dật ăn mặc thế này càng giống một thương nhân hơn.
“Không đẹp sao?” Phó Hoành Dật chau mày.
“Không, rất đẹp.” Dáng người anh trời sinh mặc cái gì cũng đẹp, mặc thế này ra ngoài, chẳng biết sẽ làm cho bao nhiêu cô gái say mê.
Phó Hoành Dật rất hài lòng. Đây là đồ của vợ anh chọn cho anh, đương nhiên phải đẹp rồi.
Anh không thay ra, mà mặc luôn quần áo này để nhân viên tính tiền.
Lúc hai người bước ra ngoài lại gặp phải Ngô Thiến một lần nữa. Cô ấy vẫn đi với người đàn ông kia. Hai người họ nói nói cười cười, nên cô ấy không nhìn thấy Thẩm Thanh Lan.
Thẩm Thanh Lan nhìn mấy chiếc túi trong tay người đàn ông kia. Đó là những thương hiệu trang phục nữ nổi tiếng.
“Em quen à?” Rõ ràng Phó Hoành Dật cũng nhận ra Ngô Thiến, dù sao cũng vừa mới gặp ở cửa hàng trang sức.
“Bạn cùng phòng.” Thẩm Thanh Lan không nói nhiều, nhưng qua giọng điệu lạnh nhạt của cô, Phó Hoành Dật có thể đoán được ít nhiều.
Thẩm Thanh Lan đã hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Ngô Thiến qua lời kể của Vu Hiểu Huyên từ lâu. Nhà cô ấy ở vùng nông thôn xa xôi, nơi mà kinh tế hết sức lạc hậu. Ngô Thiến có thể đến Bắc Kinh học đã là sự cố gắng hết sức của cả nhà rồi. Nhưng dù vậy, gia đình cô ấy cũng chỉ có thể gánh vác được một phần học phí, còn lại phải dựa vào học bổng của cô ấy. Ngay cả tiền sinh hoạt cũng do cô ấy tự kiếm thêm.
Ở chung phòng ba năm, ngoài lúc đi học và ngủ ra, cô rất ít gặp Ngô Thiến. Cô ấy luôn làm thêm không ngừng, quần áo cũng rất đơn giản.
Nhưng từ đầu học kỳ này, Thẩm Thanh Lan nhận ra Ngô Thiến đã thay đổi. Không chỉ tươi vui hơn, cô ấy dường như cũng ít đi làm hơn. Lần trước cô trở về phòng ngủ còn tình cờ thấy cô ấy đang trang điểm. Quần áo trên người Ngô Thiến cũng không phải loại cô ấy có thể mua nổi.
Cô nghĩ đến việc Phương Đồng từng nói, học kỳ này Ngô Thiến thường xuyên không về phòng ngủ, bây giờ nghĩ lại, chắc là có liên quan đến người đàn ông này rồi.
Thẩm Thanh Lan cũng không phải là người rỗi chuyện. Cô hoàn toàn không hề tò mò về quan hệ giữa hai người họ. Không để ý nữa, cô liền về nhà với Phó Hoành Dật.
Cơm tối do Phó Hoành Dật làm. Tài nấu nướng của anh giỏi hơn Thẩm Thanh Lan rất nhiều. Cô nấu thì giỏi lắm cũng chỉ có thể ăn được thôi. Còn món mà anh nấu có thể được xưng là mỹ vị.
“Sau này, nếu anh không phục vụ quân đội nữa thì có thể mở quán ăn, nhất định sẽ buôn may bán đắt.” Thẩm Thanh Lan cắn một miếng sườn non sốt tương, nói.
Phó Hoành Dật liếc cô, “Có phải anh nên cảm ơn phu nhân đã suy nghĩ kỹ về con đường tương lai giúp anh không?”
Thẩm Thanh Lan uống một hớp canh, thong thả đáp lời, “Không cần như thế. Sau này ở trong nhà, anh chịu trách nhiệm nấu ăn là được.”
Cô không thích nấu ăn, trước đây học nấu nướng chỉ là để lấp đầy bụng. Hương vị hay cái gì đó, chỉ cần không quá khó nuốt là được.
Sống chung với cô một thời gian, Phó Hoành Dật sao có thể không biết một vài thói quen nhỏ của cô được.
Đừng thấy cô vệ sinh nhà cửa rất sạch sẽ, dù nói là không một hạt bụi cũng chẳng quá, thế nhưng cô lại rất qua loa trong phương diện ăn uống.
“Mời một chị giúp việc nhà nhé, để phụ trách ba bữa hằng ngày cho em vào những lúc anh không có ở nhà.” Phó Hoành Dật để không muốn để bụng cô chịu tội, bèn đề nghị.
Thẩm Thanh Lan lập tức từ chối, “Không cần.” Cô không thích có người lạ xuất hiện trong nhà, “Em có thể tự nấu cơm.”
Cùng lắm cũng chỉ không ngon thôi, không chết đói được.
“Anh thật sự sợ lần sau về, lại nhìn thấy một cô vợ xanh xao vàng vọt, không đủ dinh dưỡng.”
Thẩm Thanh Lan:…
Cô nấu ăn dở như vậy sao? Lần trước anh còn ăn rất ngon miệng mà.
Thẩm Thanh Lan không lay chuyển được Phó Hoành Dật, cuối cùng vẫn đồng ý mời một người đến nấu cơm, chỉ thay một ngày ba bữa thành bữa trưa và bữa tối thôi.
Biết đây đã là giới hạn của cô, Phó Hoành Dật cũng không ép nữa, bèn đồng ý.