Mặt Nạ Máu

Chương 8: Cảnh khốn cùng



“Giáo sư Khương, vật này rốt cuộc là cái gì, thầy có biết không ạ?” Tạ Nam hỏi thành khẩn.

“Vậy đi, các cậu theo tôi, mang cả vật kia nữa”. Giáo sư Khương đứng dậy đi ra cửa. Tạ Nam cũng vội vội vàng vàng cho chiếc mặt nạ vào ba lô, rồi cùng Thiệu Đông Tử rời khỏi ký túc xá.

“Các cậu tên gì?” Giáo sư Khương không quay đầu lại mà hỏi hai người.

Tạ Nam và Thiệu Đông Tử vội tự giới thiệu về mình.

Thiệu Đông Tử nhíu mày, ánh mắt sáng lên, có vẻ như cậu ta lại nhìn thấy tia hy vọng gì đó đang le lói xuất hiện rồi thì phải. Hóa ra trong trường mình cũng có thần nhân đại tiên như thế này, vậy là ta có thể học mót được chút gì rồi, đúng là việc tốt đến gõ cửa đây mà.

“Thưa giáo sư, em là Thiệu Đông Tử”. Cái dáng vẻ cười nịnh bợ kia khiến Tạ Nam bên cạnh ngao ngán thở dài.

“Giáo sư Khương, em là Tạ Nam”.

Ông già đó chỉ mỉm cười vẫn chẳng nói chẳng rằng, cứ bước đi thoăn thoắt. Thoáng chốc đã đến trước một tòa nhà rất cao, nhưng tòa nhà này có vẻ cũ hơn tòa nhà của khoa Sinh Hóa.

Giáo sư Khương dẫn hai người lên lầu. Cầu thang bên trong tòa nhà bằng gỗ nhỏ hẹp kêu ken két ken két, ánh đèn mờ mờ ảo ảo lúc sáng lúc tối, lạnh lẽo vắng ngắt không một bóng người. Tiếng bước chân của ba người cùng lúc bước lên cầu thang khiến nó đột nhiên bị chấn động mạnh, không khí vì thế càng trở nên nặng nề.

“Giáo sư, đây là tòa nhà gì vậy, sao bình thường không thấy mở cửa bao giờ ạ?” Thiệu Đông Tử bức bối, không chịu được sự tĩnh lặng ghê người này bèn tìm cách bắt chuyện với sư phụ.

“Các cậu chưa đến đây bao giờ sao? Đây là viện bảo tàng của trường, bên trong có lưu trữ một số đồ cổ đã thu thập được. Viện bảo tàng này một năm mở cửa nhiều nhất là bốn lần, vì thế các cậu nếu có thời gian thì nên tận dụng cơ hội mà vào tham quan nhé”.

Cánh cửa cũ nát trên tầng thượng được mở ra, các ô kính trên cánh cửa đều đã bị vỡ hết cả, xem ra xó xỉnh này bị sự ồn ào nhốn nháo của trường lãng quên rất lâu rồi. Giáo sư Khương lấy chìa khóa, vừa mở cửa vừa hỏi:

“Các cậu có biết vật đó là cái gì không?”

Tạ Nam gật đầu, rồi lại lắc đầu, thực sự là cậu cũng vô cùng mơ hồ về vật mà mình đang đeo trên người này.

Phía sau cánh cửa cũ nát là phòng làm việc trông khá đơn giản nhưng sạch sẽ. Trên ghế sofa bằng vải màu xanh đen được phủ một tấm khăn vuông trắng, còn có mấy chiếc ghế gỗ cũ kỹ đơn sơ, chẳng có hoa văn chạm trổ gì, bước vào phòng có cảm giác như đang quay trở về thời điểm nào đó của thập niên tám mươi vậy. Có lẽ cũng chỉ có mấy chữ được ghi trên tấm bảng nhỏ “Văn phòng bảo tàng trường” đặt trên bàn kia làm dấu hiệu báo cho mọi người biết họ đang ở đâu.

Trên mấy giá gỗ có rất nhiều sách, hầu như có tất cả các loại sách kể cả sách được viết trên thẻ tre thời cổ xưa đến những cuốn Bách khoa toàn thư in bằng kỹ thuật hiện đại đều được lưu giữ ở đây, trông giống như một viện bảo tàng về các hình thức đóng sách thì đúng hơn.

Giáo sư Khương ra hiệu đưa chiếc mặt nạ cho mình, Tạ Nam hiểu ý vội đem đến. Cầm chiếc mặt nạ trên tay, Giáo sư Khương như bắt đầu lên lớp giảng bài:

“Cái này chính là mặt nạ phù thủy. Hầu hết các mặt nạ phù thủy được làm bằng gỗ hoặc da thuộc, những hình tượng quỷ thần bên trên phần lớn đều có nét đặc biệt riêng, chức năng riêng. Chiến tranh, bệnh dịch, sinh lão bệnh tử, nó giống như các vai trong vở kịch xuất hiện qua các nghi thức như cúng tế, cầu phúc hay đuổi tà, làm chủ một phương”. Giáo sư Khương ngồi thoải mái trên chiếc ghế cũ quen thuộc của mình, chậm rãi nói về lịch sử của trò phù thủy.

“Vậy chiếc mặt nạ phù thủy này có nguồn gốc từ đâu?” Tạ Nam tò mò muốn biết rốt cuộc Đường Sinh Bình đưa cho mình vật gì.

“Cái này cũng chẳng chi thần linh cụ thể nào cả, nhưng phương thức chế tạo bằng đồng đen này thì không hề giống phương thức của thời Chu, Thương và Hán. Nói chung về cơ bản, cách thức chế tạo này có nguồn gốc dân tộc thiểu số vùng Tây Nam chế tạo từ thời kỳ đầu”.

Vừa nói ông già đó vừa mở quyển sách trước mặt, rồi lại mở mấy bức tranh về đồ đồng đen tại di chỉ Tam Tinh Đội tinh Tứ Xuyên cho hai người xem.

Giáo sư Khương nói mập mờ như vậy, đột nhiên khiến hai người lo lắng, liền vội hỏi: “Thầy có cảm thấy chuyện hai nữ sinh nhảy hồ tự sát và vật này có quan hệ gì với nhau không?”

Giáo sư Khương trầm ngâm, ngả người ra sau ghế, thở dài.

Tiếng thở dài đó khiến thần kinh của hai người căng lên như dây đàn, phải chăng đó là tiếng thở dài của sự bất lực và buông xuôi. Tốt nhất là đem vật này gói lại ngay rồi đưa cho Tạ Nam đem đi ném xuống biển Bắc, cầu khấn nó đừng tiếp tục gây trò ma quỷ nữa.

“Thật ra thì cũng có liên quan, nhưng có lẽ vấn đề không phải là do chiếc mặt nạ phù thủy này chăng? Nhưng điểm mấu chốt nằm ở đâu thì tôi cũng chưa nghĩ thông suốt được”. Giáo sư Khương nhìn chiếc mặt nạ mà tự vấn.

Hai người nghe vậy càng cảm thấy kì lạ, nếu không phải do chiếc mặt nạ kia thì có lẽ nào chỉ đơn giản là một vụ tự sát?

Thấy hai người như bị hút mất hồn, Giáo sư Khương tiếp tục giảng: “Nói thế này nhé, chiếc mặt nạ trên tay cậu không phải được làm bằng đồng đen, cái này có thể cậu cũng biết, nhưng cụ thể nó được làm ra như thế nào, có lẽ không ai biết, nhưng bên trong nó nhất định có chứa một sức mạnh siêu nhiên thần bí”.

“Sức mạnh, có phải là sức mạnh gọi quỷ kêu thần?” Tạ Nam bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên như đã tìm ra được lối ra của mê cung vậy.

“Là một loại lực hấp dẫn như lực hút của nam châm, nếu bảo thực sự có sức mạnh siêu nhiên thì tôi vẫn không phát hiện ra bởi kim loại được dùng để chế tạo ra chiếc mặt nạ phù thủy này đặc biệt. Do vậy lúc này tôi cũng thực sự không biết nó được chế tạo ra như thế nào. Các thầy phù thủy chính là người sử dụng chúng, có khả năng giao tiếp với ma quỷ. Loại khả năng này theo tôi hiểu thì đó là một sự thấu hiểu sâu sắc đối với tự nhiên. Ngay chính bản thân họ cũng không nói ra được tại sao mình lại có thể dự đoán tương lai, chữa khỏi bệnh tật, thậm chí điều khiển con người như thế. Nói tóm lại là họ nắm được một số nguyên lý đặc biệt, nhưng tự mình lại không có cách nào lý giải được”. Giáo sư Khương cũng không thống nhất được quan điểm của mình, có vẻ như ngay bản thân ông cũng giống như mấy thầy phù thủy cúng tế thời cổ kia, không tìm ra được đáp án cuối cùng cho các hiện tượng thần bí đó.

“Vậy ý thầy là đang có người thao túng sao?” Kể từ khi gặp Giang Tự Độ ở thị trấn Phổ thì mọi chuyện sau đó đều xảy ra một cách kỳ bí, nhưng lại không hề có bất cứ người nào xuất hiện, mà nếu có người xuất hiện thì cũng đều là người chết rồi.

“Cậu thấy thế nào, gần đây gặp phải những chuyện kỳ quái gì sao?” Giọng điệu giảng bài đều đều, du dương của Giáo sư Khương thực sự đã khiến Thiệu Đông Tử tràn đầy nhiệt huyết này có thể đứng ngủ ngay tại chỗ được. Cứ sa sả sa sả nói nửa ngày trời mà vẫn không thấy vị cao nhân này nói xem làm thế nào để hóa giải vận xui xẻo trên người Tạ Nam và mình, dù sao đó cũng chỉ là một mớ lý thuyết suông.

Tạ Nam kể lại những chuyện trong phòng ngủ, ở sân vận động và cả chuyện xảy ra tối qua với Tô Khôn. Nghe xong, Giáo sư Khương trầm ngâm đến nửa ngày, rồi lại cầm lấy chiếc mặt nạ, rồi trịnh trọng nói với hai người: “Bây giờ tôi muốn đeo cái này lên, nếu có chuyện gì, tốt nhất các cậu đừng làm liều, tôi không đảm bảo điều gì đâu”.

Hai người đứng ngây ra một lúc, liệu đeo cái này vào sẽ xảy ra chuyện gì đây, đôi mắt đằng sau lớp kính của Tạ Nam bắt đầu thấy nhưng nhức.

Giáo sư Khương đeo mặt nạ vào, mái tóc bạc rối bù lộ ra phía trên đầu chiếc mặt nạ phù thủy, trông thật buồn cười. Hai người tìm đến chiếc ghế sofa rồi lặng lẽ ngồi xuống, xem rốt cuộc ông già này muốn làm gì.

Bỗng một giọng nói nghe rất nặng nề và quái dị được phát ra phía sau chiếc mặt nạ đó vang lên: “Các cậu ngồi yên nào, đừng động đậy lung tung!”. Nói xong, cơ thể ông ta bắt đầu giật giật, hơi thở cũng trở nên khò khè gấp gáp. Hình ảnh người trên chiếc mặt nạ phù thủy đột nhiên phát ra thứ ánh sáng màu đỏ. Cánh tay của giáo sư vốn đang giữ chiếc mặt nạ dần dần rời xa, nhưng chiếc mặt nạ thần kỳ đó lại không bị rơi xuống, mà có vẻ đã dính chặt trên mặt giáo sư.

Hai người thấy cảnh đó thì hồn bay phách tán. Tên tiểu quỷ Thiệu Đông Tử đang định đứng dậy gỡ chiếc mặt nạ đó ra, Tạ Nam vội lấy tay kéo cậu ta ngồi xuống, ý bảo chớ làm liều.

“Tình hình ông già có vẻ không ổn”. Thiệu Đông Tử nói nhỏ. Tạ Nam thì ngược lại có vẻ như mong đã dính chặt trên ghế sofa, không nói lời nào, chỉ ngồi nhìn Giáo sư Khương như đang bị chiếc mặt nạ đó khống chế.

Nhìn bộ dạng Giáo sư Khương đang trằn trọc đau khổ, lăn lộn trên mặt đất, khiến cả hai người đều nghĩ chắc chắn chiếc mặt nạ đó do người nào đó điều khiển. Từ lúc giáo sư đeo chiếc mặt nạ đó thì con ngươi phát ra thứ ánh sáng đỏ kia cứ hướng về phía hai người, tựa như đang soi thấu ruột gan tim phổi của Tạ Nam, khiến cậu được một phen hú vía.

Nếu cứ tiếp tục như thế, rất có khả năng ông già sẽ xảy ra chuyện. Chần chừ hồi lâu cuối cùng hai người đưa mắt nhìn nhau, rồi xông tới muốn lấy chiếc mặt nạ từ trên mặt Giáo sư Khương ra.

Ai ngờ vẫn còn chưa lao đến nơi, Giáo sư Khương đã đột ngột bật người đứng dậy, lấy hết sức tháo chiếc mặt nạ ra, thở dốc rồi ngồi xuống.

“Gan các cậu to thật đấy?” Giáo sư Khương vừa nói vừa cười phá lên, dù luồng ánh sáng đó trên chiếc mặt nạ kia hình như đã chạy xa hàng trăm mét rồi vậy mà ông ta vẫn nói với giọng điệu giễu cợt.

Hai người bỗng cảm thấy ông già này hình như đang trêu đùa mình. Đang định nổi cáu thì điện thoại của Giáo sư Khương vang lên, ông đưa mắt nhìn hai người đang thở hổn hà hổn hển mà tươi cười nghe điện thoại.

“Ừ, ừ, ừ, cậu xem rồi giải quyết nhé!” Nói chuyện điện thoại xong, Giáo sư Khương thông báo với Tạ Nam và Thiệu Đông Tử một tin động trời đó là kết quả khám nghiệm tử thi của hai nữ sinh kia đã hoàn tất, phổi của hai người đều không có nước, nhưng chắc chắn là do ngạt thở mà chết, còn nguyên nhân vì sao thì cảnh sát chưa điều tra ra. Riêng về phía trường cũng không định điều tra đến cùng.

Hai người ở đó ngồi thu lu trên chiếc ghế sofa, Tạ Nam nói: “Nếu nói trong phổi hai bạn đó không có nước, như thế có khả năng có người giết họ rồi ném xác xuống hồ, vậy thì đây là một vụ giết người dã man rồi!”

“Nhưng vấn đề là ở chỗ có một cuốn băng ghi âm nói rõ họ không phải bị giết mà đích thực là nhảy xuống hồ tự sát”. Giáo sư Khương lại cầm lấy bình rượu nhỏ bằng kim loại kia, rồi uống một ngụm.

“Tức là họ tự làm cho mình ngừng thở”. Tạ Nam không thể nào tường tượng được việc tự ép mình chết khó khăn như thế nào.

Hai người vẫn muốn hỏi thêm gì đó, nhưng Giáo sư Khương đã gói xong chiếc mặt nạ, sau đó trịnh trọng đặt vào tay Tạ Nam.

“Tôi vẫn không tài nào hiểu hết được chuyện này, nhưng cậu hãy cứ cầm lấy vật này đã, bởi nếu mọi thứ đều do chiếc mặt nạ này gây ra thì dù để ở đâu cũng thế thôi”.

Tạ Nam và Thiệu Đông Tử suýt nữa thì cắn vào lưỡi mà tự vẫn. Nói đến nửa ngày trời mà ông già này hầu như cũng chẳng giúp được gì, vẫn đem thứ chết tiệt này ném trở lại vào tay Tạ Nam.

“Vậy nếu chúng em lại gặp những chuyện này thì làm thế nào?” Hai người không cam tâm.

“Nếu hai cậu nhất định muốn tôi nói ra thì tôi chỉ có thể nói, cái gì gọi là sợ hãi đều từ trong lòng mình ra cả, có rất nhiều sai lầm đều bắt nguồn từ dục vọng và nỗi hoang mang đấy”. Giáo sư Khương nói rõ từng từ từng chữ một, sau đó bước thẳng ra cửa, đồng thời làm một động tác đưa tay tiễn khách.

Tạ Nam và Thiệu Đông Tử vô cùng thất vọng, đành chịu nhịn lặng lẽ đóng gói kỹ cái mặt nạ phù thủy vào. Bộ dạng lầm lũi cúi đầu đi ra ngoài cửa, lại thêm bước chân cứ chầm chậm chầm chậm bước xuống từng bậc cầu thang đúng là chẳng khác nào một buổi biểu diễn âm nhạc, mỗi bước chân trên bậc thang gỗ như đều phát ra từng tiết tấu trầm bỗng.

Cánh cửa sau lưng khép lại, còn chiếc ba lô trên vai Tạ Nam đang ngày càng nặng trĩu, đầu cũng như càng cúi thấp. Dù sao chuyện cũng đã đến nước này thôi thì đành chấp nhận vậy, cũng chẳng ai biết được điều quái quỷ gì sẽ thay đổi cuộc sống vốn nên bình yên này nữa.

Ra khỏi tòa nhà viện bảo tàng cũ kỹ, Thiệu Đông Tử đau khổ ôm một gốc cây nói: “Trên thế giới sao không có phép thuật nào có thể biến ra bạn gái và nhân dân tệ? Yêu cầu của mình không cao mà?”

Từ chỗ đang thất vọng tràn trề, chẳng hiểu vì sao Thiệu Đông Tử lại thay đổi tâm trạng vèo vèo, hỏi dồn Tạ Nam: “Bây giờ thì đi đâu? Hay là ra ngoài trường ăn cơm đi”.

“Ngoài cơm ra trong đầu cậu thực sự không nghĩ thêm được thứ gì nữa hả, chúng ta đi thăm Tô Khôn”. Tạ Nam tay nắm chặt ba lô, cắn răng nói. Giờ chỉ có thể tiếp tục mò mẫm tiến về phía trước thôi, nhiệm vụ cấp thiết lúc này là tìm Tô Khôn rồi tính tiếp.

Gọi điện thoại xong, hai người đứng xiêu xiêu vẹo vẹo trước cửa khu ký túc nữ đợi Tô Khôn xuống. Vừa nhìn thấy cô, hai người liền dọa cho một trận nhưng chỉ thấy người đẹp hình như đã biến thành người khác. Sắc mặt trắng bệch, đôi mắt thâm quầng, con ngươi đỏ lòm, nhìn dáng vẻ của cô lúc này chắc chắn là bị dày vò ghê lắm.

Gặp hai người, Tô Khôn cũng chẳng nói câu gì mà cứ thế ôm chầm lấy Tạ Nam. Trông bộ dạng tủi thân của cô thật đáng thương, Tạ Nam chẳng biết làm thế nào cứ đờ người ra, nhưng thực ra trong lòng cậu đang thầm sung sướng.

“Cậu không sao chứ?” Thiệu Đông Tử nhìn tình hình, tránh sang một bên rồi cố ý hỏi lớn.

Tô Khôn quệt nước mắt nói không sao, Thiệu Đông Tử nháy nháy mắt nói: “Không phải nói em, nói Tạ Nam cơ”.

Tạ Nam trừng mắt nhìn Thiệu Đông Tử. Sau đó bắt đầu nói vào chủ đề chính, cậu kể lại toàn bộ câu chuyện từ lúc gặp Giáo sư Khương cho đến lúc cầm lại chiếc mặt nạ. Tô Khôn đề nghĩ, nếu đã biết đây là mặt nạ phù thủy, thì thử lên mạng tìm thông tin xem sao.

“Được! Có điều trước hết hãy đi ăn cho hết sợ đã”.

Tạ Nam và Tô Khôn lên mạng, tìm kiếm những tài liệu có liên quan đến mặt nạ phù thủy, còn Thiệu Đông Tử thì uể oải ngồi dựa sau lưng Tạ Nam. Nhưng có vẻ mọi thứ liên quan tìm thấy trên mạng đều không thể đưa ra giải thích về những việc kỳ quái vừa mới xảy ra.

Một bên mắt của Tạ Nam vẫn chưa nhìn được, mà mũi cũng bị thương nặng, giọng nói lại khò khà khò khè như người bị cúm, vì thế cậu hạn chế không nói, mắt cứ nhìn chăm chú vào trang web trên máy tính, còn tay di chuột, nhưng đầu thì trống rỗng chẳng có gì.

Đột nhiên cậu mở một trang web, bên trên có một bức ảnh gần giống chiếc mặt nạ phù thủy trong ba lô cùng một MSN(4) để liên hệ. Tạ Nam vội vàng add địa chỉ đó vào nhưng người ấy lại không có trên mạng, xem ra lần này mất công toi rồi.

Chỉ còn cách đi tìm những thứ khác có liên quan vậy, thế là ba người hẹn mai gặp nhau ở thư viện.

Trước khi thư viện mở cửa ba người đã chờ sẵn ở đó. Thiệu Đông Tử vốn rất hiếm khi dậy sớm như vậy, vì thế cậu ta đang mơ mơ màng màng dựa cột ngủ gật. Một tên độc nhãn long với cặp kính dày cộm, một tên lười biếng ngủ gà ngủ gật chẳng giống như là đi thư viện gì cả, cộng với một thiếu nữ đẹp như hoa, nhóm ba người này quả thật vô cùng kỳ lạ.

Đợi mãi cuối cùng thư viện cũng mở cửa, ba người vội vàng đi vào, phi thẳng đến phòng sách văn hóa dân tộc ở tầng thượng. Tạ Nam và Tô Khôn lôi thẻ mượn sách ra nên đi vào rất dễ dàng, còn Thiệu Đông Tử cứ ngơ ngơ ngác ngác đứng ngẩn ra ở cửa.

“Đi vào thư viện còn cần thứ này sao?” Thiệu Đông Tử từ khi vào đại học đến giờ rất hiếm khi hoặc cũng có thể nói là chưa bao giờ đến thư viện, nên cậu ta không biết còn có cái thứ thần kỳ như thế – Thẻ mượn sách.

Hai người chẳng biết làm thế nào đành để Thiệu Đông Tử đợi ở đại sảnh. Thiệu Đông Tử nhún nhún vai, uể oải bước ra tìm một chỗ ngồi xuống.

Thư viện này thật tĩnh lặng, người đến cũng vắng vẻ, nhân viên quản lý ủ rũ lạt giở mấy quyển sách vừa được sinh viên trả lại. Một cái hội trường lớn như vậy, mà cũng chỉ có Tạ Nam và Tô Khôn ở trong đó.

Giữa các tủ sách cao to là bạt ngàn các loại sách khiến hai người như lạc vào mê cung hoa hết cả mắt, mà chẳng có chút manh mối nào. Giống như gấu chó ôm chặt cây gậy, tìm được một quyển lại vứt đi một quyển, qua nửa ngày trời nhìn đống sách trên tay mà cũng chẳng có quyển nào phù hợp.

Đúng là dùng một mắt thật không dễ dàng, Tạ Nam đành tìm một góc ngồi xuống, lật giở lung tung quyển sách trong tay.

Tất cả những thanh âm ở thư viện buổi sáng thật nhỏ bé mà tinh tế, lặng lẽ mà thâm trầm. Tại nơi dành cho mọi người đọc sách, âm thanh đó nghe lâu thì giống như tiếng kêu của con dế ngoài đồng, thật khó khiến con người ta ngủ được.

Mà quan trọng là trong khoảnh khắc thèm ngủ đó, một âm thanh rất nhỏ rít lên từng hồi kéo Tạ Nam trở về với thực tại, khả năng khuất động của âm thanh này cực mạnh nhưng hình như cũng rất quen. Là tiếng cười, tiếng cười sắc lạnh nhưng không hề nghe ra được bất cứ ý nghĩa gì.

Tạ Nam ngay lập tức quét mắt nhìn hai bên tủ sách, tứ chi run lên như bị điện giật rồi vùng đứng dậy.

Còn Thiệu Đông Tử đang ngồi trên ghế dài, điều chỉnh tư thế định tiếp tục ngủ bù. Đúng lúc cậu đưa mắt liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy cô gái đang nhìn mình, có gì đáng nhìn đâu, chưa nhìn thấy có người ngủ ở thư viện bao giờ sao?

Nhắm mắt lại, Thiệu Đông Tử bỗng chợt nghĩ, rõ ràng đây là nơi cao nhất của nhà bảy tầng, mà lại có người đứng bên ngoài cửa sổ, vậy là bay trong không trung sao. Nghĩ đến đây, Thiệu Đông Tử vội mở choàng mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rèm vẫn đóng nhưng cô gái kia không còn ở đó nữa, mà là toàn cảnh vườn hoa của trường.

Thiệu Đông Tử liền đứng dậy, đi đến bên cạnh cửa sổ để ngắm nhìn phong cảnh của trường từ trên cao. Ánh mắt chăm chú, bước chân chầm chậm, bất chợt một búi tóc từ trên rủ xuống ở bên ngoài cùng một khuôn mặt đang áp sát khung cửa sổ, là cô gái treo lơ lửng đang từ từ bỏ xuống.

Cô gái thấy Thiệu Đông Tử, thì bộ dạng lạnh lùng chẳng biết đang cười hay đang khóc nữa, sau đó tiếp tục bò xuống dưới.

Thiệu Đông Tử sợ quá lùi lại sau mấy bước, miệng lẩm bẩm, “Ban ngày ban mặt mà tự nhiên lại xuất hiện thêm ma là thế quái nào! Phải đi tìm tên tiểu tử Tạ Nam ngay mới được”.

Vừa nhấc chân lên, Thiệu Đông Tử liền ngã sóng soài trên sàn. Cảm giác như bị thứ gì đó ngáng chân, cậu vội quay đầu lại nhìn thì thấy chân mình đang bị một túm tóc đen bóng quấn lấy, liền đưa mắt nhìn theo túm tóc đó, bỗng thấy cánh cửa sổ kia, chẳng biết đã bị mở từ khi nào.

Khuôn mặt trắng bệch giống như hình nộm kia cứ lập là lập lờ ên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng còn nở một nụ cười ghê rợn, sau đó biến mất trong nháy mắt.

Túm tóc đó đột nhiên căng ra, rồi một đầu như đang rơi xuống kéo theo Thiệu Đông Tử về phía cửa sổ. Cậu còn chưa kịp hét lên, thì đã bị kéo lê trên nền gạch trơn sáng bóng, va mạnh vào chân tường.

Thoáng chốc túm tóc đó bỗng trở nên ướt nhèm, giống như một con rắn nước, bôi trơn cả mặt sàn khiến Thiệu Đông Tử bị kéo đi thật nhẹ nhàng.

Cú va chạm vừa rồi khiến Thiệu Đông Tử suýt chút nữa thì tắt thở, còn mái tóc vẫn tiếp tục kéo cậu ta ra ngoài cửa sổ với một sức mạnh khủng khiếp trong chốc lát cậu bị treo ngược lên. Thiệu Đông Tử đưa tay khua khoắng xung quanh hy vọng có thể bám vào được vật gì đó, nhưng ngoài gạch nền trơn bóng và bức tường trống chẳng gì có thể làm chiếc phao cứu sinh cho cậu lúc này. Chỉ còn nghe thấy tiếng trải tim đang đập thình thịch, cơ thể cũng không ngừng trượt ra ngoài cửa sổ, và chỉ lát nữa thôi sẽ xảy ra một vụ án ngã lầu tự tử.

Cũng chỉ vì không muốn có người làm phiền lúc ngủ nên Thiệu Đông Tử mới tìm một góc khuất ít người qua lại đó để ngủ, để đến nỗi bây giờ muốn kêu to một tiếng cũng chẳng tài nào mở được miệng, cứ như túm tóc đó đã chui hẳn vào cổ chẹn họng, chỉ có thể phát ra được những âm thanh ú ớ mà không thoát ra được khỏi miệng.

Lần này thì đời mình coi như xong rồi, bây giờ Thiệu Đông Tử mới thấy hối hận vì mình đã không mang thẻ mượn sách.

Còn Tạ Nam cũng đang loanh quanh kiếm tìm xem tiếng cười kia phát ra từ đâu, nhưng chẳng có ai, không có đầu mối nào, lẽ nào thần kinh mình quá nhạy cảm sao? Tạ Nam đưa tay sờ lên trán, cố gắng lấy lại tinh thần, tiếp tục tìm sách trên giá.

Nghiên cứu văn hóa cúng tế của các dân tộc thiểu số? Quyển này có lẽ được đấy, một cuốn sách khá dày và nặng, lại được kẹp trên giá sách nên thật khó để lấy ra. Hai tay Tạ Nam nắm chắc quyển sách, gắng sức kéo nhưng vẫn không xoay chuyển gì.

Mãi đến khi nhìn thấy vết máu dính trên gáy sách, Tạ Nam mới kinh hãi phát hiện ngón tay mình đã bị đứt một vết, máu tươi trào ra. Có vẻ như bị mép sách cứa vào rồi, nhưng tại sao cậu lại không hề hay biết, cũng chẳng có cảm giác đau đớn gì cả, chỉ thấy máu cứ thế chảy ra mà thôi.

Tô Khôn thấy vậy, vội dùng giấy ăn buộc tay cho Tạ Nam, rồi tiện tay nhẹ nhàng lấy quyển sách đó ra, lấy làm lạ.

Tạ Nam định đến nhà vệ sinh để rửa tay, vừa mới bước ra khỏi phòng, đúng lúc nhìn thấy Thiệu Đông Tử sắp rơi ra ngoài cửa sổ ở đại sảnh. Đông Tử vừa thấy Tạ Nam cũng vội đưa một cánh tay ra hiệu, chỉ một chút nữa thôi là cậu ta cũng biến mất rồi.

Tạ Nam vội vàng xông đến, nhìn thấy Thiệu Đông Tử đang cố bám vào miếng nhôm trên cánh cửa sổ, các khớp ngón tay đều đã cứng ngắc, gân xanh nổi rõ.

Tạ Nam cố dùng một tay giữ chặt Thiệu Đông Tử, rồi gắng sức kéo tên tiểu tử Thiệu Đông Tử nặng đến nghìn cân này lên nhưng lôi thế nào cũng không thấy nhúc nhích. Không những thế Tạ Nam cũng từ từ bị lôi ra bên ngoài cửa sổ theo cách giống với Thiệu Đông Tử.

May thay lúc đó có bóng người đi qua, Tạ Nam hét lớn gọi người đến giúp. Thấy tình hình đang nguy cấp người kia cũng nhanh chóng lao tới, ôm eo Tạ Nam rồi kéo mạnh sau đó hai người hợp sức lại để kéo Thiệu Đông Tử. Đúng là Trời Phật phù hộ, tổ tiên giúp đỡ vì thế chúng con mới được tái sinh lần này.

Hai người nằm sõng soài trên đất, hít lấy hít để chút không khí của nhân gian, vậy là cuối cùng cũng được lôi trở về trần thế. Thiệu Đông Tử nằm trên sàn nhai tay run lên bần bật, vừa rồi suýt chút nữa thì tắt thở rồi. Tạ Nam đang định cảm ơn người kia thì nghe thấy tiếng của Tô Khôn vọng lại: “Anh Mạc Bắc”.

Lại là Mạc Bắc, tại sao hắn ta luôn xuất hiện vào những lúc thế này chứ, cứ như siêu nhân vậy.

Thiệu Đông Tử vẫn đang nằm dưới đất, chẳng ai còn nhớ ra có một tên tiểu quỷ Thiệu Đông Tử đang nằm dưới sàn mà đến đỡ cả, cho nên cậu ta đành nằm đó mà thở dài rồi lại đưa mắt nhìn xem quan hệ tay ba này giải quyết thế nào.

Tô Khôn lúc nào cũng tinh ý, vội bảo Tạ Nam và Mạc Bắc đỡ Thiệu Đông Tử dậy, hỏi cậu ta là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Thiệu Đông Tử lại lắp bắp kể lại chuyện vừa rồi.

Tạ Nam nói vặn lại: “Lúc mình nhoài người ra ngoài, có nhìn thấy cô gái nào đâu?”

Thiệu Đông Tử vội kéo ống quần lên, nhưng phát hiện trên chân chẳng có vết tích gì cả, quái lạ sức kéo khủng khiếp của túm tóc kia vừa rồi không để lại bất cứ dấu tích gì sao.

Nhưng chắc chắn việc Thiệu Đông Tử suýt chết vừa rồi là chính xác, ai nấy đều chẳng nói gì nữa mà thầm nghĩ trong lòng như vậy rồi đỡ Thiệu Đông Tử ra khỏi thư viện.

Bỗng Đông Tử nhìn thấy vết thương trên tay Tạ Nam, cậu ta liền hỏi đã xảy ra chuyện gì. Tạ Nam đưa mắt nhìn vết cửa kỳ lạ này mà nở nụ cười đau khổ. Nhưng dù sao cũng may mắn bởi nếu không có vết thương này thì có lẽ đã phải làm lễ truy điệu cho Thiệu Đông Tử rồi.

Nhiều khi sự việc xảy ra cũng thật trùng hợp.

4.MSN viết tắt từ tên tiếng Anh Microsoft Network, là một tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft vào ngày 24/08/1995, ra đời cùng với phiên bản Windows 95. Dịch vụ email trên nền web Hotmail là một trong những sản phẩm đầu tiên, sau đó là dịch vụ nhắn tin nhanh MSN Messenger và mới đây được thay thế bởi Windows Live Messenger


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.