Chap 8:
Dưới cơn mưa, gương mặt hắn tuy không đẹp trai bằng những người khác nhưng với tôi, dường như, hình ảnh ấy…đã vương đậm trong kí ức tôi kể từ bây giờ. Như tôi đã tả, hắn không đẹp nhưng ở hắn, có một nét gì đó khiến tôi hơi để ý. Hình như là đôi mắt hắn, đôi mắt đen đậm, thoáng buồn, nhưng nét vẻ từng trải.
Nụ cười của hắn, không phải như những nụ cười tuyệt đẹp của siêu mẫu nhưng cũng đủ khiến tôi thấy ấm lòng…
Tôi đứng trân trân nhìn hắn. Hắn không có nét gì là ngạc nhiên trước hành động lỗ mãn của tôi cả.
Sao mà mới một tuần trôi qua, tôi lại thay đổi hoàn toàn cách nhìn về hắn như vậy nhỉ? Chắc chỉ là do biết ơn hắn đã che ô cho tôi lúc tôi suy sụp nhất. Hồn tôi trở về với thực tại khi hắn nhắc tôi một câu nói đầy ẩn ý [ Xấu hổ chết mất thôi]:
-Cô gái Thần Chết!
Hắn gọi tôi như vậy đấy! Tôi đoán chắc chắn rằng hắn vẫn chưa nhận ra tôi là Vương Thiên Anh – cô nàng tiểu thư chảnh chọe ngồi cạnh hắn mỗi ngày kia. Nhưng tôi vẫn chưa ý thức được rằng…tôi đã lầm…
Giọng hắn trầm nhẹ mà ấm áp, chứ không như giọng lạnh lùng băng tuyết của tên khốn Lâm Chấn Nam kia. Tôi thích nghe giọng nói của Hàn Thiên Vũ hắn mất rồi!
Hắn nhìn tôi, cười nhẹ, im lặng. Hắn bỗng chốc bế tôi lên, buông thõng dưới màn mưa chiếc ô đậm nhạt ấy… Và mưa…tạnh đột ngột… Tôi vui mừng không thôi, nhưng tôi nào biết, cơn mưa tạnh đã lấy đi cơ hội cho tôi được nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ của người con trai kia.
Đây là lần đầu tiên tôi không phản ứng khi nằm trong vòng tay của người đó… Trái tim tôi đập lệch nhịp tự bao giờ tôi không hay…hay tôi đã biết nhưng vẫn cố phủ nhận…
Hắn đặt tôi ngồi xuống chiếc ghế đá ven đường ẩm ướt sau cơn mưa nặng hạt.
Tôi không hiểu hắn muốn làm gì khi cởi đôi giày cao gót của tôi ra, đột nhiên hắn xoay nhẹ gót chân khiến tôi đau ứa nước mắt. Giờ tôi mới để ý mắt cá chân của tôi bị sưng lên, đế giày cũng đã gãy.
Tôi lại nghĩ đến lúc tên Lâm Chấn Nam đó khiến tôi ngã… Và từ đây, lòng căm thù hắn lại sôi lên rạo rực.
Nhưng cớ sao lúc đi trên đường, tôi không cảm thấy đau chân nhỉ. Có lẽ bởi tôi lúc ấy đang mải nghĩ đến việc trả thù Lâm Chấn Nam.
Tôi mải suy nghĩ mông lung, Hàn Thiên Vũ đi lúc nào không hay. Sực nhớ, tôi vội tìm kiếm bóng hình hắn. Tôi bỗng thấy cái dáng cô đơn, hai tay hắn đút túi quần, lãnh đạm dần khuất.
Tôi không để tâm nhiều, nếu ai nói tôi độc ác, vô tâm thì tôi cũng sẽ chẳng phản bác. Vì đó là sự thật, Vương Thiên Anh tôi là vậy, cả đời cũng như vậy…huống chi là lúc tôi đang ở trong vai diễn bắt buộc tàn khốc nhất cuộc đời.
Nếu có trách, thì hãy trách số phận, đừng trách tôi vô tâm.
Hãy trách số phận cớ sao để tôi trở thành đại tiểu thư Vương Thiên Anh, rồi lại cướp đi của tôi tất cả mọi thứ. Đó…tôi chỉ có thể đổ lỗi cho hai từ…ĐỊNH MỆNH
Tôi đã từng yêu, từng hận,…nhưng giờ đây…tất cả mọi thứ đều tan biến…Sự thật!
…
…
Tôi bước đi trên con đường. Người ta nói, sau cơn mưa, trời lại sáng. Nhưng sao cuộc đời tôi…giờ chỉ toàn mưa…
Tôi vẫn bước đó, dù cho đôi chân đau nhức như muốn cưa đi, nhưng tôi không muốn phải đầu hàng số phận…tôi muốn một lần bước đi mà không cần ai dìu đỡ lúc bị thương…ắt hẳn là không thể.
Bầu trời trước mắt tôi tối dần, tối một nàu đen vĩnh cửu…lại thêm một lý do nữa khiến tôi ghét màu đen…màu của bóng tôi…màu của đau thương…
Và có lẽ, tôi đang nằm trên mặt đường lạnh buốt. Mỉm cười buồn, bi thương. Mát tôi dần cụp xuống, trước đó tôi nghe loáng thoáng giọng nói ai quen thuộc gọi tên tôi : Vương Thiên Anh!
…
…
Mí mắt nặng trĩu của tôi dần mở ra. Đến khi mở mắt hẳn, tôi mới nhận ra tôi đang ở nhà, trong căn phòng ấm áp của tôi. Tự bao giờ, tôi lại nhớ đến thế.
Nhìn xung quanh tôi, chẳng chỗ nào là không thấy người. Bác sĩ, người làm, rồi ánh mắt sưng húp của mẹ khiến tôi nhất thời mềm lòng, vẻ mặt nghiêm nghị nhưng không kém phần lo lắng của cha, ánh mắt buồn bã thất vọng của anh Hàn Minh… Tất cả…như khiến tôi muốn quay trở lại…điểm xuất phát…nơi bắt đầu…dẫu biết là không thể.
Tôi đã phải nghỉ học một ngày để dưỡng bệnh.
Và hôm nay, tôi lại đến trường như mọi khi…nhưng sẽ không còn một Vương Thiên Anh cũ nữa…tôi sẽ bắt đầu lại…để trả thù…tên đó – Lâm Chấn Nam!
Tôi không trát son tô phấn như mọi khi, khuôn mặt tôi để tự nhiên. Nói thật, tôi chẳng thua kém ai khoản nhan sắc đâu. Phải tự nhận rằng tôi xinh đẹp.
Sự trả thù mới, dĩ nhiên cái gì cũng phải mới. Hôm nay, trông tôi có vẻ năng động hơn với chiếc váy áo CKS cùng đôi giày thể thao đạm chất cá tính. Mái tóc cũng buộc cao lên, thanh tú chứ không xõa ra như mọi ngày.
Hoàn toàn thay đổi.
Nhà tôi hôm nay được dịp ồn ã, nhưng duy chỉ ba tôi và anh Hàn Minh là vẫn im lặng. Tôi cũng vậy, băng lãnh, máu lạnh từ nay mới là tính cách thật sự của tôi.
Đến trường, vừa bước xuống, tôi đã nhận được bao ánh nhìn của học sinh. Nhìn tôi, chỉ trỏ, có người bảo:
-Đấy! Thấy chưa, tao đã bảo Vương tiểu thư cực kỳ xinh đẹp mà. Kia chỉ là lớp phấn thôi.
Có người còn nhìn tôi, ngưỡng mộ:
-Wow. Ước gì tui xinh như vị tiểu thư ấy.
Đa phần là những lời khen từ các nữ sinh, vì hầu như ai cũng thấy hình tôi trên mặt báo. Chỉ có hai tên cổ hủ dễ lừa kia là không thôi [ Lâm Chấn Nam và Hàn Thiên Vũ ].
Vừa đến giữa sân trường, tôi đụng phải mặt kẻ đó. Còn ai có thể khiến tôi buông ánh mắt căm hận tột độ nữa chứ. Chỉ có thể là tên khốn đó – Lâm Chấn Nam! Người có thể khiến tôi tháo bỏ chiếc mặt nạ phấn son, mà khoác lên một chiếc mặt nạ mới – lạnh lùng, tàn nhẫn!
Vẫn là phương châm cũ. Mong mọi người ủng hộ. 10 comments nha. Còn nếu k hay, cứ nói, mình sẽ biết để khắc phục cho những lần truyện sau!!!
Love all!