CHAP 4:CHAP 4:
Tiết Tiếng Anh vừa đến . Cô giáo Anh nổi tiếng là bà giám thị la sát, bả cực ghét những đứa con gái ăn chơi đua đòi, lẳng lơ hư hỏng, và cũng cực ghét…trai xấu xí a. Bởi vậy, bả ế, chẳng ai lấy. Nhìn mặt cũng chẳng ai ưa nổi. Nhưng bả gớm, nên cả lớp im lặng phăng phắc. Bả ngứa mắt cặp đôi song Thiên ngay từ đầu rồi, nhưng chẳng làm được gì.
Đến một câu Tiếng Anh cực khó, bả gọi Thiên Vũ lên bảng. Dĩ nhiên, nổi tiếng là thư sinh, nên câu này cũng chẳng làm khó được anh. Thiên Vũ vừa đặt mông xuống ghế, Thiên Anh đã cười nham hiểm khiến người bên cạnh rùng mình, lường trước tai họa đến. Bả gọi người nhận xét, Thiên Anh hí hửng giơ tay, Thiên Vũ khó hiểu chẳng biết mình làm sai chỗ nào.
Thiên Anh đứng lên, nói lưu loát, vẻ mặt đắc thắng nhìn khiến ai đó tức nổ đom đóm:
-Thưa cô, thường thì trong câu quan trọng hơn cả vẫn là dấu chấm. Vậy mà bạn Thiên Vũ lại mắc một sai lầm nghiêm trọng như vậy. Có nên…
Thiên Anh nói lấp lửng. Bả được mùa, phạt Thiên Vũ ở lại trực nhật cuối buổi học. Nhục nhã thật!
Thiên Vũ không nói gì, lẳng lặng ngồi hết tiết. Tâm trạng hết sức thản nhiên khiến ai đó cũng phải tò mò.
Thiên Anh phải lên phòng hiệu trưởng, nên về muộn. Trong nhá nhem tối, cô cảm thấy lạnh sống lưng, cảm thấy nguy hiểm đang rình rập. Linh cảm của cô trước giờ không sai!
Bỗng một bóng đen vụt đến, vác cô lên vai nhẹ nhàng. Cô sợ hãi đến ngất. Cả đời Thiên Anh cô sợ nhất là ma a! Run rẩy, sợ sệt. Cô lẩm bẩm cầu khấn:
-Hỡi chúa a la hiển linh, con chưa muốn chết. Thần Stupid, con vẫn con tương lai kia mà. Hu hu.
Cô khóc thầm khiến con ma kia bật cười. Cô đến đây, càng sợ hơn, ma biết cười sao, vậy không phải là ma bình thường!
Cô nuốt nước bọt ừng ực để nén đi nỗi sợ hãi trong lòng, cô thương lượng với con ma ác quỷ kia:
-Ngươi có thể thả ta ra được không, hu hu.
Con ma đặt cô xuống đất, cô thầm cười trong bụng, không lẽ con ma này biết thương hoa tiếc ngọc sao. Hura!!!
Nhìn dáng vẻ của cô, con ma kia không khỏi bật cười, nói, giọng ấm áp lạ lùng:
-Vẻ như em rất sợ chết nhỉ?
Cô đang trong cơn vui sướng trong lòng, bỗng nghe con ma nói vậy, mới hoàn hồn. Cô tức không để đâu cho hết, tên này dám dọa cô một phen, hắn tới số. Cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt điển trai kia, hoảng hốt.
Khuôn mặt trắng mịn hơn con gái, đôi mắt nâu đầy bí ẩn, môi đỏ, mái tóc nâu bồng bềnh trong gió. Thật lãng tử. Nhưng dĩ nhiên, cô ngạc nhiên không phải vì hắn đẹp trai mà là đây chính là bạn của anh trai cô và cũng là người cô thích lúc nhỏ – Dương Hoàng Quân.
Hoàng Quân nhìn cô, cười ấm áp:
-Sao hả? Không còn nhận ra anh sao nhóc!. Anh trêu.
Cô nhất thời chưa thích ứng, cứng họng. Chưa để cô định nói gì, anh đã đặt lên môi cô một nụ hôn ấm áp lướt qua. Cô trợn tròn mắt. Gì chứ? Dương Hoàng Quân hôn cô sao? No! OMG!
Nhìn dáng vẻ ngạc nhiên của cô, anh cười thầm. Cô bé của anh…chưa thay đổi!
-Anh…sao lại?
-Sao hả? Bất ngờ không? Anh tặng nụ hôn đầu của anh cho nhóc đó.
Anh vừa nói, vừa xoa đầu cô. Nhất thời, cô quên đi nhiệm vụ. Cười thật tươi, cô đáp tinh nghịch:
-Gì chứ! Anh phải bồi thường vì tội cướp đi nụ hôn đầu của Vương Thiên Anh này đấy!
Vừa nói, Thiên Anh chạy đi, còn quay lại lè lưỡi trêu anh nữa chứ. Anh bật cười đuổi theo, trong lòng vui không thể tả.
Có người con trai đứng trên tầng, đôi mắt buồn nhìn đôi nam nữ kia. Anh cười nhếch mép, nhưng trong mắt không hề có bất cứ ý cười nào. Phải! Là một nụ cười buồn…
…
…
Thiên Anh về nhà, cô chợt nhớ ra, hình như hôm nay cô đã vui chơi hơi quá trước mặt Hoàng Quân thì phải. Có lẽ đã đến lúc cô quay về với vai diễn của chính mình.
Mệt mỏi, cô thiếp đi lúc nào không hay. Cuộc đời thật chẳng gì là hoàn hảo, không gì là toàn màu hồng cả.
Tối, Vương gia tưng bừng với tiếng cười đùa của vô vàn khách khứa. Họ toàn là những người giàu có trong giới thượng lưu. Họ háo hức được nhìn khuôn mặt của vị tiểu thư Vương gia danh giá này. Và dĩ nhiên, không ít gia tộc cao quý muốn kết thông gia với Vương gia. Bởi một phần Vương gia giàu có, thế lực, lại thêm có cô con gái thông minh – thủ khoa đại học Mỹ. Ai không muốn? Và có lẽ, họ chưa thấu cô ở thực tại.
Lại có những cô tiểu thư danh gia vọng tộc, thiếu gia quyền quý muốn kết thân. Quả là địa vị tạo nên con người mà!
Cô vẫn sẽ ngủ nếu không có sự đánh thức của Vương phu nhân. Cô chán nản trang điểm, và dĩ nhiên, cô chẳng thể tô son trát phấn như mọi ngày. Vì hôm nay, đích thân mẹ cô – Vương phu nhân sẽ chuẩn bị cho cô. Và cô làm sao dám kháng bà. Bà tuy trầm, nhưng dữ hơn cha. Đừng nói son phấn, đến bôi kem bà cũng chẳng cho nữa là.
Và cô cứ thử không đồng ý, bà lại giở chiêu mèo khóc chuột khiến cô chẳng thể không theo. Vương phu nhân lợi hại là vậy đấy!
Phía dưới, bữa tiệc vẫn ồn ã, sôi nổi. Giờ phút mong chờ nhất cuối cùng cũng đến. Vương tiểu thư – Vương Thiên Anh bước xuống lầu giữa bao ánh mắt của mọi người. Không một chút son phấn, khuôn mặt tự nhiên xinh đẹp tựa thiên thần. Duy chỉ đôi mắt sắc lạnh là chẳng ai dám nhìn vào. Nổi bật trên nền váy đen bó sát, dài đến đầu gối, quyến rũ mà thanh lịch! Thật không hổ là Vương tiểu thư!
Mọi người thì vậy, còn Thiên Anh trong lòng đang khóc thầm. Biết tại sao không, cô ghét màu đen nhất á, trái ngược với mẹ cô, người luôn tôn sùng đen trắng. Hix. Màu đen nổi bật cô trong đám đông, cô không thích. Cô là ai, Vương Thiên Anh kia mà. Rồi cô sẽ cho mẹ cô biết sức mạnh thực sự của Vương đại tiểu thư.
Cười “duyên” mang thập phần nham hiểm, đôi mắt lườm như muốn rách con ngươi lướt qua những vị khách kia khiến ai nấy rùng mình. Hix, Vương tiểu thư thanh lịch là đây.
Cô bước xuống, đôi mắt vẫn lườm bằng nửa con ngươi. Lạnh sống lưng!
Cô cười khẽ, đảo mắt thấy Hàn Minh và Hoàng Quân đang ngồi với 2 cô gái khác, máu ghen nổi lên. Nhất thời quên hết lý trí, cô tay cầm ly rượu vang tiến thẳng đến chỗ anh trai yêu dấu, chưa để ai nói gì, cô giả bộ vấp té, và dĩ nhiên nguyên ly rượu hất thẳng vào mặt cô gái đang ngồi cùng Hoàng Quân. Ngọc Nhiên thấy cô hất rượu vào mình thì ức lắm, hận chưa thể xả thịt lột gan cô.
Cô cười gian, nói mỉa mai:
-Xin lỗi, xin lỗi, tiểu thư không sao chứ? Tôi lỡ chân.
Mọi người ở đây thì bênh vực cho cô, nên Ngọc Nhiên đành nuốt hận trong lòng. Dù sao cô ta cũng là em gái Hàn Minh, Ngọc Nhiên không thèm chấp. (Không thèm chấp hay là không dám chấp?)
Nhưng còn Hàn Minh, Hoàng Quân và ai đó thì đang ca ngợi tài diễn kịch của cô. Dĩ nhiên là suy nghĩ trong lòng, nói ra coi như chết.
Thiên Anh thấy Ngọc Nhiên không phản ứng thì ức lắm, liền quay sang Hoàng Quân, nói giọng nũng nịu thấy ớn khiến Hoàng Quân cùng Hàn Minh suýt chút thì sặc rượu, ai đó ánh mắt thâm trầm.
-Hoàng Quân a! Anh có nhớ nhóc không?
Mọi người xung quanh thấy vậy thì ngạc nhiên cưc độ, Vương tiểu thư đây sao, quả là có tiền báo chí vẫn tâng bốc. Thực chất thì cũng là tiểu thư chảnh chọe.
Ai đó nắm chặt ly rượu màu hổ phách, ánh mắt kia tức giận nhìn Hoàng Quân.
Trước câu hỏi yểu điệu của Thiên Anh, Hoàng Quân tự dưng trong lòng thấy ấm, đang định trả lời thì ai đó chen ngang họng:
-Thiên Anh! Cẩn thận lời nói.
Hàn Minh lên tiếng nhắc nhở, cô lườm. Rồi quay sang Ngọc Nhiên cùng Uyển Nhi – cô gái xinh đẹp đứng cạnh Hàn Minh, đôi mắt hiện rõ tia khinh ghét khiến Ngọc Nhiên bất giác rùng mình.
-Có gì đâu! Anh đừng xen vào.
Hàn Minh cứng họng, hết cách với cô em gái này, chả buồn nói, anh nhấp ngụm rượu hạ hỏa.
Thiên Anh thấy vậy, tự mãn, đôi mắt âu yếm nhìn Hoàng Quân, nhưng thực chất nếu để ý kỹ thì hình như lộ ra tia tức giận. Phải! Cô đang ghen a! Hoàng Quân sao lại ngồi cùng với cô gái kia chứ. Thực tức chết.
Nét đáng yêu tuy có phần ngỗ nghịch của cô khiến Hoàng Quân bật cười.
Ở một góc khuất, người con trai ấy vẫn luôn theo dõi từng hành động của Thiên Anh, ánh mắt thâm trầm…
Hix, hết Chap 4 mà không được 10 comments thì ta bỏ cuộc! Truyện không hay thì cứ nói nhé, chuẩn bị trước để đỡ phải viết dài.!!!