Mập Mới Đẹp

Chương 2: Bạng tử và triều nam



Bởi vì tình trạng không nỗ lực diễn xuất, Lý Viện Viện bị chủ nhiệm câu lạc bộ kịch nói mắng xối xả, nhất thời nghĩ quẩn, nhằm ngay lúc diễn tập, đột nhiên nhảy từ trên bục đạo cụ xuống sàn nhà.

Người không sao, sàn nhà bị đập thành một cái hố. (Tiểu Lam: *cười như điên*)

Đây là nội dung Lý Viện Viện nghe bạn cùng phòng kể sau khi tỉnh lại ở bệnh viện Đại Học(1).

Không có ý nghĩa.

Người bạn cùng phòng cột tóc đuôi ngựa ngồi bên cạnh mắng cô. Lý Viện Viện cảm thấy thật ấm ức. Muốn nhảy cũng phải nhảy lên người ông chủ nhiệm đó, đập hắn thành một cái hố mới đúng. Tuy nhiên bây giờ hình như không phải lúc cô nên cân nhắc chuyện này.

Lý Viện Viện nhìn cô gái bên cạnh vừa mới mắng mình hèn nhát xong lại bắt đầu nổi điên mắng vị chủ nhiệm kia, cô rõ ràng biết bản thân không quen cô ta, nhưng trong đầu lại có thể hiện ra một cái tên tương ứng—Chu Tình.

Tâm trí Lý Viện Viện không khỏi suy nghĩ lan man.

Cô nhớ rõ, mình quả thật đã rơi xuống vách núi rồi kia mà!

Đồng thời rơi xuống cùng với trưởng thị vệ của cô, nhưng hiện tại…..

Cô vừa mới tỉnh lại ở cái nơi xa lạ này, trong đầu dường như còn có một phần không hề nằm trong trí nhớ của cô. Cơ thể này và cô lúc trước cũng không giống nhau cho lắm, mà điều kì quái hơn là…….

Chủ nhân ban đầu của cơ thể này cũng mang tên Lý Viện Viện.

Lý Viện Viện vô cùng hoang mang, cho dù nghĩ ngợi như thế nào cũng không rút ra được kết luận.

Ngay lúc này, cửa phòng bệnh bị kéo ra lần nữa, một nam sinh được khiêng vào. Hắn hình như bị thương ở trên trán, vẫn luôn đỡ huyệt thái dương, vừa giống như vô cùng thống khổ vừa giống như đang cực lực suy tính chuyện gì đó.

“Yến Tư Thành, cậu đừng có dọa ông đây nhá, trời ạ vỏn vẹn có ba bậc cầu thang, cậu làm sao mà ngã thành như vậy?”

Nam sinh khiêng Yến Tư Thành xem ra cực kỳ khẩn trương, vừa đặt Yến Tư Thành lên giường, chợt nghe nữ sinh giường bên cạnh nhẹ giọng gọi một tiếng: “Tư Thành?”, mang theo ba phần nghi hoặc, ba phần bất an, cùng phần lớn là tìm tòi nghiên cứu.

Nghe giọng nói xa lạ dùng ngữ điệu quen thuộc gọi tên hắn, Yến Tư Thành đột ngột mở mắt. Trong giây lát, đôi mắt đó dường như phát sáng. Vừa quay đầu, hắn và nữ sinh ở giường bên cạnh ngay lập tức bốn mắt giao nhau.

Sau đó, hai người đều sững lại.

Lý Viện Viện đánh giá cách ăn mặc của Yến Tư Thành từ trên xuống dưới, nhìn lên đầu tóc, cứ như dùng mỡ heo để cố định hình dạng, có lắc thế nào cũng không làm hỏng. Cái áo màu đỏ tươi lộ ra hơn phân nửa cánh tay, trên ngực viết mấy ký tự cô đọc không hiểu; quần màu lam nhạt, một bên ống quần được xắn lên, chân mang một đôi giày màu vàng tới mức gần như làm mù mắt người khác; phần giữa ống quần và giày lộ ra gần phân nửa cổ chân, mà trên cổ chân còn có lông tơ nói thô không thô nói mảnh không mảnh.

(Tiểu Lam: *đập bàn**cười một cách man rợ và điên cuồng* Má ơi đèn giao thông kìa!!! Còn vụ lông lá………Cái gì chứ?!? =]]]])

“Tư…… Thành?” Lý Viện Viện không dám xác định lại gọi một tiếng.

Yến Tư Thành không trả lời, mà nguyên nhân làm hắn sững người lại do nam sinh hoàn toàn không biết giữ mồm giữ miệng nói ra.

“Nhỏ mập này là ai?”

Tính cách Chu Tình đang ngồi bên cạnh Lý Viện Viện vốn nóng nảy, lập tức phát hỏa đập giường đứng lên:

“Anh nói cái gì!”

Nam sinh kia không chịu kém cạnh:

“Huh?! Bộ dạng mập thật mà còn không cho người ta nói hả!”

Lông mày Chu Tình dựng đứng:

“Anh có biết tôn trọng người khác không!”

Hai người trừng mắt lẫn nhau, thở hồng hộc, anh một câu tôi một câu cãi nhau ầm ĩ.

Giữa những tiếng ồn inh ỏi như vậy(2), một câu “Công chúa điện hạ” của Yến Tư Thành tựa như không hề tồn tại. Thế nhưng Lý Viện Viện vẫn nghe thấy, cô bèn gật gật đầu:

“Là ta, Thiên Ninh.”

Thiên Ninh là tên tự của Lý Viện Viện, chỉ cần năm ngón tay cũng có thể đếm hết số người biết về nó. Yến Tư Thành là một trong số đó.

Nghe vậy, Yến Tư Thành lại càng trầm mặc, đặc biệt với tình huống hai người bên cạnh đang khí thế ngất trời, mặt đỏ tới mang tai, hai người trầm mặc liền có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Thật không nghĩ tới……Hắn vốn tưởng rằng khi hoảng loạn rơi xuống núi, tình thế được định sẵn là chắc chắn phải chết. Kết quả, bọn họ sống lại rồi gặp nhau trong thời khắc gà bay chó sủa như thế này…. Nhân sinh quả thật khiến con người ta đoán không ra.

Yến Tư Thành đột nhiên lùi bước, rụt người lại, nam sinh giúp đỡ hắn ở bên cạnh đang hăng say tranh cãi, nhất thời không chú ý, chờ lúc quay đầu nhìn lại, Yến Tư Thành đã quỳ hai đầu gối dưới đất, cúi xuống dập đầu:

“Thuộc hạ không tận lực bảo hộ, thỉnh điện hạ trách phạt.”

Hai người đang cãi nhau bên cạnh tức thì sửng sốt, há hốc mồm đờ ra nhìn hắn.

Thanh âm của hắn rất yếu, hai người đều không nghe rõ lời hắn vừa nói, nhưng động tác của hắn đã đủ để làm người khác choáng váng kinh ngạc.

Chu Tình lui về sau một bước:

“Làm……Làm gì vậy, bái lạy thần linh hả!”

Nam sinh bên cạnh Yến Tư Thành cũng bị dọa phát sợ, vội vã ngồi xổm xuống nâng hắn dậy :

“Yến Tư Thành, cậu đang làm mình sợ đấy! Cậu thật sự ngã đến hỏng đầu óc rồi hay sao?”

Yến Tư Thành vẫn cứ quỳ trên mặt đất, không hề cử động. Chỉ có Lý Viện Viện đang ngồi trên giường là tỏ vẻ như đã luyện thành thói quen, nhàn nhạt nói:

“Đứng lên đi.”

Chu Tình càng thêm kinh hãi nhìn Lý Viện Viện, lét lút tự nhủ trong lòng, nha đầu này trở nên bình tĩnh(3) như vậy từ lúc nào……Bị một người đàn ông trưởng thành bất thình lình quỳ trước mặt lại có thể mặt không biến sắc tim không đập ra lệnh cho người ta…….

Đứng lên đi?

Bộ dạng đáng ghét gớm nhỉ(4)……

Nhưng kinh hãi nhất là, Yến Tư Thành lại thật sự nghe lời đứng dậy, cúi đầu không nhúc nhích, cũng không nói nhiều, hắn hệt như không cảm giác được cả vết thương còn đang chảy máu trên trán, lau cũng không lau một chút.

Hai người đứng nhìn bên cạnh nhất thời sợ đến độ không biết nên nói câu gì cho tốt.

Cửa phòng bị mở ra, bác sĩ bệnh viện đi vào một cách lười biếng:

“Bạn học, xin nhường đường, băng bó vết thương này.”(5)

Quấn xong băng vải trên đầu Yến Tư Thành, bác sĩ lại lười biếng rời khỏi. Nam sinh không yên tâm nhìn vào mắt Yến Tư Thành, lại nhìn di động một chút:

“Này, buổi chiều mình còn có lớp, đi trước nha, cậu thật không có vấn đề gì chứ?”

Yến Tư Thành gật đầu. Lúc này nam sinh mới miễn cưỡng(6) lui ra khỏi phòng bệnh. Không lâu sau, có món đồ nào đó bên trong cái cặp của Chu Tình bắt đầu phát ra âm thanh, nhìn màn hình của cái khối dẹp vuông vức màu màu đen, cô trực tiếp bắt máy nói chuyện một hồi(7), cuối cùng hét lên một tiếng:

“Mình đi chứ, lão yêu bà đó lại điểm danh!” Cô vội vội vàng vàng cất di động, xách cặp lên, vỗ vỗ chân Lý Viện Viện, “Mình lên lớp trước đây. Cậu chờ mình, hết giờ học mình tới đón cậu!”

Lý Viện Viện ngoan ngoãn gật đầu.

Chờ cho căn phòng yên tĩnh trở lại, lúc ấy cũng chỉ còn hai người bọn họ. Yến Tư Thành lại nhanh chóng tiến lên, vô cùng cung kính đứng bên giường Lý Viện Viện, nghe Lý Viện Viện mở miệng hỏi sau một hồi trầm tư:

“Tư Thành có biết đây là nơi nào không?”

Yến Tư Thành lắc đầu:

“Thuộc hạ không biết.”

Lý Viện Viện im lặng một lát:

“Tư Thành, lấy gương đồng cho ta.”

Yến Tư Thành ngây ra, đáy lòng tuy có thắc mắc, nhưng theo bản năng che giấu nghi hoặc, lập tức chấp hành mệnh lệnh. Hắn tìm thấy một tấm gương tròn trên đầu giường trong căn phòng bên cạnh, nhìn thấy bóng người rõ nét bên trong, Yến Tư Thành có chút giật mình, một là vì vẻ ngoài hiện tại của chính mình, hai là vì tấm gương này….…Quả thật quá rõ nét rồi, làm hắn không nhịn được mà nhiều lần cầm nó trong tay rọi thẳng vào mắt. Nhưng nhớ tới Lý Viện Viện còn đang đợi, hắn lập tức gạt bỏ điểm trần tục duy nhất trên khuôn mặt, cực kỳ quy củ dâng đến trước mặt Lý Viện Viện.

“Điện hạ, vật này cũng không phải là gương đồng, nhưng lại rõ hơn nhiều so với gương đồng.”

Lý Viện Viện nhận lấy gương, nhìn người bên trong. Cô nhìn nhìn bên trái, liếc liếc bên phải, sau đó nắn nắn cái cằm chẻ mũm mĩm của mình, lôi kéo khóe mắt dài nhỏ, lại chọc chọc ngay giữa cái miệng nhỏ xíu bị chèn ép bởi phần thịt hai bên má, cuối cùng nở nụ cười hài lòng.

Đây quả nhiên là một loại mỹ nhan khuynh quốc khuynh thành a! (Tiểu Lam: Sốc thật! =]]]]]]])

Đợi sau này cô đem mày rậm này chỉnh sửa thành hai hàng chân mày mảnh mai, tô thêm son, trên đầu điểm một đóa mẫu đơn đỏ thẫm, chắc chắn có thể đẹp đến mức người khác không thể rời mắt.

Lý Viện Viện nghĩ, mặc kệ trước đây cô có hoàn cảnh gì, sau này sẽ gặp phải chuyện gì, mặc kệ hiện giờ cái nơi cô mới đến này là địa phương nào, sau này lại phải đến chỗ nào, giờ phút này cô có thể có được thân thể đẫy đà và tốt đẹp như vậy, thật sự không còn gì phải nuối tiếc.

Trời xanh nhân từ, cho cô tái thế làm người, còn thỏa mãn nguyện vọng từ trước tới nay của cô, Lý Viện Viện không nhịn được mà cao hứng.

“Tư Thành,” Lý Viện Viện nói, “Rơi xuống vách núi thật là tốt.”

Yến Tư Thành sửng sốt:

“Điện hạ?”

Cô nhìn bản thân đang nở nụ cười trong gương, con mắt lại bị phần thịt chèn ép thành một đường hình trăng lưỡi liềm, trong lòng vui mừng như hoa nở:

“Ngươi cũng biết rõ, ta vì gầy yếu quanh năm mà không được phụ vương yêu thích, cho nên mới bị tứ hôn cùng Bắc Nhung Vương tộc để tạo quan hệ thông gia, sau đó trên đường đi hòa thân lại gặp phải phường trộm cướp chặn giết, ta càng hận mình vì thân thể yếu kém mà liên lụy các ngươi. Bây giờ thì tốt rồi, ta không cần phải phát sầu vì bị gả đến biên cương xa xôi, còn có được thân thể vừa khỏe mạnh vừa vô cùng hợp ý ta.”

Yến Tư Thành trầm mặc.

“Ở trên vách núi cheo leo đó, ta có khả năng đã chết một lần, chủ nhân của thân thể thứ hai này đại khái cũng….Cho nên coi như chuyện có thể sống lại lần nữa là do trời cao ban tặng đi, ta muốn tiếp tục sống thật tốt ở nơi đây, thay thế chủ nhân ban đầu của thân thể này, từ bỏ danh hiệu Tĩnh An công chúa mà phụ vương phong cho ta, ta lại là chính mình, cố gắng mà sống. Vì vậy thân phận của chúng ta không thể bị người ngoài phát hiện. Mặc dù không biết nơi này là nơi nào, song cũng may ta có thể nhớ mang máng tên của những người ở đây, trước mắt tạm thời sẽ không bị phát hiện, Tư Thành nhỉ?”

Nghe câu hỏi của Lý Viện Viện, Yến Tư Thành lập tức đè nén tất cả tâm tình:

“Ước chừng cũng giống như công chúa, tuy không biết những sự vật đã thấy, nhưng nếu nhìn thấy người, vẫn còn khả năng biết được danh tính của họ. Thuộc hạ sẽ tận lực phỏng đoán tính cách của người chủ trước, cố gắng không để có người phát hiện điều gì khác thường.”

“Không.” Lý Viện Viện nói, “Ta đang hỏi Tư Thành, ngươi có nhận xét gì về nơi này?”

Yến Tư Thành nháy mắt im bặt, lập tức quỳ xuống đất hành lễ: “Thuộc hạ thuộc về phủ công chúa, tất nhiên điện hạ ở nơi nào, Tư Thành liền ở nơi đó.” Vạn phần cung kính, hết thảy tuân theo.

Lý Viện Viện thật không đúng lúc lại nhớ tới khi bắt đầu rơi xuống núi, trong gió rét, bên tai đích thực là câu nói kia.

“Nếu điện hạ không còn, Tư Thành sinh vô khả luyến.”

Bởi vì thời gian chung đụng quá lâu, Lý Viện Viện biết rõ, ngữ khí trong lời nói kia của Yến Tư Thành là do mười ba năm dài bầu bạn mà có. Lần duy nhất để lộ ngữ khí bên tai cô, so với sự cung kính lúc này, một khắc đó hắn như đang bộc lộ tâm tình chân thật, nhưng có lẽ đó chẳng qua là tâm tình dao động lúc sống chết đan xen……

Thời khắc sinh tử……

Lý Viện Viện nhìn trưởng thị vệ đang cúi đầu trên mặt đất, đột nhiên cảm thấy, so với câu nói kia của Yến Tư Thành, có lẽ hành động của hắn mới càng làm cho người khác thán phục cảm động. Thật là vì cái gì trước kia cô lại cảm thấy……

Hắn làm như vậy là chuyện đương nhiên ấy mà?

Lý Viện Viện đang cân nhắc một lúc, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng người đi tới, liền cho Yến Tư Thành đứng lên. Cô chuyển mắt nhìn chính mình trong gương, rồi bắt đầu soi khuôn mặt một cách tỉ mỉ, trong giây lát liền đem vấn đề vừa mới suy nghĩ tận lực quẳng ra sau.

Tác giả có lời muốn nói:

~ đang xem lại quá trình viết bài văn này a. Có quan điểm gì cả nhà có thể thoả thích đề ra~

A Cửu hiện tại còn chưa bố trí xong đại cương, nếu văn không thuyết phục không chừng sẽ áp dụng kiến nghị thực hăng hái của các cô nương ưu tú nha ~

Đương nhiên “xoi mói” cũng không cần vào đây đi ~ A Cửu là kim cương tâm, không sợ đả kích ~

Xin mời thoả thích vung roi nha ~╮(╯▽╰)╭

(1) Bệnh viện Đại Học: đúng ra là school hospital, tại vì trường này là trường đại học nên ta gọi thế này luôn

(2) Nguyên văn tiếng Anh là background noise, kiểu tiếng ồn cường độ cao ấy :))

(3) Nguyên văn là “xử biến vô kinh”, nôm na là xử lý biến cố cũng không kinh sợ, túm lợi nghĩa của thành ngữ là tính cách “cực kỳ, cực kỳ bình tĩnh.”

(4) Shock 1 tí khi edit tới đây, tại phát hiện ra hình tượng bé Cửu lòng ta cũng không còn “chong xáng” như xưa=]]]]]. Cửu dùng tiếng lóng, nghĩa tương đương với SWAG ấy, còn dịch tiếng Anh chuẩn cho tiếng lóng này là “stupid c*nt” (Tình huống giải thích slang như sau: *Em gái số 1: làm ra vẻ ta đây rất pro, rất swag. *Mọi người xung quanh: Khoái ra vẻ quá hả?! Mà làm vậy để làm cái rắm gì a?? Ngu ngốc!)

(5) Bạn bác sĩ này lười nói nhiều, nguyên văn cụt lủn nhiêu đó, mà ta cũng chả biết ổng nói gì. =]]

(6) Nguyên văn là “Nhất bộ ba hồi đầu”, là tục ngữ Trung Quốc, có nghĩa là “miễn cưỡng, không muốn rời đi”. Tình huống giải thích: “Chồng phải đi lính, cùng vợ quyến luyến => chồng không muốn đi nhưng vẫn phải đi, nôm na là 1 bước đi thì 3 lần quay lại nhìn.”

(7) Ý nghĩa “đen thùi lùi, không bóng bẩy” của câu: “Trong túi bạn học Chu Tình có cái thứ gì đó phát ra tiếng, bạn ấy lôi nó ra => bạn học Chu: à thì ra là cục gạch đen thui của mềnh =>nhìn màn hình xem số gọi tới => bạn học Chu: Cái con nhỏ/Cái thằng này gọi điện hoài a~~ =>thế là bạn ấy bắt máy.”

Phew, chú thích nhiều quá!

P/S tản mạn nửa đêm: Bạn thân, cùng nhà ở, phòng đối diện phòng ta là 1 bạn gái Trung Quốc dễ xương hết sức. Bạn ấy biết ta đang edit nên bảo ta: “Cần giúp thì cưng cứ qua đập cửa nhá!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.