Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 54: Âm Dương Ngũ Hành đạo



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Âm Trầm Mộc thì sao? Chỉ là gỗ bình thường thôi mà!”. Tiểu Mã buồn bực nói.

“Cậu thì biết cái gì, nhân gian hay gọi là Âm Trầm Mộc, thực chất Dương Trầm Mộc và Âm Trầm Mộc là cùng một loại cây, chẳng qua Âm Trầm Mộc sinh trưởng ở âm sanh quỷ vực, tụ âm hiệu quả, cho nên người ta hay dùng Âm Trầm Mộc để chế tạo quan tài, giúp vị bên trong quan tài kia hấp thu thi khí tốt hơn, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên nhiều lần hơn.”.

Lão Quách run giọng nói: “Ai lại có khả năng lớn như vậy, chế tạo ra quan tài Âm Trầm Mộc, lại còn bố trí Cửu Âm Liên Hoàn? Chẳng lẽ… đó là một vị quỷ khấu sao, nếu thế thì chúng ta đánh không lại rồi!”.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngược lại mới đúng, hắn bố trí hết tất cả mọi chuyện, trợ giúp cho vị trong quan tài kia tu luyện, chắc chắn là vì muốn cho nó giúp mình làm việc. Bởi vì nếu hắn có năng lực thật sự thì đã tự mình đi làm rồi, hà tất phải phí công phu sắp xếp thế kia, chứng tỏ năng lực của hắn còn không mạnh bằng vị đang nằm trong quan tài!”.

Mọi người nghe mấy câu nói đó có chút luẩn quẩn, suy nghĩ hồi lâu mới hiểu được, tạm thời yên lòng, Tạ Vũ Tình chợt hỏi: “Nói như thế, vị trong quan tài rốt cuộc là ai?”

“Còn hỏi sao, tất cả lục mao cương thi đều là những người năm đó chết trong ký túc xá. Họ vốn đã được mai táng trong sơn cốc, thế nhưng lại bị dời đến đây, luyện chế thành cương thi, chứng tỏ rằng, vị đang nằm trong quan tài, chính là nữ quỷ học sinh Phùng Tâm Vũ.”.

Vừa nghe đến tên đó, Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình lập tức run rẩy.

Tạ Vũ Tình nhíu mày: “Không thể nào, nàng ta không phải đã trở thành quỷ sao, thế nào mà lại…”

“Chỉ là một hồn phách của nàng bị giam trong ký túc xá, một khi phong ấn bị phá giải, đến lúc đó hồn về thi thể, sẽ trở thành quỷ thi, vừa là thi vương, vừa là quỷ thủ lĩnh, các người cứ tự hiểu sự lợi hại của nó. Cũng may chúng ta phát hiện sớm, còn có thể xử lý được!”.

Diệp Thiếu Dương mở túi đeo lưng, lấy ra năm lá cờ nhỏ màu tím, cắm dọc theo quan tài một vòng, sau đó lại lấy ra một cái chén con, rót vào chu sa và nước, cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên chén.

Lão Quách vừa nhìn thấy lập tức cau mày, máu đầu lưỡi chỉ dùng để bảo mệnh khi pháp sư gặp nạn, Diệp Thiếu Dương mới bày trận thôi đã phải dùng đến, đủ để nói lên mức độ nghiêm trọng của vấn đề, trong lòng không khỏi nổi lên một hồi trống lớn, chỉ vì ba vạn đồng thù lao mà hi sinh cái thân già của ta, thật không đáng, không đáng.

Diệp Thiếu Dương đem một đống hồng tuyến ngâm vào máu, vẽ một lá Thiên Sư Phù, đốt thành tro, bỏ xuống chén, phù nhanh chóng hóa thành nước, ngẩng đầu lên hỏi lão Quách: “Có mang đinh đồng bảy tấc không?”

“Có nhiều!”. Lão Quách mở túi lấy ra một cái bọc lớn đựng đầy đinh đồng, nói: “Biết hôm nay đệ cần nên ta mang theo nhiều một chút!”.

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nói với Tiểu Mã: “Muốn làm đồng tử cho tôi thì phải giác ngộ…”.

Tiểu Mã gãi đầu nói: “Những vật ly kỳ cổ quái, tôi phải đi đâu kiếm đây?”.

Tạ Vũ Tình trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương: “Lúc này mà ngươi còn có tâm tư nói giỡn.”. Bên người nhiều lục mao cương thi như vậy, tuy rằng chúng không nhúc nhích nhưng vẫn khiến cho thị giác và tâm lý người ta bị đả kích.

Diệp Thiếu Dương và lão Quách cùng nhau cột một lá bùa lên mỗi cây đinh đồng, mỗi cây cách nhau tám thước, tổng cộng cắm ba mươi tám cây đinh xuống mặt đất, từng cặp tương đối, hình thành một con đường nhỏ rộng chừng mười thước, cuối cùng đặt năm lá cờ nhỏ lên trước.

“Ngũ Hành Âm Dương Đạo!”. Lão Quách âm thầm hít khí, đây chính là trận pháp bí truyền của Mao Sơn, chỉ có pháp lực bài vị Thiên Sư mới có khả năng thi triển, xem ra Diệp Thiếu Dương đã quyết tâm hạ thủ. Cơ mà nghĩ cũng đúng, nếu như chỉ dùng trận pháp phổ thông mà muốn đối phó trên trăm đầu lục mao cương thi thì chẳng khác nào đi tự sát.

“Sư huynh, đem tất cả những vật dụng khu thi trong bao bỏ vào Âm Dương Đạo!” Diệp Thiếu Dương phân phó.

Đã đến nước này, lão Quách cũng không còn đoái hoài gì tới mấy đồ vật yêu quý, đem hết chu sa, hùng hoàng, gạo nếp, lá ngải cùng mọi thứ vật dụng khu thi rải lên Âm Dương Đạo.

Diệp Thiếu Dương hài lòng, gật đầu nói: “Đợi tất cả lục mao cương thi tỉnh giấc, chạy vào Âm Dương Đạo, trận pháp sẽ làm suy yếu tu vi của bọn chúng. Các cậu hãy đứng ở Âm Dương Đạo, chỉ cần đánh thôi, đừng để cho bọn chúng tiến đến Ngũ hành kỳ.”

Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình vừa nghe thấy cương thi sẽ tỉnh giấc, nhất thời sợ đến sắc mặt trắng bệch, Tiểu Mã run giọng nói: “Tiểu Diệp tử, đừng có nói đùa, bọn tôi biết đánh cương thi ra làm sao, bằng tay không ư?”

Diệp Thiếu Dương từ hông lấy xuống một cây “Chủy thủ” sáng loáng, giao cho Tạ Vũ Tình, nói: “Dùng cái này để giết cương thi, đâm vào mắt bọn chúng.”.

“Đây là…”. Tạ Vũ Tình nhìn kỹ, cảm thấy quen quen: “Ơ, đây không phải là vật hôm đó ngươi dùng để đối phó với quỷ nhi sao?”

“Đúng vậy, Đinh Diệt Linh Mao Sơn, dùng để giết lục mao cương thi là chuẩn nhất!”.

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn lão Quách, không đợi hắn mở miệng, lão Quách móc ra một cây súng lục, nói: “Ta dùng cái này!.”

“Huynh lấy đâu ra súng lục thế?”. Tạ Vũ Tình theo bản năng nghề nghiệp chất vấn.

Lão Quách đành phải giải thích, đây là súng mô phỏng dùng đạn chu sa, chuyên dùng để đối phó với quỷ yêu cương thi.

“Tiểu Diệp tử, còn tôi dùng gì?”. Tiểu Mã vừa thấy cả hai người đều có vũ khí thì trợn mắt hỏi.

Diệp Thiếu Dương đưa Tảo Mộc Kiếm thường dùng cho cậu ta: “Dùng cái này đi, hiệu quả cũng không tồi đâu!”.

Tiểu Mã nhìn vũ khí trong tay lão Quách và Tạ Vũ Tình, một người có súng, một người có Đinh Diệt Linh, lại nhìn đến Tảo Mộc Kiếm trong tay mình, nhất thời năn nỉ: “Tiểu Diệp tử, cho tôi cái khác mạnh hơn được không?”.

“Mạnh hơn cậu không dùng được, cứ như vậy đi!”. Diệp Thiếu Dương bước vào giữa Ngũ hành kỳ, tiến tới quan tài, nói: “Tôi sẽ bắt đầu khai quan, thanh trừ thi khí trong cơ thể nàng, đại khái cần hai mươi phút, trong khoảng thời gian đó, nội bất xuất, ngoại bất nhập, nói cách khác, các cậu phải cố gắng chống đỡ trong hai mươi phút!”.

Tiểu Mã cả kinh nói: “Làm không được thì sao?”

“Làm không được thì cả tôi và các cậu đều chết!”. Diệp Thiếu Dương vuốt tay, gọi lão Quách tiến lên hỗ trợ, sử dụng công cụ tháo rời bảy cây đinh bảy tấc trên nắp quan tài, hít một hơi thật sâu, xốc nắp quan tài lên, ném qua một bên.

Bốn người cùng nhau nhìn vào quan tài, Tạ Vũ Tình kêu lên tại chỗ: “A, đúng thật là nàng!”

Người trong quan tài chính là nữ quỷ gặp ở phòng 404 ký túc xá: Phùng Tâm Vũ. Nàng mặc một chiếc áo sơmi, một chiếc váy dài, mang tất trắng giày đen, nằm nhắm mắt, vẻ mặt điềm tĩnh an tường, da mặt vô cùng mịn màng, trông rất sống động.

Thế nhưng từ cổ của nàng trở xuống, da toàn thân và cơ thể đã trở nên trong suốt, tựa như ảnh phim x-quang đã tráng rửa, đến mỗi cái xương cũng trông thấy rõ ràng.

Tiểu Mã hít một hơi thật sâu, cả kinh nói: “Sao có thể như vậy?”.

“Nàng đang độ hóa thân thể, nếu như ngay cả đầu cũng trở nên trong suốt thì chính là độ kiếp thành công, trở thành thi vương, đến lúc đó chỉ cần quỷ hồn nhập vào cơ thể, biến thành quỷ thi, tất trở nên vô địch.”. Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, nói tiếp: “Đừng nhìn nữa, tôi bắt đầu làm phép đây. Các cậu chuẩn bị tinh thần cho tốt đi!”.

Nói xong xoay người tiến đến quan tài, đỡ thi thể Phùng Tâm Vũ ngồi dậy, tựa vào quan tài, mặt đối mặt, cắt ngón cái tay phải, dùng máu vẽ lên Quỷ Môn thi thể ba đường thẳng, hai tay kết ấn, chế trụ ở vị trí cách cổ trở xuống đúng một thước ba tấc, cười nói: “Em gái, bắt đầu thôi!” ┄┈ Lam. Sắc. Thư….


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.