Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 52: Rết ba đuôi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Các ngươi không đói, nhưng mà nó đói… Khà khà khà!”. Bà lão khom lưng nhìn bụng của mình, hai cánh tay khô nhăn nheo vươn ra xé bỏ y phục, để lộ một cái bụng to tướng, sau đó làm một động tác khiến ai cũng phải thét lên: Mười ngón tay sắc bén chọc vào trong bụng, xuyên qua lớp da, bóc ra từng mảng da thịt lớn, sau đó trực tiếp moi móc đống thịt và gan ruột của mình, máu đen ồ ồ chảy ra, mùi hôi thối tràn ngập khắp phòng.

“Xì” một tiếng, toàn bộ cái bụng đã bị móc thành một lỗ hổng, một vật nằm cuộn tròn trong bụng xuất hiện, đầu dẹt, cả người đen sì, ngẩng đầu chìa một đôi râu to như hai cái càng cua, vừa vặn vẹo, vừa phát ra tiếng “Tách…tách…”.

“Rết!”. Tạ Vũ Tình thét lên thất thanh, trong bụng bà lão cư nhiên có một con rết!

Đã đến nước này thì không cần phải giả bộ nữa, Diệp Thiếu Dương lập tức phi thân lên, cầm Tảo Mộc Kiếm bổ về phía đầu bà lão.

Bà lão giơ tay lên cao nắm được Tảo Mộc Kiếm, thế nhưng đó chỉ là hư chiêu của Diệp Thiếu Dương, kiếm phong vừa chuyển, hắn nhanh chóng niệm chú, Tảo Mộc Kiếm phát ra kim quang, chém thẳng một đường từ đỉnh đầu xuống. Cái đầu đứt đôi, máu đen xì xì tuôn chảy, Diệp Thiếu Dương lại vung kiếm đánh bay đống máu.

Bà lão bị chém đứt đầu, cái đầu nhanh chóng bay về phía Tiểu Mã, Tiểu Mã thấy một vật đang bay, theo bản năng giơ tay ra bắt lấy, ai ngờ cái đầu vẫn chưa chết, há to mồm táp vào ngón tay Tiểu Mã.

“Mẹ kiếp!”. Tiểu Mã hất một cái, cái đầu lại bay vào người lão Quách, cắn lên quần áo của y.

Lão Quách không dám sơ suất, nhanh chóng rút ra Tảo Mộc Kiếm chém liên hồi vào cái đầu, máu đen văng tứ tung, cái đầu bị chém thành nhiều mảnh, rơi xuống đất, mất hết linh trí.

“Suýt chút nữa bị tiểu tử ngươi ****** hại chết!”. Lão Quách quay sang mắng Tiểu Mã.

Mọi người quay đầu nhìn, thân thể bà lão vẫn đứng vững không ngã, còn con rết kia đang giãy giụa quằn quại trong bụng, nội tạng bị khuấy lên, máu đen như ống nước ào ào tuôn chảy, sau đó con rết bò ra ngoài, lôi theo toàn bộ ruột gan phèo phổi của bà lão, đủ thứ màu sắc đen đỏ hòa lẫn vào nhau, cục diện trở nên vô cùng đẫm máu, cả căn phòng tràn ngập mùi tanh tưởi.

Diệp Thiếu Dương lại vung Tảo Mộc Kiếm chém về phía đầu con rết, định dùng cách cũ như lúc nãy đối phó với bà lão, một kiếm chém đứt đầu nó, thế nhưng con rết quá thông minh, nhanh chóng ngẩng đầu lên, dùng càng kẹp lấy Tảo Mộc Kiếm, cố sức lắc một cái, Diệp Thiếu Dương không hề chuẩn bị, cư nhiên bị nó đoạt được Tảo Mộc Kiếm, ném ra ngoài.

“Súc sinh! Khí lực lớn lắm!”. Diệp Thiếu Dương cũng không sợ, tay phải nặn một pháp quyết, vỗ vào đỉnh đầu con rết. Con rết lần thứ hai ngẩng đầu lên, định giở trò cắn tay của Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, đảo tay, né được đôi càng của nó, dụng lực vỗ mạnh vào đầu nó.

“Ré….”. Con rết kêu lên một tiếng quái dị, trong miệng toát ra một luồng khí trắng, thân thể lung lay, uốn lượn phía sau, sau đó từ trong người bà lão bắn mạnh về phía trước, bay vào không trung, mọi người bây giờ mới nhìn thấy, phía sau lưng nó có ba cái đuôi!

“Rết ba đuôi!”. Lão Quách kêu lên: “Tất cả mau lui về phía sau! Cẩn thận!”

Y chỉ lo nhắc nhở mọi người mà không chú ý con rết đã bay tới bên cạnh mình, chợt nhìn kỹ lại, lập tức niệm chú, cầm Tảo Mộc Kiếm chém vào đỉnh đầu con rết.

Tuy nhiên sức y có hạn, sau khi chém xong cảm thấy cánh tay phải tê rần, vội vàng buông Tảo Mộc Kiếm xuống. Rết ba đuôi cũng không phải ngu ngốc, trúng một chiêu của lão Quách đã không chịu nổi, mặc dù nó biết lão nhà quê này không lợi hại bằng tên da trắng, thế nhưng vẫn không dễ đối phó, nó đảo mắt nhìn sang hai bên, phát hiện ra một kẻ đang hồi hộp khẩn trương, có vẻ dễ đối phó, lúc này mới buông tha cho lão Quách, phóng về phía kẻ đó.

Mà kẻ được rết ba đuôi “ưu ái”, không ai khác chính là Tiểu Mã.

Vừa thấy con rết từ bỏ lão Quách, nhào về phía mình, Tiểu Mã sợ đến mức thối lui từng bước, quên mất phía sau có một chiếc giường, vấp chân ngã xuống, nằm lên trên thi thể của bà lão, một giây sau, con rết nhào qua người cậu, ngọ nguậy thân thể, sau đó biến hình, càng lúc càng nhỏ dần, trở thành một con rết bình thường, ngẩng đầu lên, chui vào trong cổ họng của Tiểu Mã đang hét lớn.

“Không xong rồi!”. Diệp Thiếu Dương kêu lên, chạy tới phía trước, hai tay nắm lấy ba cái đuôi rết, không dám dùng quá sức, sợ nắm đứt đuôi để nó trốn thoát. Một khi bản thể con rết không chết mà tiến vào được trong bụng, cắn phá nội tạng, thì đến Đại La thần tiên cũng không cứu sống nổi.

Diệp Thiếu Dương nắm lấy đuôi con rết không buông, quay đầu nói với lão Quách: “Sư huynh, mau lên, hùng hoàng thủy!”

Lão Quách phục hồi tinh thần, vội vàng cởi túi xuống lấy ra một cái chén, bỏ một nắm hùng hoàng vào, trong lúc nhất thời không tìm được nước, bèn tùy tiện lấy một cái bình nước nhỏ nằm bên trong túi, mở nắp đổ vào chén, khuấy đều, sau đó y theo lời của Diệp Thiếu Dương, rót vào lỗ mũi của Tiểu Mã.

“Cố gắng hít khí, cố gắng hít khí!”

Tiểu Mã cố dùng sức, dịch thể theo đường mũi nhanh chóng chảy xuống cổ họng, chạm vào đầu con rết, vừa ngửi thấy mùi hùng hoàng, con rết lập tức co quắp, lui về phía sau, Diệp Thiếu Dương tức khắc nắm lấy cơ hội, lôi con rết ra ngoài, một tay bấm vào đốt thứ bảy của nó, tay kia lấy tiền Ngũ đế, định tiêu diệt nó.

“Sư đệ khoan đã, thứ này hữu dụng!.” Lão Quách ngăn cản Diệp Thiếu Dương, lấy ra một đoạn hồng tuyến, đính hùng hoàng, thận trọng trói lại hai càng của con rết, sau đó viết hai lá bùa, dùng hùng hoàng cuốn vào hai đầu, chính giữa còn trống, nhét con rết vào bên trong, phong ấn hai đầu lại. Con rết bị trói càng, còn bị bùa chú vây khốn, chỉ biết nằm gọn, không thể nhúc nhích.

“Hắc hắc, tiểu sư đệ, rết ba đuôi là thú quý hiếm, giết rất uổng phí!”.

Diệp Thiếu Dương biết y muốn làm gì, bĩu môi nói: “Nó được nuôi bởi huyết nhục của thi sống, trong cơ thể còn có thi khí, không tốt để độ hóa!”.

“Không sao không sao, cứ từ từ, khi nào thành công, nó sẽ trở thành bảo bối, dùng để đối phó với quỷ yêu rất tốt!”.

Nếu y đã nói thế, Diệp Thiếu Dương cũng không tiện ngăn cản, chỉ dặn y cẩn thận, sau đó quay đầu nhìn Tiểu Mã, lúc này mới phát hiện ra Tiểu Mã đang ôm họng, vẻ mặt đỏ bừng, sùi bọt mép nằm trên giường, nước mắt nước mũi đều chảy ra. Diệp Thiếu Dương trong lòng trầm xuống, vội vàng chạy tới hỏi: “Cổ họng bị rết cắn?”

Tiểu Mã lắc đầu, lảo đảo đứng lên, cho tay vào túi lấy ra một bình nước suối, mở ra súc miệng liên tục, lại cho vào trong mũi, giằng co nửa ngày, cuối cùng cũng chầm chậm thở ra, quay về phía lão Quách hét lớn: “Sặc chết cmn tôi rồi, huynh rốt cuộc rót gì vào mũi tôi vậy!?”

“Hùng hoàng a, sao sặc được nhỉ?”. Lão Quách nghĩ mãi không ra.

Diệp Thiếu Dương cầm lấy cái bình nhỏ trên tay lão Quách, ngửi thử, có mùi hồ tiêu, nhìn lão Quách lắc đầu: “Huynh cũng hay lắm, dùng nước hồ tiêu pha với hùng hoàng phun vào mũi người ta, không sặc mới lạ!”.

Lão Quách vỗ gáy một cái, mặt nhất thời đỏ bừng: “Xin lỗi xin lỗi, vừa nãy luống cuống tay chân, tùy tiện cầm đại một lọ nước, không nghĩ nó là nước hồ tiêu, hắc hắc, Tiểu Mã huynh đệ, thật xin lỗi!”.

Tạ Vũ Tình ở bên cạnh cười đến run rẩy tay chân: “Huynh mang nước hồ tiêu theo làm gì, trừ tà à?”

“Đâu có!”. Lão Quách xấu hổ nói: “Con gái của ta đi học bên ngoài, ta mua cho nó ‘vũ khí phòng ngừa sắc lang’, chính là nước hồ tiêu, sau đó tiện tay bỏ vào trong túi, chưa kịp đưa nó.”

Tiểu Mã nước mắt đầy mặt, ủy khuất nói: “Ý huynh nói tôi trêu chọc con gái nhà huynh nên mới bị phun hồ tiêu vào mặt có đúng không,… thế nhưng… tôi còn chưa làm gì mà …thật bất công a!!!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.