Mấy hôm nay, cô đi tìm việc khắp nơi.
– Chức Tâm, toà soạn báo XX có tin tức gì chưa? – Vừa tan sở, Phi Phi đã chạy đến chỗ cô.
Nằm dài trên giường, cô đấm mạnh vào gối, vô cùng ai oán – Lại bị từ chối
rồi! Tớ tiêu rồi, có khi nào tớ không tìm được việc không. . .
– Lại nói là cậu không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này à? – Phi Phi
nhăn mày – Sao có thể thế được? Rõ ràng trường chúng ta học rất có uy
tín, yêu cầu đãi ngộ của cậu cũng thấp, dù bắt đầu từ phóng viên thực
tập cũng ok, cũng đâu có mơ cao gì, sao lại toàn bị từ chối thế chứ? –
Có gì đó rất kỳ lạ ở đây.
Cô mặt ủ mày chau, suy nghĩ theo
hướng khác – Bây giờ tỉ lệ thất nghiệp cao như thế, tớ lại chưa tiếp xúc với nghề phóng viên, dĩ nhiên sẽ bị người ta từ chối rồi – Biết rõ con
đường phía trước nhiều chông gai, nhưng cô vẫn muốn làm công việc mình
thật sự hứng thú.
– Chức Tâm, không sao đâu, tớ sẽ giúp
cậu, tớ có rất nhiều người quen ở toà soạn báo, toà soạn tạp chí – Phi
Phi trấn an cô.
Ầy, đi cửa sau à?
Cô do dự, cô đấu tranh tư tưởng, làm người không nên qụy lụy kẻ khác! Nhưng đây là bạn thân của cô, có hề gì chứa?. . .
Cô đang định nở nụ cười nịnh nọt.
– Mẹ cũng đã hỏi đài truyền hình giúp con rồi – Cao Hướng Quyên bê trái cây vào phòng con gái mời khách.
Đài truyền hình?
Sắc mặt cô tái đi, giật giật hồi lâu.
– Mẹ và cha con đều đã sắp nghỉ hưu, hai vợ chồng đã làm việc ở đài
truyền hình mấy chục năm, trước khi nghỉ hưu xin cho con gái một công
việc, cũng không đến nỗi quá khó – Cao Hướng Quyên năm nay đã sắp năm
mươi, cả đời đều làm công việc người dẫn chương trình, khí chất cao quý, chăm chú vẻ ngoài khá kỹ lưỡng.
– Mẹ, mẹ lại đại phát từ bi rồi, tha cho đứa con gái mệnh khổ này đi! – Cô ôm lấy eo mẹ, nũng nịu.
Cô đã hai tám tuổi rồi, đã sắp hết tuổi xuân, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn
rất thích được làm nũng với mẹ, với Phi Phi, với. . . Hứa Ngạn Thâm.
Cao Hướng Quyên chỉ vào trán cô con gái đang không ngừng dụi đầu vào ngực
mình như một con mèo con – Đúng là chẳng được tích sự gì! Lời của bà mẹ
già này con chẳng bao giờ chịu nghe lấy một câu! Còn cái tay Hứa Ngạn
Thâm đó, nó nói gì là con nghe theo nấy! Chiều nó riết nên nó tưởng mình hay lắm đấy! – Giận quá, Phi Phi đã kể hết sự tình cho bà nghe, bà giận đến mức muốn tìm Hứa Ngạn Thâm chửi cho một trận.
Người gì thế không biết! Đã ở bên ngoài lén lút sinh con, còn đem con về cho con gái bà nuôi nữa chứ!
Chức Tâm vốn đang ngửa mặt cười bỗng khựng lại.
Cô không thích cảm giác này.
– Con không muốn làm bình hoa di động nữa, không muốn học những thứ nghìn lần như một nữa! – Cô lại cười rạng rỡ – Chuyện này chẳng liên quan gì
đến Hứa Ngạn Thâm – Vì sao ngày nào cô cũng phải nghe tên năm lần bảy
lượt thế nhỉ?!
Thái độ thay đổi trong mấy giây ngắn ngủi của con gái lọt vào mắt Cao Hướng Quyên.
Con gái mình sinh ra, bà còn không hiểu sao? Dù bị Hứa gia vờn tới vời lui
như một con ngốc, nhưng con gái chưa bao giờ nói xấu Hứa Ngạn Thâm đến
nửa câu, còn chuyện xảy ra ở Mỹ, nửa chữ cô cũng không hé răng.
Ngay cả tin con gái muốn ly hôn, cũng là do Phi Phi nói cho bà biết.
– Con cứ yên tâm ở đây với mẹ! Chuyện ly hôn, con đã nộp đơn ra toà chưa? – Cao Hướng Quyên hỏi con gái.
Nộp đơn ra tòa?
Mí mắt cô giật giật.
Thật ra, cô không muốn làm to chuyện này, cô hy vọng có thể ly hôn trong êm
thấm với Hứa Ngạn Thâm. . . hoặc là họ ly thân một thời gian rồi tính. . .
– Con muốn giới thiệu luật sư cho Chức Tâm, cô ấy nói
mình không còn tiền thuê luật sư! Con bảo cho mượn lại nhất định không
chịu! – Phi Phi vội vàng kể tội.
Trong thùng rác trong phòng, thẻ tín dụng thẻ rút tiền bị cắt góc nằm im lìm trong đó.
Những thứ đó, đều là của Hứa Ngạn Thâm.
Thật lòng mà nói, tiền mặt trong tay cô không nhiều, trước đây ở đài phát
thanh, cô chị nhận hai tiết mục, nên ngoài lương cơ bản ra tiền thưởng
cũng rất hạn chế, tiền kiếm được chỉ đủ cô mua vài bộ quần áo bình
thường và tụ tập bạn bè vài lần mà thôi.
Nhưng, không có
tiền thuê luật sư thật ra chỉ là một cái cớ, cô không hy vọng sau này
nghĩ lại thời thanh xuân của mình chỉ toàn hối hận và thù oán.
– Mẹ cho con! – Hình như đoán được con gái “yếu đuối vô năng”, Cao Hướng
Quyên đã chuẩn bị sẵn một trăm nghìn tệ chi phiếu, đưa trực tiếp cho Phi Phi.
– Phi Phi, việc này giao cho con, quyết không thể để
thằng đó tiếp tục chà đạp Chức Tâm của chúng ta – Muốn con trai chứ gì?
Thế thì quyết không thể tham lam có được con gái của bà nữa!
– Mẹ nuôi, mẹ thật có khí phách! – Phi Phi phấn khích vỗ tay.
Chức Tâm mặt đần ra.
– Mẹ, mẹ điên rồi! Mẹ và cha tiêu tiền như nước, thu không đủ chi! Có
chút tiền này mẹ giữ để dưỡng già đi! – Cô nhanh tay giựt lấy tấm chi
phiếu trên tay Phi Phi.
Cao Hướng Quyên đè tay con gái,
ngăn cô lại – Chức Tâm, con có biết vì sao mẹ và cha con mấy năm nay
tiêu tiền như nước không?
Cô ngẩn người.
– Hồi đó, trước khi con lấy chồng, cha con chạy chiếc Buick, mẹ đã cảm thấy
rất thoả mãn rồi! Nhưng, lại có rất nhiều người không nghĩ vậy! Dù trong đơn vị hay là bạn bè của cha mẹ đều bàn tán vào nói con gái gả vào nhà
quyền quý, hai vợ chồng chúng ta không thể làm.con mất mặt được!
Cho nên, lúc đó cha đã mua trả góp chiếc Mercedes?
– Còn nữa, con cũng biết, quần áo hàng hiệu gì đó, trước đây chỉ khi nào
lên chương trình hay tham gia các buổi tiệc của nhà tài trợ mẹ mới mua
vài bộ để mặc, nhưng con gả cho Hứa Ngạn Thâm, nó lại có một người mẹ
trọng giàu sang, mẹ còn có thể mặc những bộ đồ lúc trước được không?
– Từ sau khi con lấy chồng, những kẻ tuỳ tiện nhận quan hệ họ hàng với
chúng ta không dụ cha con đầu tư cái này cái kia thì cũng là tìm cha con mượn tiền. Chúng ta chỉ là nhà khá giả, căn bản không có khả năng này,
nhưng cha con mà từ chối thì người ta nói con gái Thẩm gia chúng ta biến thành phượng hoàng rồi, Thẩm gia nở mày nở mặt rồi, bắt đầu xem thường
người khác, nói như thể chúng ta không còn là người!
Cô sững sờ, cô trước giờ đều không biết, cuộc hôn nhân này của cô lại có thể đem đến bao nhiêu là phiền phức như thế.
– Chức Tâm, mẹ bây giờ nói cho con biết không phải là để oán trách gì con – Thật ra, lúc cô bảo muốn lấy Hứa Ngạn Thâm mẹ cô đã cực lực phản đối.
Mẹ luôn nói nhà quyền quý là gì chứ? Là nơi ăn thịt người không nuốt
xương! Con gái bà, không đủ thông minh, không đủ khôn khéo, chỉ cần tìm
một người chồng thật thà, sống cuộc đời bình dị, yên ổn là được.
Chỉ là, cô quá yêu Hứa Ngạn Thâm, tự nguyện thay đổi vì anh.
– Ngược lại, nếu Hứa Ngạn Thâm tiếp tục thương yêu, cưng chiều con như
bảo vật, gì mẹ cũng có thể chịu đựng được! Nhưng cả nhà họ Hứa đó bây
giờ ức hiếp người ta quá mà! – Con gái bà sảy thai hết lần này đến lần
khác, chẳng lẽ là lỗi của một mình con gái bà sao?!
Cố
gắng gượng giữ nụ cười trên môi – Mẹ, con không muốn vào đài truyền hình bằng quan hệ – Chỉ có thể nói qua quýt như thế.
– Đài
truyền hình có gì không tốt nào? Phúc lợi tốt, đãi ngộ tốt, sau này con
có thể tự chăm lo cho bản thân mình – Thái độ Cao Hướng Quyên rất kiên
quyết – Đài chúng ta cần mở một chương trình giải trí mới, mẹ sẽ nói
chuyện với lãnh đạo, dành chỗ cho con!
Chương trình giải trí? Nụ cười trên môi cô đơ ra.
– Mẹ, mẹ tha cho con được không? Bộ dạng con nhìn giống anh Hiến (*) lắm sao? – Ôm chân mẹ, cô suýt rơi nước mắt.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô reo lên, cô vội vàng bắt máy, chỉ sợ chần chừ một hồi mẹ cô lại lôi cô đến đài truyền hình phỏng vấn thật không biết
chừng.
– Cô Thẩm Chức Tâm phải không? Tôi ở toà soạn báo
XX, chúng tôi rất lấy làm tiếc thông báo với cô, vì cô không có kinh
nghiệm lấy tin một năm trở lên nên chúng tôi không thể tuyển dụng cô vào vị trí phóng viên của tờ báo.
Nghe đi, một toà soạn báo quy mô nhỏ như thế, lượng phát hành cũng kém như thế vậy mà cũng không chịu cho cô cơ hội.
Cô ảo não.
– Nhưng, lần phỏng vấn trước, chúng tôi khá hài lòng với biểu hiện của
cô! Chỗ chúng tôi vị trí sửa morrasse còn thiếu người, không biết cô
Thẩm Chức Tâm có hứng thú không? – Đối phương hỏi rất thành khẩn.
Sửa morrasse? Cô do dự.
– Nếu cô biểu hiện ok trong công việc này, chúng tôi sẽ giúp cô đổi vị
trí thành phóng viên chính thức – Đối phương hứa hẹn.
Mắt cô chạm phải ánh mắt dữ dằn của mẹ, bèn hấp tấp gật đầu – Được, được! Tôi sẽ làm!
Đặt điện thoại xuống, cô chính thức tuyên bố – Con tìm được công việc rồi, ngày mai chính thức đi làm.
* * *
Cô không thích hợp với công việc này, công việc này quá khô khan nhưng cô vẫn chăm chỉ, cẩn thận.
Mỗi lỗi sau ngữ pháp, cách dùng từ cô đều chỉ ra, lỗi sai dấu câu, chính tả, cô cũng chỉnh lại cho đúng.
Bản thảo chất cao như núi, mỗi ngày, cô xem đến hoa cả mắt váng cả đầu, phải dùng cả đến thuốc nhỏ mắt.
Cô luôn tự nói với bản thân, cuộc sống của cô chỉ mới bắt đầu, chỉ cần xông pha, thế giới của cô sẽ luôn đầy màu sắc.
Hôm nay, lại một ngày mệt mỏi, vừa về đến nhà, cô đã đổ phịch người xuống chiếc giường êm ái.
– Chức Tâm, không ăn cơm à? – Cha cô đuổi theo vào phòng.
Tối nay mẹ cô phải lên chương trình, chỉ có cha cô ở nhà trông nhà.
– Con không ăn đâu, cám ơn bố! Con thật sự rất mệt, buồn ngủ quá! – Cô huơ huơ tay, rồi cuộn mình vào trong chăn.
– Chức Tâm, cha suy nghĩ rất lâu rồi, muốn nói chuyện với con. . .
Đang định nói với con gái chuyện nợ nần trong nhà, lời còn chưa dứt đã thấy con gái mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều rồi.
Thở dài, cha cô đành ra khỏi phòng.
Mấy hôm nay, khó khăn lắm mới thấy con gái dần vui vẻ, nhẹ nhõm trở lại,
ông thật sự không muốn làm hỏng tâm trạng của con.
. . . . . . . .
Cô mơ thấy một giấc mơ thật dài thật dài.
– Học trưởng, tạm biệt! – Trong mơ, cô buồn bã ôm hai hộp cơm.
– Thẩm Chức Tâm! – Anh đuổi theo.
Cô ngoái đầu lại, không để anh thấy giọt lệ rưng rưng nơi đáy mắt, mỉm cười ngọt ngào với anh.
– Hẹn gặp vào ngày mai – Phát hiện mình không biết nên nói gì, anh từ tốn gật đầu với cô, sau đó, quay người trở lại phòng của Hội sinh viên.
. . . . . . .
– Trà giải cảm của anh thật khó uống, mấy đứa bạn cùng phòng trong ký túc xá đều buộc tội nói anh đang đầu độc họ để họ không nói xấu anh!
Nghe thế, ngực anh rung lên, cười khùng khục khoái trí.
Dưới ánh mắt ngơ ngác của cô, anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi cô, lưỡi anh bắt đầu khám phá miệng cô.
Nụ hôn đó, lúc nhanh lúc chậm, lúc nhẹ nhàng lúc cuồng nhiệt, môi cả hai đều ươn ướt, mềm nhũn. . .
– Thế thì sau này mình em uống được rồi! Em mà bị anh đầu độc thật, anh sẽ nuôi em suốt đời!
. . . . . . .
Trong mơ, hình như có ai đó cầm ngón tay anh len qua mái tóc dài của cô chạm
vào sau tai cô, rồi trượt xuống bờ môi mềm mại của cô.
Tay anh rất dịu dàng, cẩn thận vuốt ve, như thể muốn chắc chắn vết thương trên môi cô đã lành hay chưa.
Thực ra, mấy hôm trước, chỗ khóe môi bị cắn rách đã tróc mày, chỉ còn chút vết hồng hồng đang kéo da non.
Cảm giác mơn trớn, nhột nhột khiến cô đờ đẫn mở mắt ra.
Đối diện với khuôn mặt đẹp trai trong mơ. . .
Anh đang mặc quần áo, rồi nằm xuống bên cạnh cô, mỉm cười với cô – Bà xã, anh về rồi.