Mảnh Vá Trái Tim

Chương 29



Cô luôn bị nhốt trong nhà, lúc anh không ở nhà, cô ngồi bên cửa sổ, cuộn người lại. Anh vừa
về đến nhà, bản năng phòng vệ của cô bắt đầu hoạt động, cô biến thành
phòng thủ, biến thành thù địch, biến thành sắc nhọn.

Đối diện với cô như vậy, anh không thấy mệt mỏi sao?

Ngay đến cô cũng cảm thấy quá mệt mỏi khi phải sống thế này sự cầm tù của
Hứa Ngạn Thâm, thói bá đạo của anh, những lời nói lạnh lùng của chính
mình khiến không khí trong căn nhà này đã trở nên nghẹt thở.

Cô muốn tháo chạy. Ý định này vừa nhen lên, đã không thể dập tắt được.

Ba ngày sau, sau bữa cơm trưa, cô nói mình muốn đi dạo, đã lưu lại ở Mỹ cô cũng cần phải mua quần áo, đồ dùng sinh hoạt cá nhân. Vệ sĩ có được sự
đồng ý của Hứa Ngạn Thâm, tò tò theo sát cô.

Giữa đường, cô nói muốn đi vệ sinh, dù đều là nữ nhưng cô vệ sĩ mang quốc tịch Mỹ chỉ dám đứng đợi ở ngoài.

Cô cởi chiếc đầm đang mặc trên người, thay quần jean và áo thun đã chuẩn
bị sẵn trong giỏ, cột hết tóc lên giấu vào trong chiếc mũ lưỡi trai,
trang điểm tùy tiện, khiến khí chất nhu mì, nhỏ nhẹ của cô thay đổi rất
nhiều.

Để lại giỏ sách trong nhà vệ sinh, đeo kính râm, vừa nhai kẹo cao su, nét mặt cô tự nhiên, lắc lư đi ngang qua nữ vệ sĩ.

Thật ra rất nhiều người nước ngoài đều cảm thấy con gái Á Đông có vẻ ngoài
rất giống nhau, nữ vệ sĩ này chỉ nhớ đặc trưng của cô mà thôi, may mà
mặt cô, phần cơ th̉ lộ ra ngoài của cô không có nét gì đặc trưng dễ nhận biết.

Vừa thoát khỏi tầm mắt nữ vệ sĩ, cô chạy băng băng, nhanh chóng thoát khỏi khu vực nguy hiểm.

Cô lấy tiền xu gọi điện thoại cho Cảnh.

Ba giờ chiều, cô và Cảnh đã đến đại sứ quán làm thủ tục xin cấp lại hộ chiếu mới, giờ đang ngồi ở quán cà phê Starbucks.

– Cảm ơn cậu giúp tôi chuẩn bị các giấy tờ cần thiết – Biên bản báo án,
tường trình mất hộ chiếu, đơn xin cấp lại hộ chiếu, toàn bộ đều là Cảnh. . . giúp cô chuẩn bị ổn thỏa từ trước.

– Tiếp theo chị định làm gì, cấp lại hộ chiếu cũng phải mất một tháng – Đây là chuyện chẳng ai ngờ tới.

– Còn làm thế nào nữa?! Tiếp tục dây dưa với Hứa Ngạn Thâm thôi – Dù đã
cho thêm rất nhiều đường, nhưng vị cà phê đọng lại ở đầu lưỡi vẫn đắng
chát.

Trầm ngâm một lúc, cậu quyết định – Tôi sẽ nghĩ cách
giúp chị làm giấy thông hành du lịch để chị về nước trước – Chỉ cần cô
trong thời gian ngắn không định quay lại Mỹ, thì giấy thông hành du lịch là giải pháp nhanh nhất, tốt nhất.

– Không cần phiền phức thế đâu – Cô khuấy chiếc thìa nhỏ, tâm trạng buồn bã.

Cô sợ liên lụy đến đối phương.

– Hôm đó, anh ta có làm khó chị không? – Cảnh hỏi vấn đề mà mình luôn canh cánh.

Hôm đó, hình như cãi vã rất kịch liệt.

Cô nở nụ cười cho cậu yên tâm, giễu cợt – Yên tâm đi, mâu thuẫn có kịch
liệt thế nào anh ta cũng không đến nỗi vung tay đánh chết tôi đâu! Giết
tôi rồi, anh ta vẫn phải ngồi tù, chuyện lỗ vốn như thế anh ta sẽ không
làm! – Thật ra, tối đó, Hứa Ngạn Thâm thật sự rất đáng sợ.

Hành vi của cô khiến anh cảm thấy mình bị sỉ nhục, anh mới nhốt cô lại, cho người giám sát cô.

Thấy Cảnh nhìn mình chăm chú, cô ngại ngùng kéo cổ áo thun lên, che giấu nơi mà ánh mắt cậu dừng lại rất lâu.

Trên người cô, vô số vết bầm tím lớn nhỏ vẫn chưa mờ đi, là kết quả của việc Hứa Ngạn Thâm thô bạo đêm đó.

Bình thường cô luôn mặc áo có cô để giấu những vết bầm này, ngay cả với Hứa Ngạn Thâm.

Bây giờ đốidiện với Hứa Ngạn Thâm, lòng tự trọng của cô đã chẳng còn giá
trị gì nữa, có lẽ rất buồn cười nhưng đây là chút danh dự cuối cùng của
cô.

– Có một vài chuyện, chị định sẽ thế nào? – Trái tim
như bị ai bóp nghẹt, cậu thu ánh mắt lại, cúi đầu giả vờ uống cà phê,
không muốn làm cô bối rối, nên cậu vẫn tỏ ra bình thản.

Cậu vẫn ám ảnh ánh mắt tủi hờn của cô hôm đó.

– Tôi muốn về Trung Quốc trước đã rồi mới tính tiếp – Thật ra, trong lòng cô đã có câu trả lời, chỉ là, có thứ tình cảm, muốn dứt bỏ, thật sự rất đau.

– Chị rất nhớ người thân và bạn bè ở Trung Quốc phải
không? – Cậu rút điện thoại của mình đẩy sang cho cô – Muốn gọi cho họ
không? – Gọi cho cô bạn thân, cho gia đình nói chuyện một chút, có lẽ
lòng sẽ nhẹ nhõm hơn.

Cô kinh ngạc, năng lực quan sát của cậu thật nhạy bén.

Cầm lấy chiếc điện thoại, do dự một lát, vẫn chưa nhấn số gọi đi.

Gọi điện thoại về sẽ chỉ làm cho càng nhiều người lo lắng cho cô.

Mỉm cười, cô trả lại điện thoại.

– Tôi sẽ đi làm giấy thông hàbh du lịch giúp chị, xem có được phép không! Để chị lúc nào muốn về thì có thể về – Cậu nhìn thấu tâm tư cô.

– Cứ thế nhé. Cám ơn cậu – Giằng co không lại với những khao khát trong lòng, cô không từ chối nữa.

– Vậy nhé, sau bảy ngày, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây – Nếu được xét duyệt, cậu sẽ tiện thể mua luôn vé máy bay.

Cô gật đầu dứt khoát.

* * *

Thật ra trong lòng cô còn có dự định khác, tận dụng bảy ngày này, cô phải nhanh chóng tìm ra hộ chiếu của mình.

Ở chung cư, thừa lúc anh đi làm, cô đã lục lọi khắp nơi, bây giờ chỉ còn một chỗ có thể tìm.

Cô trở về căn biệt thự đó.

Có lẽ, cô đang cố ý khoét sâu vết thương lòng của mình. Đây là biệt thự
đứng tên chồng cô, có một cô gái từng sống ở đây hơn tám tháng, sinh một đứa con trai cho chồng cô.

Đau lắm phải không?! Không sao, đau đến cực điểm thì sẽ trở nên tê dại.

Đứng trước cổng biệt thự, cô nhấn 0, 5, 0, 5, 1, 9.

Mấy ngày qua, cô luôn nghĩ, vì sao anh có thể nhớ rõ ngày kỷ niệm ngày cưới như vậy mà lại hoàn toàn quên mất lời thề lúc kết hôn?!

Cô bước vào ngôi biệt thự, rón rén lên lầu hai.

Nếu tìm được hộc chiếu, việc đầu tiên cô làm là rời xa anh.

– Mẹ, tìm con có chuyện gì không? Con rất bận! – Nhưng, thật bất ngờ, cô nghe thấy giọng anh.

Anh. . . thì ra cũng ở đây. . .

Tìm một chỗ để ẩn nấp, cô không biết nên có tâm trạng thế nào.

– Mẹ biết công việc của con rất bậm, nhưng Lãng Lãng đang sốt, đã sốt mấy ngày rồi, ngay đến mẹ là bà nội mà còn thấy sốt ruột phải bay sang Mỹ
ngay, con là cha chẳng lẽ không nên có mặt ở đây sao? – Cô ngạc nhiên
hơn khi nghe giọng của mẹ chồng Tống Tiêu Phong.

– Lãng
Lãng trước giờ sức khỏe rất tốt, hôm đó bị Chức Tâm trông có mấy tiếng
mà đã trở thành “ốm yếu nhiều bệnh” thế này, không biết nuôi con kiểu gì nữa! – Tống Tiêu Phong rất bất mãn.

Cô trông có mấy tiếng mà Lãng Lãng bị sốt đến bây giờ? Vu oan giá họa, thật nực cười làm sao!

Lòng Chức Tâm cảm xúc lẫn lộn, đứa bé đó từng là con trai cô, nhưng bây giờ, nó cũng là vết thương mãi mãi trong tim cô.

Cô nghĩ, kiếp này cô không thể đối diện với nó được nữa.

– Mẹ, chị cũng không muốn như vậy đâu, chỉ là chị không có kinh nghiệm
trông trẻ con – Nhan Hiểu Tinh thỏ thẻ ” nói giúp” cô.

Hay cho tiếng gọi “mẹ”, gọi “chị”. . .

– Không được, đứa bé này, không thể rời xa mẹ đẻ của nó, phải để Hiểu
Tinh trông nó! – Tống Tiêu Phong bênh vực cô gái luôn biết cách dỗ dành
cháu nội của bà.

Anh hậm hực mím môi – Tùy các người, tôi không có thời gian! – Nói xong anh bỏ đi.

Cả chiều nay, tâm trạng anh rất buồn bực, chỉ chực nổi trận lôi đình.

– Vì Chức Tâm mất tích ư? – Tống Tiêu Phong nghe anh nói vậy rất không
vui, ngăn con trai lại – Mẹ cũng nghe Tâm Ngữ kể rồi, ý kiến của mẹ là,
nếu con bé đó là con dâu Hứa gia mà một chút nhẫn nhịn, bao dung cũmh
không có, thế thì các con nên nhân cơ hội này mà đường ai nấy đi. . . –
Không có người mẹ nào thích cô gái “cướp” con trai của họ cả.

Con trai càng thích Chức Tâm bao nhiêu bà ta càng bất mãn với con dâu bấy nhiêu.

Đôi mắt sắc sảo của anh quét qua, Tống Tiêu Phong biết giới hạn của con mình ở đây, lập tức im bặt.

– Thâm, con trai con đang sốt, con ẵm nó đi! Phụ tử tình thâm ấy mà, tuy
nói một giọt máu đào hơ ao nước lã, nhưng cũng phải do bồi đắp mà nên –
Tống Tiêu Phong đẩy đẩy cô gái bên cạnh, ra hiệu cô đưa Lãng Lãng cho
con trai bà.

Mày anh nhíu rất chặt.

Bế Lãng Lãng xong là có thể đi được rồi chứ?!

Anh mặt lạnh tanh đưa tay ra, mặc cho Nhan Hiểu Tinh vô cùng dịu dàng, cẩn thận đặt Lãng Lãng vào lòng anh.

Anh nhìn đứa bé đang nằm trong lòng, hôm nay Lãng Lãng đã đỡ sốt hơn, nhưng hai má vẫn còn ửng đỏ, hình như vẫn còn rất khó chịu.

– Kỳ lạ thật, Ngạn Thâm, anh vừa bế nó một chút, nó đã nín khóc ngay! – Nhan Hiểu Tinh tỏ ra rất ngạc nhiên.

– Con xem, con xem, nó còn nắm chặt tay áo con kìa, hình như không muốn để cha nó đi! – Tống Tiêu Phong cũng rất thích.

Anh hoài nghi nhìn đứa bé, tay áo của mình đúng thật bị Lãng Lãng nắm rất chặt.

. . . . . . .

Chức Tâm gục đầu vào gối, trái tim như bị ai giáng một đòn rất mạnh, tình
yêu của cô bị mối thân tình “cảm động” này đè nát, vỡ vụn.

Cũng tốt, tận mắt nhìn thấy, sau này không cần phải tưởng tượng nha.

– Thâm, mẹ biết, con không phải là không thích Lãng Lãng, con là vì Chức
Tâm mà thôi. Nhưng con con sẽ lớn lên, nó cũng cần tình yêu của cha, con phải thường xuyên đến thăm nó, mới có thể cho nó một môi trường phát
triển lành mạnh – Tống Tiêu Phong tận tình khuyên nhủ con trai.

Anh lạnh lùng trả đứa bé lại cho mẹ mình.

. . . . . .

Chức Tâm trống rỗng đứng lên, đi lùi từng bước một, cô quên cả mục đích đến
đây, cô chỉ muốn chạy trốn khỏi cái gia đình hạnh phúc mĩ mãn này.

Bước chân nặng nề, cô xuống lầu, ra khỏi cổng.

Rất nhiều việc xảy ra cũng đã xảy ra rồi.

Cô từng tin rằng sự thân mật giữa hai người có thể chiến thắng tất cả, cô có trái tim anh là đã thắng cả thế giới.

Nhưng, không phải như vậy, cuộc sống không đơn giản như thế.

Sự tồn tại của Lãng Lãng chính là vết thương bị phản bội, bị đem ra làm vật hi sinh mãi mãi không thể lành lại giữa họ.

Tình yêu bị đè nát từ lâu, đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì để tồn tại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.