Ngạn Thâm từ trong thư phòng bước ra, chào hỏi người lớn xong thì đưa cô rời khỏi nhà họ Hứa.
Lúc ra về, cô chú ý đến ánh mắt Hứa Ngạn Ý nhìn họ, rất bất mãn, cũng rất căm tức.
Lúc hỏi cô mới biết – Anh phải đi Mỹ sao?
– Ừ, bộ phim điện ảnh này hợp tác với một đạo diễn lớn của Mỹ, rất nhiều cảnh quay được thực hiện ở Mỹ.
Công việc lần này, anh chắc chắn sẽ rất bận rộn, xa cô nhiều hơn là ở bên cô.
– Nhưng, việc sản xuất bộ phim này không phải do anh hai phụ trách sao? – Bộ phim này đầu tư rất lớn, không cho phép bất kỳ sai sót nào.
Nhưng trước đây Ngạn Thâm không phụ trách mảng này.
– Đạo diễn Hollywood không hài lòng với thái độ làm việc của Ngạn Ý –
Thực tế, nghe nói Ngạn Ý trong thời gian ở Mỹ chỉ lo tán tỉnh nữ diễn
viên chính của phim.
Hả?
Cô sững người – Như
thế. . . có phải không tốt lắm không? – Đều là người một nhà, nếu Ngạn
Thâm tiếp quản dự án này, cố nhiên sẽ có cơ hội phát huy năng lực, nhưng không phải là cố tình cho anh hai đẹp mặt đó sao?
– Bất kỳ chuyện gì đều không có tốt hay không tốt, chỉ có được hoặc không được! – Anh làm việc dứt khoát, trước giờ không hề kiêng kỵ những điều này.
Chẳng trách, trước lúc về, sắc mặt mẹ lớn thật khó coi, còn mẹ chồng thì cười đắc ý.
Ngạn Thâm quả thật rất giỏi.
Cô thở dài trong lòng.
– Cha đã bàn bạc chuyện này với anh cả chưa? – Không biết bố chồng nghĩ
thế nào, vì sao lại bắt anh em họ phải cạnh tranh với nhau, làm cho mối
quan hệ giữa ba người căng thẳng đến mức này? Khúc mắc này với anh hai
xem ra khó gỡ lắm đây.
– Anh cả đâu có rỗi để quản những
việc này – Anh cười nhạt nói – Nghe nói gần đây mẹ lớn bắt ép anh cả tái hôn, ép rất căng.
– Anh cả là một người chung tình – Cô nhận xét.
Ngoài chung tình với người vợ đã mất ra, việc anh ở vậy cũng là một sự kháng cự và báo thù âm thầm đối với cha mẹ mình.
Anh không biết nói sao cho phải, nét mặt vẫn bình thản – Anh không như vậy đâu.
Không như vậy cái gì?
Một câu nói không đầu không cuối, cô nghe mà thấy khó hiểu vô cùng.
– Anh không giống anh cả, nếu em chết, anh sẽ lấy người khác – Anh quay mặt sang nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe câu này.
Hôm đó, trong phòng phẫu thuật, vì mất máu quá nhiều, huyết áp cô tụt xuống 40. . .30. . .20. . .
Cô giống như một ngọn đèn dầu bị gió thổi gần tắt, thậm chí nhìn thấy
trước mặt rất nhiều thứ trắng toát, có một tràng âm thanh giống như ảo
giác, không ngừng rủ rê cô:
Cùng đi nào, cùng đi nào. . .
Cùng đi với cốt nhục đầy máu của mình.
– Mất máu quá nhiều, mau thông báo với người nhà bệnh nhân, bệnh nhân không xong rồi!. . .
Bác sĩ, y tá trong kíp mổ đều vô cùng căng thẳng ra ra vào vào, đó là lúc
mí măt mệt mỏi của cô chỉ muốn nhắm nghiền lại. . .
– Tiên sinh, chúng tôi vẫn đang cấp cứu, anh không được vào.
– Thâm, con không thể vào phòng sản khoa!
Hết âm thanh này đến âm thanh khác, lúc gần lúc xa.
Bỗng nhiên.
– Thẩm Chức Tâm! Em mà dám chết anh sẽ lấy người khác ngay!
Linh hồn của cô hình như bị ai đó níu lại.
– Dù thi thể của em chưa kịp lạnh, trong vòng một trăm ngày, anh nhất
định sẽ lấy người khác – Một giọng nói giống như một lời thề, nghiến
răng thốt ra.
Tàn nhẫn quá!
Hứa Ngạn Thâm, anh thật quá tàn nhẫn! Quá lạnh lùng!
Trong lúc tức giận cô đột nhiên tỉnh lại.
Cứ thế, cô cảm thấy cơ thể mình nặng hơn, giống như một kỳ tích, cô kiên cường kéo mình trở về với trần gian.
Lúc cô tỉnh lại, tay bị ai đó nắm chặt, Hứa Ngạn Thâm nét mặt nặng trĩu
nhắm mắt lại, gục đầu bên cạnh cô, quần áo xộc xệch, râu ria lởm chởm,
nhếch nhác không giống phong độ lịch lãn ngày thường của anh chút nào.
Ngón tay cô khẽ động đậy, anh mở choàng mắt ra.
– Chức Tâm, em tỉnh lại rồi à?! – Anh luôn ở bên cô sao? Đã thức bao đêm
rồi? Mắt anh hằn lên những tia máu đỏ đáng sợ, đỏ kè.
Anh thảm hại quá chừng, cô hoài nghi, anh đã khóc.
Nhưng, không đúng! Ngạn Thâm là người rất mạnh mẽ, dù có rơi đến giọt máu cuối cùng, anh tuyệt đối cũng không nhỏ nước mắt.
Chỉ là cô lúc đó, vừa mới tỉnh lại, bắt đầu rơi nước mắt lã chã, một trái tim chịu
quá nhiều đau thương, chẳng thể chú ý đến anh.
. . . . . . .
– Hứa Ngạn Thâm, anh bị ngứa chỗ nào rồi à? – Không nói được một câu lãng mạn bùi tai nào sao?
Anh liếc xéo cô.
– Trong lời thề lúc đám cưới, người chứng hôn hỏi, Hứa Ngạn Thâm anh có
đồng ý nắm tay Chức Tâm đi đến hết đời, chỉ yêu một mình cô ấy không?
Lúc đó, hình như có người nói là “Có”, gật đầu rất nghiêm túc, rất trịnh trọng. Còn bây giờ lại có người bắt đầu muốn nuốt lời rồi? – Cô hứ hứ.
– Anh muốn nói cho em biết thế nào là hiện thực! – Anh cũng học cô hứ hứ
theo – Anh không giống anh cả, nếu cuộc hôn nhân đó có lợi cho anh, anh
sẽ ok ngay! – Dù sao nếu cô không còn nữa, anh lấy ai cũng vậy cả thôi.
Anh càng ngày càng thực dụng rồi, cô cảm thấy không thoải mái lắm.
– Thế còn tình yêu thì sao? Tình yêu là gì? – Cô nghiêm túc hỏi.
Yêu một người, người đó không còn ở bên cạnh nữa mà có thể dung nạp
người khác ngay được sao? Nếu cô chết thật, anh có thật sẽ nhanh chóng
sốc lại tinh thần, tiếp tục đầu tư vào “sự nghiệp” của anh không? Cô vừa nghĩ đến đó đã thấy tim mình buốt giá.
Tham vọng của anh rất lớn, nói cho cùng, cô mãi mãi chỉ xếp sau sự nghiệp của anh.
Câu hỏi này anh chưa bao giờ trả lời thẳng vào vấn đề – Bởi vậy em phải
sống khỏe mạnh vào, phải sống lâu hơn anh mới được – Nói xong, đáy mắt
anh hàm chứa một nụ cười.
Dạo này da dẻ cô hồng hào, sức khỏe cô hồi phục mỗi lúc một tốt hơn.
Cô quay mặt đi, tự dưng thấy rất tức giận.
– Ngày mai anh bay đi Mỹ, tối giúp anh chuẩn bị hành ly, sau đó sáng mai
tiễn anh ra sân bay nhé – Anh lại “không biết tốt xấu”, còn lưu luyết
vuốt ve gương mặt yêu kiều của cô.
Sao cô phải làm? Cô đâu phải là người ở của anh? Cô chết, anh sẽ lập tức lấy người khác mà, cớ
gì cô còn làm trâu làm ngựa cho anh?
Cô bực bội liếc anh một cái – Sáng mai em phải đến đài – Sáng sớm mai cô sẽ đi ngay, quyết không đi tiễn anh.
Anh nhíu mày, không vui – Công việc quan trọng hay anh quan trọng? – Lần công tác này, amh không biết bao lâu mới về.
– Công – việc – quan – trọng! – Cô gằn từng chữ.
Anh vờ như không nghe thấy – Nếu trong thời gian ngắn anh không thể về được, em xin phép nghỉ đi Mỹ nhé!
Thế công việc của cô thì sao? Anh bá đạo quá rồi đấy!
Bây giờ cô còn có một chương trình âm nhạc, không thể để cho tất cả mọi
người đều vì cô mà phải tạm ngừng chương trình chứ?!
– Không thích! – Cô cự tuyệt.
Cô có cuộc sống và công việc của cô.
– Không thích?! – Anh miệng cười mà mắt không cười, giọng mát mẻ – Được
thôi! Nếu em không thích, anh đến Mỹ sẽ nuôi một cô vợ biết nghe lời! –
Anh gật gù, vẻ mặt như đang rất nghiêm túc.
– Thật không?
Vậy chúc anh tân hôn hạnh phúc, sớm sinh quý tử! – Cô cũng miệng cười mà mắt không cười, liến thoắng đáp trả.
Chắc bị cô làm cho tức chết quá!
Anh quay mắt sang, vẫn tiếp tục lái xe – Mười hai giờ trưa mai máy bay cất cánh, mười giờ chúng ta ra sân bay.
Rốt cuộc là anh có hiểu những gì cô nói không vậy? Cô nói cô phải đi làm, không rảnh để bận tâm đến anh!
– Thức ăn trên máy bay rất khó nuốt, anh không ăn nổi, nhớ tự tay làm cơm hộp cho anh đấy! – Hành trình mười mấy tiếng, anh không muốn để bụng
đói trong suốt chuyến bay.
– Anh sẽ đợi em ở Mỹ.
Anh rõ ràng là đang cố tình phớt lờ những gì cô nói!
Chín giờ sáng. Đã để đồng hồ báo thức, hiếm khi không phải dậy sớm thế này, anh ngủ rất say.
Một bóng người thon thả, cẩn thận đẩy cửa, nhón chân rón rén bước tới gần anh.
Mới hơn ba mươi, từng cử chỉ của anh đều có sức cuốn hút mà đàn ông cùng
tuổi không tài nào bì được, gương mặt thường ngày quá nghiêm túc, quá
lạnh lùng, quá cứng nhắc thì ra rất đẹp trai, lúc này mắt anh đang nhắm
lại khiến mọi nét đáng sợ, nghiêm khắc trên gương mặt cũng mất đi, chỉ
còn lại một sức hút mê hoặc, đặc trưng của một người đàn ông trưởng
thành, chín chắn.
Len lén, thèm khát nhìn anh, cứ nhìn nhìn mãi, không giấu nổi ánh mắt si tình.
Một người đàn ông như thế, trong mắt phụ nữ vừa đáng sợ vừa đáng kính. Sức
hút của anh khiến người ta dậy lên khát khao muốn tiếp cận, khát khao
muốn chiếm hữu.
Lúc anh ngủ, hoàn toàn mất tri giác.
Có lẽ như vậy, cô mới lấy hết can đảm, tham lam đưa tay nhè nhẹ vuốt ve
gương mặt thư thái lúc ngủ của anh, khẽ gạt vài sợi tóc lòa xòa trước
trán anh.
Chỉ một cử chỉ nhỏ nhặt như thế cũng đủ đánh thức anh.
– Chức Tâm! – Thở dài, anh ôm lấy vợ.
Tối qua, cô lạnh lùng với anh.
Bởi vì anh nói thật ư? Anh cho rằng giữa vợ chồng họ không cần phải giả tạo, anh luôn nói với cô những gì anh muốn nói.
Anh thừa nhận, anh không có năng khiếu nói những lời hoa mỹ, anh nghiêm túc bày tỏ nếu cô “rời khỏi” anh, anh sẽ lấy người khác, lời đó quả thật
rất tàn khốc. Nhưng, anh không muốn lừa dối cô, vì đó là sự thật.
Chẳng lẽ nhất định phải bắt anh nói những lời rợn tóc gáy nổi da gà như trái
tim anh hoàn toàn thuộc về cô, cho nên sẽ vì cô mà thủ tiết cả đời hay
sao?
Anh chấp nhận nhưng Hứa gia có buông tha cho anh không?
Cho nên, vì anh, cô nhất định phải sống thật tốt, sống thật khỏe mạnh!
Ôm vào lòng thân thể mềm mại, ấm áp đó nhưng siết mạnh hơn, anh lập tức cảm thấy có gì đó bất thường.
Anh lập tức choàng tỉnh, ngẩng phắt đầu lên, mở mắt ra, thì bắt gặp ngay ánh mắt si mê đang nhìn mình.
– Tiên. . . tiên sinh. . . – Đối phương lắp bắp, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thẹn thùng, xấu hổ, đỏ gay.
– Chuyện này là thế nào? – Đẩy cô gái ra, anh ngồi thẳng lên, sắc mặt sa sầm, ánh mắt băng giá.
Nếu là lúc bình thường, nếu là người khác, anh đã sớm nổi trận lôi đình.
– Vừa nãy, em. . . định. . . định. . . gọi anh dậy ăn sáng, anh. . . anh liền. . .
Không ngờ anh lại vươn tay ôm lấy cô ta? Vừa rồi rõ ràng có người vuốt ve mặt anh, anh mới tưởng là Chức Tâm!
Anh cũng không thể hiểu nổi – Cô Nhan, phiền cô lánh mặt, tôi phải thay quần áo! – Anh lạnh lùng ra lệnh.
Tối qua, Chức Tâm giận dỗi, không vui, không có tâm trạnh nhưng trước sự
đòi hỏi bá đạo của anh, cũng phải xuôi theo chiều anh.
Cô
càng gây chiến tranh lạnh với anh, anh càng muốn giày vò cô, thế là tối
qua cô bị “vắt” đến cạn sạch, “vắt” đến quá nửa đêm, hai chân Chức Tâm
rã rời, rên lên như muốn khóc anh mới buông cô ra.
Trong chuyện chăn gối, có lúc đến ngay cả bản thân anh cũng kinh ngạc, vì sao mình chẳng bao giờ thấy thỏa mãn.
Trước khi gặp Chức Tâm, anh đã từng có kinh nghiệm, nhưng không tham lam và ăn ý như bây giờ.
Tối qua đến cuối cùng anh vẫn chưa kịp rút ra khỏi cơ thể Chức Tâm, cô đã
cuộn người, chìm vào giấc ngủ. Còn anh, ôm lấy cô, nằm cạnh cô, ngủ một
giấc ngon lành đến sáng.
Bây giờ, anh bị bỏ mặc một mình, không chút lưu luyến.
Mặt đỏ rần, Nhan Hiểu Tinh lui ra, đứng bên ngoài phòng đợi anh.
Mười phút sau, cửa phòng bật mở, anh đã quần áo chỉnh tề, không phục lại vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc như mọi ngày.
– Cô Nhan, Chức Tâm đâu? – Anh uể oải ăn bát cháo gà thơm phức mà Nhan
Hiểu Tinh chuẩn bị sẵn, khẩu vị anh hôm nay không được tốt cho lắm.
– Chị. . . sáng sớm đã đi làm rồi ạ.
Quả nhiên.
Anh đẩy bát cháo gà ăn được một nửa sang một bên, chẳng còn muốn ăn nữa.
– Tôi chuẩn bị một chút, phải ra sân bay rồi – Anh đứng lên đi về phòng,
lạnh lùng đến mức không buồn nhìn con trai và Nhan Hiểu Tinh đứng kế bên lấy một cái.
Nửa tiếng sau, tài xế đã đợi sẵn ở cổng, vẫn nét mặt lạnh lùng, anh kéo hành lý đã được chuẩn bị sẵn rồi ngồi lên xe.
– Tiên sinh! – Nhan Hiểu Tinh đuổi theo – Cái này. . . cơm hộp. . .
Tay cô bé bưng một chiếc hộp đã được gói ghém cẩn thận.
Cơm hộp? Đúng rồi, anh có dặn Chức Tâm chuẩn bị cơm hộp cho anh.
– Cám ơn – Anh nhận lấy hộp cơm, nét mặt lạnh lùng cuối cùng cũng có chút ấm áp.
– Không có gì – Nụ cười e thẹn, xinh đẹp, ánh mắt long lanh của Nhan Hiểu Tinh, cứ nhìn anh không rời.
– Đúng rồi. . . – Anh rút từ trong cặp tài liệu ra một tấm chi phiếu,
viết xoẹt xoẹt lên đó, xé ra đưa cho cô, dặn dò – Yên tâm làm việc ở
đây, có khó khăn gì cứ nói với tôi!
Nhan Hiểu Tinh thấp thỏm nhận lấy, cúi xuống xem, là mười vạn!
– Tiên sinh, không được, không được đâu! – Cô vội vàng lắc đầu.
Anh mặt không chút cảm xúc không nhận lại tờ chi phiếu mà đối phương đưa.
Thế giới này có những thứ mà tiền không mua được ư? Nực cười, ai lại không
thích tiền?! Anh đều có thể dùng tiền mua những thứ anh muốn.
– Chạy đi – Anh nói với tài xế.
Cửa kính xe từ từ nâng lên, người bên ngoài cuối cùng cũng hành động, cô
dùng sức đè cửa kính xuống, như thể bất chấp tất cả.
– Tài xế, dừng lại – Anh ra lệnh.
Cửa kính nâng lên được một nửa, dừng lưng chừng.
– Tiên sinh, anh thật không nhớ em sao? Không nhận ra chút nào sao? – Nhan Hiểu Tinh kích động hỏi.
Họ quen nhau?
Anh lừ mắt, không nói, bình thản lạnh lùng.
– Khách sạn Thủy Tinh, chúng ta. . .
Khách sạn Thủy Tinh, bốn chữ khiến ánh mắt lạnh lùng của anh thu nhỏ lại, sắc mặt tái đi, lạnh lùng quay sang nói với tài xế – Tài xế, chạy đi!
Anh không muốn nghe gì hết!
Cửa kính xe vô tình nâng lên, đóng chặt, che đi vẻ mặt kích động của cô gái bên ngoài.
Xe từ từ lăn bánh.
Anh không hề ngoái đầu lại.
– Thức ăn thơm quá – Không khí ngột ngạt, tài xế chủ động bắt chuyện với anh – Hứa tổng mang lên máy bay ạ?
– Ừm – gương mặt lạnh băng, cau có dịu lại.
Anh cúi đầu, mở túi cơm ra.
Thức ăn vô cùng phong phú, ngon mắt.
Trái tim anh rơi xuống tận đáy vực.
“Bịch” một tiếng, hộp cơm bị anh ném vào sọt rác.
– Hứa tổng. . . – Tài xế kinh ngạc.
Anh không muốn nói nhiều, nhắm hờ mắt, ánh mặt trời rực rỡ, gay gắt chiếu lên người anh, nhưng anh lại cảm thấy lạnh giá.
Hộp cơm này không phải là cô làm cho anh.
Đây là cuộc chiến tranh lạnh quái gở của phụ nữ ư? Tốt lắm! Tốt lắm! Tốt lắm!