Đã từng yêu thầm một giọng nói, một người.
Thế là, không thể kìm nén khát khao được tiếp cận, đứng ở nơi cô ấy sẽ xuất hiện, yên lặng chờ đợi, từng phút từng giây trôi qua, nhìn từng cặp
trai gái ăn vận tươi tắn lướt qua trước mặt mình, cúi đầu nhìn lại mình, chỉ có bộ đồng phục học sinh trắng toát.
Tự hỏi mình đang chờ đợi điều gì? Chẳng lẽ đợi cô ấy đi lại và hỏi mình, em trai, có muốn ăn Mc Donald không ư?
Sao bao năm, giờ đây, tôi lại có thể gặp được cô ấy trong một hoàn cảnh bất ngờ thế này.
Tim đập nhanh hơn.
— Cô Trúc.
Rất vui vì sau một năm lại có thể nhận được thư của bạn, nhưng xem thư
xong, tôi lại rất muốn cốc vào cái đầu cá gỗ của bạn! Anh bạn, bây giờ
là thời đại nào rồi?! Chiều cao không phải là khoảng cách, cân nặng
không phải là áp lực, tuổi tác càng không phải là vấn đề! Trái táo nhỏ
trong cùng phòng thu, kích động níu cổ tôi nói, Chức Tâm, chị nhất định
phải nói cho cô Trúc biết, xã hội bây giờ, nếu còn có người con gái nào
cự tuyệt tình yêu chị em, thì chỉ có thể chứng minh, cô ta đã lỗi thời
rồi mà thôi!
Tim đã đập nhanh như thế, vậy thì cò chờ đợi gì nữa?!
— Chức Tâm.
Đôi mắt rất tĩnh lặng của cậu quan sát cô.
Ánh mắt đó, có gì đó rất đỗi quen thuộc.
– ‘Ảnh’, chào cậu, tôi là người dẫn chương trình Âm nhạch thịnh hành tôi làm chủ của đài XX vào tuần tới, Thẩm Chức Tâm – Cô lên tiếng giới thiệu mình trước.
Họ ngồi trong một bar cà phê nhỏ trong công ty, người quản lý rất vui vẻ để họ có không gian riêng.
– Chào chị, tôi là Cảnh Trúc – Cậu hòa nhã giới thiệu về mình – Bạn bè thân quen đều gọi tôi là ‘Cảnh’.
Cô vô cùng bất ngờ.
Cậu không giới thiệu mình là “Ảnh”, ngược lại còn nói cho cô biết tên thật của mình.
Đúng rồi, cô suýt nữa thì quên, “Ảnh” chỉ là một cái tên thay thế.
Nhưng mà, từ lúc mới vào nghề cho đến bây giờ, cậu ta vẫn dùng biệt danh
“Ảnh” đó, chẳng lẽ dạo này muốn công khai tên thật của mình sao?
Âm thầm, nửa công nửa tư, cô hơi phấn khích.
– Tôi có thể công khai tên của cậu trong chương trình không? – Mắt cô long lanh.
Cậu ngẩn ra, hình như không ngờ cô lại có yêu cầu như thế.
– Sao cũng được – Nụ cười nhàn nhạt.
– Thế tôi có thể biết về cậu nhiều một chút được không? Ví dụ như chòm
sao của cậu, nhóm máu của cậu, trải nghiệm của cậu? – Bệnh nghề nghiệp,
cô hỏi một lèo.
Vận may của cô qủa không tệ, gặp đúng lúc “Ảnh” không có ý định tiếp tục bí mật nữa!
Tiết mục của cô sẽ “hot” cho xem! Nhất định như thế!
– Được – Cậu ta gật đầu, hỏi gì đáp nấy – Tôi thuộc sao Xử Nữ, nhóm máu
AB, trải nghiệm lớn lên chẳng có gì đặc biệt, trước sáu tuổi gia đình
hạnh phúc, sau sáu tuổi cha mẹ mất trong một tai nạn giao thông, được
người ta đưa vào cô nhi viện – Những điều này cậu luôn giữ kín, không để cho giới truyền thông dùng trăm phương nghìn kế nghe ngóng được, thế mà bây giờ lại vắn tắt kể cho cô nghe.
Cô hơi sững sờ.
Thì ra “Ảnh” là cô nhi. . . tin sốt dẻo quá.
Nhưng cảm giác vui mừng vốn có lại bay biến đi hết.
– Còn chị? – Giống như một người bạn, cậu hỏi cô.
– Tôi? Tôi thuộc cung Thiên Yết, cũng nhóm máu AB. . . – Từ nhỏ đến lớn, gia đình hạnh phúc.
Cô trả lời theo bản năng.
Cậu ta để lộ lúm đồng tiền, không có cái vẻ hận đời mà một đứa trẻ mồ côi thường có.
Cô phát hiện, “Ảnh” trước mặt chẳng giống chút nào với những ngôi sao mà cô từng gặp, luôn cao ngạo một cách khó hiểu.
Cậu mang lại cho người ta cảm giác thoải mái, tự nhiên.
– Đúng rồi, người cậu tìm là nam hay nữ? – Thiện cảm tăng lên, nhất định trong tiết mục của mình cô sẽ giúp cậu.
– Là một cô gái – Cậu trả lời, sau đó, rút một tấm hình từ trong ví của
mình đưa cho cô – Cô ấy tên là Thiên Tinh, cùng lớn lên với tôi trong cô nhi viện, chúng tôi từ nhỏ đã rất quý mến nhau, nhưng một năm trước, cô ấy bỗng nhiên mất tích.
Mắt cô dừng lại nơi tấm hình.
Trong hình trời xanh mây trắng, một cô bé chừng năm, sáu tuổi ngây thơ tựa
người vào cậu bé có đôi mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ đến nỗi mặt trời
cũng trở nên mờ nhạt.
Chỉ có đứa trẻ vô tư, vô lo mới có nụ cười như thế.
Vừa nhìn tấm hình, cô lập tức nhận ra họ rất thân thiết.
Một đôi thanh mai trúc mã.
– Chỉ dựa vào hình lúc nhỏ thì rất khó tìm nhỉ! – Cô nghi hoặc.
Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao Ngô Đại Sơn nói mình đành kéo dài thời gian, dựa vào một tấm hình lúc nhỏ, sao có thể tìm ra người trên trái đất
rộng lớn này?
Cậu ta lắc đầu lực bất tòng tâm – Khi lớn lên một chút vì hoàn cảnh đưa đẩy, chúng tôi được nhận nuôi ở những gia
đình khác nhau, tuy thường gặp mặt nhưng chẳng có cách nào chụp hình
chung.
Thì ra họ đều được nhận làm con nuôi, nên bắt buộc phải xa cách.
Đây là chuyện riêng tư của người khác, nên cô không hỏi tiếp.
– Còn lời mời chương trình?. . . – Có trách nhiệm với công việc, cô không quên đi vào chuyện chính.
Cảnh Trúc cười lấy lệ – Nếu là Thẩm Chức Tâm mời, tôi nghĩ không thành vấn đề.
Cậu ta nói dễ nghe quá, cô có chút ngạc nhiên, trước đó có phải người quản lý cố tình làm khó cô không nhỉ?
Tuy không hiểu lắm hàm ý trong lời nói đó, nhưng cô thật sự có cảm giác rất thân quen, vô cùng thân quen với cậu, hình như họ đã từng có lúc tán
gẫu thoải mái với nhau như thế này.
– Cám ơn, lần sau tôi sẽ mời cậu cà phê đàng hoàng – Cô cũng cười.
– Được, tôi sẽ tìm chị – Cậu ta gật gật đầu.
Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua cánh cửa kính chiếu vào người cô, cô cảm thấy có chút ấm áp.
Đã từng yêu thầm một giọng nói, một người.
Thế là, không thể kìm nén khát khao được tiếp cận, đứng ở nơi cô ấy sẽ xuất hiện, yên lặng chờ đợi, từng phút từng giây trôi qua, nhìn từng cặp
trai gái ăn vận tươi tắn lướt qua trước mặt mình, cúi đầu nhìn lại mình, chỉ có bộ đồng phục học sinh trắng toát.
Tự hỏi mình đang chờ đợi điều gì? Chẳng lẽ đợi cô ấy đi lại và hỏi mình, em trai, có muốn ăn Mc Donald không ư?
Sao bao năm, giờ đây, tôi lại có thể gặp được cô ấy trong một hoàn cảnh bất ngờ thế này.
Tim đập nhanh hơn.
— Cô Trúc.
Rất vui vì sau một năm lại có thể nhận được thư của bạn, nhưng xem thư
xong, tôi lại rất muốn cốc vào cái đầu cá gỗ của bạn! Anh bạn, bây giờ
là thời đại nào rồi?! Chiều cao không phải là khoảng cách, cân nặng
không phải là áp lực, tuổi tác càng không phải là vấn đề! Trái táo nhỏ
trong cùng phòng thu, kích động níu cổ tôi nói, Chức Tâm, chị nhất định
phải nói cho cô Trúc biết, xã hội bây giờ, nếu còn có người con gái nào
cự tuyệt tình yêu chị em, thì chỉ có thể chứng minh, cô ta đã lỗi thời
rồi mà thôi!
Tim đã đập nhanh như thế, vậy thì cò chờ đợi gì nữa?!
— Chức Tâm.
Đôi mắt rất tĩnh lặng của cậu quan sát cô.
Ánh mắt đó, có gì đó rất đỗi quen thuộc.
– ‘Ảnh’, chào cậu, tôi là người dẫn chương trình Âm nhạch thịnh hành tôi làm chủ của đài XX vào tuần tới, Thẩm Chức Tâm – Cô lên tiếng giới thiệu mình trước.
Họ ngồi trong một bar cà phê nhỏ trong công ty, người quản lý rất vui vẻ để họ có không gian riêng.
– Chào chị, tôi là Cảnh Trúc – Cậu hòa nhã giới thiệu về mình – Bạn bè thân quen đều gọi tôi là ‘Cảnh’.
Cô vô cùng bất ngờ.
Cậu không giới thiệu mình là “Ảnh”, ngược lại còn nói cho cô biết tên thật của mình.
Đúng rồi, cô suýt nữa thì quên, “Ảnh” chỉ là một cái tên thay thế.
Nhưng mà, từ lúc mới vào nghề cho đến bây giờ, cậu ta vẫn dùng biệt danh
“Ảnh” đó, chẳng lẽ dạo này muốn công khai tên thật của mình sao?
Âm thầm, nửa công nửa tư, cô hơi phấn khích.
– Tôi có thể công khai tên của cậu trong chương trình không? – Mắt cô long lanh.
Cậu ngẩn ra, hình như không ngờ cô lại có yêu cầu như thế.
– Sao cũng được – Nụ cười nhàn nhạt.
– Thế tôi có thể biết về cậu nhiều một chút được không? Ví dụ như chòm
sao của cậu, nhóm máu của cậu, trải nghiệm của cậu? – Bệnh nghề nghiệp,
cô hỏi một lèo.
Vận may của cô qủa không tệ, gặp đúng lúc “Ảnh” không có ý định tiếp tục bí mật nữa!
Tiết mục của cô sẽ “hot” cho xem! Nhất định như thế!
– Được – Cậu ta gật đầu, hỏi gì đáp nấy – Tôi thuộc sao Xử Nữ, nhóm máu
AB, trải nghiệm lớn lên chẳng có gì đặc biệt, trước sáu tuổi gia đình
hạnh phúc, sau sáu tuổi cha mẹ mất trong một tai nạn giao thông, được
người ta đưa vào cô nhi viện – Những điều này cậu luôn giữ kín, không để cho giới truyền thông dùng trăm phương nghìn kế nghe ngóng được, thế mà bây giờ lại vắn tắt kể cho cô nghe.
Cô hơi sững sờ.
Thì ra “Ảnh” là cô nhi. . . tin sốt dẻo quá.
Nhưng cảm giác vui mừng vốn có lại bay biến đi hết.
– Còn chị? – Giống như một người bạn, cậu hỏi cô.
– Tôi? Tôi thuộc cung Thiên Yết, cũng nhóm máu AB. . . – Từ nhỏ đến lớn, gia đình hạnh phúc.
Cô trả lời theo bản năng.
Cậu ta để lộ lúm đồng tiền, không có cái vẻ hận đời mà một đứa trẻ mồ côi thường có.
Cô phát hiện, “Ảnh” trước mặt chẳng giống chút nào với những ngôi sao mà cô từng gặp, luôn cao ngạo một cách khó hiểu.
Cậu mang lại cho người ta cảm giác thoải mái, tự nhiên.
– Đúng rồi, người cậu tìm là nam hay nữ? – Thiện cảm tăng lên, nhất định trong tiết mục của mình cô sẽ giúp cậu.
– Là một cô gái – Cậu trả lời, sau đó, rút một tấm hình từ trong ví của
mình đưa cho cô – Cô ấy tên là Thiên Tinh, cùng lớn lên với tôi trong cô nhi viện, chúng tôi từ nhỏ đã rất quý mến nhau, nhưng một năm trước, cô ấy bỗng nhiên mất tích.
Mắt cô dừng lại nơi tấm hình.
Trong hình trời xanh mây trắng, một cô bé chừng năm, sáu tuổi ngây thơ tựa
người vào cậu bé có đôi mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ đến nỗi mặt trời
cũng trở nên mờ nhạt.
Chỉ có đứa trẻ vô tư, vô lo mới có nụ cười như thế.
Vừa nhìn tấm hình, cô lập tức nhận ra họ rất thân thiết.
Một đôi thanh mai trúc mã.
– Chỉ dựa vào hình lúc nhỏ thì rất khó tìm nhỉ! – Cô nghi hoặc.
Cô cuối cùng cũng hiểu vì sao Ngô Đại Sơn nói mình đành kéo dài thời gian, dựa vào một tấm hình lúc nhỏ, sao có thể tìm ra người trên trái đất
rộng lớn này?
Cậu ta lắc đầu lực bất tòng tâm – Khi lớn lên một chút vì hoàn cảnh đưa đẩy, chúng tôi được nhận nuôi ở những gia
đình khác nhau, tuy thường gặp mặt nhưng chẳng có cách nào chụp hình
chung.
Thì ra họ đều được nhận làm con nuôi, nên bắt buộc phải xa cách.
Đây là chuyện riêng tư của người khác, nên cô không hỏi tiếp.
– Còn lời mời chương trình?. . . – Có trách nhiệm với công việc, cô không quên đi vào chuyện chính.
Cảnh Trúc cười lấy lệ – Nếu là Thẩm Chức Tâm mời, tôi nghĩ không thành vấn đề.
Cậu ta nói dễ nghe quá, cô có chút ngạc nhiên, trước đó có phải người quản lý cố tình làm khó cô không nhỉ?
Tuy không hiểu lắm hàm ý trong lời nói đó, nhưng cô thật sự có cảm giác rất thân quen, vô cùng thân quen với cậu, hình như họ đã từng có lúc tán
gẫu thoải mái với nhau như thế này.
– Cám ơn, lần sau tôi sẽ mời cậu cà phê đàng hoàng – Cô cũng cười.
– Được, tôi sẽ tìm chị – Cậu ta gật gật đầu.
Ánh nắng nhàn nhạt xuyên qua cánh cửa kính chiếu vào người cô, cô cảm thấy có chút ấm áp.