Manh Thê Phúc Hắc

Chương 28: 28: Bị Bắt Vào Đồn Cảnh Sát Rồi



Qua giao thừa, cô qua đêm luôn ở nhà ba mẹ.

Dĩ nhiên cô và Diệp Thiên sẽ ở chung một phòng.

Ba mẹ cô, sẽ không đồng ý cho cô và Lục Tử Dương ở chung phòng trước khi kết hôn.

Dù sao họ cũng chưa biết việc hai người vốn đã đi đăng kí kết hôn từ lâu rồi.

Đường Dạ và Lục Tử Dương ở chung một phòng vốn là phòng của chị cô.

Sáng sớm hôm sau, Cẩn Dao dậy sớm để giúp đỡ mẹ.

Cô lờ đờ đi xuống, dưới mắt còn có chút cuồng thâm.

“ Hôm qua vốn đã đi ngủ muộn rồi mà hai người họ còn như vậy nữa.

Hại mình cả đêm không ngủ được.”

Tối hôm qua.

Sau khi ba cô chia phòng xong, Đường Dạ rất đắc ý khi Lục Tử Dương không được ở cùng phòng với Cẩn Dao.

Cẩn Dao và Diệp Thiên cũng không để ý cảm xúc của hai người kia mà trực tiếp đi ngủ luôn.

Diệp Thiên đang định tắt đèn thì bỗng nghe thấy phòng bên cạnh có tiếng cãi nhau.

Hai người chạy sang bên xem tình hình thì đập vào mắt họ là một cảnh tượng cực kì thú vị.

Đường Dạ và Lục Tử Dương như hai đứa con nít cãi nhau để dành chỗ ngủ.

Diệp Thiên và Cẩn Dao tí nữa thì cười oà lên nhưng sợ làm phiền ba mẹ lên cố nhịn cười.

Một người là bá đạo tổng tài, một người là anh trai nghiêm túc, vậy mà bây giờ cãi nhau chỉ vì cái giường.

Cái cảnh này chắc chưa có ai dám tưởng tượng.

Hai người bọn họ vẫn tiếp tục cãi nhau mà không biết rằng Diệp Thiên và Cẩn Dao đang đứng nhìn.

Cẩn Dao lôi ở đâu ra một túi hạt hướng dương đưa cho Diệp Thiên.

– Xem kịch thì phải có thứ này chứ!

Diệp Thiên nhận lấy, sau đó ngồi phịch xuống đất, vừa cắn hạt hướng dương vừa ngồi xem mấy người đàn ông kia cãi nhau.

Đường Dạ tự tin đầy mình.

– Mấy năm nay tôi đều ngủ ở đây nên tôi sẽ nằm trên giường.

– Năm tôi 10 tuổi đã ngủ ở đây rồi.

Sao tôi phải nhường cho anh?- ( Tử Dương)

– Đó đã là chuyện của quá khứ rồi.

Phòng này là chú dì cho tôi!-( Đường Dạ)

– Đây vốn là phòng của chị Diệp Ly!-(Tử Dương)

Nhìn hai người đó cãi nhau thật sự thú vị, y chang hai đứa con nít vậy.

Rõ ràng ba cô nói hai người dùng chung mà bây giờ lại lôi chuyện ai từng ngủ ở phòng này trước gia nói.

Diệp Thiên và Cẩn Dao không có ý định can ngăn cho đến khi xuýt thì cãi nhau to.

Diệp Thiên nhìn hai người kia một cách nghiêm túc, đưa ra một câu phán quyết nhanh gọn lẹ.

– Hai người chia đôi giường ra là xong chứ gì!

Hai người cùng lúc quay ra nhìn Diệp Thiên, hô đồng thanh:

– Không!

Diệp Thiên sắp tức chết rồi, vậy mà Đường Dạ dám quát thẳng mặt cô như thế.

Cô nhường trách nhiệm quản hai người này cho Cẩn Dao.

Cẩn Dao vẫn không hề biết ba người kia đang nhìn mình chằm chằm, mà vẫn ngồi ôm bụng cười.

Diệp Thiên lại phải đi ra nhắc nhở.

– Đừng cười nữa, quản hai người họ kia kìa.

Không là họ làm phiền giấc ngủ của ba mẹ đó.

Cẩn Dao cố nhịn cười để ra vẻ nghiêm túc.

Cô đi vào phòng ngó quanh một lượt, sau đó chỉ tay xuống sàn nhà.

– Hai người ngồi xuống cho em!

Hai người đàn ông cứ thế nghe theo lời cô, ngồi thẳng xuống sàn nhà không chút do dự.

Diệp Thiên đứng sau nhìn sốc bay màu cảm xúc luôn rồi, hai con người này đúng là chỉ nghe lời của người mình yêu thôi mà.

Đã vậy còn ngồi ngoan như cún để Cẩn Dao mắng nữa chứ.

Cẩn Dao nghiêm túc chỉnh đốn lại hai người trước mắt.

– Bây giờ cả hai người lên giường ngủ cho em.

NGAY và LUÔN.

Đường Dạ và Lục Tử Dương nhanh chóng chạy lên giường, đắp chăn đi ngủ.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh lại, Cẩn Dao kéo Diệp Thiên về phòng ngủ.

Nhưng chưa được bao lâu, cô lại nghe thấy tiếng cãi nhau mặc dù họ đã hạ thấp giọng xuống.

Mẹ cô nhìn hai mắt cô thì phì cười.

– Tối qua cô nương bị ma doạ hay sao mà bây giờ nhìn như con gấu trúc thế kia?

Cô với cốc nước uống một ngụm, lấy giọng đĩnh đạc.

– Không phải! Mà con còn sợ ma nữa đâu mà mẹ nói vậy!!!

Bà nhìn một lượt từ trên xuống, chỉ tay vào cách ăn mặc của cô.

– Lát họ hàng đến nhà mà con mặc thế này hả??

Cẩn Dao nhăn nhó.

– Lát con thay cũng được mà! Có sao đâu chứ.

Mẹ cô lắc lắc đầu, có chút thất vọng về cô.

– Đi thay nhanh đi, thay xong rồi muốn làm gì thì làm!

Cô đang định mè nheo với mẹ thì bỗng nhiên bị bế bổng lên.

Cô theo quán tính ôm vào cổ đối phương.

Cô chưa kịp nói gì, Tử Dương đã lễ phép chào hỏi mẹ cô, ngắt hẳn lời cô định nói.

– Chào buổi sáng dì.

Để con đem em ấy đi thay quần áo cho.

Bà từ tốn đáp lại.

– Ừ, chỉ có con mới chịu được cái tính bướng bỉnh của nó thôi.

Anh nhẹ nhàng gật đầu chào bà rồi bế cô lên tầng.

Đúng lúc Diệp Minh đi xuống, cậu vừa nhìn thấy chị thì dịu dàng chào hỏi nhưng ngay sau đó là lời nói cay độc.

– Chào buổi sáng chị Dao Dao, anh Tử Dương.

Mới sáng sớm mà hai người đã cho kẹo người khác thế rồi.

Cẩn thận sau này lại bị người khác làm bội thực cẩu lương đó.

Cô tức giận, chân tay vùng vẫy loạn xạ.

– Em có giỏi thì rắc cẩu lương cho chị thử xem.

Xem xem chị có bội thực mà chết không? Hứ.

Tử Dương biết lời nói không ngăn được cô nên anh trực tiếp hôn cô luôn.

Cô đánh nhẹ vào ngực anh mấy cái anh mới chịu bỏ ra.

– Anh làm gì vậy?

Anh li.ếm môi, nhếch mép cười.

– Chỉ có như vậy em mới chịu yên tĩnh.

Cô hừ lạnh một cái rồi không thèm nói gì.

Lúc cô thay đồ xong thì họ hàng cô cũng vừa đến.

Đường Dạ cũng đã giúp mẹ cô chuẩn bị mọi thứ xong.

Cô dắt Tử Dương xuống tiếp khách.

Ai nấy cũng đều tấm tắc khen vẻ ngoài của y.

Một cô em họ tầm tuổi cô nhìn anh với vẻ mê mẩn.

– Chị họ, anh ấy có quan hệ gì với chị vậy?

Cẩn Dao nhìn ra ý đồ từ trong ánh mắt của cô em họ kia.

Mặt cô không chút cảm xúc gì mà thẳng thừng đáp lại với giọng điệu lạnh nhạt.

– Y là bạn trai chị?

Tuy cô em họ kia luôn nói chuyện với cô nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Lục Tử Dương.

– Ngưỡng mộ chị thật, em cũng muốn có người bạn trai như anh ấy.

Cô hiểu ra ngay ý nghĩa trong lời nói của cô ta.

Ý cô ta là cô ta cũng muốn y làm bạn trai cô.

Cẩn Dao cười nhếch mép nhìn cô ta, lời nói đầy châm chọc.

– Người như anh ấy chỉ có một mà thôi.

Em có kiếm cả thế giới này cũng không có người thứ hai.

Lời nói của Cẩn Dao khiến cô ta nghẹn họng không nói thêm được câu nào.

Mẹ cô làm sao mà không nhận ra được thái độ của cô cơ chứ.

Để hoá giải bầu không khí bà quyết định tách hai người này ra.

– Cẩn Dao, con đưa Tử Dương đi đón Đường Dạ và em con đi.

Cẩn Dao lườm cô em họ kia một cái rồi mới kéo Tử Dương rời đi.

Cô rời đi rồi bà mới thở phào nhẹ nhõm.

Bà vẫn nhớ như in thái độ của cô với cô em họ khi lần đầu Đường Dạ đón tết ở đây.

Cẩn Dao quyết định mình sẽ lái xe lên để Tử Dương ngồi ở ghế lái phụ.

Tử Dương vừa thắt dây an toàn, cô đã phóng xe như bay rồi.

Lần đầu Tử Dương ngồi xe cô lái vậy mà vận tốc cô chạy đâu có chạy bình thường.

Xe được cầm lái bởi cô cứ như bị ai truy đuổi vậy, lái nhanh đến mức người đi đường chưa kịp nhìn đã chỉ thấy mỗi bóng.

Y nhìn bộ dạng cô ghen tuông vì mình mà ngồi cười cười.

” Bộ dạng ghen mà cũng đáng yêu như vậy.”

Đường Dạ đẩy xe mua hàng đi sau Diệp Thiên.

Anh nhìn chỗ đồ Diệp Thiên chọn thì thấy hơi hoang mang.

Anh đi mua đồ ăn cùng cô nhiều lần rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy cô mua nhiều đến vậy.

– Em sao vậy?

Diệp Thiên quay đầu lại, có chút khó hiểu nhìn anh.

– Sao anh lại hỏi vậy?

Đường Dạ chỉ vào xe đẩy hàng.

– Trước giờ em có bao giờ mua nhiều đồ như vậy đâu!

Diệp Thiên cười cười.

– Mua cho chị Cẩn Dao đó.

Chắc bây giờ chị ấy đang bực mình lắm đó.

Đường Dạ khó hiểu nhìn cô.

Sao cô biết được Cẩn Dao tức giận chứ.

Diệp Thiên nhìn khuôn mặt ngẩn ngơ của Đường Dạ liền phì cười.

– Anh còn nhớ cô em họ có mái tóc màu tím của em không?

Đường Dạ gật gật đầu.

Cô gái đó làm sao anh quên được.

Lần đầu tiên gặp cô ta cũng là lần đầu tiên anh đón tết ở nhà Diệp Thiên.

Sau lần gặp mặt đó cô ta bám lấy anh suốt mấy tháng trời.

Có lúc còn giở trò quyến rũ.

Nhưng lần nào cũng thất bại, đâm ra cô ta nói xấu anh đủ kiểu.

Cẩn Dao trước giờ không tiếp xúc với họ hàng nên cũng không có bất kì sự thân thiết hay ghét ai trong số họ.

Vậy mà lần đầu anh và cô ta gặp anh, cô châm chọc từng lời của cô ta thể hiện rõ ràng luôn.

Lúc đầu anh tưởng cô đã rung động với mình lên cười thầm trong lòng suốt.

Cho đến tối anh hỏi sao cô lại làm thế thì mới biết cô luôn để ý thấy ánh mắt cô ta nhìn anh như kẻ bi.ến thái vậy.

Lần đó Diệp Thiên và Đường Dạ đã cho cô rất nhiều đồ ăn, cô mới thôi không châm chọc cô em họ kia nữa.

Đường Dạ vừa mới không để ý một lúc vậy mà xe đẩy hàng lại thêm một trồng đồ ăn nữa.

– Em chọn đủ chưa vậy!

Diệp Thiên vừa định trả lời Đường Dạ thì lại có tiếng chuông điện thoại.

Không biết đầu bên kia nói gì mà cô bật cười luôn.

Cô vừa cúp điện thoại liền cười lớn nhìn Đường Dạ.

– Đi đón chị Cẩn Dao thôi.

Bả đang ở đồn cảnh sát kìa.

Nghe Cẩn Dao ở đồn cảnh sát thì Đường Dạ cũng bật cười.

Bởi vì hai người đều biết Cẩn Dao ở đồn cảnh sát thì sẽ như thế nào.

Trong đồn, Cẩn Dao ngồi ung dung, tự do tự tại như nhà của mình.

– Tử Dương, anh yên tâm đi.

Không cần phải gọi Phong Lẫm đến đâu.

Mà em buồn ngủ quá cho em mượn vai để ngủ một lát.

Cô vừa định tựa vào thì Minh ca mở cửa vào.

– Em ngồi thẳng dậy cho anh.

Có tin anh nói cho dì nghe không?

Minh ca ca không thuộc ban này nhưng khi nghe tin Cẩn Dao bị bắt đến đây thì liền chạy đến.

Cô không thèm để ý lời của Minh ca ca, vẫn tiếp tục tựa vào vai Lục Tử Dương.

– Minh ca ca, anh trẻ con vừa thôi! Anh làm ba rồi, bốn mươi mấy tuổi rồi mà con chơi trò mách phụ huynh.

Minh ca nghiêm túc nhìn cô.

– Không làm vậy em chừa được à? Nói, sao lại đi quá tốc độ cho phép?

Minh ca từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm Lục Tử Dương.

Anh tỉ mỉ quan sát Lục Tử Dương từ đầu xuống chân.

– Ngài là Lục tổng?! Sao ngài lại ở đây? Nhìn ngài có chút quen mắt.

Cẩn Dao lúc này đã ngủ say trên vai Tử Dương mất rồi.

Dù sao hôm qua cô cũng không ngủ được nhiều.

Minh ca cũng cạn lời với cô luôn.

Anh ngồi chống cằm chờ người đến bảo lãnh cô ra.

Đây là lần đầu Minh ca thấy có người vào đồn rồi mà vẫn vô tư ngủ như vậy đó.

– Con nhóc này, đồn cảnh sát mà tự nhiên như ở nhà vậy.

Mà Lục tổng có phải trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi không?!

Tử Dương trả lời mà không thèm liếc Minh ca lấy một cái.

Tầm mắt của anh lúc nào cũng đặt trên người Cẩn Dao,

– Đúng, 16 năm về trước!

Minh ca nhất thời nghĩ không ra.

Anh đúng là nhìn Lục Tử Dương có chút quen mắt nhưng 16 năm về trước thì anh nhất thời không nghĩ ra là ai.

– Minh ca, em đến bảo lãnh chị Cẩn Dao.

Diệp Thiên đi từ xa, từ tốn gọi Minh ca.

Minh ca thấy cô đến thì hết sức vui mừng.

Anh đẩy tờ giấy trên bàn ra phía Diệp Thiên.

– Em kí vào đơn rồi đưa con nhóc này về đi.

Em ấy thật sự coi đồn cảnh sát là nhà rồi.

Mới đầu năm mà đã vi phạm pháp luật rồi!

Diệp Thiên nhìn thấy khuôn mặt phiền muộn của Minh ca liền phì cười.

Cô kí vào đơn bảo lãnh rồi để Lục Tử Dương bế Cẩn Dao ra ngoài.

Diệp Thiên tạm biệt Minh ca rồi cũng để Đường Dạ lái xe về nhà.

Đường Dạ dựa người vào vô lăng chờ, thấy Diệp Thiên đi ra liền bật dậy hóng hớt.

– Nói anh nghe lần này em ấy quậy kiểu gì?

Diệp Thiên tựa người vào ghế phụ, thở dài một hơi.

– Haiz, lần này không đòi hỏi gì.

Chỉ là ngủ luôn ở đồn mà thôi.

Đường Dạ cười đau cả bụng.

Cẩn Dao đúng là trò gì cũng làm được.

Ở trên đồn mà thản nhiên ngủ, người khác mà nghe chắc không ai thèm tin luôn.

– Đúng là lịch sử đồn cảnh sát của em ấy, chưa bao giờ là không thú vị nhỉ!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.