Trước cửa một cửa tiệm nhỏ , một chiếc xe giới hạn dừng ở đó khiến nhiều người đi qua ngó lại nhìn.
Một người đàn ông tuấn tú , ngũ quan tinh xảo bước từ chiếc xe tiến về phía cửa tiệm
* Ring ring*
– Kính chào quý khách , chào mừng quý khách đến với / Tiệm may hạnh phúc ”…..là anh.
Diệp Cẩn Dao thoáng chốc ngạc nhiên, cô ho khụ khụ vài cái quay trở lại dáng vẻ chuyên nghiệp.
– Cô còn nhớ tôi à
– Tổng tài nổi tiếng như anh tôi không nhớ mới lạ đó.
Mà anh đại giá quan lâm đến của tiệm nhỏ này của tôi là có chuyện gì ? Cửa tiệm tôi chỉ may đồ cho nữ thôi!
– Tôi tìm cô là có chuyện cần nhờ.
Hôm trước cô nói là sẽ báo ơn mà đúng không ?
– Đương nhiên~ Tôi nói thì sẽ giữ lời.
Anh muốn tôi giúp anh chuyện gì ?
– Cô làm bạn nữ đồng hành cùng tôi đến một bữa tiệc tối nay
– Để là gì ?
– Tiếp rượu thay tôi.
Cô suy nghĩ gì đó rồi nhìn anh.
– Được rồi , vậy để tôi đi thay đồ .
Cô nhún chân chào theo kiểu quý tộc phương tây rồi quay đi.
“ Dễ thương quá ”
Anh nhìn cô mà bỗng nhiên tim đập thình thịch.
Từ lúc bước vào tiệm anh đã hơi ngẩn người khi nhìn thấy cô mặc một bộ váy lolita màu đèn óng ánh và cười một nụ cười dịu dàng chào đón khách , lúc ấy anh dường như đã quên đi tất cả mọi công việc và mệt mỏi.
Anh đã hiểu vì sao cửa tiệm lại tên là / Tiệm may hạnh phúc/ , khách hàng đến đây điều tươi cười hạnh phúc như thể quên đi ngữ phiền muộn của thế giới ngoài kia vậy.
– Tôi thay đồ xong rồi đây!
Cô bước ra giữa chừng thì bị em gái kéo lại.
Diệp Thiên nghiêm túc nhìn cô.
– Chị đi cùng anh ta à!
– Đành thôi, báo ơn mà.
Diệp Cẩn Dao vừa nói vừa nhún vai tỏ ý thân bất do kỉ.
– Nhưng anh ta là ……
– Có sao đâu , chị em mình hiểu rõ nhất mà.
Chị đi đây!
Cô bước ra ngoài , vỗ vào vai Lục Tử Dương.
– Đi thôi!
Tử Dương và cô bước lên xe ô tô của anh.
– Sao anh lại chọn tôi , không phải xung quanh anh có rất nhiều thiên kim tiểu thư và ngôi sao nổi tiếng thích anh sao?
Anh nhìn cô rồi thản nhiên đáp lại.
– Cô không định báo ơn ?
– Kh….không phải!!! Tôi là loại người đó sao???
– Mà cô định mặc bộ đồ này đi dự tiệc à?!
– Uk.
Nó đẹp mà ,vừa dễ di chuyển vừa gọn gàng.
– Nó quá giản dị, Phong Lẫm lái xe đến trung tâm thương mại.
Xe phóng một mạch đến tiệm quần áo đắt nhất thành phố.
– Kính chào quý khách.
Cô nhân viên ngẩng đầu nhìn lén anh thì nhận ra anh.
Kính cẩn hỏi .
– Lục tổng , ngài cần gì ?
– Đem cho tôi những mốt quần áo nữ mới nhất ra đây.
Cô nhân viên nhìn Diệp Cẩn Dao với vẻ tò mò nhưng vẫn tỏ ra chuyên nghiệp.
– Vâng, Lục tổng.
5 phút sau, nhân viên kéo ra một móc treo đầy những bộ lễ phục tuyệt đẹp.
– Đây là những mẫu mới nhất của cửa hàng chúng tôi.
Anh nhìn cô, khuôn mặt không chút biểu cảm.
– Cô chọn đi.
– Không cần đâu , nó đắt quá!
– Vậy cô định mặt bộ quần áo này đứng bên cạnh tôi.
“ Ặc , đúng là người có tiền , mặc dù biết rõ về anh ta nhưng anh ta đâu có tiếp xúc nhiều với phụ nữ như vậy đâu ”
– Được rồi , tôi sẽ chọn.
Cô nhìn một loại đồ rồi hướng về phía một bộ váy màu đen.
– Cho tôi bộ này đi.
Cô cầm bộ lẽ phục vào phòng thay đồ.
Lục Tử Dương ngồi ngoài đợi không vội mà kéo tay áo nhìn đồng hồ.
– Thế nào , đẹp không?
Cô mặc bộ lễ phục bước ra ngoài khiến anh ngỡ ngành.
Chiếc váy đen có cổ cao ôm sát người cô để lộ ra những đường xong quyến rũ , chân váy ngắn đến đầu gối để lộ đôi chân trắng trẻo thon gọn ….
– Nhìn cô đẹp quá!
Phong Lẫm và cô nhân viên vừa nói thì bị Lục Tử Dương nhìn như muốn cho họ gặp diêm vương khiến họ ngậm chặt miệng.
– Đi thôi muộn rồi.
Đến khách sạn xxx, nơi dự tiệc.
Anh và cô bước vào khiến mọi người xôn xao.
– Cô gái bên cạch Lục tổng là ai vậy ?
-Tôi chưa thấy cô ta bao giờ…!bla bla
Một người đàn ông trung niên đi ra chào đón.
– Chào Lục tổng , đây là……
– Là bạn gái tôi!
Anh trả lời một cách tự nhiên và dứt khoát.
“ Hả ? Mình là bạn gái anh ta bao giờ vậy ”
-Chào cô…
– Tôi là Diệp Cẩn Dao.
– Chào Diệp tiểu thư.
– Chào Chu tổng.
– Cô biết ông ta à!
Anh đứng bên cạnh nói thầm vào tai cô.
coi đáp lại anh bằng khuôn mặt ngây thơ.
– Không có , chỉ là sáng nay tôi lướt web vô tình thấy được thôi à!
– Lục tổng tôi kính ngài một ly.
“ Đến lượt cô rồi đó ”
Anh ra ánh mắt ra hiệu cho cô.
Cô đắc ý nhìn lại anh.
“ Xời, cái này nhằm nhò gì , xem bổn coi nương đây ”
– Xin lỗi Chu tổng nha, tôi không thích bạn trai uống rượu nên Tử Dương nhà tôi không uống được đâu , chúng ta thay rượu bằng trà nhé , đúng không Tử Dương???
Cô vừa nói vừa quay sang Tử Dương
– Ukm , nghe theo Dao nhi tất.
“ anh ta gọi kiểu gì vậy ?”
– Vâng vâng, Lục tổng thật chiều Diệp tiểu thư nha
– Ha ha , là may mắn của tôi thôi.
Cô đáp lại.
Chu tổng gọi người phục vụ từ xa.
– Phục vụ , mang trà cho tôi
“ Quả nhiên là coi gái mình chọn , lắm chiêu trò thật nhưng không quá câu lệ ”
Từ câu nói của cô với Chu tổng những người sau đó đến mời rượu anh cũng thay bằng trà.
Một lúc sau.
– Nè , tôi muốn anh bánh ngọt nên tôi ra kia chút xíu nha.
Cô kéo anh lại gần rồi nói thầm vào tai anh khiến anh hơi đỏ mặt vì bất ngờ , trước giờ anh không cho một cô gái nào đứng quá gần mình , chính anh cũng không hiểu tại sao anh muốn tiếp xúc gần với cô như vậy.
– Uk, dù sao cô cũng làm xong nhiệm vụ rồi.
Anh nói một cách dịu dàng.
Anh vừa ngắt lời cô liền đáp lại ngay.
– Vậy tôi đi nha!
Cô nói xong liền đi nhanh về phía bàn đồ ngọt.
“ Sao anh ta nói dịu dàng vậy , không phải anh ta là kiểu tổng tài lạnh lùng sao.
Thôi quan tâm làm gì , ăn bánh quan trọng hơn”
Cô đến gần bàn bánh ngột thì độ nhiên có một vài cô gái khác vây quanh.
– Chào cô Diệp tiểu thư.
– Chào cô , Lộ Na tiểu thư.
– Thì ra cô biết tôi à, nhưng trong giới showbiz tôi chưa từng thấy cô , cô là thiên kim nhà nào vậy ?
Lục Tử Dương đứng gần đó nghe thấy câu hỏi thì nhìn cô chăm chú để xem coi có thái độ như thế nào.
– Tôi không phải thần tượng cũng không phải thiên kim nhà nào cả , tôi chỉ là chủ cửa hàng quần áo nhỏ thôi
– Thì ra chỉ là chủ tiệm quần áo nhỏ : mọi người bắt đầu thì thầm to nhỏ bàn tán
” không ngờ cô lại trả lời như vậy.
Không phải cô ấy là nữ thần tượng nổi tiếng sao , không muốn mọi người biết đến vậy à, đúng là cô gái cứng đầu”
Anh bước đến gần , kéo cô vào lòng.
– Bạn gái tôi không cần các cô phán xét.
Anh nói mà toát lên một khí thế dường như có thể gi.ết chết người.
” anh ta nói đỡ cho mình , tưởng mình là mèo hello kitty à, mà thôi mình cũng lười quan tâm ”
– Xin ….!xin lỗi Lục tổng.
Nói xong mấy coi gái đó chạy mất.
2 Tiếng trôi qua, Diệp Cẩn Dao không chút thần khí, mệt mỏi ngồi trên ghế than trời trách đất.
” Chán quá , 9 giờ rồi , muốn cày nốt bộ anime qué ”
Cô kéo áo Tử Dương
– Về được chưa?
– Cô muốn về à?
– uhm uhm
Cô vừa nó vừa gật đầu
” Dễ thương ”
– Được , vậy tôi đưa cô về
” Tình huống gì vậy ? Anh ta không phải ghét phụ nữ sao ? Mà thôi để anh ta chở về cũng hông sao vì mình cũng đâu có đi xe”
– Vậy đi thôi.
Tử Dương và Cẩn Dao vừa ra khỏi khách sạn thì gặp phải một đám côn đồ.
– Nhìn hai người cũng khá nhiều tiền đó , khôn hồn thì đưa tiền ra đây rồi để lại đứa con gái kia bọn tao sẽ thả mày đi
“ Ở đây nhiều người quá không làm gì được ”
– Anh chạy được không ?
– Cô muốn làm gì ?
– Tôi sẽ coi nó là câu trả lời!
Cô nói xong liền kéo anh chạy như bay.
– Đuổi theo bọn nó cho tao.
” Ở đây có khe hẻm nào không zị,….!có rồi ”
Cô kéo anh chạy một mạch vào khe hẻm.
– Vậy là chúng bay đến đường cùng rồi , nãy rượu mời không uống cứ muốn uống rượu phạt.
Lục Tử Dương lén nhìn sang Diệp Cẩn Dao.
” Để tôi xem cô nhóc em sẽ xử lí thế nào ”
* Pí po pí po *
Diệp Cẩn Dao thập phần bình tĩnh, hiên ngang hét lớn.
– Lúc nãy tôi đã báo cảnh sát rồi đấy, các người khôn hồn thì lên chạy trước khi cảnh sát đến đi”
Cả đám côn đồ nghe tiếng còi báo hiệu thì tin sái đầu sái cổ chạy bán sống bán chết.
– Thì ra cô hỏi tôi có chạy được không là để có thời gian báo cảnh sát à?
Cô giờ trước điện thoại ra và nở một nụ cười ranh ma.
-Chạy chỉ là kéo dài thời gian cho khớp thôi.
” cô nhóc lắm chiêu trò”
– Tôi sẽ gọi xe đến đón
– không cần đâu.
Chúng ta đi bộ về khách sạn vừa nãy cũng được mà coi như đi dạo
– Được
Anh trả lời một cách tự nhiên
“Anh đang nghe nói vậy sao? Lạ thật”
“Vừa nãy lúc cô ấy hét lên có giọng nói của ai vậy? Có liên quan gì đến ký ức đã mất của mình thì phải.
Trong ký ức ấy có một cô gái tầm 8,9 tuổi gì đó cũng hét lên là# Cháu đã báo cảnh sát rồi đấy, các chú lên chạy đi thì hơn#Giọng nói nghe giống nhau thật”
Anh vừa đi cùng cô vừa nghĩ đến kí ức mình đã mất nên không tập trung, cho đến khi cô kéo tay áo gọi anh thì anh mới tập trung lại.
– Nè , Lục tổng chúng ta vào đó chứ!
Cô vừa nói vừa chỉ vào một tiệm đồ ăn vặt nhỏ, Cô nói với giọng nói mong chờ khiến anh cứ thế đồng ý.
Anh vừa đồng ý cô liền kéo anh vào quán
– Cô chú cho cháu hai cốc trà sữa.
– có ngay!
Giọng nói bà chủ từ trong vang lên.
Bà nhanh chóng là hai cốc đồ uống Diệp Cẩn Dao order rồi đem ra.
– Của cháu đây.
– Cháu cảm ơn.Của cháu bao nhiêu ạ!
– Của cháu là xx tệ.
Cô trả tiền xong liền cầm ra cho Tử Dương.
– Nè , Uống thử đi Lục tổng, chắc ngài chưa uống bao giờ, tôi không biết ngài thích vị gì nên mua giống vị của tôi.
Lúc cô nói xong thì có 1 kí ức mơ hồ về của Tử Dương
# Nè , cái này là tôi cho anh, không biết anh thích vị gì nên tôi lấy trà sữa vị dâu giống tôi cho anh đó#
– uhm, Cô có vẻ thích nó nhỉ?
Anh nói xong cũng uống thử.
Cô cười cười.
– Đương nhiên, nó ngon mà anh không tự vậy sao Lục tổng?
-Cứ gọi tôi là Tử Dương.
– Được!
Cô trả lời ngay lập tức.
“Cái tình huống manga gì vậy trời”
-Lúc trước anh cứu tôi, tôi đã báo ơn rồi.
Vừa nãy tôi cứu anh nên sau này anh nhớ trả ơn tôi nha!
” Đúng là không biết sợ lại dám đòi hỏi với mình”
“hử, đã muộn vậy rồi à, về khách sạn thì mất thời gian như vậy sẽ không được ngủ chắc phải thuê khách sạn gần đây quá”
– Muộn rồi cô có thể đến ở tạm nhà tôi mai rồi về.
– Được , vậy cảm ơn anh trước nha
“Ở tạm cũng được dù sao anh ta cũng ở một mình và anh ta cũng rất ghét phụ nữ nữa mà”
Chiếc xe ô tô đỗ trước mặt hai người từ bao giờ không biết.
Hai người cùng lên ô tô rồi tiến về phía nhà anh ta.
Rất nhanh trong nháy mắt một căn nhà to,rộng đậm chất của giới thượng lưu đã ở trước mắt.
-Đây là nhà anh?
Lục Tử Dương ừ một tiếng ngoài ra chả nói gì thêm.
Hai người bước vào trong, vừa mở cửa thì có khoảng năm , sáu người hầu đứng đợi sẵn
– Thiếu gia đã về!
Quản gia ngẩng đầu vừa hay liền nhìn thấy Cẩn Dao.
“Thiếu gia trước giờ không tiếp xúc với phụ nữ, vậy mà lại dẫn cô gái này về nhà, có vẻ cô ấy sẽ là nữ chủ nhân của căn nhà này phải báo cho phu nhân tin này mới được”
– Tiểu thư là???
Ông quản gia nói cẩn thận như có ý thăm dò.
– Cháu là Diệp Cẩn Dao.
Là bạn của Lục tổng.
Bởi vì lí do cá nhân nên đến đây ngủ tạm một đêm.
Cô trả lời một cách kính trọng nhưng rất tự nhiên.
Người quản gia tỷ mỉ quan sát.
Bạn?? Trước giờ thiếu gia nhà ông chưa từng đưa người bạn nào về nhà riêng.
“Cô gái này có vẻ tốt bụng, phu nhân sẽ thích lắm đây”
Lục Tử Dương nhíu mày khó chịu.
-Quản gia, ông đưa cô ấy lên phòng dành cho khách đi.
-Vâng, thưa thiếu gia.
Ông đáp lại Tử Dương ,xong liền quay đầu về phía Cẩn Dao.
Nhìn cô với ánh mắt nhân từ, khuôn mặt phúc hậu.
-Diệp Tiểu thư ,mời đi bên này.
– Bác cứ gọi cháu là Cẩn Dao là được.
“Cũng lễ phép đó”
Ông quản gia nhìn cô với vẻ hài lòng.