Manh Thê Phúc Hắc

Chương 12: 12: Đi Chơi Nào



Vườn cây của biệt thự Lục Bảo chìm trong ánh đỏ vàng huyền ảo của hoàng hôn.

Cẩn Dao bỗng trở lên mảnh mai bé bỏng, cô như một cô tiểu thư trong các lâu đài xưa.

Cô như được tô điểm thêm nét xinh đẹp trong bộ váy xoè màu xanh dương,cùng chiếc áo khoác lông trắng mềm mại.

Cô ngời trên chiếc xích đu nghĩ vẩn vơ gì đó rồi cười ngây ngốc.

Chiếc xích đu đó mới được làm vài hôm sau khi Tử Dương nhớ lại kí ức.

Anh cho người làm nó theo sở thích hồi nhỏ của cô.

Một chiếc xích đu có ghế bằng bông mềm , đặt dưới mái vòng hoa hồng xanh của sự kì tích.

Cẩn Dao tìm nhanh trong danh bạ tên của Tử Dương.

Bên kia đầu dây vừa nghe máy cô đã không dấu nổi tâm trạng háo hức của mình.

– Tử Dương, mấy ngày nữa anh có rảnh không?

Anh khó hiểu đáp lại cô.

– Em muốn làm gì à?

Cô tươi cười đáp lại anh.

– Em muốn sang Nhật Bản chơi.

Nếu anh bận thì thôi.

Ở câu sau cô hạ thấp giọng xuống, nghiêng đầu qua một bên.

Tử Dương cũng nhận ra vẻ thất vọng của cô ở câu sau.

Vì anh vẫn nhớ hồi bé lúc ở cùng cô , cũng có lúc cô muốn được đi chơi nhưng anh lại đang bận giúp ba cô nên không đi được , cô cũng có giọng điệu y chang bây giờ.

– Anh không bận.

Chúng ta cùng đi, coi như đi hưởng tuần trăng mật.

Phong Lẫm nghe thấy lời anh nói như sét đánh ngang tai.

Anh còn một hợp đồng quan trọng nữa cần kí vào vài ngày nữa mà bây giờ anh lại nói không bận.

Phong Lẫm ngạc nhiên đến há hốc mồm, phải là vô cùng ngạc nhiên.

Boss trước kia của anh , lúc làm việc không có gì có thể khiến anh mất tập trung , dù có là phu nhân gọi , vậy mà bây giờ lại nghe điện thoại riêng lúc làm việc, còn vì thiếu phu nhân mà nói là không bận trong khi còn mấy hợp đồng cần anh kí.

Tử Dương vừa kết thúc cuộc, Phong Lẫm dè dặt hỏi anh.

– Boss còn…!còn hợp đồng với DW thì sao??

Đôi mày rậm của anh hơi nhíu lại, tay gõ gõ bàn.

– Nói họ chuyển địa điểm kí hợp đồng đến Nhật Bản.

Phong Lẫm không tin được vào mắt mình.

Đây là câu mà boss sẽ nói sao, boss vì tiểu kiều thê của mình làm đến mức độ này luôn.

Đã định sẵn là sẽ kia hợp đồng ở khách sạn lớn nhất thành phố từ mấy tuần trước rồi mà nói đổi là đổi.

Tử Dương nhìn đồng hồ cũng hơn sáu giờ rồi, anh giao hết công việc cho Phong Lẫm rồi ra về.

Phong Lẫm cũng khổ quá mà, từ lúc boss của hắn có thiếu phu nhân thù ngày nào cũng về sớm, để lại hắn tăng ca đến mãi muộn mới được về.

Nhưng hắn đâu dám than vãn.

Tử Dương vừa lái chiếc xe Bugatti La Voiture Noire với giá 18,7 triệu USD về đến cửa Lục Bảo , liền thấy Cẩn Dao đang cãi nhau với Âu Dương Vương.

Cẩn Dao vừa nhìn anh bước đến gần liền chạy vọt nhảy lên người anh.

Tuy có chút ngạc nhiên với hành động của cô nhưng anh vẫn giữ được cô.

Cẩn Dao tỏ vẻ ấm ức, thiệt thòi.

– Tử Dương! Hắn bảo em mập, còn bảo em là cọp cái.

Âu Dương Vương nghe vậy tí thì tức đến hộc máu.

Hắn không ngờ cô còn có chiêu này.

– Cậu nghe mình giải thích.

Là cô ta đánh mình trước.

Cẩn Dao dụi má sát vào má anh , giọng nói ấm ức.

– Không , không phải em.

Là tại anh ta đó , em đang ăn bánh kem thì anh ta đi qua bảo em là đã mập còn ăn nhiều.

Âu Dương Vương dù có giải thích thế nào thì nhận lại cũng chỉ là ánh mắt chết chóc của Lục Tử Dương.

Tử Dương vỗ vỗ lưng cô, ân cần an ủi.

– Dao Dao không mập, Dao Dao lúc nào cũng đẹp hết.

Từ lúc Cẩn Dao cho anh một cơ hội , cô đã hoàn toàn buông lỏng sự trưởng thành mà bản thân hay thể hiện mà thay vào đó là tính cách y như hồi bé khi mới quen anh.

Một cô gái hoạt bát, đáng yêu, đôi lúc trưởng thành, không nói lý lẽ , bướng bỉnh vô đối và hay bày trò.

Sự khác biệt duy nhất cũng chỉ có dáng vẻ của cô, cô bây giờ có khuôn mặt đáng yêu nhưng không thiếu phần xinh đẹp, cơ thể gợi cảm , quyến rũ.

Cô không quên điều mag mình định nói với Tử Dương, cô nhìn anh rồi nở nụ cười dịu dàng , toả nắng.

– Tử Dương mai chúng ta xuất phát đến Nhật Bản luôn được không? Em muốn xem tuyết đầu mùa? Em đã xin phép ba mẹ em rồi.

Anh bất lực trước vẻ ham chơi của cô.

Anh sờ tay lên má cô.

Bàn tay to lớn ấy sờ vào khuôn mặt lạnh lẽo vì ngồi ngoài trời đông .

– Được rồi, nghe em hết.

Ánh mắt anh đầy nuông chiều nhìn cô.

Âu Dương Vương mà còn đứng đây nữa chắc bội thực cẩu lương mà chết quá.

Hắn không cãi lại được sự vô lý của hai người này, một người thì không nói lý lẽ , một người thì vợ hát chồng khen hay.

Hắn chỉ đành bỏ đi.

Cẩn Dao nhảy xuống khỏi người Tử Dương, khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc dẫn anh vào nhà.

Tử Dương không biết tại sao cô lại vui đến vậy.

Sáng hôm sau, cô dậy rất sớm làm Tử Dương bất ngờ, vì bình thường cô đều dậy sau anh.

– Tử Dương chúng ta đi thôi.

– Ngoài tuyết đầu mùa ra , còn chuyện gì khiến vui nữa sao?

Cẩn Dao tỏ ra vẻ thần thần bí bí.

– Bí mật! Khi nào đến lúc em sẽ cho anh biết.

Cô tỏ ra thần bí khiến anh có chút tò mò.

Anh muốn biết chuyện gì có thể khiến cô nhóc nghịch ngợm như cô vui đến vậy.

Trên thương trường bao nhiêu năm qua , anh có thể nhìn thấu được nội tâm người khác , duy chỉ có cô là anh không thể nhìn ra cô đang nghĩ gì.

Anh đứng ngẩn ra một lúc đến khi cô hua hua tay trước mặt, anh mới hoàn hồn.

– Chúng ta ra sân bay thôi.

Nếu không sẽ không kịp chuyến bay mất.

– Không cần phải vội.

Nhà chúng ta có trực thăng riêng.

Nghe mấy chữ trực thăng riêng kia của anh , mắt cô sáng rực lên.

-Có thể cho em xem không?

– Được.

Anh dẫn cô lên sân thượng, vừa lên đập vào mắt cô là chiếc trực thăng Bell 525 Relentless, một trong những chiếc trực thăng đắt nhất thế giới.

– Em muốn xem bên trong!

– Của anh cũng là của em , em muốn làm gì cũng được.

Quả nhiên anh vẫn là anh trai nhỏ của cô, dù không thể hiện cảm xúc nhiều nhưng vẫn luôn chiều theo ý cô.

Cô bước vào trong, thiết kế nội thất vô cùng sang trọng và đẳng cấp.

Bộ salon có thể thay đổi tuỳ ý , thiết kế thủ công chất liệu da của Ý kết hợp với gỗ.

Nhìn thôi cũng đủ thấy độ sang chảnh của chiếc trực thăng hơn trăm tỷ này.

Không chỉ có vậy, chiếc trực thăng còn lắp đặt hệ thống lò sưởi , điều hoà không khí, dàn âm thanh high-end, ngăn để rượu….!Nói chung giới nhà giàu cần gì chiếc trực thăng cũng đáp ứng được hết.

– Em muốn đi bằng trực thăng không?

Cô đang trầm trồ trước vẻ đẹp của chiếc trực thăng , nghe được câu hỏi của anh liền gật đầu lia lịa đồng ý mà quên mất rằng mình đã đặt hai chiếc vé máy khoang hạng nhất , bằng cả một buổi concert của mình vì sợ anh không đi quen khoang hạng thường.

Thấy cô đồng ý, anh cho phi công đến kéo theo hành lý của anh và cô.

Lúc trực thăng khởi hành được một lúc , cô bất chợt nhớ đến điều gì đó, bỗng đứng bật dậy.

– Chết rồi còn hai tấm vé máy bay nữa.

Tiền của cả buổi conc….

Cô vội lấy tay che miệng lại.

Đau lòng ngồi xuống.

Ôi tiền mồ hôi nước mắt của cô cứ thế không cánh mà bay.

Anh nhìn vẻ tiếc nuối của của cô, thật sự thấy cô rất đáng yêu.

Anh nhẹ nhành vuốt má cô.

– Không sao, chẳng lẽ anh không nuôi nổi em.

– Nhưng để không nó thì cứ sao sao ý.

– Không sao cả.

Sáng nay em dậy sớm nên giờ chợp mắt chút đi.

Cô ngoan ngoãn nghe lời anh, chỉnh ghế ngả về phía sau.

Anh nhẹ nhàng đắp chăn cho cô.

Khi cô tỉnh dậy cũng thì đã đến nơi.

Trước mặt cô là thành phố Tokyo lấp lánh ánh đèn neon dưới trời đêm.

Vẻ phồn hoa hào nhoáng , các toà nhà cao chọc trời, màn hình lớn khắp nơi.

Các cửa hàng tiện lợi nối tiếp nhau.

– Oa , đẹp quá đi.

Chúng ta đến khách sạn cất đồ đã, sau đó đi dạo phố được không?

– Được rồi.

Cô dẫn anh đi một đoạn , dừng lại trước một nhà trọ truyền thống.

Đứng trước cửa, cô mở vali ra tìm thứ gì đó, cô đeo nó lên tóc, nó là một chiếc kẹp tóc nhỏ hình cánh chim.

Tử Dương không hiểu tại sao cô lại đeo nó khi bước vào nhà trọ.

– Được rồi ! Mình vào thôi.

Cẩn Dao bước đến chỗ lễ tân, nhẹ nhàng chào hỏi.

– Halo, tôi đến để nhận phòng.

Lễ tân đứng hình trước vẻ đẹp của Tử Dương, nhưng vẫn lễ phép đáp lại.

– Cho hỏi cô là….

– Tôi là Diệp Cẩn Dao , người đặt phòng qua mạng.

Lễ tân bối rối như thể có chuyện gì đó đã xảy ra.

– Vậy…!vậy cho hỏi hai người là gì của nhau.

– Anh ấy là chồng tôi.

Cẩn Dao trả lời không hề lưỡng lự.

Nghe được câu trả lời của Cẩn Dao , cô tiếp viên thở phào nhẹ nhõm.

– Thật ra chúng tôi chỉ còn một phòng nên hai người ở chung được không? Thật ra nhân viên đó mới đi làm nên không kiểm kĩ mới dẫn đến sơ xuất.

Chúng tôi sẽ giảm một nửa giá phòng cho cô coi như đền bù được không.

– Được thôi , tôi không làm khó các cô đâu.

Nói vậy chứ , trong lòng cô bây giờ hơi dối vì tuy ở nhà có ở chung phòng nhưng bây giờ đang ở Nhật nên cô thấy nó cứ sao sao ấy.

– Vậy để tôi đưa hai người đến nơi nghỉ.

– Cảm ơn!

Cẩn Dao kéo Tử Dương đi cùng.

Sau khi cất đồ xong, cô lôi trong vali ra một cặp đồ kimono đôi.

– Cho anh này, đi thay đi.

Hai người sau khi thay đồ kimono vào thật sự rất đẹp.

Một người yêu kiều duyên dáng trong bộ kimono hồng nhạt với những đường hoa văn tinh tế.

Một người tuy vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn không thể che giấu đi vẻ đẹp yêu nghiệt của bản thân.

Hai người nhìn nhau ngẩn người một lúc.

Tử Dương cất giọng trầm thấp của mình, trong giọng điệu mang theo chút ghen tuông.

– Em có thể thay đồ khác không?

– Tại sao ? Không đẹp sao?

Anh tiến về phía cô, nhẹ nhàng hôn môi cô.

– Không phải không đẹp mà là quá đẹp.

Không muốn cho người khác nhìn thấy.

Lời này cũng mật ngọt quá đi.

Đối với người bình thường thì đó là một lời nói vô cùng bình thương của bạn trai, nhưng với cô đây chính là lời nói còn ngọt hơn cả mật ong.

Vì đó là lời nói của người cô đã chờ đợi suốt bao nhiêu năm.

– Không được đâu.

Em muốn mặc đồ đôi với anh.

– Không nói nữa , đi thôi đi thôi.

Cẩn Dao kéo anh đi một mạch.

Ra đến ngoài cửa mọi ánh mắt đều hướng về hai người.

Mọi người đều trầm trồ bàn tán về sắc đẹp của hai người.

Là người nước ngoài nhưng mặc kimono nhìn còn đẹp hơn cả người Nhật.

Cẩn Dao không quan tâm mấy ánh nhìn đó , mà kéo anh đi luôn.

Cô kéo anh đi hết quán trò chơi này đến trò chơi khác.

Mua đủ mọi loại đồ chơi, đồ ăn vặt.

Cuối cùng hai người dừng chân tại một quán ramen nhỏ.

Trời lạnh này ăn ramen thật sự rất thích.

– Tử Dương, hôm nay vui quá đi.

Quả nhiên dù bao nhiêu tuổi thì cùng chơi với anh thật sự rất thích.

Anh nhìn cô , ánh mắt đầy sự nuông chiều.

Cả thế giới này người khiến anh dao động cũng chỉ có cô.

– Em thích là được.

Cô cười cười , đưa bàn tay giơ lên lần lượt từng số “520-1314”.

Anh nhìn cô âu yếm, giơ tay đáp lại cô “04527-1314”.

Quả nhiên những con số đó thật sự rất đáng yêu.

– Ông chủ ơi! Cho cháu tính tiền.

– Cháu bé đáng yêu, của cháu hết 1780 yên.

Chú lấy cháu 1700 yên.

– Cháu cảm ơn , của chú đây ạ.

Hai người rời quán , vui vẻ đi dạo trên con đường dẫn về nhà trọ.

Đang đi bỗng điện thoại của Cẩn Dao gieo lên.

Cô sờ sờ lên chiếc kẹp tóc rồi mới nghe máy.

Không biết đầu dây bên kia nói gì mà cô đột nhiên trở lên nghiêm túc.

Khi kết thúc cuộc nói chuyện, Tử Dương nhìn cô đầy lo lắng.

– Có chuyện gì xảy ra sao?

Cô vứt bỏ biểu cảm nghiêm túc kia sang , trở lại khuôn mặt tươi cười nhưng nụ cười bây giờ của cô có chút hơi gượng gạo.

– Không có gì đâu.

Là Diệp Thiên gọi thôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.