Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 81: Khuynh Quốc Khuynh Thành Điêu Thuyền



“Lui binh? Lui binh cái rắm!” Viên Thuật là người đầu tiên kêu lên. Bản tính của nữ nhân vốn luôn đố kị, tuy không đến mức ghen ghét sắc đẹp của tất cả các nữ nhân trong thiên hạ, nhưng đối với thiên hạ đệ nhất mỹ nữ thì tất nhiên là không vừa mắt rồi.

Viên Thuật hét lớn: “Đám binh sĩ các ngươi đứng ngốc ở đó làm gì? Chỉ nhìn thấy một nữ nhân đã chùn bước? Cẩn thận ta giết sạch cả nhà các ngươi bây giờ.”

Viên Thiệu nhờ tiếng hét của Viên Thuật mà tỉnh táo lại, nàng vộ vàng ra lệnh: “Nổi trống, tiến quân!”

Không cần quan tâm ngươi là Điêu Thuyền hay là ai đi nữa, Viên Thiệu vung đại kỳ trên tay lên: “Toàn bộ liên minh quân tổng tiến công. Đem Lữ Bố, Điêu Thuyền đều đạp thành thịt vụn cho ta!”

Sau một tiếng hô đồng thanh “Tuân lệnh!”, bốn mươi ba vạn đại quân tiếp tục tiến về phía trước. Từ mười tám cửa trại vô số binh sĩ ăn mặc đủ các kiểu áo giáp khác nhau chen chúc xông ra.

Bạch mã nghĩa quân của Công Tôn Toản, thiết kỵ Tây Lương của Mã Đằng, đại kích sĩ, tiên đăng tử sĩ của Viên Thiệu, tinh binh Đan Dương của Đào Khiêm…Vô số cường binh dưới sự thống lĩnh của đại tướng từ trong doanh trại vọt ra, tiếng hò hét chấn động cả bầu trời.

Ánh sáng của ngự binh kỹ chiếu rọi khắp nơi. Công Tôn Toản đã phóng ra “Bạch mã” màu lam, Mã Đằng phóng ra “Tây lương” lam sắc, Tào Báo đã phóng ra “Đan Dương” màu đỏ, Khúc Nghĩa phát động “Tiên đăng” màu lam… Áng sáng màu xanh lam và màu đỏ tỏa ra vạn trượng, còn xanh hơn màu xanh của bầu trời. Ánh sáng bao trùm lên bốn mươi ba vạn đại quân khiến trông họ như một mảng mây rực rỡ bồng bềnh trôi đi.

Tào Tháo đứng trên đài cao phóng ra “Kiêu hùng” khiến cho đại quân vốn được bao phủ bởi ánh sáng xanh đỏ lại được dát thêm một tầng kim quang nhàn nhạt nữa.

Đội quân này có lẽ khắp thiên hạ không ai địch nổi!

Không đúng! Có người có thể địch được!

Trên thế giới này có một người có thể một mình ngăn chặn trăm vạn đại quân. Nàng tên là Điêu Thuyền!

Nhìn thấy liên minh quân của mười tám lộ chư hầu xông tới, Điêu Thuyền mỉm cười leo lên nóc cỗ kiệu. Nàng đứng trên cao, dải khăn lụa đón gió tung bay quanh thân thể. Cảnh tượng đẹp không bút nào tả xiết.

Điêu Thuyền vươn hai tay ra. Hai cây quạt nhỏ thêu hoa xuất hiện ở trong tay của nàng. Hai cây quạt nhỏ này đều có màu hồng phấn, thêu ở trên đó là hoa mẫu đơn màu đỏ thẫm. Điêu Thuyền nhẹ nhàng vung quạt lên, thân thể như mây trôi nước chảy bắt đầu nhảy múa.

Những tia sáng màu ám kim từ người của nàng phóng lên cao, nhưng trên người nàng không hề có đấu khí. Luồng sáng màu ám kim này mang một vẻ du dương rung động lòng người, dường như có một khúc ca tao nhã đang được tấu lên trong không trung.

Đây là võ tướng kỹ gì? Tôn Vũ kinh hãi. Ở trong thế giới kia của ta, Điêu Thuyền cũng không phải là chiến tướng. Tại sao trên người nàng lại tỏa ra quang mang màu ám kim được? Ta có dự cảm không tốt.

Lúc này Tôn Vũ đã đưa Quan Vũ Trương Phi chạy tới bên cạnh Lưu Bị đang đứng ở mặt bên chiến trường.

Quan Vũ hiếu kỳ nhìn thoáng qua Điêu Thuyền ở phía xa, hừ hừ nói: “Lại một người cấp ám kim nữa, không biết lại là cái loại võ tướng kỹ không đứng đắn nào đây? Chỉ là một tên Hoa Hùng đã phiền toái thế rồi, bây giờ lại có thêm một Điêu Thuyền nữa. Chỉ tại Tam muội làm ta vướng víu chân tay, nếu không ta đã sớm đánh bại Hoa Hùng rồi.”

Trương Phi lập tức kháng nghị nói: “Rõ ràng là do râu của nhị tỷ quá dài làm cản trở tầm mắt của muội, không thì làm sao muội có thể thua ở dưới tay của Hoa Hùng được.”

Lưu Bị mỉm cười vỗ vỗ đầu hai người, nói: “Người kia không phải là Hoa Hùng, là Lữ Bố! Mau xuống khỏi lưng ngựa của Tôn tiên sinh đi. Ba người cưỡi một con lỡ đè chết ngựa của người ta thì sao?”

Quan Vũ và Trương Phi rất nghe lời nàng, liền xuống ngựa. Quan Vũ nhìn về phái chiến trường nói: “Đại tỷ, nếu như bốn mươi ba vạn đại quân vẫn đánh không thắng, vậy thì chỉ còn cách sử dụng võ tướng kỹ của tỷ rồi.”

Trương Phi hoảng sợ, vội vàng nói: “Không được! Trên đời này ta sợ nhất là võ tướng kỹ của đại tỷ, ngàn vạn lần không nên dùng. Đánh không thắng cũng không sao, chúng ta không đánh được có thể bỏ chạy. Nếu đại tỷ dùng võ tướng kỹ, ta liền… ta liền không thể chịu đựng được.”

Tôn Vũ nghe các nàng nói chuyện, bệnh hiếu kỳ lại nổi lên. Hắn nhịn không được hỏi: “Lưu cô nương, rốt cuộc cô có võ tướng kỹ gì vậy? Quan Vũ Trương Phi đều đánh không lại Lữ Bố, võ tướng kỹ của ngươi có thể đánh lại không?”

Lúc này ánh sáng ám kim trên người Điêu Thuyền đã cực kỳ rực rỡ. Một hàng chữ lớn màu ám kim xuất hiện ở trên đỉnh đầu của nàng — “Khuynh đảo chúng sinh” .

Thân thể của nàng bắt đầu chuyển động. Bộ áo bào xinh đẹp của nàng xoay trong gió tạo thành những vòng tròn tuyệt đẹp. Hai cây quạt nhỏ vẽ lên không trung thành một chuỗi tàn ảnh màu hồng phấn. Cây quạt vung về phía trước, ánh sáng màu ám kim đột nhiên bắn ra, chiếu lên từng đôi mắt của binh sĩ liên minh quân.

Điêu Thuyền khẽ cười nói: “Ngã!”

Theo tiếng “Ngã” của nàng, binh sĩ của liên minh quân đột nhiên cảm thấy hai chân mình trở nên mềm nhũn. Bốn mươi ba vạn đại quân đều đồng loạt ngã xuống. Động tác ngã xuống đất này bỏi vì quá mức ngay ngắn nên âm thanh phát ra cũng chỉ có hai tiếng “Rầm rầm”, “Rầm rầm”. Một tiếng là âm thanh bộ binh ngã xuống, tiếng thứ hai là âm thanh kỵ binh ngã xuống đất… Bởi vì kỵ binh ở vị trí cao hơn nên thời gian họ từ trên lưng ngựa ngã xuống cũng dài hơn.

Binh sĩ ngã xuống đất thật ra cũng không bị thương, chỉ cảm thấy chiến ý giảm sút, trong lòng không nảy sinh ra nổi sát ý. Ngay cả dũng khí cầm đao bọn họ cũng không có, toàn thân đắm chìm trong một loại cảm giác yếu ớt. Dường như có âm thanh của đàn sáo đang vờn quanh tai họ, có cửu thiên tiên nữ bay qua trước mặt họ. Nhân gian thắng cảnh nhiều không kể xiết, mọi người chỉ muốn nằm ở trong cảm giác ôn nhu này đến cuối đời, làm gì có ai muốn động đao động thương nữa?

Bốn mươi ba vạn đại quân nghiêng ngả ngã xuống đất, đại quân của liên minh quân lập tức tan rã!

Khuynh đảo chúng sinh! Tác dụng của võ tướng kỹ này giống như tên của nó. Bốn mươi ba vạn đại quân có đáng kể gì trong toàn bộ chúng sinh?

Yên tĩnh! Yên tĩnh tuyệt đối!

Tất cả mọi người có mặt tại đây, kể cả Tôn Vũ, đều kinh sợ đến ngây người!

Đây là uy lực gì? Chỉ một tiếng quát nhẹ mà bốn mươi ba vạn người đã ngã xuống đất. Đây còn là người sao?

Điêu Thuyền thu quạt về, khẽ thở dài: “Các ngươi lui binh đi!”

Trong doanh trại liên minh quân, Viên Thuật bị một chiêu “Khuynh đảo chúng cinh” của Điêu Thuyền dọa sợ tới mức toàn thân phát run, hai hàm răng đập vào nhau cạch cạch. Nàng lẩm bẩm nói: “Đánh không lại rồi… Chúng ta đánh không lại quái vật như vậy… Lui binh thôi.”

Viên Thiệu cũng cảm thấy hai tay mình run rẩy, nàng lẩm bẩm: “Không có khả năng như vậy. Thế gian không thể có thần kỹ bậc này… Điền Phong đâu? Điền Phong mau ra đây, mau tới phá quân sư kỹ của Điêu Thuyền!”

Ở sau lưng Viên Thiệu vang lên thanh âm trầm thấp của Điền Phong: “Chủ công, ta không phá được. Nàng sử dụng không phải quân sư kỹ mà là võ tướng kỹ thuộc tâm linh khống chế hệ.”

Không phá được?

Toàn bộ mười tám lộ chưa hầu đều xuất hiện thoái ý.

Viên Thiệu cắn răng, phải đánh chiêng thu binh! Nàng không dám là đối đầu với loại yêu quái như Điêu Thuyền.

Lúc này Tôn Vũ đứng ở một bên quan chiến cũng rất sốt ruột. Nhuyễn muội tử đâu rồi? Vừa rồi nhuyễn muội tử phóng ra “Bạch mã” đứng ở giữa bạch mã nghĩa quân, liệu nàng có bị “Khuynh đảo chúng sinh” đẩy ngã xuống đất không?

Tôn Vũ tập trung nhìn vào. Hắn thở phào nhẹ nhõm. Nhuyễn muội tử Công Tôn Toản vẫn còn cưỡi trên lưng ngựa, chỉ là đan thừ người ra. Nàng bị cảnh tượng bốn mươi ba vạn đại quân ở xung quanh đồng loạt ngã xuống đất làm cho hoảng sợ, còn chưa kịp hồi phục tinh thần.

Tôn Vũ nhìn kỹ lại. Không riêng gì Công Tôn Toản vẫn ngồi trên lưng ngựa, mấy đại tướng Mã Đằng, Tào Báo, Khúc Nghĩa sử dụng ngự binh kỹ đứng trong trận này cũng không ngã ngựa, chỉ có điều họ đều trở nên ngây dại giống như Công Tôn Toản.

“Ta hiểu rồi!” Tôn Vũ vỗ tay kêu lên: “Võ tướng kỹ của Điêu Thuyền chỉ có thể nhằm vào nam nhân, không có hiệu quả đối với nữ nhân! Nói cách khác, chỉ nhằm vào binh sĩ, đối với võ tướng không có tác dụng… Ặc… nhưng hình nó có tác dụng với ta, bởi vì ta là nam nhân.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.