Manh Nương Tam Quốc Diễn Nghĩa

Chương 67: Tôn Tầm Chân Kỹ Kinh Tứ Tòa



Sáng hôm sau, Tôn Vũ dậy thật sớm.

Hắn dùng một tấm vải rách làm khăn rửa mặt. Đang lau mặt thì đột nhiên nghe lính liên lạc chạy tới báo lại: “Tướng quân, không tốt rồi. Hoa Hùng dẫn binh đến trước trại mắng chửi liên minh quân, nói quân ta không có dũng sĩ, tất cả đều là một đám tôm binh tướng tép… Minh chủ Viên Thiệu giận dữ. Nàng đang điều binh khiển tướng ra trại nghênh chiến.”

Ta ngất! Viên Thiệu này phải an quả đắng rồi. Tôn Vũ thờ ơ ném khăn rửa mặt đi, cười nói: “Chúng ta ra xem trò vui.”

Đi tới trước trại, Công Tôn Toản cũng đã mặc giáp trụ đứng đó. Hai người liếc nhau mỉm cười, cùng đi về phía đại doanh liên minh quân.

Lúc này Hoa Hùng đang ở ngoài trại kêu gào. Viên Thiệu trong lòng phiền não, bây giờ không ra không được. Nàng cao giọng nói: “Ai dám đi ứng chiến?”

Một bác gái cao lớn thô kệch từ phía sau Viên Thuật bước ra, là kiêu tướng Du Thiệp. Nàng nói: “Tiểu tướng nguyện đi.”

Thái Thú Hàn Phức cũng nói: “Theo tướng quân Tôn Kiên, Hoa Hùng là một võ tướng cao cấp từ lam sắc chuyển sang kim sắc. Tướng quân Du Thiệp khó có thể thắng được. Ta có thượng tướng Phan Phượng. Hãy để Phan Phượng và Du Thiệp cùng xuất chiến đối phó với Hoa Hùng.”

Viên thiệu vui mừng, vội vàng nói: “Mau mời nhị vị tướng quân xuất trận nghênh địch.”

Phan Phượng dùng một thanh đại phủ, thần lực kinh người. Nàng và Du Thiệp nhận lệnh, cùng lên ngựa xuất trận. Hai người phóng võ tướng kỹ ra. Võ tướng kỹ của Du Thiệp là “Thương tướng” hồng sắc, rõ ràng một cái đệm thịt. Phan Phượng là “Phủ tướng” lam sắc, thoạt nhìn còn có chút bản lĩnh.

Có điều kép phụ muôn đời cũng chỉ là kép phụ. Tôn Vũ và Công Tôn Toản mới vừa đi vào đại trướng đã nghe lính liên lạc báo lại: “Không tốt rồi! Hai vị tướng quân Du Thiệp và Phan Phượng hai đánh một cũng không địch lại. Không đến mười hiệp cả hai đã bị Hoa Hùng chém rơi xuống ngựa.”

Tôn Vũ nghe vậy trong lòng cười thầm: Một đám ngốc! Mẫu tinh tinh Hoa Hùng rõ ràng là võ tướng kim sắc. Các ngươi còn phái đám tướng tôm tép này đi ra làm gì? Việc này không phải là tặng công cho địch hay sao?

Theo “Tam quốc diễn nghĩa”, lúc này hẳn là Quan nhị gia đứng ra rồi. Nhưng Quan nhị tỷ rất không đáng tin trong thế giới này không biết chạy đi đâu rồi. Tôn Vũ đành phải thở dài một tiếng nói: “Tiểu tướng nguyện đi trảm đầu Hoa Hùng mang về.”

“Ngươi?” Các tướng quân trong doanh trướng quay lại nhìn. Một người nam nhân nói ra lời này, mặt mọi người đều toát ra vẻ không tin được.

Những người không biết Tôn Vũ đều nghĩ: nam nhân đều không thể sử dụng võ tướng kỹ. Có phải ngươi muốn đi chịu chết hay không?

Những người biết Tôn Vũ lại nghĩ: võ tướng kĩ của hắn là hồng sắc. Làm sao là đối thủ của Hoa Hùng được?

Viên Thuật quát to: “Tên nam nhân kia, ngươi là đang cười nhạo chúng ta không có đại tướng hay sao? Ngang nhiên dám chạy đến đây nói bậy nói bạ, cẩn thận ta gọi người dùng loạn côn đánh chết ngươi.”

Tào Tháo ở bên cạnh nhấp nháy mắt. Hì hì, thời điểm nổi bật đã đến rồi. Nàng đi ra giữa trướng, cười nói: “Viên công bớt giận. Người này này đã từng đánh bại Thiên công tướng quân Trương Giác, vài ngày trước lại cứu tướng quân Tôn Kiên ở dưới đao Hoa Hùng trở về, không phải người thường. Nếu hắn đã nói có thể trảm Hoa Hùng, chi bằng nghe xem hắn nói gì đã.”

Tôn Vũ liếc mắt cảm tạ Tào Tháo, tiếp tục nói: “Chỉ một mình ta thì không được. Ta muốn mời Giang Đông chi hổ Tôn Kiên tướng quân cùng ta ra ngoài nghênh địch.Vậy nhất định có thể đánh bại Hoa Hùng.”

Tôn Kiên bước ra. Nàng rất có thiện cảm với Tôn Vũ, còn dự định mang hắn về Giang Đông, vì vậy trầm giọng nói: “Tôn Vũ tướng quân, lần trước hai người chúng ta còn có thêm Trình Phổ cũng không thể đánh thắng Hoa Hùng được. Lần này chúng ta lại xuất chiến thì có tác dụng gì?”

Tôn Vũ biết muốn thuyết phục mọi người phải lộ ra chút bản lĩnh.

Hắn mỉm cười, trên người tỏa ra lam quang, hai chữ “Phụ tá” nhảy lên trên đỉnh đầu. Hắn cười nói: “Tối hôm qua tiểu tướng lĩnh ngộ một loại võ tướng kỹ mới. Có kỹ năng này kết hợp với uy phong của tướng quân Tôn Kiên nhất định có thể đánh bại Hoa Hùng.”

Chư hầu trong doanh trướng đều tò mò nhìn Tôn Vũ. Ồ? Nam nhân này có thể phóng xuất võ tướng kỹ, hơn nữa còn là võ tướng kỹ cao cấp lam sắc. Nhưng “Phụ tá” là có ý gì?

Tôn Vũ nhẹ nhàng vung tay lên. Hai chữ “Phụ tá” trên đỉnh đầu hắn từ từ bay về phía Tôn Kiên. Chư hầu trong trướng thấy cảnh này đều ngây người. Chữ võ tướng kỹ còn có thể bay đi? Quá khác thường rồi!

Hai chữ “Phụ tá” bay lên trên đỉnh đầu Tôn Kiên, NM01 liền chui vào trong cơ thể Tôn Kiên. Chỉ chớp mắt sau, Tôn Kiên cảm giác được cả người mình tràn ngập sức mạnh, thân nhẹ như yến, sức lực vô cùng.

“A?” Tôn Kiên ngạc nhiên nói: “Cái này là… Ngự tướng kỹ! Loại hình một người.”

“Không sai, là ngự tướng kỹ hỗ trợ một người.” Tôn Vũ kiêu ngạo nói: “Mời Tôn tướng quân thử xem võ tướng kỹ của mình.”

Tôn Kiên hiếu kỳ phát động “Hổ tướng”, chỉ thấy kim quang tỏa ra khắp trướng. “Hổ tướng” của Tôn Kiên vốn là lam sắc, bậy giờ lại biến thành kim sắc.

Qua nhiều lần chiến đấu Tôn Vũ đã nhận định được rằng sau khi năng lực bản thân võ tướng được nâng cao, võ tướng kỹ của họ cũng sẽ thăng cấp. Sau khi Tôn Kiên được hoạt tính hóa tế bào, sức mạnh và tốc độ đều tăng lên. Đương nhiên võ tướng kỹ “Hổ tướng” sẽ thăng một cấp.

Chỉ thấy dưới hai chữ “Hổ tướng” màu vàng trên đầu Tôn Kiên lại có hai chữ nhỏ màu lam “Phụ tá”. Nhìn có vẻ rất thú vị.

“Ồ!” Chư hầu trong trướng đều kinh ngạc kêu lên.Võ tướng kỹ “Phụ tá” này thật mạnh! Người gọi là Tôn Vũ này thật thần kỳ!

Đôi meo meo mắt của Tào Tháo mở to. Nàng thầm nghĩ trong lòng: võ tướng kỹ này quả là kì diệu… Xét theo phạm vi, “Kiêu hùng” của ta có thể bao phủ toàn bộ chiến trường, đề cao sức chiến đấu của mọi người. Nhưng nếu chỉ nhằm vào một người… “Phụ tá” của hắn lại càng lợi hại. Nam nhân này… Tào gia nhất định phải đoạt được.

Tôn Kiên lúc này cũng nghĩ: người này nhân quả nhiên bất phàm, rất xứng đôi với nữ nhi của ta. Nhất là đại nữ nhi Tôn Sách, được xưng là Giang Đông tiểu bá vương. Nếu như có thể được “Phụ tá” của Tôn Vũ, vậy sức chiến đấu chẳng phải là nâng them một bậc hay sao?

Có điều các chư hầu khác không suy nghĩ sâu xa như bọn họ. Nhất là Viên Thuật cái người ngu ngốc này. Nàng hừ một tiếng nói: “Hắn có võ tướng kỹ lợi hại thì làm sao? Cũng chỉ là một tên nam nhân đê tiện. Hừ, để hắn xuất chiến nhanh đi!”

Tôn Kiên và Tào Tháo cùng trừng mắt liếc Viên Thuật. Hai người trong lòng đều suy nghĩ: Đồ ngu ngốc, không hiểu được cách dùng người! Là nam hay nữ thì có quan hệ gì? Quan trọng là người đó có hữu dụng hay không.

Tôn Kiên thu hồi lại “Hổ tướng”. Tôn Vũ cũng thu hồi “Phụ tá”. Hai người cùng xuất trận nghênh địch. Tào Tháo nheo mắt nhìn theo bóng lưng Tôn Vũ. Trong lòng nàng không biết đang nghĩ ra mưu ma chước quỷ gì.

Tiếng trống đánh dồn dập ngoài trại. Hoa Hùng đang cao giọng mắng chửi liên minh quân.

Chỉ thấy cửa trại vừa mở, Tôn Kiên và Tôn Vũ cùng phóng ngựa chạy ra. Quân sĩ hai bên đều hô to, thanh thế rung trời.

Mẫu tinh tinh Hoa Hùng nhìn kỹ, là Tôn Kiên và Tôn Vũ. Nàng lập tức cười ha ha nói: “Hai người các ngươi là bại tướng của ta, lại còn dám đến đây khiêu chiến? Muốn đi tìm chết hay sao?”

Tôn Kiên lạnh giọng quát: “Hôm nay ta cho ngươi biết rõ sự lợi hại của Giang Đông chi hổ.” Nói xong Tôn Kiên múa Cổ Đĩnh đao, lam quang của “Hổ tướng” nhấp nhoáng trên thân. Nàng khua đao thúc ngựa phi thẳng về hướng Hoa Hùng.

Tôn Vũ thì cố ý đứng tại chỗ, không hề động đậy.

“Hừ, tự tìm chết! Lần này đừng mong chạy thoát!” Hoa Hùng hú lên như vượn, thân người tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt. Nàng cũng vung đại đao trên tay lao thẳng tới hướng Tôn Kiên. Hai ngựa đều chạy cực nhanh. Cự ly mấy trăm bước chớp mắt đã qua.

“Nhìn đao!” Tôn Kiên và Hoa Hùng cùng hét lớn. Hai thanh trường đao như chém rách hư không. Đao khí cuộn trào mãnh liệt thổi tung bụi mù khắp bốn phía.

“Ha ha, chính là lúc này!” Lam quang trên thân Tôn Vũ lóe lên, hai chữ “Phụ tá” nhảy ra. NM01 mang hai chữ này bay cực nhanh về phía Tôn Kiên. Tốc độ bình thường không thể so sánh nổi, gần như tiếp cận vận tốc âm thanh!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.