Lam quang trên thân Hoa Hùng biến thành kim quang. Tôn Vũ thấy tình thế không tốt, vội đánh ngựa chạy tới chi viện cho Tôn Kiên.
Lúc này Tôn Kiên bổ một đao về phía Hoa Hùng. Trình Phổ cũng xông tới đâm Thiết Tích Xà mâu vào yết hầu Hoa Hùng. Chỉ nghe Hoa Hùng cười lớn một hồi, thanh âm cực kỳ khó nghe. Nàng vung đại đao lên, chém văng Cổ Đĩnh đao trong tay Tôn Kiên bay về phía Trình Phổ.
Trình Phổ vội vàng dựng thẳng mâu lên chặn. “Keng!” Chấn động làm hai tay Trình Phổ tê dại. Nàng nhìn kỹ, vật bay tới chính là thanh Cổ Đĩnh đao của chủ công, vội chạy tới nhặt lên.
Lúc này Tôn Kiên không còn đao, liền ngây người ra. Hoa Hùng cười to một tiếng, khua đao chém về phía Tôn Kiên.
Một đao này mà chém xuống, Giang Đông chi hổ Tôn Kiên nhất định sẽ bị bổ làm đôi.
Đột nhiên, một mũi tên mang theo hồng quang bay nhanh như chớp hướng đến Hoa Hùng. Thì ra là Tôn Vũ. Hắn vừa phóng ngựa về phía trước, vừa cầm tam thạch đại cung, sử dụng đồng thời hai kỹ năng “Cự lực”, “Tất trúng” nhắm vào Hoa Hùng. Vút! Một mũi tên bay tới.
Lúc này Hoa Hùng đang muốn xả đôi người Tôn Kiên, nhưng đột nhiên mũi tên bắn tới, nàng không muốn cùng địch nhân đồng quy vu tận, đành phải thu đao lại chặn. Tôn Vũ dùng “Cự lực” bắn tam thạch đại cung, vậy mà nàng nhẹ nhàng đánh rơi mũi tên xuống đất.
Mẫu tinh tinh quay đầu lại nhìn, thấy trên Tôn Vũ có hai hàng chữ đỏ, trên tay còn cầm một cây cung.”Ồ? Nam nhân? Hai võ tướng kỹ sử dụng cùng lúc?” Mẫu tinh tinh bị dọa ngẩn người. Đây là chuyện gì vậy? Đầu óc của mẫu tinh tinh Hoa Hùng kém xa so với sức mạnh nên nàng cứ đứng ngẩn người như thế.
Tôn Vũ thừa dịp trong khoảnh khắc Hoa Hùng đờ ra, hai chữ “Kỵ tướng” lại nhấp nhoáng. Hắn đánh ngựa như bay vọt tới trước mặt Tôn Kiên, vươn tay ra cầm dây cương của Tôn Kiên xoay người chạy trốn.
Lại một võ tướng kỹ khác, ba kỹ năng cùng xuất ra? Hoa Hùng kinh hãi! Tôn Kiên kinh hãi! Binh sĩ hai quân, ngoại trừ Công Tôn quân ở ngoài, đều kinh hãi. Hoa Hùng kinh ngạc đến nỗi quên cả đuổi theo. Nàng chỉ tay về phía Tôn Vũ nói: “Hừ, yêu quái từ nơi nào tới đây?”
Ta choáng! Ngươi mới là yêu quái. Nhìn bộ dạng ngươi không khác gì Tôn Ngộ Không phiên bản nữ, còn dám nói ta là yêu quái. Tôn Vũ xoay người kéo cung. Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Ba tên liên tiếp bắn ra. Nhưng Hoa Hùng vung đại đao lên, ba mũi tên đều bị đánh rơi xuống đất.
Hoa Hùng lúc này mới giật mình tỉnh lại, quát lớn: “Tôn Kiên chịu chết đi, ăn ta một đao. Đúng rồi, tên nam yêu quái kia cũng chết đi, cũng ăn ta một đao!”
“Phì! Ngươi mới là nữ yêu quái.” Tôn Vũ lại bắn thêm ba tên. Nhưng khi hắn dùng vài kỹ năng cùng lúc thì thực lực nhiều nhất cũng chỉ hơn võ tướng trung cấp hồng sắc một chút, so với võ tướng cao cấp lam sắc còn kém một bậc. Đối phó với loại đại tướng từ màu lam chuyển sang vàng như Hoa Hùng hiển nhiên không có tác dụng gì. Tên hắn bắn ra đều bị Hoa Hùng dễ dàng đánh rớt.
Tôn Kiên lúc này cũng tỉnh táo lại. Nàng lấy Thước Họa cung từ trên lưng mình xuống, soàn soạt bắn ra hai tên. Mũi tên của nàng so với Tôn Vũ thì mạnh hơn nhiều, không chỉ chuẩn, hơn nữa còn mang theo lam quang, thanh thế kinh người.
Hoa Hùng hoảng sợ, cúi đầu tránh hai mũi tên của Tôn Kiên, tốc độkhông khỏi chậm lại. Nhưng khi Tôn Kiên kéo cung đến lần thứ ba, bởi vì dùng sức quá lớn, Thước Họa cung bị gãy thành hai nửa.
Trời ạ! Hỏng bét rồi! Tôn Vũ đánh ngựa chạy như điên.
Hoa Hùng vừa đuổi theo vừa chỉ đại đao về phía trước, hô lớn: “Toàn quân đột kích!”
Năm nghìn Tây Lương thiết kỵ phóng về phía trước. Hoa Hùng đánh ngựa dẫn đầu, truy đuổi phía sau Tôn Vũ và Tôn Kiên. Nàng khua đao chém loạn lên. Trình Phổ một tay cầm Thiết Tích Xà mâu, một tay cầm Cổ Đĩnh đao của Tôn Kiên chạy phía sau Hoa Hùng. Nàng hét lớn: “Chớ làm tổn thương chủ công ta.”
Trong quân Tôn Kiên còn có đại tướng Hoàng Cái, Hàn Đương. Hai người thấy tình hình không ổn, vội vàng dẫn hai đội binh mã xuất trận tới tiếp ứng Tôn Kiên. Nhưng mà hai viên tướng vừa mới xuất trận, mặt bên đột nhiên có một đội phục binh phi ra. Một vạn thiết kỵ Tây Lương do đại tướng Lý Túc trong quân Đổng Trác suất lĩnh.
Lý Túc tự xưng là hậu nhân Lý Quảng, đội mũ bạc, mặc Ngân Tỏa giáp, khoác áo bào trắng, dùng một cây Trượng Ngũ Đảo Tu Ngộ Câu thương, đeo cung mang tên, dẫn theo một vạn kỵ binh Tây Lương chạy vòng qua núi tới phía bên của quân Tôn Kiên. Thấy Hoa Hùng tấn công, Lý Túc cũng xuất binh xông ra.
Hoàng Cái, Hàn Đương trở tay không kịp. Hai người liền bị loạn quân tách ra. Quân Tôn Kiên chạy tán loạn khắp nơi giống như nước thủy triều đang rút. Nếu không phải Tôn Vũ sớm nhắc Công Tôn Toản ở phía sau lui quân thì lúc này đã bị loạn quân của Tôn Kiên tràn vào.
Tôn Vũ kéo Tôn Kiên chạy giữa đám loạn quân. Nhưng Hoa Hùng như âm hồn bất tán, luôn đuổi theo ở phía sau.
Lúc này có một đại tướng của quân Tôn Kiên từ trong đám loạn quân chạy ra. Nàng tên là Tổ Mậu, năm nay mới vừa đôi tám, thanh xuân xinh đẹp, giỏi dùng song đao. Nàng chạy đến gần Tôn Vũ và Tôn Kiên, vội vàng la lên: “Chủ công, chiếc mũ chóp đỏ của người quá nổi bật, dù chạy đến chỗ nào cũng bị Hoa Hùng trông thấy. Người hãy cởi nó ra đưa cho ta!”
Tôn Kiên vội vàng cởi mũ đưa cho Tổ Mậu.
NM01 đột nhiên nói bên tai Tôn Vũ: “Tổ Mậu, tự Đại Vinh, người ở Phú Xuân, Ngô quận. Theo hồi thứ năm “Tam quốc diễn nghĩa” ghi lại, hắn đội mũ chóp đỏ của Tôn Kiên, lôi kéo Hoa Hùng rời đi. Sau đó hắn đem chiếc mũ treo lên một cây cột rồi ẩn núp ở bên cạnh. Lúc Hoa Hùng tiến lên lấy mũ thì Tổ Mậu nhảy ra định giết Hoa Hùng. Kết quả bị Hoa Hùng chém một đao ngã ngựa.”
Tôn Vũ nghe đoạn giới thiệu này trong lòng khẽ động, thầm nghĩ: lẽ nào trong thế giới này Tổ Mậu cũng sắp chết rồi.
Hắn nhìn kỹ lại Tổ Mậu. Thấy một thiếu nữ như hoa như ngọc như vậy mà chết thì thật là đáng tiếc. Trong bụng hắn có chút không đành lòng. Được rồi, cứu nàng một mạng đi.
Tôn Vũ vươn tay đoạt lấy chiếc mũ của Tôn Kiên đội lên đầu mình, thấp giọng nói: “Các ngươi mau chạy đi. Ta sẽ dẫn dắt Hoa Hùng rời đi nơi khác!” Nói xong hắn thu hồng quang trên người lại, đánh ngựa luồn vào trong đám loạn quân.
Lúc này Hoa Hùng đang ở trong loạn quân tìm kiếm Tôn Kiên đội mũ chóp đỏ trên đầu. Đột nhiên phía trước có một người dùng áo choàng trùm lên người, trên đầu đội mũ đỏ, thân thể phát ra lam quang, trên đỉnh đầu có hai chữ lớn màu lam “Hổ tướng” đang quay lưng về phía mình liều mạng chạy trốn.
Hoa Hùng cười to nói: “Tôn Kiên chạy đi đâu!”, rồi giục ngựa đuổi theo.
Tôn Kiên này thực ra là Tôn Vũ giả trang. Hắn trùm áo choàng lên người làm Hoa Hùng theo phía sau không phân biệt được nam nữ, sau đó gọi NM01 bắt chước phóng ra ánh sáng màu lam và hai chữ “Hổ tướng”, trên đầu lại đội mũ đỏ của Tôn Kiên. Giữa loạn quân Hoa Hùng làm sao nhận ra được.
Huống hồ Hoa Hùng chết cũng không nghĩ tới có người có thể phóng ra võ tướng kỹ giả! Nàng giống như một con tinh tinh đang đánh ngựa đuổi theo hướng Tôn Vũ, dọc đường đi vung trường đao lên, gặp người giết người, không ai có thể ngăn cản.
Tôn Vũ len lén sử dụng “Kỵ tướng”. Hắn không để chữ hiện trên đỉnh đầu, chỉ tăng tốc độ của chiến mã lên mà thôi. Hoa Hùng truy đuổi ở phía sau, trong lòng khó hiểu, vì sao ngựa của Tôn Kiên đột nhiên chạy nhanh như vậy? Lẽ nào kỹ năng “Hổ tướng” này còn có thể tăng tốc độ ngựa? Quá dọa người rồi.
Hai người một đuổi một chạy rất nhanh phóng qua loạn quân.”Tôn Kiên” chỉ một mình một ngựa, phía sau Hoa Hùng cũng không có một thủ hạ nào. Phía trước có một gò núi nhỏ chắn tầm mắt, “Tôn Kiên” đánh ngựa vòng qua gò núi, chớp mắt đã không thấy đâu rồi.
Hoa Hùng đâu chịu buông tha, cũng nghiến răng nghiến lợi đánh ngựa vòng qua núi.
Mới vừa vòng qua vách núi, Hoa Hùng liền hít một hơi khí lạnh. Chỉ thấy phía trước đứng dày đặc người cưỡi ngựa trắng, khoác áo choàng trắng. Số lượng phải đến năm nghìn người. Hơn nữa năm nghìn bạch mã kỵ sĩ này đều tản ra lam quang, “Tôn Kiên” đã sớm trốn đến phía sau những kỵ sĩ này.
Nhuyễn muội tử Công Tôn Toản đứng giữa trận, trên thân phóng ra lam quang vạn trượng bao trùm toàn bộ kỵ sĩ cưỡi ngựa trắng. Hai chữ lớn màu lam “Bạch mã” trôi nổi trên không, vô cùng uy phong lẫm liệt!
Trông thấy Hoa Hùng đuổi theo, Công Tôn Toản vung thiết mâu lên, cao giọng nói: “Hoa Hùng, một mình người có thể đánh lại năm nghìn bạch mã nghĩa quân chăng?”
Đánh cái rắm á! Hoa Hùng trong lòng run lên. Đây là chiến thuật biển người? Lại còn có ngự binh kỹ phụ trợ! Có thằng ngốc mới xông vào trận.
Mẫu tinh tinh hú lên một tiếng quái dị, giật cương chuyển hướng, chạy trốn về phía Dĩ Thủy quan.
Thấy Hoa Hùng chạy rồi, Công Tôn Toản cũng thở phào nhẹ nhõm. Nàng cao giọng ra lệnh đạo: “Tiếp ứng bại quân của Tôn Kiên, lùi về phía sau năm dặm đến Lương Đông hạ trại!”